Chương 10
16.
10 giờ rưỡi tối, cuối cùng tiệc cũng đã tàn.
Một đám người đang đứng ở cửa KTV để phân chia người đưa các bạn nữ về ký túc xá, đột nhiên Ngụy Hạo bước tới kéo tay áo tôi.
Ngụy Hạo hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói với tôi: “Tôi đưa chị về nhé?”
Ánh đèn bên đường phản chiếu trong mắt cậu càng làm nó trở nên lung linh, mê hoặc lòng người, tâm trí tôi dường như cũng bị đôi mắt ấy hút hồn không còn nhận thức được xung quanh mà trả lời, “Ừm.”
Quãng đường về ký túc xá mặc dù không xa nhưng đi bộ thì cũng mất một lúc mới về tới được.
Về đến ký túc xá, tôi đứng dưới lầu tạm biệt Ngụy Hạo nhưng mới xoay người thì lại bị cậu ngăn lại.
“Đàn chị, thật ra tôi có nói dối chị một chuyện.”
“Hả?” Tôi có hơi bối rối.
“Chuyện lần đó tôi nói có thích một cô gái là nói dối.”
“Nhưng vừa nãy…”
“Lúc nãy thì là thật.”
“Chị thông minh như thế, lẽ nào thật sự không đoán được sao?”
***
17.
Tại ký túc xá.
Thẩm Phiến Phiến thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi thì cười một cách xấu xa rồi sáp lại gần: “Gì đây? Cậu với đàn em kia tiến triển tới đâu rồi?”
Tôi… “Sao có thể chứ?”
“Ngay cả người mù có khi còn thấy được giữa hai người có gì mờ ám đấy, cứ thế này thì khi nào mới thành đôi được đây?”
“Làm sao tớ biết được, chuyện này sao tớ mở lời trước được chứ… Xấu hổ ch.ết mất.”
“Nào nào, từ lúc nào mà Viên Viên của chúng ta biết xấu hổ rồi thế?”
“Ai da, không biết đâu, phiền ch.ết đi được.”
Tôi ôm gối nằm trên giường, cầm điện thoại lên định bụng sẽ nói cảm ơn với Ngụy Hạo nhưng còn chưa kịp làm gì thì thấy có thông báo mới nhảy ra.
Sau đó tôi bấm vào vòng bạn bè của Ngụy Hạo.
Hình ảnh đăng lên là: dưới ánh đèn đường ban đêm, bóng của tôi và Ngụy Hạo đứng kế nhau mà nơi giao nhau lại là tay của cả hai, thoạt nhìn rất giống hai người chúng tôi đang nắm tay nhau.
Dòng caption kèm theo: Trăng đêm nay thật đẹp.
…
Cái đồ nói dối, đêm nay trăng non nhé anh bạn.
Ai da, cái thằng nhóc này phiền quá nha.
10 giờ rưỡi tối, cuối cùng tiệc cũng đã tàn.
Một đám người đang đứng ở cửa KTV để phân chia người đưa các bạn nữ về ký túc xá, đột nhiên Ngụy Hạo bước tới kéo tay áo tôi.
Ngụy Hạo hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói với tôi: “Tôi đưa chị về nhé?”
Ánh đèn bên đường phản chiếu trong mắt cậu càng làm nó trở nên lung linh, mê hoặc lòng người, tâm trí tôi dường như cũng bị đôi mắt ấy hút hồn không còn nhận thức được xung quanh mà trả lời, “Ừm.”
Quãng đường về ký túc xá mặc dù không xa nhưng đi bộ thì cũng mất một lúc mới về tới được.
Về đến ký túc xá, tôi đứng dưới lầu tạm biệt Ngụy Hạo nhưng mới xoay người thì lại bị cậu ngăn lại.
“Đàn chị, thật ra tôi có nói dối chị một chuyện.”
“Hả?” Tôi có hơi bối rối.
“Chuyện lần đó tôi nói có thích một cô gái là nói dối.”
“Nhưng vừa nãy…”
“Lúc nãy thì là thật.”
“Chị thông minh như thế, lẽ nào thật sự không đoán được sao?”
***
17.
Tại ký túc xá.
Thẩm Phiến Phiến thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi thì cười một cách xấu xa rồi sáp lại gần: “Gì đây? Cậu với đàn em kia tiến triển tới đâu rồi?”
Tôi… “Sao có thể chứ?”
“Ngay cả người mù có khi còn thấy được giữa hai người có gì mờ ám đấy, cứ thế này thì khi nào mới thành đôi được đây?”
“Làm sao tớ biết được, chuyện này sao tớ mở lời trước được chứ… Xấu hổ ch.ết mất.”
“Nào nào, từ lúc nào mà Viên Viên của chúng ta biết xấu hổ rồi thế?”
“Ai da, không biết đâu, phiền ch.ết đi được.”
Tôi ôm gối nằm trên giường, cầm điện thoại lên định bụng sẽ nói cảm ơn với Ngụy Hạo nhưng còn chưa kịp làm gì thì thấy có thông báo mới nhảy ra.
Sau đó tôi bấm vào vòng bạn bè của Ngụy Hạo.
Hình ảnh đăng lên là: dưới ánh đèn đường ban đêm, bóng của tôi và Ngụy Hạo đứng kế nhau mà nơi giao nhau lại là tay của cả hai, thoạt nhìn rất giống hai người chúng tôi đang nắm tay nhau.
Dòng caption kèm theo: Trăng đêm nay thật đẹp.
…
Cái đồ nói dối, đêm nay trăng non nhé anh bạn.
Ai da, cái thằng nhóc này phiền quá nha.