Chương 25: Ra ngoài không cần mặc quần sịp
“Triệu Thanh Nhượng, người nhà của giường số hai mươi bảy đến rồi. Anh ta quyết định nghe theo lời khuyên của anh, thứ hai sẽ đi khám sàng lọc ung thư sớm.”
“Thế thì tốt.”
“Triệu Thanh Nhượng, lần này anh gặp được người hiểu lý lẽ, nhưng lỡ lần sau bị khiếu nại thì sao…”
“Trần Thần, chẳng phải bác sĩ bị khiếu nại là chuyện rất bình thường à? Cũng không thể cứ sợ bị khiếu nại thì không đưa ra lời khuyên.”
Từ khi Triệu Thanh Nhượng làm việc cho đến bây giờ gần như không hề bị khiếu nạ, sau khi Lâm Tất Tất biết được thì cảm thấy rất thần kỳ, bởi vì bác sĩ của khoa bọn cô ba ngày hai bữa thì bị khiếu nại với lý do là cười nhạo bệnh nhân.
Lúc đó Lâm Tất Tất giơ ba ngón tay lên thề với trời: “Chúng tôi không hề có ý cười nhạo bệnh nhân. Bệnh nhân đến khoa tiết niệu khám bệnh là chuyện rất bình thường, nhưng có một số bệnh nhân nhìn ai cũng thấy người ta đang cười nhạo mình, vừa đi ra khỏi phòng khám liền khiếu nại người ta, thật là không còn gì để nói.
Còn có lần, có bệnh nhân khiếu nại thái độ của bác sĩ Hoàng lạnh lùng nhưng bác sĩ Hoàng nói chuyện với ai mà chẳng thế, thậm chí lúc nói chuyện với bệnh nhân còn cố ý nở nụ cười nhẹ, chỉ có điều anh ta đeo khẩu trang nên người bệnh không nhìn thấy mà thôi.
Sau đó em có đề xuất với anh ta là đeo khẩu trang nhựa trong suốt, nhưng anh ta nói đeo khẩu trang đó rất giống đầu bếp.”
Nhớ đến biểu cảm không còn gì luyến tiếc đó của Lâm Tất Tất, khoé miệng của Triệu Thanh Nhượng lại nhếch lên cười mỉm.
Anh ngẩng đầu phát hiện Trần Thần vẫn chưa đi, hỏi còn cô ấy còn có chuyện gì à?
“Triệu Thanh Nhượng, anh có bạn gái lúc nào thế? Sao chưa nghe anh nói?”
“Mới đây thôi, còn chưa kịp giới thiệu với mọi người.”
“Em…”
“Cái gì?”
Cuối cùng Trần Thần cũng chỉ lắc đầu: “Không có gì.”
Cô ta muốn hỏi vì sao không phải là cô ta nhưng hình ảnh anh và bạn gái hôn nhau lúc sáng, lời nói muốn chuyển nhà của anh khi đó đã kích thích thần kinh của cô ta.
Cô ta không thể mở miệng hỏi được, cho dù thất bại, cô ta cũng không thể để mình xấu hổ được.
*
Hôm nay nhiệt độ tăng đột ngột, cho dù đã sáu giờ, đến giờ tan làm mà mặt trời vẫn nóng gay gắt.
Bây giờ thời tiết ba mươi độ nên Lâm Tất Tất không thể mặc nổi chiếc váy dệt kim lúc trước được nữa mà chỉ có thể mặc áo cộc tay và quần short.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thời gian tan làm của cô và Triệu Thanh Nhượng giống nhau, sau khi hai người ăn ở căng tin thì cùng nhau đi bộ về.
Cuộc sống của Triệu Thanh Nhượng chỉ có hai điểm là bệnh viện và nhà, Lâm Tất Tất nghi ngờ xe của anh sắp bám bụi rồi.
“Triệu Thanh Nhượng.”
Triệu Thanh Nhượng vẫn chưa phản ứng.
Lâm Tất Tất lại cao giọng hơn: “Triệu Thanh Nhượng!”
“Hả?”
“Anh đang nghĩ gì thế? Lúc nãy anh ăn cơm không tập trung lắm.”
“Khụ, không có gì.” Triệu Thanh Nhượng nhìn thấy cửa hàng tiện lợi ở bên đường, bảo Lâm Tất Tất đợi anh một chút, anh đi mua một vài thứ.
“Mua gì thế?”
“Khụ…” Triệu Thanh Nhượng muốn nói một cách uyển chuyển: “Bao cao su.”
“Bao cao su? Thế thì anh không cần mua đâu, em có rồi.”
“Em có?”
Chẳng lẽ buổi trưa cô ra ngoài mua?
“Đúng vậy, chẳng phải lấy từ bệnh viện vài cái là được rồi à, cái này có gì đâu.”
Lấy, lấy một cái? Từ lúc nào mà bệnh viện của bọn họ lại cung cấp cái này vậy?
Lâm Tất Tất lấy bao cao su từ trong túi ra: “Này, dụng cụ kiểm tra.”
Triệu Thanh Nhượng:...
Bọn họ thật sự đang nói cùng một chuyện sao?
Kiểm tra mà bạn gái anh nói thật sự chỉ là kiểm tra, là do anh nghĩ nhiều rồi.
“Đúng vậy, em muốn hỏi anh, anh có từng quan hệ tình dục chưa?”
“Hả?” Triệu Thanh Nhượng sững sờ.
Lâm Tất Tất bồn chồn móc móc dây túi trên vai: “Anh đừng hiểu nhầm. Em không muốn hỏi về lịch sử tình cảm của anh lúc trước đâu mà là từng quan hệ và chưa từng quan hệ thì cách kiểm tra không giống nhau.”
Triệu Thanh Nhượng gãi gáy: “Chưa từng, đây là lần đầu anh yêu đương.”
“Ồ…” Lâm Tất Tất hơi kiễng chân, trong lòng hơi vui sướng nhảy nhót.
Tuy nói cô không quan tâm trinh tiết trai tân gì gì đó, nhưng cô là mối tình đầu của bạn trai đấy.
Chung quy cũng là chuyện vô cùng vui vẻ.
“Chào cờ buổi sáng bình thường không?”
Người qua đường nghe hai người nói chuyện, nhìn họ với vẻ mặt đầy kỳ quái.
Triệu Thanh Nhượng: …
“Bình thường… phần còn lại về nhà rồi nói tiếp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ồ, được.”
Chẩn đoán ở trên đường lớn hình như không được tốt lắm.
*
Đến nhà, Lâm Tất Tất thay giày: “Em về phòng thay quần áo, anh cũng đi thay một bộ đồ thoải mái để thuận tiện cho việc kiểm tra nhé.”
Vẻ mặt Lâm Tất Tất bình tĩnh, giọng nói cũng vô cùng bình thường, hoàn toàn coi Triệu Thanh Nhượng trở thành người bệnh.
Triệu Thanh Nhượng dở khóc dở cười.
Anh thật sự không có vấn đề nhưng nếu không để Thất Thất kiểm tra thì cô ấy sẽ nhớ mãi không quên chuyện này.
“Thất Thất, anh cảm thấy anh rất bình thường.”
Lâm Tất Tất đang sửa soạn trong phòng ngủ, cách cửa đáp lại anh: “Người bệnh đều cảm thấy mình rất khoẻ mạnh!”
Cô cẩn thận rửa tay: “Anh đừng lo lắng, em sẽ không sàm sỡ anh đâu, anh cũng không cần căng thẳng. Trên mạng nói đàn ông ba mươi tuổi chưa quan hệ tình dục rất dễ có vấn đề đều là lời nói dối, chỉ cần anh không thủ dâm quá nhiều là được, thủ dâm quá nhiều rất dễ bị nhiễm trùng đường tiết niệu.”
Lâm Tất Tất thò đầu ra khỏi cửa: “Lúc bình thường anh không thường xuyên tự mình ra tay cơm no áo ấm à?”
Triệu Thanh Nhượng: …
Anh cười hơi miễn cưỡng: “Bình thường anh khá là bận, làm gì có nhiều thời gian như vậy.”
Lời này ý chính là không thường xuyên.
Ai biết Lâm Tất Tất lại nhíu mày, bắt đầu lo lắng cho cuộc sống tình dục sau này của mình: “Đến chút thời gian này anh cũng không có, thế thì sau này chẳng lẽ chúng ta sẽ là kiểu tình yêu thuần khiết?”
Triệu Thanh Nhượng:...
Bạn gái của anh luôn nói ra lời nói giật gân.
“Tình yêu thuần khiết cũng không phải không được, tóm lại giá trị nhan sắc có thể chống đỡ tất cả.” Nói xong, Lâm Tất Tất tràn đầy sức sống vứt quần áo vào giỏ đựng trong phòng tắm, cô thấy Triệu Thanh Nhượng vẫn còn đứng đó, thúc giục: “Anh đi thay quần áo đi.”
“Được.” Triệu Thanh Nhượng đi về phòng ngủ phụ, lại lùi sau một bước: “Thời gian cần có thì anh vẫn có.”
“Ồ…” Nụ cười của Lâm Tất Tất dần dần trở nên biến thái: “Ra khỏi phòng không cần mặc quần sịp đâu để tiện cho việc kiểm tra hì hì.”
Triệu Thanh Nhượng nghe thấy lời của Lâm Tất Tất lảo đảo một cái.
Cô bạn gái này anh còn có thể trả lại hàng không?
“Thế thì tốt.”
“Triệu Thanh Nhượng, lần này anh gặp được người hiểu lý lẽ, nhưng lỡ lần sau bị khiếu nại thì sao…”
“Trần Thần, chẳng phải bác sĩ bị khiếu nại là chuyện rất bình thường à? Cũng không thể cứ sợ bị khiếu nại thì không đưa ra lời khuyên.”
Từ khi Triệu Thanh Nhượng làm việc cho đến bây giờ gần như không hề bị khiếu nạ, sau khi Lâm Tất Tất biết được thì cảm thấy rất thần kỳ, bởi vì bác sĩ của khoa bọn cô ba ngày hai bữa thì bị khiếu nại với lý do là cười nhạo bệnh nhân.
Lúc đó Lâm Tất Tất giơ ba ngón tay lên thề với trời: “Chúng tôi không hề có ý cười nhạo bệnh nhân. Bệnh nhân đến khoa tiết niệu khám bệnh là chuyện rất bình thường, nhưng có một số bệnh nhân nhìn ai cũng thấy người ta đang cười nhạo mình, vừa đi ra khỏi phòng khám liền khiếu nại người ta, thật là không còn gì để nói.
Còn có lần, có bệnh nhân khiếu nại thái độ của bác sĩ Hoàng lạnh lùng nhưng bác sĩ Hoàng nói chuyện với ai mà chẳng thế, thậm chí lúc nói chuyện với bệnh nhân còn cố ý nở nụ cười nhẹ, chỉ có điều anh ta đeo khẩu trang nên người bệnh không nhìn thấy mà thôi.
Sau đó em có đề xuất với anh ta là đeo khẩu trang nhựa trong suốt, nhưng anh ta nói đeo khẩu trang đó rất giống đầu bếp.”
Nhớ đến biểu cảm không còn gì luyến tiếc đó của Lâm Tất Tất, khoé miệng của Triệu Thanh Nhượng lại nhếch lên cười mỉm.
Anh ngẩng đầu phát hiện Trần Thần vẫn chưa đi, hỏi còn cô ấy còn có chuyện gì à?
“Triệu Thanh Nhượng, anh có bạn gái lúc nào thế? Sao chưa nghe anh nói?”
“Mới đây thôi, còn chưa kịp giới thiệu với mọi người.”
“Em…”
“Cái gì?”
Cuối cùng Trần Thần cũng chỉ lắc đầu: “Không có gì.”
Cô ta muốn hỏi vì sao không phải là cô ta nhưng hình ảnh anh và bạn gái hôn nhau lúc sáng, lời nói muốn chuyển nhà của anh khi đó đã kích thích thần kinh của cô ta.
Cô ta không thể mở miệng hỏi được, cho dù thất bại, cô ta cũng không thể để mình xấu hổ được.
*
Hôm nay nhiệt độ tăng đột ngột, cho dù đã sáu giờ, đến giờ tan làm mà mặt trời vẫn nóng gay gắt.
Bây giờ thời tiết ba mươi độ nên Lâm Tất Tất không thể mặc nổi chiếc váy dệt kim lúc trước được nữa mà chỉ có thể mặc áo cộc tay và quần short.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thời gian tan làm của cô và Triệu Thanh Nhượng giống nhau, sau khi hai người ăn ở căng tin thì cùng nhau đi bộ về.
Cuộc sống của Triệu Thanh Nhượng chỉ có hai điểm là bệnh viện và nhà, Lâm Tất Tất nghi ngờ xe của anh sắp bám bụi rồi.
“Triệu Thanh Nhượng.”
Triệu Thanh Nhượng vẫn chưa phản ứng.
Lâm Tất Tất lại cao giọng hơn: “Triệu Thanh Nhượng!”
“Hả?”
“Anh đang nghĩ gì thế? Lúc nãy anh ăn cơm không tập trung lắm.”
“Khụ, không có gì.” Triệu Thanh Nhượng nhìn thấy cửa hàng tiện lợi ở bên đường, bảo Lâm Tất Tất đợi anh một chút, anh đi mua một vài thứ.
“Mua gì thế?”
“Khụ…” Triệu Thanh Nhượng muốn nói một cách uyển chuyển: “Bao cao su.”
“Bao cao su? Thế thì anh không cần mua đâu, em có rồi.”
“Em có?”
Chẳng lẽ buổi trưa cô ra ngoài mua?
“Đúng vậy, chẳng phải lấy từ bệnh viện vài cái là được rồi à, cái này có gì đâu.”
Lấy, lấy một cái? Từ lúc nào mà bệnh viện của bọn họ lại cung cấp cái này vậy?
Lâm Tất Tất lấy bao cao su từ trong túi ra: “Này, dụng cụ kiểm tra.”
Triệu Thanh Nhượng:...
Bọn họ thật sự đang nói cùng một chuyện sao?
Kiểm tra mà bạn gái anh nói thật sự chỉ là kiểm tra, là do anh nghĩ nhiều rồi.
“Đúng vậy, em muốn hỏi anh, anh có từng quan hệ tình dục chưa?”
“Hả?” Triệu Thanh Nhượng sững sờ.
Lâm Tất Tất bồn chồn móc móc dây túi trên vai: “Anh đừng hiểu nhầm. Em không muốn hỏi về lịch sử tình cảm của anh lúc trước đâu mà là từng quan hệ và chưa từng quan hệ thì cách kiểm tra không giống nhau.”
Triệu Thanh Nhượng gãi gáy: “Chưa từng, đây là lần đầu anh yêu đương.”
“Ồ…” Lâm Tất Tất hơi kiễng chân, trong lòng hơi vui sướng nhảy nhót.
Tuy nói cô không quan tâm trinh tiết trai tân gì gì đó, nhưng cô là mối tình đầu của bạn trai đấy.
Chung quy cũng là chuyện vô cùng vui vẻ.
“Chào cờ buổi sáng bình thường không?”
Người qua đường nghe hai người nói chuyện, nhìn họ với vẻ mặt đầy kỳ quái.
Triệu Thanh Nhượng: …
“Bình thường… phần còn lại về nhà rồi nói tiếp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ồ, được.”
Chẩn đoán ở trên đường lớn hình như không được tốt lắm.
*
Đến nhà, Lâm Tất Tất thay giày: “Em về phòng thay quần áo, anh cũng đi thay một bộ đồ thoải mái để thuận tiện cho việc kiểm tra nhé.”
Vẻ mặt Lâm Tất Tất bình tĩnh, giọng nói cũng vô cùng bình thường, hoàn toàn coi Triệu Thanh Nhượng trở thành người bệnh.
Triệu Thanh Nhượng dở khóc dở cười.
Anh thật sự không có vấn đề nhưng nếu không để Thất Thất kiểm tra thì cô ấy sẽ nhớ mãi không quên chuyện này.
“Thất Thất, anh cảm thấy anh rất bình thường.”
Lâm Tất Tất đang sửa soạn trong phòng ngủ, cách cửa đáp lại anh: “Người bệnh đều cảm thấy mình rất khoẻ mạnh!”
Cô cẩn thận rửa tay: “Anh đừng lo lắng, em sẽ không sàm sỡ anh đâu, anh cũng không cần căng thẳng. Trên mạng nói đàn ông ba mươi tuổi chưa quan hệ tình dục rất dễ có vấn đề đều là lời nói dối, chỉ cần anh không thủ dâm quá nhiều là được, thủ dâm quá nhiều rất dễ bị nhiễm trùng đường tiết niệu.”
Lâm Tất Tất thò đầu ra khỏi cửa: “Lúc bình thường anh không thường xuyên tự mình ra tay cơm no áo ấm à?”
Triệu Thanh Nhượng: …
Anh cười hơi miễn cưỡng: “Bình thường anh khá là bận, làm gì có nhiều thời gian như vậy.”
Lời này ý chính là không thường xuyên.
Ai biết Lâm Tất Tất lại nhíu mày, bắt đầu lo lắng cho cuộc sống tình dục sau này của mình: “Đến chút thời gian này anh cũng không có, thế thì sau này chẳng lẽ chúng ta sẽ là kiểu tình yêu thuần khiết?”
Triệu Thanh Nhượng:...
Bạn gái của anh luôn nói ra lời nói giật gân.
“Tình yêu thuần khiết cũng không phải không được, tóm lại giá trị nhan sắc có thể chống đỡ tất cả.” Nói xong, Lâm Tất Tất tràn đầy sức sống vứt quần áo vào giỏ đựng trong phòng tắm, cô thấy Triệu Thanh Nhượng vẫn còn đứng đó, thúc giục: “Anh đi thay quần áo đi.”
“Được.” Triệu Thanh Nhượng đi về phòng ngủ phụ, lại lùi sau một bước: “Thời gian cần có thì anh vẫn có.”
“Ồ…” Nụ cười của Lâm Tất Tất dần dần trở nên biến thái: “Ra khỏi phòng không cần mặc quần sịp đâu để tiện cho việc kiểm tra hì hì.”
Triệu Thanh Nhượng nghe thấy lời của Lâm Tất Tất lảo đảo một cái.
Cô bạn gái này anh còn có thể trả lại hàng không?