Chương 20: Cũng không phải càng to càng tốt
Triệu Thanh Nhượng bật cười: “Có phải tôi nên nói cảm ơn lời khen của cô không?”
“Hả?” Lâm Tất Tất không ngờ rằng anh sẽ trả lời như vậy.
“Lời cô nói chắc rất có sức thuyết phục.”
Lâm Tất Tất:...
Là do cô đã nhìn rất nhiều chim à?
Hình như anh nói móc cô thì phải:)
“À” Lâm Tất Tất kéo áo khoác ngoài, mân mê vạt áo: “Cũng không hẳn là lời khen. Không phải cứ càng to thì càng tốt đâu, phù hợp mới tốt, to quá cũng ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống tình dục đó.”
Lâm Tất Tất thề là cô không hề có ý nói về chuyện mười tám cộng, chỉ là mỗi khi đề cập đến vấn đề chuyên môn thì cô luôn muốn thảo luận một cách nghiêm túc: “Lúc trước tôi có một bệnh nhân, bởi vì cuộc sống tình dục với vợ không hòa hợp nên đến bệnh viện làm phẫu thuật thu nhỏ. Tiếc là hiện tại chỉ có phẫu thuật tăng kích thước dương v*t chứ chưa có thu nhỏ, thế nên vợ anh ta mới ly hôn với anh ta.”
Triệu Thanh Nhượng: …
Nụ cười dần dần biến mất.
“Khụ” Anh nhận lấy giẻ lau từ trong tay của Lâm Tất Tất: “Để tôi làm cho. Cô đi đến phòng sách sắp xếp một chút đi, sắp quét dọn xong rồi.”
“Ừ.” Lâm Tất Tất nhanh chân đi vào phòng sách.
Chậc chậc chậc, anh chuyển chủ đề khá là nhanh đó.
Phòng sách đã được Triệu Thanh Nhượng quét dọn đến một hạt bụi cũng không còn, Lâm Tất Tất chỉ cần để sách lên kệ là được.
Cô chuyển đến đây rất nhiều sách, cô đựng đầy sách trong hai thùng lớn. Đây là những quyển sách cô đọc gần đây nhưng may mà kệ sách cũng lớn, sách của cô chắc chỉ chiếm một phần ba kệ thôi.
Lâm Tất Tất phân loại theo tập san, báo chí gì đó, sau đó lần lượt sắp lên từng hàng một.
Lúc đến thùng sách chuyên ngành, Lâm Tất Tất liếc thấy quyển “Áo blouse trắng” đó, sau khi Triệu Thanh Nhượng trả lại cô còn chưa kịp mở ra đọc.
Lâm Tất Tất mở sách và thấy trong đó có một cái kẹp sách mới, trên đó có dòng chữ chữ mực đen do Triệu Thanh Nhượng để lại.
[Giá trị thật của một con người được xác định trước nhất bởi sự chừng mực và ý nghĩa mà người đó đã giành được sự giải phóng khỏi cái tôi của mình. Hình như tôi đã thực sự hiểu được câu này của Albert Einstein.]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Tất Tất cẩn thận cất quyển sách này vào trong ngăn tủ.
Hoá ra quyển sách này đã tiếp thêm sức mạnh cho Triệu Thanh Nhượng, có lẽ chỉ có một chút xíu thôi.
“Sắp xếp xong chưa? Bên ngoài tôi đã quét dọn xong rồi.”
“Xong rồi, xong rồi.” Lâm Tất Tất thu dọn các thùng carton lại để tái chế: “Đi thôi, ở dưới có siêu thị, muốn ăn gì?”
“Mẹ cô nói cô làm thịt kho tàu rất ngon, tôi có thể nếm thử tay nghề của cô không?”
“Được chứ, nhưng phải đợi vì cần hầm rất lâu.”
Không cần làm việc nữa, Lâm Tất Tất cởi áo khoác của Triệu Thanh Nhượng ra.
Đi ra ngoài, đương nhiên phải ăn mặc xinh đẹp rồi.
*
Giữa Mingshi international và bệnh viện Hiệp Chúng có một chuỗi siêu thị lớn, rất nhiều người nhà bệnh nhân và bác sĩ đều mua đồ ở đây. Sau khi Lâm Tất Tất mua xong đồ dùng sinh hoạt hàng ngày thì mới đi tới khu thực phẩm tươi sống để mua nguyên liệu. Triệu Thanh Nhượng đẩy xe đi đằng sau cô, hai người giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy.
“Bác sĩ Lâm, khéo vậy?” Hôm nay bác sĩ Tân cũng được nghỉ phép nên đưa vợ con đi dạo, trùng hợp gặp Lâm Tất Tất và Triệu Thanh Nhượng.
“Bác sĩ Tân và chị dâu đi mua đồ à.”
“Đúng vậy.” Bác sĩ Tân không nhiều chuyện giống Ninh Ninh, không biết đến bảng xếp hạng trai xinh gái đẹp gì đó ở bệnh viện, thế nên cũng không biết Triệu Thanh Nhượng: “Đây là bạn trai của bác sĩ Lâm hả? Thật tuấn tú, lịch sự.”
Lâm Tất Tất ngại ngùng cười hai tiếng: “Haha, không phải, anh ấy là bạn tôi. Anh ấy cũng làm việc trong bệnh viện chúng ta đó.”
Triệu Thanh Nhượng giơ tay chào hỏi với bác sĩ Tân: “Xin chào, tôi là Triệu Thanh Nhượng ở khoa phẫu thuật thần kinh.”
“À, à, anh vừa nói thì hình như tôi có hơi ấn tượng. Anh chính là người rất trẻ mà đã được đánh giá làm phó giáo sư hai năm trước đó hả?”
Triệu Thanh Nhượng còn chưa kịp nói, Lâm Tất Tất đã cướp lời: “Đúng đúng đúng, là anh ấy đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bác sĩ Tân: ….
Vẻ mặt kiêu ngạo này của cô là sao vậy? Cũng chẳng phải là cô được lên làm phó giáo sư.
Sau khi bốn người tách ra, vợ của bác sĩ Tân nhìn bóng lưng Lâm Tất Tất và Triệu Thanh Nhượng chọn hoa quả mà cười cười: “Vừa nhìn là biết đang trong giai đoạn mập mờ, chao ôi, đúng là khiến người ta hâm mộ.”
Bác sĩ Tân không phục: “Bọn họ phải hâm mộ chúng ta chứ.”
“Chúng ta?” Cô ấy nhìn dáng người hơi mập mạp của bác sĩ Tân, lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Bác sĩ Tân: …
“Mua thêm chút đồ uống đi, anh uống gì? Coca không?”
Triệu Thanh Nhượng sắp xếp đồ đạc vào trong xe đẩy: “Tôi không uống đồ uống có gas.”
“Thế uống nước dừa không? Tôi thấy cái này uống rất ngon.”
“Cũng được.”
Hai người uống, Lâm Tất Tất dứt khoát lấy hộp lớn nhất, có điều Lâm Tất Tất cao như thế cũng phải kiễng chân để lấy.
“Để tôi.” Triệu Thanh Nhượng từ phía sau vươn tay ra, đỡ lấy đồ sắp rơi xuống.
Theo như tình tiết bình thường trong phim, nữ chính nên hoảng hốt lo sợ quay đầu, tiếp xúc với nam chính ở khoảng cách gần và rồi nhạc nổi lên cùng với cảnh quay chậm dần, tình của hai người cũng dần nóng lên.
Đáng tiếc, tình tiết trong phim thần tượng lại không giống với ngoài đời.
Đúng là Lâm Tất Tất bị nhiệt độ đằng sau tiến lại gần làm cho kinh ngạc, cùng lúc quay đầu là hạ chân xuống, thế là —
“Shh —”
Đầu của Lâm Tất Tất đụng vào cằm của Triệu Thanh Nhượng, khiến cho môi dưới của anh va vào răng cửa làm cho môi bị rách da chảy máu, cái này còn chưa xong, chân của cô hạ xuống còn mạnh mẽ giẫm lên chân của Triệu Thanh Nhượng.
“Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ? Trời ơi, chảy máu rồi, tôi lấy tăm bông thấm máu cho anh.”
“Không cần, chút vết thương này không cần xử lý cũng tự lành.” Triệu Thanh Nhượng hoạt động chân một chút cười nói: “May mà cô không mang giày cao gót, không thì tôi phải đến khoa chỉnh hình rồi.”
“Hả?” Lâm Tất Tất không ngờ rằng anh sẽ trả lời như vậy.
“Lời cô nói chắc rất có sức thuyết phục.”
Lâm Tất Tất:...
Là do cô đã nhìn rất nhiều chim à?
Hình như anh nói móc cô thì phải:)
“À” Lâm Tất Tất kéo áo khoác ngoài, mân mê vạt áo: “Cũng không hẳn là lời khen. Không phải cứ càng to thì càng tốt đâu, phù hợp mới tốt, to quá cũng ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống tình dục đó.”
Lâm Tất Tất thề là cô không hề có ý nói về chuyện mười tám cộng, chỉ là mỗi khi đề cập đến vấn đề chuyên môn thì cô luôn muốn thảo luận một cách nghiêm túc: “Lúc trước tôi có một bệnh nhân, bởi vì cuộc sống tình dục với vợ không hòa hợp nên đến bệnh viện làm phẫu thuật thu nhỏ. Tiếc là hiện tại chỉ có phẫu thuật tăng kích thước dương v*t chứ chưa có thu nhỏ, thế nên vợ anh ta mới ly hôn với anh ta.”
Triệu Thanh Nhượng: …
Nụ cười dần dần biến mất.
“Khụ” Anh nhận lấy giẻ lau từ trong tay của Lâm Tất Tất: “Để tôi làm cho. Cô đi đến phòng sách sắp xếp một chút đi, sắp quét dọn xong rồi.”
“Ừ.” Lâm Tất Tất nhanh chân đi vào phòng sách.
Chậc chậc chậc, anh chuyển chủ đề khá là nhanh đó.
Phòng sách đã được Triệu Thanh Nhượng quét dọn đến một hạt bụi cũng không còn, Lâm Tất Tất chỉ cần để sách lên kệ là được.
Cô chuyển đến đây rất nhiều sách, cô đựng đầy sách trong hai thùng lớn. Đây là những quyển sách cô đọc gần đây nhưng may mà kệ sách cũng lớn, sách của cô chắc chỉ chiếm một phần ba kệ thôi.
Lâm Tất Tất phân loại theo tập san, báo chí gì đó, sau đó lần lượt sắp lên từng hàng một.
Lúc đến thùng sách chuyên ngành, Lâm Tất Tất liếc thấy quyển “Áo blouse trắng” đó, sau khi Triệu Thanh Nhượng trả lại cô còn chưa kịp mở ra đọc.
Lâm Tất Tất mở sách và thấy trong đó có một cái kẹp sách mới, trên đó có dòng chữ chữ mực đen do Triệu Thanh Nhượng để lại.
[Giá trị thật của một con người được xác định trước nhất bởi sự chừng mực và ý nghĩa mà người đó đã giành được sự giải phóng khỏi cái tôi của mình. Hình như tôi đã thực sự hiểu được câu này của Albert Einstein.]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Tất Tất cẩn thận cất quyển sách này vào trong ngăn tủ.
Hoá ra quyển sách này đã tiếp thêm sức mạnh cho Triệu Thanh Nhượng, có lẽ chỉ có một chút xíu thôi.
“Sắp xếp xong chưa? Bên ngoài tôi đã quét dọn xong rồi.”
“Xong rồi, xong rồi.” Lâm Tất Tất thu dọn các thùng carton lại để tái chế: “Đi thôi, ở dưới có siêu thị, muốn ăn gì?”
“Mẹ cô nói cô làm thịt kho tàu rất ngon, tôi có thể nếm thử tay nghề của cô không?”
“Được chứ, nhưng phải đợi vì cần hầm rất lâu.”
Không cần làm việc nữa, Lâm Tất Tất cởi áo khoác của Triệu Thanh Nhượng ra.
Đi ra ngoài, đương nhiên phải ăn mặc xinh đẹp rồi.
*
Giữa Mingshi international và bệnh viện Hiệp Chúng có một chuỗi siêu thị lớn, rất nhiều người nhà bệnh nhân và bác sĩ đều mua đồ ở đây. Sau khi Lâm Tất Tất mua xong đồ dùng sinh hoạt hàng ngày thì mới đi tới khu thực phẩm tươi sống để mua nguyên liệu. Triệu Thanh Nhượng đẩy xe đi đằng sau cô, hai người giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy.
“Bác sĩ Lâm, khéo vậy?” Hôm nay bác sĩ Tân cũng được nghỉ phép nên đưa vợ con đi dạo, trùng hợp gặp Lâm Tất Tất và Triệu Thanh Nhượng.
“Bác sĩ Tân và chị dâu đi mua đồ à.”
“Đúng vậy.” Bác sĩ Tân không nhiều chuyện giống Ninh Ninh, không biết đến bảng xếp hạng trai xinh gái đẹp gì đó ở bệnh viện, thế nên cũng không biết Triệu Thanh Nhượng: “Đây là bạn trai của bác sĩ Lâm hả? Thật tuấn tú, lịch sự.”
Lâm Tất Tất ngại ngùng cười hai tiếng: “Haha, không phải, anh ấy là bạn tôi. Anh ấy cũng làm việc trong bệnh viện chúng ta đó.”
Triệu Thanh Nhượng giơ tay chào hỏi với bác sĩ Tân: “Xin chào, tôi là Triệu Thanh Nhượng ở khoa phẫu thuật thần kinh.”
“À, à, anh vừa nói thì hình như tôi có hơi ấn tượng. Anh chính là người rất trẻ mà đã được đánh giá làm phó giáo sư hai năm trước đó hả?”
Triệu Thanh Nhượng còn chưa kịp nói, Lâm Tất Tất đã cướp lời: “Đúng đúng đúng, là anh ấy đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bác sĩ Tân: ….
Vẻ mặt kiêu ngạo này của cô là sao vậy? Cũng chẳng phải là cô được lên làm phó giáo sư.
Sau khi bốn người tách ra, vợ của bác sĩ Tân nhìn bóng lưng Lâm Tất Tất và Triệu Thanh Nhượng chọn hoa quả mà cười cười: “Vừa nhìn là biết đang trong giai đoạn mập mờ, chao ôi, đúng là khiến người ta hâm mộ.”
Bác sĩ Tân không phục: “Bọn họ phải hâm mộ chúng ta chứ.”
“Chúng ta?” Cô ấy nhìn dáng người hơi mập mạp của bác sĩ Tân, lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Bác sĩ Tân: …
“Mua thêm chút đồ uống đi, anh uống gì? Coca không?”
Triệu Thanh Nhượng sắp xếp đồ đạc vào trong xe đẩy: “Tôi không uống đồ uống có gas.”
“Thế uống nước dừa không? Tôi thấy cái này uống rất ngon.”
“Cũng được.”
Hai người uống, Lâm Tất Tất dứt khoát lấy hộp lớn nhất, có điều Lâm Tất Tất cao như thế cũng phải kiễng chân để lấy.
“Để tôi.” Triệu Thanh Nhượng từ phía sau vươn tay ra, đỡ lấy đồ sắp rơi xuống.
Theo như tình tiết bình thường trong phim, nữ chính nên hoảng hốt lo sợ quay đầu, tiếp xúc với nam chính ở khoảng cách gần và rồi nhạc nổi lên cùng với cảnh quay chậm dần, tình của hai người cũng dần nóng lên.
Đáng tiếc, tình tiết trong phim thần tượng lại không giống với ngoài đời.
Đúng là Lâm Tất Tất bị nhiệt độ đằng sau tiến lại gần làm cho kinh ngạc, cùng lúc quay đầu là hạ chân xuống, thế là —
“Shh —”
Đầu của Lâm Tất Tất đụng vào cằm của Triệu Thanh Nhượng, khiến cho môi dưới của anh va vào răng cửa làm cho môi bị rách da chảy máu, cái này còn chưa xong, chân của cô hạ xuống còn mạnh mẽ giẫm lên chân của Triệu Thanh Nhượng.
“Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ? Trời ơi, chảy máu rồi, tôi lấy tăm bông thấm máu cho anh.”
“Không cần, chút vết thương này không cần xử lý cũng tự lành.” Triệu Thanh Nhượng hoạt động chân một chút cười nói: “May mà cô không mang giày cao gót, không thì tôi phải đến khoa chỉnh hình rồi.”