Chương 1: Sự nghiệp khám chim
Lâm Tất Tất cảm thấy nguyên nhân lớn nhất mà cô đã 30 tuổi rồi vẫn còn độc thân là do công việc của cô — nữ bác sĩ khoa tiết niệu, nghề này không biết đã dọa biết bao nhiêu đối tượng xem mắt của cô chạy rồi.
Thấy mẹ gọi đến, Lâm Tất Tất hít sâu một hơi.
“Alo, mẹ à.”
Giọng của Lâm Mộng xuyên qua điện thoại, gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ của Lâm Tất Tất: “Sao con lại làm hỏng buổi xem mắt nữa rồi? Con còn có thể gả ra ngoài trước năm 35 tuổi không đây?”
Khả năng sinh sản của phụ nữ ở độ tuổi 35 sẽ giảm sút nghiêm trọng, Lâm Mộng sống theo quan niệm cũ là con gái mà không đẻ con thì coi như xong.
Lâm Tất Tất chậm rãi hít sâu một hơi rồi từ từ thở nhẹ ra, nói với bản thân không được tức giận.
“Mẹ à, cái này không thể trách con được, anh ta vừa nghe con là bác sĩ khoa tiết niệu thì trực tiếp rời đi luôn.”
Tuy rằng khoa này cũng có rất nhiều bệnh nhân nữ nhưng nam giới vẫn chiếm đa số.
Với sự phát triển của khoa học công nghệ hiện nay, rất nhiều chứng bệnh cô không cần phải trực tiếp quan sát bộ phận riêng tư của người bệnh mà có thể nhìn qua hình ảnh siêu âm hoặc là hình CT* là được, nhưng bệnh viện Hiệp Chúng không mở khoa nam riêng mà hợp nhất với khoa tiết niệu, thành ra…
* CT: là ảnh chụp cắt lớp vi tính (computerized tomography) hay chụp CT, CT Scan là kỹ thuật chẩn đoán hình ảnh sử dụng tia X và máy tính để tạo ra hình ảnh lát cắt ngang các vị trí trong cơ thể. Hình ảnh trên máy tính có thể dưới dạng 2D hoặc 3D.
Mà với tư cách là một bác sĩ, Lâm Tất Tất không có cách nào lựa chọn giới tính của bệnh nhân, đặc biệt là khi mà bác sĩ của khoa này rất ít, chính vì như thế, có thể nói là Lâm Tất Tất đã xem qua vô số chim rồi.
“Mẹ nói con chuyển khoa đi, sao con vẫn chưa chuyển thế?”
Lâm Tất Tất bất lực nói: “Mẹ à, mẹ nghĩ con thì chuyển đi đâu mới được? Mẹ không nhìn xem con đang làm ở bệnh viện nào, bệnh viện Hiệp Chúng tuyển toàn nhân tài học lực cao, mỗi khoa đều có chỉ tiêu cố định, cũng không phải con muốn chuyển là chuyển được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi bệnh viện sắp xếp bác sĩ cho các khoa thì sẽ tham khảo nguyện vọng của các bác sĩ, khoa tiết niệu này là khoa không có ai muốn vào, dĩ nhiên sẽ rơi xuống đầu người có thành tích xếp chót là Lâm Tất Tất. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Thế con đổi bệnh viện đi! Cũng không phải chỉ có một cái bệnh viện này.”
Nhưng chỉ có cái bệnh viện này là giỏi nhất!
Lâm Tất Tất cũng chẳng muốn tranh luận tiếp nữa, cô nói với mẹ là đến giờ làm việc rồi, đến muộn sẽ bị trừ tiền.
Mẹ Lâm vừa nghe thấy bị trừ tiền thì lập tức cúp điện thoại một cách nhanh gọn lẹ.
“Này, đợi chút, đợi chút…” Thang máy sắp đóng lại.
Một cánh tay giúp cô chặn cửa thang máy lại.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Lâm Tất Tất nói cảm ơn, đứng trong thang máy cắn hai ba miếng giải quyết xong cái bánh bao nhân thịt.
“Ợ~”
Cô vỗ vỗ ngực, cảm thấy hơi nghẹn. Hôm nay cô dậy muộn, lúc đến bệnh viện thì sữa đậu trong căng tin đã hết rồi.
Lâm Tất Tất vứt túi giấy vào thùng rác nhỏ trong thang máy, lấy nước rửa tay sát khuẩn ra lau tay.
Thực ra Lâm Tất Tất không bị mắc bệnh sạch sẽ quá nghiêm trọng, có điều làm ở khoa này thì việc chạm vào vùng kín của bệnh nhân là điều khó tránh khỏi, cho dù có mang bao tay nhưng cô vẫn quen rửa tay sau khi khám xong, thói quen này cũng thuận tiện cho bản thân cô khi mà cô thích vừa đi vừa ăn.
Không đến một phút đã hoàn thành mọi việc trước khi vào làm rồi, Lâm Tất Tất nhìn vào gương của thang máy chỉnh sửa lại đầu tóc quần áo, rất có cảm giác thành tựu.
Chỉnh trang lại đầu tóc, sau đó nhìn vào trong gương, cô nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông vừa nãy giúp cô ấn nút chặn cửa thang máy.
Đậu má, đây là anh chàng đẹp trai siêu cấp nào thế???
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Lâm Tất Tất vẫn còn rất bình tĩnh, dù sao trường hợp nhìn được mà không dùng được cô thấy rất nhiều rồi.
Có rất nhiều bệnh nhân của cô nhìn rất đẹp trai, nhưng… nơi đó có chút vấn đề, có người thì về độ dài, có người thì vấn đề chức năng.
Haizz, thấy nhiều chim cũng chẳng phải chuyện gì tốt, ví dụ như hiện tại đối mặt với một anh trai đẹp đến mức khiến người ta căm tức, suy nghĩ đầu tiên của cô là anh ta có chướng ngại trong vấn đề tình dục không, suy nghĩ đến bộ phận riêng tư của anh ta như thế nào. Trái tim vừa mới xao động của Lâm Tất Tất nháy mắt bình tĩnh lại, cảm thấy một giây sau cô có thể đi gõ cá gỗ trong ni viện rồi.
Hôm nay là thứ hai nên rất đông người, thang máy đến tầng nào cũng dừng, đợi đến tầng bảy, anh chàng đẹp trai đó cũng đi ra khỏi thang máy.
“Khoa phẫu thuật thần kinh…” Lâm Tất Tất lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là bác sĩ?”
Đến tầng mười ba khoa tiết niệu, Lâm Tất Tất cấp tốc chạy vào phòng nghỉ thay áo blouse trắng.
“Này, Ninh Ninh, em có biết bệnh viện chúng ta có trai nào đẹp trai không?”
Ninh Ninh vẫn luôn ở khu bệnh viện này, sau khi Lâm Tất Tất chuyển từ khu cũ qua khu mới đã rất thân với em gái y tá này.
“Nếu nói trai đẹp… thì Triệu Thanh Nhượng của khoa phẫu thuật thần kinh đó! Anh ta chắc chắn là xếp thứ nhất!”
Ninh Ninh còn ở chỗ đó gật đầu, về cơ bản Lâm Tất Tất đã xác định người vừa nãy chính là Triệu Thanh Nhượng mà Ninh Ninh nói.
Quả nhiên, thật sự là bác sĩ.
“Reng reng reng…”
Chuông báo của phòng nghỉ vang lên, cách thời gian vào làm còn hai phút nữa.
Lâm Tất Tất đẩy cửa phòng nghỉ ra, đi đến phòng làm việc của mình, thời gian vừa đẹp, không nhiều hơn một phút, không kém một phút.
“Gọi số đi.”
Cô lại phải bắt đầu một ngày của sự nghiệp khám chim.
Thấy mẹ gọi đến, Lâm Tất Tất hít sâu một hơi.
“Alo, mẹ à.”
Giọng của Lâm Mộng xuyên qua điện thoại, gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ của Lâm Tất Tất: “Sao con lại làm hỏng buổi xem mắt nữa rồi? Con còn có thể gả ra ngoài trước năm 35 tuổi không đây?”
Khả năng sinh sản của phụ nữ ở độ tuổi 35 sẽ giảm sút nghiêm trọng, Lâm Mộng sống theo quan niệm cũ là con gái mà không đẻ con thì coi như xong.
Lâm Tất Tất chậm rãi hít sâu một hơi rồi từ từ thở nhẹ ra, nói với bản thân không được tức giận.
“Mẹ à, cái này không thể trách con được, anh ta vừa nghe con là bác sĩ khoa tiết niệu thì trực tiếp rời đi luôn.”
Tuy rằng khoa này cũng có rất nhiều bệnh nhân nữ nhưng nam giới vẫn chiếm đa số.
Với sự phát triển của khoa học công nghệ hiện nay, rất nhiều chứng bệnh cô không cần phải trực tiếp quan sát bộ phận riêng tư của người bệnh mà có thể nhìn qua hình ảnh siêu âm hoặc là hình CT* là được, nhưng bệnh viện Hiệp Chúng không mở khoa nam riêng mà hợp nhất với khoa tiết niệu, thành ra…
* CT: là ảnh chụp cắt lớp vi tính (computerized tomography) hay chụp CT, CT Scan là kỹ thuật chẩn đoán hình ảnh sử dụng tia X và máy tính để tạo ra hình ảnh lát cắt ngang các vị trí trong cơ thể. Hình ảnh trên máy tính có thể dưới dạng 2D hoặc 3D.
Mà với tư cách là một bác sĩ, Lâm Tất Tất không có cách nào lựa chọn giới tính của bệnh nhân, đặc biệt là khi mà bác sĩ của khoa này rất ít, chính vì như thế, có thể nói là Lâm Tất Tất đã xem qua vô số chim rồi.
“Mẹ nói con chuyển khoa đi, sao con vẫn chưa chuyển thế?”
Lâm Tất Tất bất lực nói: “Mẹ à, mẹ nghĩ con thì chuyển đi đâu mới được? Mẹ không nhìn xem con đang làm ở bệnh viện nào, bệnh viện Hiệp Chúng tuyển toàn nhân tài học lực cao, mỗi khoa đều có chỉ tiêu cố định, cũng không phải con muốn chuyển là chuyển được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi bệnh viện sắp xếp bác sĩ cho các khoa thì sẽ tham khảo nguyện vọng của các bác sĩ, khoa tiết niệu này là khoa không có ai muốn vào, dĩ nhiên sẽ rơi xuống đầu người có thành tích xếp chót là Lâm Tất Tất. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Thế con đổi bệnh viện đi! Cũng không phải chỉ có một cái bệnh viện này.”
Nhưng chỉ có cái bệnh viện này là giỏi nhất!
Lâm Tất Tất cũng chẳng muốn tranh luận tiếp nữa, cô nói với mẹ là đến giờ làm việc rồi, đến muộn sẽ bị trừ tiền.
Mẹ Lâm vừa nghe thấy bị trừ tiền thì lập tức cúp điện thoại một cách nhanh gọn lẹ.
“Này, đợi chút, đợi chút…” Thang máy sắp đóng lại.
Một cánh tay giúp cô chặn cửa thang máy lại.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Lâm Tất Tất nói cảm ơn, đứng trong thang máy cắn hai ba miếng giải quyết xong cái bánh bao nhân thịt.
“Ợ~”
Cô vỗ vỗ ngực, cảm thấy hơi nghẹn. Hôm nay cô dậy muộn, lúc đến bệnh viện thì sữa đậu trong căng tin đã hết rồi.
Lâm Tất Tất vứt túi giấy vào thùng rác nhỏ trong thang máy, lấy nước rửa tay sát khuẩn ra lau tay.
Thực ra Lâm Tất Tất không bị mắc bệnh sạch sẽ quá nghiêm trọng, có điều làm ở khoa này thì việc chạm vào vùng kín của bệnh nhân là điều khó tránh khỏi, cho dù có mang bao tay nhưng cô vẫn quen rửa tay sau khi khám xong, thói quen này cũng thuận tiện cho bản thân cô khi mà cô thích vừa đi vừa ăn.
Không đến một phút đã hoàn thành mọi việc trước khi vào làm rồi, Lâm Tất Tất nhìn vào gương của thang máy chỉnh sửa lại đầu tóc quần áo, rất có cảm giác thành tựu.
Chỉnh trang lại đầu tóc, sau đó nhìn vào trong gương, cô nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông vừa nãy giúp cô ấn nút chặn cửa thang máy.
Đậu má, đây là anh chàng đẹp trai siêu cấp nào thế???
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Lâm Tất Tất vẫn còn rất bình tĩnh, dù sao trường hợp nhìn được mà không dùng được cô thấy rất nhiều rồi.
Có rất nhiều bệnh nhân của cô nhìn rất đẹp trai, nhưng… nơi đó có chút vấn đề, có người thì về độ dài, có người thì vấn đề chức năng.
Haizz, thấy nhiều chim cũng chẳng phải chuyện gì tốt, ví dụ như hiện tại đối mặt với một anh trai đẹp đến mức khiến người ta căm tức, suy nghĩ đầu tiên của cô là anh ta có chướng ngại trong vấn đề tình dục không, suy nghĩ đến bộ phận riêng tư của anh ta như thế nào. Trái tim vừa mới xao động của Lâm Tất Tất nháy mắt bình tĩnh lại, cảm thấy một giây sau cô có thể đi gõ cá gỗ trong ni viện rồi.
Hôm nay là thứ hai nên rất đông người, thang máy đến tầng nào cũng dừng, đợi đến tầng bảy, anh chàng đẹp trai đó cũng đi ra khỏi thang máy.
“Khoa phẫu thuật thần kinh…” Lâm Tất Tất lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là bác sĩ?”
Đến tầng mười ba khoa tiết niệu, Lâm Tất Tất cấp tốc chạy vào phòng nghỉ thay áo blouse trắng.
“Này, Ninh Ninh, em có biết bệnh viện chúng ta có trai nào đẹp trai không?”
Ninh Ninh vẫn luôn ở khu bệnh viện này, sau khi Lâm Tất Tất chuyển từ khu cũ qua khu mới đã rất thân với em gái y tá này.
“Nếu nói trai đẹp… thì Triệu Thanh Nhượng của khoa phẫu thuật thần kinh đó! Anh ta chắc chắn là xếp thứ nhất!”
Ninh Ninh còn ở chỗ đó gật đầu, về cơ bản Lâm Tất Tất đã xác định người vừa nãy chính là Triệu Thanh Nhượng mà Ninh Ninh nói.
Quả nhiên, thật sự là bác sĩ.
“Reng reng reng…”
Chuông báo của phòng nghỉ vang lên, cách thời gian vào làm còn hai phút nữa.
Lâm Tất Tất đẩy cửa phòng nghỉ ra, đi đến phòng làm việc của mình, thời gian vừa đẹp, không nhiều hơn một phút, không kém một phút.
“Gọi số đi.”
Cô lại phải bắt đầu một ngày của sự nghiệp khám chim.