Chương : 26
Tiêu Thiên Tông nằm tại vùng phía đông của La Vân Đại Lục, gần tiếp giáp với biển. Từ trấn Thanh Hà ở tận phía tây nam của La Vân Đại Lục, với tốc độ của một vị Tông cảnh như Văn lão cũng phải mất gần nửa tháng không ngừng nghỉ mới đến được nơi.
Văn lão vừa đến nơi, dừng chân trên bầu trời của một vùng đất xanh tốt, phía dưới có núi đồi, rửng rậm dày đặc. Lão liền lấy ra một tấm phù (bùa) cầm trên tay, truyền sức mạnh vào, biến nó thành một luồng khí trắng xông thẳng về phía trước, chạm vào một khoảng không trông giống như một bức tường vô hình ngăn cản mọi thứ xuyên qua.
Ngay lập tức, một con mắt to lớn, hư ảo màu vàng liền xuất hiện. Nó chíu ánh nhìn lên người Văn lão trong vài giây, sau đó biến mất, một lỗ hổng cũng đồng thời được mở ra.
Văn lão lập tức bước đi vào trong lỗ hổng, rồi cùng lúc xuất hiện tại một vùng trời vô cùng huyền ảo, khác xa so với thường thức bên ngoài khi có những mảng đất rộng lớn lơ lửng trên không trung. Những tòa đại tháp, lâu các nhiều tầng, cung điện tráng lệ, rực rỡ trôi nổi cố định bên những đám mây lớn. Khắp nơi còn có những loài chim lớn kỳ dị bay lượn, thỉnh thoảng chúng cất lên tiếng kêu vang vọng cả bầu trời mà nghe lại cực kỳ êm tai, dễ chịu.
Nơi này, chính là Tiêu Thiên Tông.
Văn lão bước vào Tiêu Thiên Tông thì lập tức đi nhanh đến Quản Sự Đường, là một tòa tháp ba tầng để báo cáo thành quả của mình sau một chuyến đi làm nhiệm vụ chiêu mộ nhân tài.
Vừa xuất hiện trong Quản Sự Đường, lão liền bắt gặp hai người bạn, hai người cùng tu vi, cùng chức vụ, và cũng từng là sư huynh đệ với lão cũng đang đứng bên trong. Lão không khỏi chào hỏi.
- Trình sư huynh, Lộc sư huynh, thật là trùng hợp, hai người cũng là vừa về để báo cáo thành quả của mình?
Trình Duệ, người mang hình dáng trung niên ngũ tuần nhưng tuổi thật đã hơn nghìn tuổi, cười đáp.
- Đúng vậy. Văn lão đệ, ngươi đi mấy tháng trời, không biết đã thu về được cho bổn tông mấy cái nhân tài chất lượng a?
Văn lão cười khổ, nói.
- Ta chạy qua bên lãnh địa của Kỳ Hải Nam Vân Tông, may mắn lắm mới chôm về được ba mầm móng nằm ngoài bìa, chứ cũng không dám cả gan tiến sâu hơn. Giờ phải đợi qua khảo nghiệm thì mới biết rõ cái nào hư, cái nào tốt.
- Ba cái, vậy là bằng ta rồi. Ta mạo hiểm đi qua địa phận của Diêm La Điện, không biết số xui thế nào mà đã nhanh chóng bị bọn chúng phát giác, đuổi ta hơn cả tháng trời. Nhưng mà nhờ tài năng của ta vốn cao, nên trên đường vẫn móc trộm được ba cái hạt giống khá tốt đem. Chẳng bù cho ai kia đáng thương, không những không có nỗi một mầm móng mà ngay cả bản thân cũng bị thương nặng.
Vừa nói, Trình Duệ vừa nháy nháy mắt liếc về phía Lộc Vân Hỏa.
Văn lão hiểu ý, đưa mắt nhìn sang thì thấy gương mặt già nua gần 70 tuổi của Lộc sư huynh đã xám xịt từ lâu, hèn gì nãy giờ chả thấy lên tiếng vui nhộn như thường ngày.
Bất chợt, một giọng nói mờ ảo nhưng đầy sự hùng hồn vang lên, khiến ba người Văn lão phải lập tức nghiêm người.
- Đủ rồi, vừa đến cùng lúc thì mau báo cáo đi, đừng lèm bèm tốn thời gian của ta.
- Vâng, thưa Đường Chủ.
Ba người Văn lão đều cúi người cung kính với khoảng không trong phòng.
Lộc Vân Hỏa là người đầu tiên đi trước báo cáo.
- Thưa Đường Chủ, lần này ta gặp bất trắc nên thất bại, trong người mang thương tích nặng nên muốn xin được nghỉ dưỡng vài năm. Mong Đường Chủ xem xét.
- Được, nhưng tài nguyên mỗi tháng của ngươi sẽ bị giảm phân nửa. Nghỉ dưỡng càng lâu, ngươi càng bị thiệt.
- Vâng, ta đã rõ ạ.
- Ngươi lui đi.
Lộc Vân Hỏa lắc đầu chán nản với bản thân, sau đó rời đi ra ngoài.
Tiếp theo, Trình Duệ mang ra một chiếc thuyền nhỏ trên tay, báo cáo.
- Bẩm Đường Chủ, ta xông vào lãnh thổ Diêm La Điện, thu về được ba cái nhân tài đều sở hữu năng lực nguyên tố. Người thứ nhất là một thiếu niên 17 tuổi, tu vi vừa đột phá Linh Nhân cảnh, sở hữu Thổ hệ. Người thứ hai là một tiểu cô nương chưa đến 10 tuổi, sở hữu Hỏa hệ. Người cuối là một nam nhân đã lâu năm trong cảnh giới Linh Nhân, tuổi xấp xỉ 28, sở hữu nguyên tố khá hiếm, Kim hệ.
Trinh Duệ dứt lời, lập tức một ánh mắt như có thể nhìn xuyên thấu vạn vật ùa vào bên trong chiếc thuyền nhỏ. Vài giây sau, giọng nói mờ ảo gật gù.
- Tiểu la lị Hỏa hệ khá tốt, ngươi có thể mang đến chỗ Thập Tam trưởng lão, nhất định sẽ có đồ tốt cầm về. Còn hai người kia thì đem đến Thạch Tưởng Giới để xem thiên phú lĩnh ngộ của chúng thế nào. Không đạt chuẩn thì đá đi. Thiên phú không tốt, khả năng lĩnh ngộ cũng không tốt, vậy thì Tiêu Thiên Tông chúng ta liền không dám nhận.
- Vâng, Đường Chủ.
Nói rồi, Trình Duệ cũng không vui vẻ rời đi mà là đứng ở một bên để xem thử vị sư đệ của mình thế nào, có khá khẩm hơn mình chăng.
Văn lão cầm trong tay một ngôi nhà nhỏ, báo cáo.
- Thưa Đường Chủ, trong đây có bốn người nhưng thật chất chỉ có ba nhân tài là ta chọn được tại bên địa phận của Kỳ Hải Nam Vân Tông. Người dư ra là thê thiếp của một mầm móng trong đó.
- Ta thấy. Chúng còn đang làm chuyện nhúng nhảy ở bên trong kìa, rất sung mãn và nhiệt huyết
- Azz!
Nghe vậy, Văn lão không khỏi cảm thấy xấu hổ mà xin lỗi.
- Xin lỗi Đường Chủ, ta đã quên căn dặn chúng là đã đến Tiêu Thiên Tông.
Sau đó, lão lập tức truyền âm vào tai Nam Phong.
- Tiểu tử, ngưng ngay việc ngươi đang làm lại, chúng ta đã đến Tiêu Thiên Tông rồi. Mau chóng mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị tốt cho phần kiểm tra.
Khi thấy Nam Phong đã giật mình, vội vã “thu kiếm thịt” ra khỏi người Trân Trân, Văn lão mới yên tâm tiếp tục báo cáo.
- Ư hưm, xin lỗi Đường Chủ vì đã để người nhìn thấy cảnh không tốt, ta xin được phép tiếp tục. Trong ba mầm móng này, người thiếu nữ 15 tuổi sở hữu Mộc hệ, người thiếu niên 17 tuổi sở hữu lực lượng thể chất bẩm sinh, cả hai đều vừa trở thành Linh Nhân cảnh không lâu. Còn người thiếu niên vừa làm chuyện ấy ấy, hắn cũng Linh Nhân cảnh nhưng mà có một thứ gì đó rất khác biệt ở hắn, chắc chắn Đường Chủ đã biết rõ hơn ta.
Giọng nói mờ ảo chỉ nói đơn giản.
- Phải, nhưng không phải khác biệt, mà chính xác là ở một tầng đẳng cấp khác hoàn toàn so với Linh Nhân cảnh thông thường. Tiểu nữ nhân bên cạnh hắn cũng biến dị không kém, đã sắp trở thành Linh Nhân cảnh rồi. Mị cốt nàng sở hữu đang dần trở nên hoàn mỹ hơn, mỗi ngày đều thay da dổi thịt trên người nàng.
- ?!!!
Văn lão nghe vậy thì liền cảm thấy bất ngờ trong kinh dị. Trình Duệ đứng một bên cũng không khỏi ngẩn người, khó tin với điều vừa nghe.
“Cái gì, mị cốt dần trở nên hoàn mỹ á? Không phải trời sinh đã được quyết định phẩm chất rồi sao???”
Văn lão lập tức cầu xin được giải đáp.
- Cầu mong Đường Chủ giúp ta giải đáp nghi hoặc về chuyện này, đây là tình huống đầu tiên mà ta không thể nào lý giải được.
Trình Duệ cũng khom người cung kính.
- Xin Đường Chủ cho phép ta được mở mang tri thức vốn dĩ nông cạn của mình.
Giọng nói mờ ảo không ngại giảng giải, cảm xúc trong lời nói có chút bất ổn hơn so với lúc đầu.
- Bắt nguồn từ thể chất kỳ lạ của người thiếu niên này. Hắn liên tục đưa tinh nguyên vào cơ thể nàng, bị cơ thể nàng hấp thụ, nhờ vậy mà cơ thể nàng không ngừng lột xác tiến đến trạng thái hoàn mỹ. Chỉ đơn giản như thế.
- Trời đất! Kỳ diệu như vậy ư? Nếu nói như vậy, không phải hắn sở hữu một loại thể chất rất mạnh sao thưa Đường Chủ? Đây chính là vì tinh tú mới của Tiêu Thiên Tông chúng ta!
Văn lão và Trình Duệ đều trợn mắt kinh hô.
Nhưng giọng nói mờ ảo lại lắc đầu.
- Điều này chưa chắc. Ta chỉ nói hắn ở một tầng đẳng cấp khác so với người thường, chứ không nói sức mạnh của hắn ở một tầng đẳng cấp khác. Cơ thể hắn có năng lực cải biến thể chất nữ nhân, trông thì rất ghê gớm nhưng cũng chả khác gì so với Thuần Âm Chi Thể của phái nữ, vận mệnh đều bị người ta đem đi làm lô đỉnh để tăng tiến sức mạnh. May mắn là hắn đang còn yếu, chỉ có thể cải tiến thể chất của nữ tử yếu hơn hoặc bằng tu vi, không thì sớm đã bị mấy bà lão bắt về quần hiếp rồi. Chứ còn sức mạnh tự thân của hắn, ta nghĩ nó cũng chưa hẳn bằng với một Linh Nhân cảnh sở hữu Huyền Thể, Địa Thể…
“Vì ngay cả năng lực của ta cũng không thể đo lường được. Chỉ biết thân thể hắn đã trải qua 1 lần tiến hóa, tức là có tu vi Linh Nhân cảnh” là câu mà giọng nói mờ ảo đã giữ lại trong lòng, không muốn nói ra.
- Cho nên ngươi cũng đem ba, à không, đem bốn cái mầm móng của ngươi đến Thạch Tưởng Giới để kiểm tra thiên phú lĩnh ngộ đi. Nếu biểu hiện tốt, các ngươi quay về đây nhận thường theo đúng giá trị biểu hiện của chúng.
- Dạ vâng, chúng ta xin phép cáo lui ạ.
Văn lão cùng Trình Duệ khom người cung kính, sau đó cả hai liền ra ngoài, nhanh chóng đi đến Thạch Tưởng Giới.
Bên trong Quản Sự Đường, tiếng thì thào cũng vang lên.
- Khi mị cốt trở nên hoàn mỹ, nàng ta sẽ không còn là của ngươi, thậm chí tính mạng ngươi cũng bị đe dọa. Tiểu tử, ngươi không biết điều này chăng?
- Một chút nữa thôi, thêm một lần nữa. Ngươi sẽ đánh mất nàng, vĩnh viễn!
- À, ta đã tính nhầm…
Văn lão vừa đến nơi, dừng chân trên bầu trời của một vùng đất xanh tốt, phía dưới có núi đồi, rửng rậm dày đặc. Lão liền lấy ra một tấm phù (bùa) cầm trên tay, truyền sức mạnh vào, biến nó thành một luồng khí trắng xông thẳng về phía trước, chạm vào một khoảng không trông giống như một bức tường vô hình ngăn cản mọi thứ xuyên qua.
Ngay lập tức, một con mắt to lớn, hư ảo màu vàng liền xuất hiện. Nó chíu ánh nhìn lên người Văn lão trong vài giây, sau đó biến mất, một lỗ hổng cũng đồng thời được mở ra.
Văn lão lập tức bước đi vào trong lỗ hổng, rồi cùng lúc xuất hiện tại một vùng trời vô cùng huyền ảo, khác xa so với thường thức bên ngoài khi có những mảng đất rộng lớn lơ lửng trên không trung. Những tòa đại tháp, lâu các nhiều tầng, cung điện tráng lệ, rực rỡ trôi nổi cố định bên những đám mây lớn. Khắp nơi còn có những loài chim lớn kỳ dị bay lượn, thỉnh thoảng chúng cất lên tiếng kêu vang vọng cả bầu trời mà nghe lại cực kỳ êm tai, dễ chịu.
Nơi này, chính là Tiêu Thiên Tông.
Văn lão bước vào Tiêu Thiên Tông thì lập tức đi nhanh đến Quản Sự Đường, là một tòa tháp ba tầng để báo cáo thành quả của mình sau một chuyến đi làm nhiệm vụ chiêu mộ nhân tài.
Vừa xuất hiện trong Quản Sự Đường, lão liền bắt gặp hai người bạn, hai người cùng tu vi, cùng chức vụ, và cũng từng là sư huynh đệ với lão cũng đang đứng bên trong. Lão không khỏi chào hỏi.
- Trình sư huynh, Lộc sư huynh, thật là trùng hợp, hai người cũng là vừa về để báo cáo thành quả của mình?
Trình Duệ, người mang hình dáng trung niên ngũ tuần nhưng tuổi thật đã hơn nghìn tuổi, cười đáp.
- Đúng vậy. Văn lão đệ, ngươi đi mấy tháng trời, không biết đã thu về được cho bổn tông mấy cái nhân tài chất lượng a?
Văn lão cười khổ, nói.
- Ta chạy qua bên lãnh địa của Kỳ Hải Nam Vân Tông, may mắn lắm mới chôm về được ba mầm móng nằm ngoài bìa, chứ cũng không dám cả gan tiến sâu hơn. Giờ phải đợi qua khảo nghiệm thì mới biết rõ cái nào hư, cái nào tốt.
- Ba cái, vậy là bằng ta rồi. Ta mạo hiểm đi qua địa phận của Diêm La Điện, không biết số xui thế nào mà đã nhanh chóng bị bọn chúng phát giác, đuổi ta hơn cả tháng trời. Nhưng mà nhờ tài năng của ta vốn cao, nên trên đường vẫn móc trộm được ba cái hạt giống khá tốt đem. Chẳng bù cho ai kia đáng thương, không những không có nỗi một mầm móng mà ngay cả bản thân cũng bị thương nặng.
Vừa nói, Trình Duệ vừa nháy nháy mắt liếc về phía Lộc Vân Hỏa.
Văn lão hiểu ý, đưa mắt nhìn sang thì thấy gương mặt già nua gần 70 tuổi của Lộc sư huynh đã xám xịt từ lâu, hèn gì nãy giờ chả thấy lên tiếng vui nhộn như thường ngày.
Bất chợt, một giọng nói mờ ảo nhưng đầy sự hùng hồn vang lên, khiến ba người Văn lão phải lập tức nghiêm người.
- Đủ rồi, vừa đến cùng lúc thì mau báo cáo đi, đừng lèm bèm tốn thời gian của ta.
- Vâng, thưa Đường Chủ.
Ba người Văn lão đều cúi người cung kính với khoảng không trong phòng.
Lộc Vân Hỏa là người đầu tiên đi trước báo cáo.
- Thưa Đường Chủ, lần này ta gặp bất trắc nên thất bại, trong người mang thương tích nặng nên muốn xin được nghỉ dưỡng vài năm. Mong Đường Chủ xem xét.
- Được, nhưng tài nguyên mỗi tháng của ngươi sẽ bị giảm phân nửa. Nghỉ dưỡng càng lâu, ngươi càng bị thiệt.
- Vâng, ta đã rõ ạ.
- Ngươi lui đi.
Lộc Vân Hỏa lắc đầu chán nản với bản thân, sau đó rời đi ra ngoài.
Tiếp theo, Trình Duệ mang ra một chiếc thuyền nhỏ trên tay, báo cáo.
- Bẩm Đường Chủ, ta xông vào lãnh thổ Diêm La Điện, thu về được ba cái nhân tài đều sở hữu năng lực nguyên tố. Người thứ nhất là một thiếu niên 17 tuổi, tu vi vừa đột phá Linh Nhân cảnh, sở hữu Thổ hệ. Người thứ hai là một tiểu cô nương chưa đến 10 tuổi, sở hữu Hỏa hệ. Người cuối là một nam nhân đã lâu năm trong cảnh giới Linh Nhân, tuổi xấp xỉ 28, sở hữu nguyên tố khá hiếm, Kim hệ.
Trinh Duệ dứt lời, lập tức một ánh mắt như có thể nhìn xuyên thấu vạn vật ùa vào bên trong chiếc thuyền nhỏ. Vài giây sau, giọng nói mờ ảo gật gù.
- Tiểu la lị Hỏa hệ khá tốt, ngươi có thể mang đến chỗ Thập Tam trưởng lão, nhất định sẽ có đồ tốt cầm về. Còn hai người kia thì đem đến Thạch Tưởng Giới để xem thiên phú lĩnh ngộ của chúng thế nào. Không đạt chuẩn thì đá đi. Thiên phú không tốt, khả năng lĩnh ngộ cũng không tốt, vậy thì Tiêu Thiên Tông chúng ta liền không dám nhận.
- Vâng, Đường Chủ.
Nói rồi, Trình Duệ cũng không vui vẻ rời đi mà là đứng ở một bên để xem thử vị sư đệ của mình thế nào, có khá khẩm hơn mình chăng.
Văn lão cầm trong tay một ngôi nhà nhỏ, báo cáo.
- Thưa Đường Chủ, trong đây có bốn người nhưng thật chất chỉ có ba nhân tài là ta chọn được tại bên địa phận của Kỳ Hải Nam Vân Tông. Người dư ra là thê thiếp của một mầm móng trong đó.
- Ta thấy. Chúng còn đang làm chuyện nhúng nhảy ở bên trong kìa, rất sung mãn và nhiệt huyết
- Azz!
Nghe vậy, Văn lão không khỏi cảm thấy xấu hổ mà xin lỗi.
- Xin lỗi Đường Chủ, ta đã quên căn dặn chúng là đã đến Tiêu Thiên Tông.
Sau đó, lão lập tức truyền âm vào tai Nam Phong.
- Tiểu tử, ngưng ngay việc ngươi đang làm lại, chúng ta đã đến Tiêu Thiên Tông rồi. Mau chóng mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị tốt cho phần kiểm tra.
Khi thấy Nam Phong đã giật mình, vội vã “thu kiếm thịt” ra khỏi người Trân Trân, Văn lão mới yên tâm tiếp tục báo cáo.
- Ư hưm, xin lỗi Đường Chủ vì đã để người nhìn thấy cảnh không tốt, ta xin được phép tiếp tục. Trong ba mầm móng này, người thiếu nữ 15 tuổi sở hữu Mộc hệ, người thiếu niên 17 tuổi sở hữu lực lượng thể chất bẩm sinh, cả hai đều vừa trở thành Linh Nhân cảnh không lâu. Còn người thiếu niên vừa làm chuyện ấy ấy, hắn cũng Linh Nhân cảnh nhưng mà có một thứ gì đó rất khác biệt ở hắn, chắc chắn Đường Chủ đã biết rõ hơn ta.
Giọng nói mờ ảo chỉ nói đơn giản.
- Phải, nhưng không phải khác biệt, mà chính xác là ở một tầng đẳng cấp khác hoàn toàn so với Linh Nhân cảnh thông thường. Tiểu nữ nhân bên cạnh hắn cũng biến dị không kém, đã sắp trở thành Linh Nhân cảnh rồi. Mị cốt nàng sở hữu đang dần trở nên hoàn mỹ hơn, mỗi ngày đều thay da dổi thịt trên người nàng.
- ?!!!
Văn lão nghe vậy thì liền cảm thấy bất ngờ trong kinh dị. Trình Duệ đứng một bên cũng không khỏi ngẩn người, khó tin với điều vừa nghe.
“Cái gì, mị cốt dần trở nên hoàn mỹ á? Không phải trời sinh đã được quyết định phẩm chất rồi sao???”
Văn lão lập tức cầu xin được giải đáp.
- Cầu mong Đường Chủ giúp ta giải đáp nghi hoặc về chuyện này, đây là tình huống đầu tiên mà ta không thể nào lý giải được.
Trình Duệ cũng khom người cung kính.
- Xin Đường Chủ cho phép ta được mở mang tri thức vốn dĩ nông cạn của mình.
Giọng nói mờ ảo không ngại giảng giải, cảm xúc trong lời nói có chút bất ổn hơn so với lúc đầu.
- Bắt nguồn từ thể chất kỳ lạ của người thiếu niên này. Hắn liên tục đưa tinh nguyên vào cơ thể nàng, bị cơ thể nàng hấp thụ, nhờ vậy mà cơ thể nàng không ngừng lột xác tiến đến trạng thái hoàn mỹ. Chỉ đơn giản như thế.
- Trời đất! Kỳ diệu như vậy ư? Nếu nói như vậy, không phải hắn sở hữu một loại thể chất rất mạnh sao thưa Đường Chủ? Đây chính là vì tinh tú mới của Tiêu Thiên Tông chúng ta!
Văn lão và Trình Duệ đều trợn mắt kinh hô.
Nhưng giọng nói mờ ảo lại lắc đầu.
- Điều này chưa chắc. Ta chỉ nói hắn ở một tầng đẳng cấp khác so với người thường, chứ không nói sức mạnh của hắn ở một tầng đẳng cấp khác. Cơ thể hắn có năng lực cải biến thể chất nữ nhân, trông thì rất ghê gớm nhưng cũng chả khác gì so với Thuần Âm Chi Thể của phái nữ, vận mệnh đều bị người ta đem đi làm lô đỉnh để tăng tiến sức mạnh. May mắn là hắn đang còn yếu, chỉ có thể cải tiến thể chất của nữ tử yếu hơn hoặc bằng tu vi, không thì sớm đã bị mấy bà lão bắt về quần hiếp rồi. Chứ còn sức mạnh tự thân của hắn, ta nghĩ nó cũng chưa hẳn bằng với một Linh Nhân cảnh sở hữu Huyền Thể, Địa Thể…
“Vì ngay cả năng lực của ta cũng không thể đo lường được. Chỉ biết thân thể hắn đã trải qua 1 lần tiến hóa, tức là có tu vi Linh Nhân cảnh” là câu mà giọng nói mờ ảo đã giữ lại trong lòng, không muốn nói ra.
- Cho nên ngươi cũng đem ba, à không, đem bốn cái mầm móng của ngươi đến Thạch Tưởng Giới để kiểm tra thiên phú lĩnh ngộ đi. Nếu biểu hiện tốt, các ngươi quay về đây nhận thường theo đúng giá trị biểu hiện của chúng.
- Dạ vâng, chúng ta xin phép cáo lui ạ.
Văn lão cùng Trình Duệ khom người cung kính, sau đó cả hai liền ra ngoài, nhanh chóng đi đến Thạch Tưởng Giới.
Bên trong Quản Sự Đường, tiếng thì thào cũng vang lên.
- Khi mị cốt trở nên hoàn mỹ, nàng ta sẽ không còn là của ngươi, thậm chí tính mạng ngươi cũng bị đe dọa. Tiểu tử, ngươi không biết điều này chăng?
- Một chút nữa thôi, thêm một lần nữa. Ngươi sẽ đánh mất nàng, vĩnh viễn!
- À, ta đã tính nhầm…