Chương : 56
Hắn lại là hoàng tộc người....
Không biết từ khi nào nàng đã tỉnh dậy, đứng bên trong thềm cửa nhìn ra Anh Vũ cùng Lâm tướng quân nói chuyện.
- Không ngờ đám này nhị thế tổ vậy mà tìm được ta đến nơi này, vẫn là không từ bỏ ý định sao.
Nàng hít sâu một hơi nhẹ nhàng hướng về đám người Anh Vũ bước đến.
Nàng là Hạ Khả Linh, từ khi tiến vào minh phủ học viện khảo hạch liền biết được nàng là đế quốc đệ nhất thiên kiêu, nắm giữ tiên thiên thiên chi thể truyền thuyết cùng với ba loại thuộc tính mộc, thủy và hỏa. Cái này đúng là phúc khí của nàng, cũng là phúc khí của gia tộc, nhưng mà phúc khí cũng kèm theo tai họa. Nàng xinh đẹp thoát tục liền đã khiến cho đám thế gia vọng tộc thèm nhỏ giải, lại nghĩ đến nàng là thiên kiêu thì cái này lấy về làm vợ thì nhân sinh đúng là nhiều người ao ước. Gia tộc Hạ gia chỉ làm ăn sinh ý nhỏ sao đấu được đám này công tử thế gia vọng tộc, may mắn là nàng thiên phú luyện đan không tệ nên bái nhập độc
- Nàng đã tỉnh...
Anh Vũ mỉm cười hướng nàng nói.
Nàng lạnh lùng không để ý, chỉ là thi lễ với Lâm tướng quân.
- Lâm tướng quân.
"Ngươi cứ giả trang đi",nàng đưa mắt ngọc khinh thường nhìn Anh Vũ.
- Ukm... tiểu nha đầu, ngươi cũng ra mắt nhị hoàng tử đi.
Lâm tướng quân gật đầu giới thiệu.
- Hoàng tử... từ khi nào yến quốc thêm một cái hoàng tử.
Nàng nghi hoặc nhìn Anh Vũ.
Ai mà không biết Yến quốc có một cái hoàng tử Lăng Minh Đức chức, từ khi nào lại ra một cái hoàng tử, mà cũng không phải quá nhanh đi liền lớn như vậy.
- Cha vợ à... được rồi, nàng là ta ân nhân cứu mạng.
Anh Vũ nhìn nàng mỉm cười.
Thấy nàng đối với mình lạnh lùng, hắn thật không rõ nguyên nhân, thế nhưng nếu cứ thế để nàng hành lễ dù dù là chính xác hay là cái giả mạo hoàng tử như hắn cũng là không nên. Hắn mỉm cười nhìn nàng nói:
- Tại hạ Anh Vũ, cảm ơn cô nương cứu giúp.
Đối với cái này ân nhân cứu mạng, hắn muốn dùng tên thật đối đãi, mặt kệ là Anh Vũ hay Hồng Vũ miễn là không lấy họ ra để nói đúng là có thể che giấu được, dù gì Hồng Vũ hay Anh Vũ đều là cùng tên một chữ Vũ.
" Gì?... hắn gọi cái kia lâm tướng quân là cha vợ", nàng cũng là có chút không tin được, đối với vị này tướng quân khó tính thì chẳn ai lọt vào mắt xanh của ngài, đều giống như nàng một loại người đều căm ghét đám này hoa hoa công tử.
- Không có gì.
Nàng trề môi ý bảo không muốn cùng Anh Vũ nói tiếp.
Nàng cho rằng cái này làm chồng không phải cho một cái tiểu nha đầu bệnh tật sao, cái này là muốn dựa hơi phủ tướng quân, so với đám hoa hoa công tử chỉ khác ở chỗ hắn là tâm cơ cao hơn mà thôi, nàng thầm tự nhủ với lòng: " Khả Linh à, mày phải tỉnh táo, không bị tên này mắt lừa". Nàng vội vàng xoay người rời đi, hồn vía cũng là như người ở trên mây liền dậm phải vạt váy cả người ngả ra.
- Á....
Hét thảm một tiếng liền loạn choạn ngã ra, mắt hướng mặt đất mà hôn tới.
Anh Vũ đang đứng gần lúc này hướng eo nàng bắt tới xoay người đỡ lấy nàng, kịp thời bắt được nàng liền nằm trọn trong lòng hắn, hắn mỉm cười mở miệng nói:
- Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ.
Dù gì nàng cũng là lớn tuổi hơn, xưng hô như vậy cũng là chuyện thường tình.
- Buôn ra...
Nàng muốn khóc rồi, tên này ở chung hắn là trên thân thể nàng chiếm tiện nghi, tức giận nàng nói ra tiếng lòng:
- Ngươi mau buôn ra... ngươi cùng đám kia công tử chỉ là muốn cùng ta một chỗ, nhưng ta là nên nhắc nhở... ngươi đã có hôn ước, ta cũng không muốn làm ngươi vợ nhỏ, vì vậy ngươi nên chết tâm đi.
Anh Vũ ngây ngốc, một bên Lâm tướng quân cũng là như vậy ngạc nhiên mở miệng hướng Anh Vũ hỏi:
- Ngươi đã chiếm tiện nghi nàng.
Hà Chí cũng cho là Anh Vũ hoa tâm, không nói đến cái kia xinh đẹp nhi nữ thôn dân, cùng một cái em gái gác cổng thành thống lĩnh, thì đúng là vị này cô nương so với hai cô gái trước kia trổ mã hơn nhiều, hắn thầm nhìn vị điện hạ này cười cười thầm nghĩ: " điện hạ của ta à, mặt dù biết ngươi là một cái tốt nam nhân muốn thu nuôi các nàng làm của riêng, thế nhưng là không thể trực tiếp trước mặt cha vợ mình được á... hắc hắc, nhưng mà quá trâu đi... ta thích".
Nếu mà Anh Vũ biết được cái này thuộc hạ đầu óc đen tối, hắn thật sự muốn đem cái này đánh cho ba má nhận không ra.
- Tỷ tỷ, ta khi nào cố ý muốn cùng ngươi một chỗ...trọng thương tỉnh dậy mới ý thức được ta là ở nơi này được tỷ chăm sóc... mặt khác, đệ trước đây cùng tỷ cũng chưa từng gặp qua thì làm sao đánh chủ ý với tỷ được.
Hắn đau đầu nói.
Hắn thầm nghĩ có phải hay không vị này tỷ tỷ cùng với cái tiểu mỹ nữ kia là hai chị em hay sao, hai người này đều là cùng một cái chứng bệnh chung là tự cho là đúng.
- Đúng vậy, nha đầu, hắn là một cái nhị hoàng tử lưu lạc bên ngoài, mới xuất hiện trong thành này chưa đến mười ngày sao lại cùng ngươi nhận biết được chứ.
Lâm tướng quân cũng là nghĩ cái này con rễ đúng là không có khả năng biết qua danh tính nàng, sao lại muốn động tay động chân nàng đây.
Nàng nghe được trong lòng cũng có chút lộp bộp thầm nghĩ: " đúng vậy á, hắn là bị thương mới được mang vào đây, lại nói cái này tiểu tử được Trần đại sư để ý thiên phú so với người thường hơn chứ không kém... sao lại đánh chủ ý đến nàng được chứ", nàng đã xem qua thủ đoạn trên người Anh Vũ, cũng biết là không phải người thường so sánh được, lại từ miệng của lâm tướng quân xác định qua hắn chỉ mới tới Vĩnh Xuân thành mấy ngày đúng là thật sự không có nhận biết qua nàng.
" Ấy da... đúng là ngượng chết mà" nàng thầm mắng mình ngu xuẩn, thế nhưng cũng không trách nàng được, mặt dù trong cốc yên tĩnh thế nhưng cũng không ít tên vô lại dùng chiêu trò vào cốc lấy lòng, nhìn thấy Anh Vũ thân phận cao quý xuất hiện trong cốc này nên liền nghĩ vậy.
- Điện hạ... cái này là tiểu nữ đáng trách.
Nàng mắt cỡ đỏ mặt tính cuối người quỳ xuống liền bị Anh Vũ ngăn lại:
- Được rồi... tỷ cũng đã cứu mạng đệ... chuyện này coi như xong đi.
Anh Vũ lắc đầu cười khổ nói.
- Kế Vinh à! ngươi tới đây là việc gì?... chất nữ khỏe không?
Bên trong dược phòng bước ra một lão đầu râu tóc lúc nàu cũng đã hồi phục chuyển lại màu bạc đáng có của nó.
- Đa tạ đại sư vì chất nữ lo lắng, chất nữ hiện giờ vẫn tốt... ta là đến thăm cái này con rể bệnh tình.
Lâm Kế Vinh mỉm cười đáp, lại hành lễ nói tiếp:
- Sự vụ còn đợi ta xử lý... ta xin cáo lui trước.
Mục đích đã đạt được, hắn cuối người hành lễ với vị lão đầu trước mặt sau đó rời đi.
- Haizz... tiểu tử này một mình gánh vát cơ nghiệp gia tộc lại còn lo cho nhi tử bệnh nặng đúng là cực khổ.
Thấy được Lâm tướng quân rời đi, lão đầu thở dài thương cảm nói.
- Tiểu tử... ngươi cảm thấy thế nào.
Lão đầu hướng Anh Vũ nói.
- Đây là sư phụ ta, là ngươi chính thức cứu ngươi.
Nàng mở miệng nói.
Anh Vũ được nàng giải thích liền hướng vị lão đầu này thi lễ:
- Đa tạ tiền bối cứu giúp.
Anh Vũ cảm thấy lão đầu này có chút giống với cái dã quỷ hắn từng gặp trong giấc mơ, chỉ khác là vị này lão đầu lúc này râu tóc cũng là một màu bạc trắng.
- Ukm... được rồi nếu như ngươi đã tỉnh thì hãy đến lão trần đi, tránh cho hắn sốt ruột.
Nhìn thấy Anh Vũ toàn thân khôi phục quả đúng là làm hắn bất ngờ, bao nhiêu năm hành y của hắn chưa từng thấy tốc độ hồi phục nghịch thiên như vậy.
- Vâng... thế nhưng ta đây cũng khống biết vị tiền bối kia cư ngụ ở nơi nào.
Cái này sư phụ là hắn chưa hề gặp qua sao lại biết lão nhân gia ngài ấy ở nơi nào được chứ, hắn lắc đầu cười khổ không thôi.
- Được rồi... Khả Linh, ngươi mang hắn đến Hải Minh học viện tìm lão già kia đi.
Lão đầu nhìn nàng nói.
- Nhưng mà...
Nàng ấp úng nói không nên lời.
- Không phải hôm qua vẫn tốt sao...còn ôm nhau ngủ, sao hôm nay lại ngại ngùng rồi.
Lão đầu nhìn nàng thâm ý cười nói.
- Á sư phụ, không cho nói tiếp...
Nàng mặt đỏ mang tai bất đắt dĩ gật đầu, thi lễ sư phụ xoay người cùng Anh Vũ rời đi.
Lão đầu nhìn theo Anh Vũ bóng lưng vui vẻ lẩm bẩm nói:
- Đồ đệ à, cái này không phải ta bán đứng ngươi... nhưng tiểu tử này đúng là rất được.
Thân phận hắn mặt dù đặt thù, thế nhưng cùng nàng không có huyết thống, cũng chỉ là danh sư đồ. Với thiên phú của nàng đúng thật là có thể phong quang vô hạn, nhưng phận là nữ nhi sao tránh khỏi thành gia lập thất, đối với đám tiểu tử con nhà thế gia quả đúng là không làm hắn yên tâm. Tiểu tử này mặt dù con nhà đế vương thế nhưng một cái không tệ nam nhân, dám liều mình xả thân cứu mẹ đó là chữ hiếu, cùng thuộc hạ mình xưng huynh gọi đệ đó là chữ đức, lại nói tiểu nha đầu hình như là không bài xích với hắn, còn một cái ý nghĩ xấu xa của hắn nữa là: " Hắc hắc... tiểu tử này còn trẻ tuổi.... đồ đệ à ngươi nên thỏa mãn rồi".
Đúng là nếu cái này ý nghĩ để nàng biết được thì nàng đúng là sẽ vì sư phụ mà xấu hổ chết mất.
Hải Minh học viện.
- Các ngươi năm nay là tinh Anh của Hải Minh Học Viện chúng ta.......
Trên khán đài, đám giáo viên lúc này đang đọc bài diễn thuyết giới thiệu cho trăm tên học viên mới biết sơ lược về trường.
- Tiếp theo, các ngươi hãy chọn chuyên ngành của mình mà bái nhập.
Hải Minh học viện, là một lò đào tạo nhân tài để phục vụ quốc gia, chuyên ngành học tập gồm có: võ sư, dược sư và trận pháp sư. Ở đây không cưỡng ép mọi người theo khuôn khổ, mặt cho thiên phú thế nào nếu đã là thông qua khảo hạch liền có thể tự mình lựa chọn bái nhập tông môn.
- Các ngươi xếp thành ba hàng, bắt đầu từ trái qua, ai muốn học võ sư có thể đứng ra xếp thành một hàng.
Từng người đứng ra xếp thành một hàng dài, võ sư là lựa chọn của rất nhiều người, võ sư đòi hỏi ít về thiên phú, chỉ cần một đường siên năng liền có thể đề cao thực lực, lại nói võ sư đối với một quốc gia hay thế lực cũng có ảnh hưởng không hề nhỏ.
Kế tiếp là dược sư, chỉ vẻn vẹn mười người bước ra, nghề này đúng là yêu cầu rất cao, người học dược sư không ai mà không phải thiên tài ít nhất khống chế qua ba loại thuộc tính cả, đó là: hỏa, mộc và nước. Vì vậy chức nghiệp dược sư vô cùng ít người, thế nhưng thân phận lại vô cùng cao quý được nhiều người mơ ước.
Sau cùng lại là trận pháp sư, chức nghiệp này có thể đứng ngang hàng với dược sư, mặt dù không đòi hỏi về thiên phú nắm giữ ba loại thuộc tính như là dược sư, thế nhưng cái này chức nghiệp trận pháp không chỉ yêu cầu thông minh lanh lợi mà còn phải lĩnh ngộ thiên địa trời đất, câu thông thiên địa, cho dù là bật kỳ tài ngút trời mà không có thiên phú lĩnh ngộ đúng là không làm được chức nghiệp này.
Không biết từ khi nào nàng đã tỉnh dậy, đứng bên trong thềm cửa nhìn ra Anh Vũ cùng Lâm tướng quân nói chuyện.
- Không ngờ đám này nhị thế tổ vậy mà tìm được ta đến nơi này, vẫn là không từ bỏ ý định sao.
Nàng hít sâu một hơi nhẹ nhàng hướng về đám người Anh Vũ bước đến.
Nàng là Hạ Khả Linh, từ khi tiến vào minh phủ học viện khảo hạch liền biết được nàng là đế quốc đệ nhất thiên kiêu, nắm giữ tiên thiên thiên chi thể truyền thuyết cùng với ba loại thuộc tính mộc, thủy và hỏa. Cái này đúng là phúc khí của nàng, cũng là phúc khí của gia tộc, nhưng mà phúc khí cũng kèm theo tai họa. Nàng xinh đẹp thoát tục liền đã khiến cho đám thế gia vọng tộc thèm nhỏ giải, lại nghĩ đến nàng là thiên kiêu thì cái này lấy về làm vợ thì nhân sinh đúng là nhiều người ao ước. Gia tộc Hạ gia chỉ làm ăn sinh ý nhỏ sao đấu được đám này công tử thế gia vọng tộc, may mắn là nàng thiên phú luyện đan không tệ nên bái nhập độc
- Nàng đã tỉnh...
Anh Vũ mỉm cười hướng nàng nói.
Nàng lạnh lùng không để ý, chỉ là thi lễ với Lâm tướng quân.
- Lâm tướng quân.
"Ngươi cứ giả trang đi",nàng đưa mắt ngọc khinh thường nhìn Anh Vũ.
- Ukm... tiểu nha đầu, ngươi cũng ra mắt nhị hoàng tử đi.
Lâm tướng quân gật đầu giới thiệu.
- Hoàng tử... từ khi nào yến quốc thêm một cái hoàng tử.
Nàng nghi hoặc nhìn Anh Vũ.
Ai mà không biết Yến quốc có một cái hoàng tử Lăng Minh Đức chức, từ khi nào lại ra một cái hoàng tử, mà cũng không phải quá nhanh đi liền lớn như vậy.
- Cha vợ à... được rồi, nàng là ta ân nhân cứu mạng.
Anh Vũ nhìn nàng mỉm cười.
Thấy nàng đối với mình lạnh lùng, hắn thật không rõ nguyên nhân, thế nhưng nếu cứ thế để nàng hành lễ dù dù là chính xác hay là cái giả mạo hoàng tử như hắn cũng là không nên. Hắn mỉm cười nhìn nàng nói:
- Tại hạ Anh Vũ, cảm ơn cô nương cứu giúp.
Đối với cái này ân nhân cứu mạng, hắn muốn dùng tên thật đối đãi, mặt kệ là Anh Vũ hay Hồng Vũ miễn là không lấy họ ra để nói đúng là có thể che giấu được, dù gì Hồng Vũ hay Anh Vũ đều là cùng tên một chữ Vũ.
" Gì?... hắn gọi cái kia lâm tướng quân là cha vợ", nàng cũng là có chút không tin được, đối với vị này tướng quân khó tính thì chẳn ai lọt vào mắt xanh của ngài, đều giống như nàng một loại người đều căm ghét đám này hoa hoa công tử.
- Không có gì.
Nàng trề môi ý bảo không muốn cùng Anh Vũ nói tiếp.
Nàng cho rằng cái này làm chồng không phải cho một cái tiểu nha đầu bệnh tật sao, cái này là muốn dựa hơi phủ tướng quân, so với đám hoa hoa công tử chỉ khác ở chỗ hắn là tâm cơ cao hơn mà thôi, nàng thầm tự nhủ với lòng: " Khả Linh à, mày phải tỉnh táo, không bị tên này mắt lừa". Nàng vội vàng xoay người rời đi, hồn vía cũng là như người ở trên mây liền dậm phải vạt váy cả người ngả ra.
- Á....
Hét thảm một tiếng liền loạn choạn ngã ra, mắt hướng mặt đất mà hôn tới.
Anh Vũ đang đứng gần lúc này hướng eo nàng bắt tới xoay người đỡ lấy nàng, kịp thời bắt được nàng liền nằm trọn trong lòng hắn, hắn mỉm cười mở miệng nói:
- Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ.
Dù gì nàng cũng là lớn tuổi hơn, xưng hô như vậy cũng là chuyện thường tình.
- Buôn ra...
Nàng muốn khóc rồi, tên này ở chung hắn là trên thân thể nàng chiếm tiện nghi, tức giận nàng nói ra tiếng lòng:
- Ngươi mau buôn ra... ngươi cùng đám kia công tử chỉ là muốn cùng ta một chỗ, nhưng ta là nên nhắc nhở... ngươi đã có hôn ước, ta cũng không muốn làm ngươi vợ nhỏ, vì vậy ngươi nên chết tâm đi.
Anh Vũ ngây ngốc, một bên Lâm tướng quân cũng là như vậy ngạc nhiên mở miệng hướng Anh Vũ hỏi:
- Ngươi đã chiếm tiện nghi nàng.
Hà Chí cũng cho là Anh Vũ hoa tâm, không nói đến cái kia xinh đẹp nhi nữ thôn dân, cùng một cái em gái gác cổng thành thống lĩnh, thì đúng là vị này cô nương so với hai cô gái trước kia trổ mã hơn nhiều, hắn thầm nhìn vị điện hạ này cười cười thầm nghĩ: " điện hạ của ta à, mặt dù biết ngươi là một cái tốt nam nhân muốn thu nuôi các nàng làm của riêng, thế nhưng là không thể trực tiếp trước mặt cha vợ mình được á... hắc hắc, nhưng mà quá trâu đi... ta thích".
Nếu mà Anh Vũ biết được cái này thuộc hạ đầu óc đen tối, hắn thật sự muốn đem cái này đánh cho ba má nhận không ra.
- Tỷ tỷ, ta khi nào cố ý muốn cùng ngươi một chỗ...trọng thương tỉnh dậy mới ý thức được ta là ở nơi này được tỷ chăm sóc... mặt khác, đệ trước đây cùng tỷ cũng chưa từng gặp qua thì làm sao đánh chủ ý với tỷ được.
Hắn đau đầu nói.
Hắn thầm nghĩ có phải hay không vị này tỷ tỷ cùng với cái tiểu mỹ nữ kia là hai chị em hay sao, hai người này đều là cùng một cái chứng bệnh chung là tự cho là đúng.
- Đúng vậy, nha đầu, hắn là một cái nhị hoàng tử lưu lạc bên ngoài, mới xuất hiện trong thành này chưa đến mười ngày sao lại cùng ngươi nhận biết được chứ.
Lâm tướng quân cũng là nghĩ cái này con rễ đúng là không có khả năng biết qua danh tính nàng, sao lại muốn động tay động chân nàng đây.
Nàng nghe được trong lòng cũng có chút lộp bộp thầm nghĩ: " đúng vậy á, hắn là bị thương mới được mang vào đây, lại nói cái này tiểu tử được Trần đại sư để ý thiên phú so với người thường hơn chứ không kém... sao lại đánh chủ ý đến nàng được chứ", nàng đã xem qua thủ đoạn trên người Anh Vũ, cũng biết là không phải người thường so sánh được, lại từ miệng của lâm tướng quân xác định qua hắn chỉ mới tới Vĩnh Xuân thành mấy ngày đúng là thật sự không có nhận biết qua nàng.
" Ấy da... đúng là ngượng chết mà" nàng thầm mắng mình ngu xuẩn, thế nhưng cũng không trách nàng được, mặt dù trong cốc yên tĩnh thế nhưng cũng không ít tên vô lại dùng chiêu trò vào cốc lấy lòng, nhìn thấy Anh Vũ thân phận cao quý xuất hiện trong cốc này nên liền nghĩ vậy.
- Điện hạ... cái này là tiểu nữ đáng trách.
Nàng mắt cỡ đỏ mặt tính cuối người quỳ xuống liền bị Anh Vũ ngăn lại:
- Được rồi... tỷ cũng đã cứu mạng đệ... chuyện này coi như xong đi.
Anh Vũ lắc đầu cười khổ nói.
- Kế Vinh à! ngươi tới đây là việc gì?... chất nữ khỏe không?
Bên trong dược phòng bước ra một lão đầu râu tóc lúc nàu cũng đã hồi phục chuyển lại màu bạc đáng có của nó.
- Đa tạ đại sư vì chất nữ lo lắng, chất nữ hiện giờ vẫn tốt... ta là đến thăm cái này con rể bệnh tình.
Lâm Kế Vinh mỉm cười đáp, lại hành lễ nói tiếp:
- Sự vụ còn đợi ta xử lý... ta xin cáo lui trước.
Mục đích đã đạt được, hắn cuối người hành lễ với vị lão đầu trước mặt sau đó rời đi.
- Haizz... tiểu tử này một mình gánh vát cơ nghiệp gia tộc lại còn lo cho nhi tử bệnh nặng đúng là cực khổ.
Thấy được Lâm tướng quân rời đi, lão đầu thở dài thương cảm nói.
- Tiểu tử... ngươi cảm thấy thế nào.
Lão đầu hướng Anh Vũ nói.
- Đây là sư phụ ta, là ngươi chính thức cứu ngươi.
Nàng mở miệng nói.
Anh Vũ được nàng giải thích liền hướng vị lão đầu này thi lễ:
- Đa tạ tiền bối cứu giúp.
Anh Vũ cảm thấy lão đầu này có chút giống với cái dã quỷ hắn từng gặp trong giấc mơ, chỉ khác là vị này lão đầu lúc này râu tóc cũng là một màu bạc trắng.
- Ukm... được rồi nếu như ngươi đã tỉnh thì hãy đến lão trần đi, tránh cho hắn sốt ruột.
Nhìn thấy Anh Vũ toàn thân khôi phục quả đúng là làm hắn bất ngờ, bao nhiêu năm hành y của hắn chưa từng thấy tốc độ hồi phục nghịch thiên như vậy.
- Vâng... thế nhưng ta đây cũng khống biết vị tiền bối kia cư ngụ ở nơi nào.
Cái này sư phụ là hắn chưa hề gặp qua sao lại biết lão nhân gia ngài ấy ở nơi nào được chứ, hắn lắc đầu cười khổ không thôi.
- Được rồi... Khả Linh, ngươi mang hắn đến Hải Minh học viện tìm lão già kia đi.
Lão đầu nhìn nàng nói.
- Nhưng mà...
Nàng ấp úng nói không nên lời.
- Không phải hôm qua vẫn tốt sao...còn ôm nhau ngủ, sao hôm nay lại ngại ngùng rồi.
Lão đầu nhìn nàng thâm ý cười nói.
- Á sư phụ, không cho nói tiếp...
Nàng mặt đỏ mang tai bất đắt dĩ gật đầu, thi lễ sư phụ xoay người cùng Anh Vũ rời đi.
Lão đầu nhìn theo Anh Vũ bóng lưng vui vẻ lẩm bẩm nói:
- Đồ đệ à, cái này không phải ta bán đứng ngươi... nhưng tiểu tử này đúng là rất được.
Thân phận hắn mặt dù đặt thù, thế nhưng cùng nàng không có huyết thống, cũng chỉ là danh sư đồ. Với thiên phú của nàng đúng thật là có thể phong quang vô hạn, nhưng phận là nữ nhi sao tránh khỏi thành gia lập thất, đối với đám tiểu tử con nhà thế gia quả đúng là không làm hắn yên tâm. Tiểu tử này mặt dù con nhà đế vương thế nhưng một cái không tệ nam nhân, dám liều mình xả thân cứu mẹ đó là chữ hiếu, cùng thuộc hạ mình xưng huynh gọi đệ đó là chữ đức, lại nói tiểu nha đầu hình như là không bài xích với hắn, còn một cái ý nghĩ xấu xa của hắn nữa là: " Hắc hắc... tiểu tử này còn trẻ tuổi.... đồ đệ à ngươi nên thỏa mãn rồi".
Đúng là nếu cái này ý nghĩ để nàng biết được thì nàng đúng là sẽ vì sư phụ mà xấu hổ chết mất.
Hải Minh học viện.
- Các ngươi năm nay là tinh Anh của Hải Minh Học Viện chúng ta.......
Trên khán đài, đám giáo viên lúc này đang đọc bài diễn thuyết giới thiệu cho trăm tên học viên mới biết sơ lược về trường.
- Tiếp theo, các ngươi hãy chọn chuyên ngành của mình mà bái nhập.
Hải Minh học viện, là một lò đào tạo nhân tài để phục vụ quốc gia, chuyên ngành học tập gồm có: võ sư, dược sư và trận pháp sư. Ở đây không cưỡng ép mọi người theo khuôn khổ, mặt cho thiên phú thế nào nếu đã là thông qua khảo hạch liền có thể tự mình lựa chọn bái nhập tông môn.
- Các ngươi xếp thành ba hàng, bắt đầu từ trái qua, ai muốn học võ sư có thể đứng ra xếp thành một hàng.
Từng người đứng ra xếp thành một hàng dài, võ sư là lựa chọn của rất nhiều người, võ sư đòi hỏi ít về thiên phú, chỉ cần một đường siên năng liền có thể đề cao thực lực, lại nói võ sư đối với một quốc gia hay thế lực cũng có ảnh hưởng không hề nhỏ.
Kế tiếp là dược sư, chỉ vẻn vẹn mười người bước ra, nghề này đúng là yêu cầu rất cao, người học dược sư không ai mà không phải thiên tài ít nhất khống chế qua ba loại thuộc tính cả, đó là: hỏa, mộc và nước. Vì vậy chức nghiệp dược sư vô cùng ít người, thế nhưng thân phận lại vô cùng cao quý được nhiều người mơ ước.
Sau cùng lại là trận pháp sư, chức nghiệp này có thể đứng ngang hàng với dược sư, mặt dù không đòi hỏi về thiên phú nắm giữ ba loại thuộc tính như là dược sư, thế nhưng cái này chức nghiệp trận pháp không chỉ yêu cầu thông minh lanh lợi mà còn phải lĩnh ngộ thiên địa trời đất, câu thông thiên địa, cho dù là bật kỳ tài ngút trời mà không có thiên phú lĩnh ngộ đúng là không làm được chức nghiệp này.