Chương : 54
Sư phụ hắn tỉnh.
Trong lúc thi châm nàng liền phát hiện Anh Vũ có phản ứng liền hướng sư phụ mình nói.
Anh Vũ lúc này toàn thân vô lực lờ đờ mở mắt, trước mặt hắn lúc này là một lão đầu già nua toàn thân phủ kín lông tơ đỏ, hắn chợt lẩm bẩm:
- Là ta đã chết rồi sao... vị này chắc là dã quỷ trong truyền thuyết.
Hắn nhìn lão đầu một thân như vậy liền nghĩ đến con người sau khi chết sẽ bị dã quỷ đưa đi, vậy nên hắn liền nghĩ như vậy.
- Haha....
Nàng đứng cạnh liền cười to, thầm nghĩ vị tiểu đệ đệ này thật là vui tính.
Vị lão đầu khuông mặt giật giật, đỏ đến ngang tai, không biết từ lúc nào đã xuất ra cái lò mà hắn hay luyện đan vung lên.
- Sư phụ!... người bình tĩnh một chút.
Nàng giật mình liền vội vàng đứng ra ôm lấy cả người sư phụ ngăn cản sợ rằng sư phụ sẽ đặp chết người mất.
- Đừng cản... ta muốn đặp chết tên tiểu tử này.
Lão đầu máu thú nổi lên vẫn một mực lao đến, nhờ có nàng một mực ngăn cản nên hắn vẫn là không thành công lao đến.
- Được rồi ngài đánh chết hắn đi, đánh xong thì làm sao giao phó lại cho trần đại sư.
Nàng giả vờ sinh khí thả đi sư phụ nàng, khoanh tay nói.
- Hừ... ngươi chăm sóc hắn đi.
Lão đầu không có muốn đánh chết hắn đấy, chỉ là muốn gõ hắn một bài học, nhưng lại nghĩ tiểu tử này còn mang trong mình thương thế, lỡ như gõ chết đúng là sợ lão già kia lại tìm hắn liều mạng, hắn là đánh không lại người ta á, nghĩ vậy liền giao phó cho đồ nhi ngoan của hắn sau đó vội vã bước ra ngoài.
Anh Vũ mệt mỏi đờ đẫn với mọi việc xung quanh sau đó liền nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
- Lại sốt rồi.
Nàng lại gần liền cảm giác được, vậy nên vội vàng chuẩn bị nước ấm.
Viêm gia thành.
Màn đêm bao phủ trường thành, đáng lẽ ra lúc này mọi người phải đang sum họp cùng với gia đình, ấy vậy mà lúc này người người đang hối hả chạy loạn.
- Là thú triều, thú triều, thú triều đang đến.... mọi người mau chạy.
- Á... con trai ta... các người có thấy con trai ta đâu không.
- Mẫu thân... Phụ thân... người đang ở đâu...
- Chạy mau....
Huyết tinh bao phủ đầy trời, tiếng gầm rống của yêu thú khiến cho một mảnh thiên địa rung lên, đoàn người trong thành dẫm đạp nhau mà chạy tán loạn đang hi vọng tìm được một đường sinh cơ.
Bên trên tường thành, đám người viêm phủ đang canh gác bị tiếng thét chói tai ấy làm cho kinh sợ dại ra, đã có không ít người còn chưa có chiến mà hét thảm đột quỵ ngất đi.
- Trời muốn diệt Viêm gia sao...
Viêm Hằng đứng trên tường thành tuyệt vọng đôi mắt khép lại lẩm bẩm.
- Phụ thân! thú triều mạnh mẽ, nếu còn liều mạng chấn giữ cũng là lấy trứng chọi đá mà thôi, lúc này phụ thân nên bình tỉnh dẫn tộc nhân rời đi, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.
Viêm Tế nghiêm trang nói.
- Đúng đó ông nội... chúng ta... chúng ta... mau đi thôi.
Viêm Nhạc bị sợ cho vỡ mật rồi liền rung rung đứng ra phù họa.
- Haizz... cũng chỉ còn cách này thôi, đáng tiếc thay cho ngàn năm cơ nghiệp của Viêm gia, cứ như vậy mà hủy trong tay ta.
Viềm Hằng phất tay biến mất rời đi chuẩn bị.
Viêm Tề nhìn bóng lưng phụ thân rời đi cũng thở dài không nói, lại nhìn bên người thống lĩnh hỏi:
- Bên kia Đỗ gia, ngươi mang nàng đến chưa.
Viêm Tống thống soái khuông mặt run run bởi vì nghe lời này mà dọa sợ liền quỳ xuống đáp:
- Thiếu chủ... người Đỗ gia... Đỗ gia...
- Nói Đỗ gia thế nào...
Nghe ra được lời nói này, Viêm Tề liền cũng nghĩ ra được Đỗ gia có biến cố liền mất đi bình tỉnh.
Viêm Tông nghe được nộ khí cũng liền khẩn trương vội vàng nói:
- Nghe nói Đỗ gia ba hôm trước đã bị Đại tộc mang đi.
- Tại sao bị mang đi, là đại gia tộc nào làm mà ngay cả Viêm gia tin tức cũng bị giấu đi.
Viêm Tề lời nói mang theo sát khí.
- Nghe nói Đỗ gia làm việc không cẩn thận đắt tội với người ta vì vậy cả tộc bị mang đi thẩm vấn, còn về việc đại gia tộc nào làm thì thuộc hạ không rõ... gia chủ cũng là có nghe được liền đi qua thế nhưng năng lực bọn họ cường đại đến cả gia chủ cũng khép nép cuối đầu...
Viêm Tống không có nữa điểm che giấu nói.
- Lại có việc này, sao ta lại không biết.
Hắn sầu não, mặt dù hắn yêu nàng nhưng giữa mạng nhỏ và nàng hắn chọn mình mạng nhỏ của mình, không có nàng mười mấy năm nay hắn vẫn cưới vợ sinh con hưởng thụ qua mỹ mãn cuộc sống, nói đúng ra là sắc đẹp của nàng đã làm hắn mê mụi mà thôi.
- Là gia chủ bảo chúng ta không để người biết.
Viêm Tống đáp.
- Được rồi, nếu đã như vậy ngươi luôi xuống đi.
Hắn thở dài phất tay bảo Viêm Tống rời đi.
----------------------------------------
Dược cốc.
- Cái tên này vẫn còn sốt cao đến như vậy... lão nương đã bị ngươi chiếm lợi quá nhiều rồi.
Nàng lúc này vẫn bận biệu thay khăn nóng cho hắn mệt nhọc liền chu mỏ lên oán trách.
Trong cơn mơ màng Anh Vũ lúc này mơ thấy mẹ của mình toàn thân máu me phía sau nàng là bầy yêu thú không ngừng đuổi theo, lúc này nét mặt bà thống khổ gọi" Vũ nhi, con ở đâu... con ở đâu".
- Mẫu thân... mẫu thân... hài nhi ở đây... hài nhi ở đây... hài nhi sẽ đến cứu người.
Anh Vũ nét mặt thống khổ dơ tay vơ loạn bắt trúng đôi tay trắn noãn của nàng ôm vào lòng như là tìm được bảo bối lâu ngày đã thất lạc.
- Tiểu tử này vẫn là biết cách chiếm tiện nghi của lão nương.
Biết được tâm trí tên này bất ổn nàng cũng biết lúc này trách cứ là vô dụng, khuông mặt nàng lúc này ửng đỏ rút lại tay ngọc, nhưng người nào đó lại không để nàng toại nguyện, càng muốn rút về hắn càng ôm chặc hơn, dường như thấy nàng không có phản ứng liền mỉm cười thỏa mãn.
- Tiểu tử này là đang khiêu khích ta mà.
Nàng vừa thẹn lại vừa giận dường như đã có quyết định liền hiếp mắt nhìn hắn mỉm cười, sau đó lấy thế rút thật mạnh cánh tay về.
- Á.....
Ai ngờ mọi việc không như nàng nghĩ như vậy đơn giản, đôi tay rắn chắc của hắn sao có thể dễ dàng như vậy thoát khỏi, đoàn hiểm của nàng thế nhưng lại phản tác dụng liền bất ngờ ngã vào lòng hắn. Lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với một nam nhân không khỏi khiến tim nàng nhảy loạn, cơ thịt rắn chắc ôm lấy nàng bả vai, nàng chớp đôi mi phượng nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, nét mặt cương nghị cố chấp này không làm nàng cảm thấy chán ghét.
- Chuyện gì....
Lão đầu nghe được tiếng hét chói tai của đồ nhi liền giật mình xông vào nhìn một màng xuân ý không khỏi khiến hắn khuông mặt già nua lúc này cũng co giật, sau đó vội vang quay mặt đi, hắn lẩm bẩm nói:
- Haizz.... mùa xuân đến rồi á.
- Sư phụ... ngươi... ngươi... mau cứu con á.
Nhìn thấy sư phụ quay đi nàng lúc này trong mộng xuân tỉnh lại, chợt hướng sư phụ cầu cứu, nhưng cái lão đầu này lại không để ý cứ như vậy bước đi, không khỏi cảm thấy uất ức.
- Tiểu tử thúi... ta có phải hay không kiếp trước nợ ngươi.
Là luyện dược sư chính cống, nàng liền biết được cái này tiểu tử nhỏ hơn nàng mấy tuổi, liền cứ như vậy bị hắn chiếm tiện nghi nàng có chút không cam tâm oán trách.
-Mẫu thân, người xem hài nhi đã mạnh lên rất nhiều, hài nhi sẽ bảo vệ người.
Nghe được giọng nói ấm áp, nàng nhìn lại hắn đang ôm mình mỉm cười thỏa mãn.
- Đây là hắn chấp niệm hắn sao.
Nàng cảm động không khỏi đưa lên bàn tay còn lại hướng khuông mặt hắn rờ đi, nàng nhớ đến mình mẫu thân số khổ thầm nghĩ:" nếu mình cũng như người này nam nhân chắc mẫu thân mình cũng không cứ như vậy mất đi."
- Đây là...
Hoa văn trên cơ thể Anh Vũ lúc này nổi lên lốm đốm khiến cho nàng cũng cảm thấy giật mình, thiên địa linh khí xung quanh lấy Anh Vũ làm trung tâm không ngừng tụ tập.
- Ầm... ầm...
Anh Vũ lúc này từ nhân nguyên cảnh sơ kỳ nguyên khí sơ kỳ trong gan tất liền tiến cấp thành nhân nguyên cảnh sơ kỳ nguyên khí trung kỳ.
Khi võ giả bước lên nhân nguyên cảnh cấp độ sẽ không như ở luyện khí nữa mà từng bước muốn lên cao phải dựa vào nguyên khí mới được sinh ra bên trong người võ giả, thông thường nếu muốn đột phá cảnh giới cũng phải dựa vào sự bạo động của nguyên khí trong cơ thể. Giống như nhân nguyên cũng sẽ từ cảnh giới sơ kỳ, lên trung kỳ, rồi lên đỉnh phong sau đó tiếp tục đánh vào đại cảnh giới, thì đột phá nguyên khí được xem là tiểu cảnh giới mà võ giả muốn tăng tiến tu vi cần phải đạt được, cũng là được chia thành sơ kỳ, trung kỳ và đỉnh phong nguyên khí sau đó mơi đột phá cảnh giới.
-Hix... vậy mà lên cấp.
Nàng giất mình, hít một hơi lãnh khí.
Yến quốc theo như nàng biết mấy trăm năm nay cũng chỉ có nàng nắm giữ tiên thiên thể, thể chất đặt thù có thể thuận lợi hấp thu thiên địa linh khí, nhưng với tốc độ này nàng đúng là cam bái hạ phong.
- Tiểu tử này không phải nắm giữ thể chất đặt thù còn nằm trên tiên thiên thể đó chứ.
Nàng không ngừng lẩm bẩm.
- Mẫu thân người thấy không... Vũ nhi có lơi hại hay không.
Hắn mỉm cười thỏa mãn ôm nàng chìm vào mộng đẹp.
Trong lúc thi châm nàng liền phát hiện Anh Vũ có phản ứng liền hướng sư phụ mình nói.
Anh Vũ lúc này toàn thân vô lực lờ đờ mở mắt, trước mặt hắn lúc này là một lão đầu già nua toàn thân phủ kín lông tơ đỏ, hắn chợt lẩm bẩm:
- Là ta đã chết rồi sao... vị này chắc là dã quỷ trong truyền thuyết.
Hắn nhìn lão đầu một thân như vậy liền nghĩ đến con người sau khi chết sẽ bị dã quỷ đưa đi, vậy nên hắn liền nghĩ như vậy.
- Haha....
Nàng đứng cạnh liền cười to, thầm nghĩ vị tiểu đệ đệ này thật là vui tính.
Vị lão đầu khuông mặt giật giật, đỏ đến ngang tai, không biết từ lúc nào đã xuất ra cái lò mà hắn hay luyện đan vung lên.
- Sư phụ!... người bình tĩnh một chút.
Nàng giật mình liền vội vàng đứng ra ôm lấy cả người sư phụ ngăn cản sợ rằng sư phụ sẽ đặp chết người mất.
- Đừng cản... ta muốn đặp chết tên tiểu tử này.
Lão đầu máu thú nổi lên vẫn một mực lao đến, nhờ có nàng một mực ngăn cản nên hắn vẫn là không thành công lao đến.
- Được rồi ngài đánh chết hắn đi, đánh xong thì làm sao giao phó lại cho trần đại sư.
Nàng giả vờ sinh khí thả đi sư phụ nàng, khoanh tay nói.
- Hừ... ngươi chăm sóc hắn đi.
Lão đầu không có muốn đánh chết hắn đấy, chỉ là muốn gõ hắn một bài học, nhưng lại nghĩ tiểu tử này còn mang trong mình thương thế, lỡ như gõ chết đúng là sợ lão già kia lại tìm hắn liều mạng, hắn là đánh không lại người ta á, nghĩ vậy liền giao phó cho đồ nhi ngoan của hắn sau đó vội vã bước ra ngoài.
Anh Vũ mệt mỏi đờ đẫn với mọi việc xung quanh sau đó liền nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
- Lại sốt rồi.
Nàng lại gần liền cảm giác được, vậy nên vội vàng chuẩn bị nước ấm.
Viêm gia thành.
Màn đêm bao phủ trường thành, đáng lẽ ra lúc này mọi người phải đang sum họp cùng với gia đình, ấy vậy mà lúc này người người đang hối hả chạy loạn.
- Là thú triều, thú triều, thú triều đang đến.... mọi người mau chạy.
- Á... con trai ta... các người có thấy con trai ta đâu không.
- Mẫu thân... Phụ thân... người đang ở đâu...
- Chạy mau....
Huyết tinh bao phủ đầy trời, tiếng gầm rống của yêu thú khiến cho một mảnh thiên địa rung lên, đoàn người trong thành dẫm đạp nhau mà chạy tán loạn đang hi vọng tìm được một đường sinh cơ.
Bên trên tường thành, đám người viêm phủ đang canh gác bị tiếng thét chói tai ấy làm cho kinh sợ dại ra, đã có không ít người còn chưa có chiến mà hét thảm đột quỵ ngất đi.
- Trời muốn diệt Viêm gia sao...
Viêm Hằng đứng trên tường thành tuyệt vọng đôi mắt khép lại lẩm bẩm.
- Phụ thân! thú triều mạnh mẽ, nếu còn liều mạng chấn giữ cũng là lấy trứng chọi đá mà thôi, lúc này phụ thân nên bình tỉnh dẫn tộc nhân rời đi, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.
Viêm Tế nghiêm trang nói.
- Đúng đó ông nội... chúng ta... chúng ta... mau đi thôi.
Viêm Nhạc bị sợ cho vỡ mật rồi liền rung rung đứng ra phù họa.
- Haizz... cũng chỉ còn cách này thôi, đáng tiếc thay cho ngàn năm cơ nghiệp của Viêm gia, cứ như vậy mà hủy trong tay ta.
Viềm Hằng phất tay biến mất rời đi chuẩn bị.
Viêm Tề nhìn bóng lưng phụ thân rời đi cũng thở dài không nói, lại nhìn bên người thống lĩnh hỏi:
- Bên kia Đỗ gia, ngươi mang nàng đến chưa.
Viêm Tống thống soái khuông mặt run run bởi vì nghe lời này mà dọa sợ liền quỳ xuống đáp:
- Thiếu chủ... người Đỗ gia... Đỗ gia...
- Nói Đỗ gia thế nào...
Nghe ra được lời nói này, Viêm Tề liền cũng nghĩ ra được Đỗ gia có biến cố liền mất đi bình tỉnh.
Viêm Tông nghe được nộ khí cũng liền khẩn trương vội vàng nói:
- Nghe nói Đỗ gia ba hôm trước đã bị Đại tộc mang đi.
- Tại sao bị mang đi, là đại gia tộc nào làm mà ngay cả Viêm gia tin tức cũng bị giấu đi.
Viêm Tề lời nói mang theo sát khí.
- Nghe nói Đỗ gia làm việc không cẩn thận đắt tội với người ta vì vậy cả tộc bị mang đi thẩm vấn, còn về việc đại gia tộc nào làm thì thuộc hạ không rõ... gia chủ cũng là có nghe được liền đi qua thế nhưng năng lực bọn họ cường đại đến cả gia chủ cũng khép nép cuối đầu...
Viêm Tống không có nữa điểm che giấu nói.
- Lại có việc này, sao ta lại không biết.
Hắn sầu não, mặt dù hắn yêu nàng nhưng giữa mạng nhỏ và nàng hắn chọn mình mạng nhỏ của mình, không có nàng mười mấy năm nay hắn vẫn cưới vợ sinh con hưởng thụ qua mỹ mãn cuộc sống, nói đúng ra là sắc đẹp của nàng đã làm hắn mê mụi mà thôi.
- Là gia chủ bảo chúng ta không để người biết.
Viêm Tống đáp.
- Được rồi, nếu đã như vậy ngươi luôi xuống đi.
Hắn thở dài phất tay bảo Viêm Tống rời đi.
----------------------------------------
Dược cốc.
- Cái tên này vẫn còn sốt cao đến như vậy... lão nương đã bị ngươi chiếm lợi quá nhiều rồi.
Nàng lúc này vẫn bận biệu thay khăn nóng cho hắn mệt nhọc liền chu mỏ lên oán trách.
Trong cơn mơ màng Anh Vũ lúc này mơ thấy mẹ của mình toàn thân máu me phía sau nàng là bầy yêu thú không ngừng đuổi theo, lúc này nét mặt bà thống khổ gọi" Vũ nhi, con ở đâu... con ở đâu".
- Mẫu thân... mẫu thân... hài nhi ở đây... hài nhi ở đây... hài nhi sẽ đến cứu người.
Anh Vũ nét mặt thống khổ dơ tay vơ loạn bắt trúng đôi tay trắn noãn của nàng ôm vào lòng như là tìm được bảo bối lâu ngày đã thất lạc.
- Tiểu tử này vẫn là biết cách chiếm tiện nghi của lão nương.
Biết được tâm trí tên này bất ổn nàng cũng biết lúc này trách cứ là vô dụng, khuông mặt nàng lúc này ửng đỏ rút lại tay ngọc, nhưng người nào đó lại không để nàng toại nguyện, càng muốn rút về hắn càng ôm chặc hơn, dường như thấy nàng không có phản ứng liền mỉm cười thỏa mãn.
- Tiểu tử này là đang khiêu khích ta mà.
Nàng vừa thẹn lại vừa giận dường như đã có quyết định liền hiếp mắt nhìn hắn mỉm cười, sau đó lấy thế rút thật mạnh cánh tay về.
- Á.....
Ai ngờ mọi việc không như nàng nghĩ như vậy đơn giản, đôi tay rắn chắc của hắn sao có thể dễ dàng như vậy thoát khỏi, đoàn hiểm của nàng thế nhưng lại phản tác dụng liền bất ngờ ngã vào lòng hắn. Lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với một nam nhân không khỏi khiến tim nàng nhảy loạn, cơ thịt rắn chắc ôm lấy nàng bả vai, nàng chớp đôi mi phượng nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, nét mặt cương nghị cố chấp này không làm nàng cảm thấy chán ghét.
- Chuyện gì....
Lão đầu nghe được tiếng hét chói tai của đồ nhi liền giật mình xông vào nhìn một màng xuân ý không khỏi khiến hắn khuông mặt già nua lúc này cũng co giật, sau đó vội vang quay mặt đi, hắn lẩm bẩm nói:
- Haizz.... mùa xuân đến rồi á.
- Sư phụ... ngươi... ngươi... mau cứu con á.
Nhìn thấy sư phụ quay đi nàng lúc này trong mộng xuân tỉnh lại, chợt hướng sư phụ cầu cứu, nhưng cái lão đầu này lại không để ý cứ như vậy bước đi, không khỏi cảm thấy uất ức.
- Tiểu tử thúi... ta có phải hay không kiếp trước nợ ngươi.
Là luyện dược sư chính cống, nàng liền biết được cái này tiểu tử nhỏ hơn nàng mấy tuổi, liền cứ như vậy bị hắn chiếm tiện nghi nàng có chút không cam tâm oán trách.
-Mẫu thân, người xem hài nhi đã mạnh lên rất nhiều, hài nhi sẽ bảo vệ người.
Nghe được giọng nói ấm áp, nàng nhìn lại hắn đang ôm mình mỉm cười thỏa mãn.
- Đây là hắn chấp niệm hắn sao.
Nàng cảm động không khỏi đưa lên bàn tay còn lại hướng khuông mặt hắn rờ đi, nàng nhớ đến mình mẫu thân số khổ thầm nghĩ:" nếu mình cũng như người này nam nhân chắc mẫu thân mình cũng không cứ như vậy mất đi."
- Đây là...
Hoa văn trên cơ thể Anh Vũ lúc này nổi lên lốm đốm khiến cho nàng cũng cảm thấy giật mình, thiên địa linh khí xung quanh lấy Anh Vũ làm trung tâm không ngừng tụ tập.
- Ầm... ầm...
Anh Vũ lúc này từ nhân nguyên cảnh sơ kỳ nguyên khí sơ kỳ trong gan tất liền tiến cấp thành nhân nguyên cảnh sơ kỳ nguyên khí trung kỳ.
Khi võ giả bước lên nhân nguyên cảnh cấp độ sẽ không như ở luyện khí nữa mà từng bước muốn lên cao phải dựa vào nguyên khí mới được sinh ra bên trong người võ giả, thông thường nếu muốn đột phá cảnh giới cũng phải dựa vào sự bạo động của nguyên khí trong cơ thể. Giống như nhân nguyên cũng sẽ từ cảnh giới sơ kỳ, lên trung kỳ, rồi lên đỉnh phong sau đó tiếp tục đánh vào đại cảnh giới, thì đột phá nguyên khí được xem là tiểu cảnh giới mà võ giả muốn tăng tiến tu vi cần phải đạt được, cũng là được chia thành sơ kỳ, trung kỳ và đỉnh phong nguyên khí sau đó mơi đột phá cảnh giới.
-Hix... vậy mà lên cấp.
Nàng giất mình, hít một hơi lãnh khí.
Yến quốc theo như nàng biết mấy trăm năm nay cũng chỉ có nàng nắm giữ tiên thiên thể, thể chất đặt thù có thể thuận lợi hấp thu thiên địa linh khí, nhưng với tốc độ này nàng đúng là cam bái hạ phong.
- Tiểu tử này không phải nắm giữ thể chất đặt thù còn nằm trên tiên thiên thể đó chứ.
Nàng không ngừng lẩm bẩm.
- Mẫu thân người thấy không... Vũ nhi có lơi hại hay không.
Hắn mỉm cười thỏa mãn ôm nàng chìm vào mộng đẹp.