Chương : 51
- Oong... Oong....
Một mãnh hỗn chiến vẫn là đang diễn ra, bên phía Anh Vũ, mặt dù đội ngũ cẩm y vệ chiến lực không tồi thế nhưng đối phương lại đông đúc có thể nói là mài chết đám người cẩm y cũng là dư xài. Còn về bên phía Quy Điền thống lĩnh thì tình thế không được, hầu như đã chết hơn một nữa người, ai cũng có thể nhìn ra là trận chiến cũng đã cận kề với hồi kết.
- Haha... thống khói, các ngươi cùng lên đi nào.
Thiếu niên cẩm bào lúc này, quần áo đã tả tơi, các vết thương đã chằn chịt, dường như đã không còn lực hồi phục được nữa, nhưng vẫn là một người một đao xông vào.
- Haizz... không ngờ cái này vị hoàng tử vẫn là chịu đựng được.
- Đúng vậy, một thân đao pháp khô ráp, ngoại trừ thân thể cường hãng thì cũng là giỗng một mãnh phu mà thôi.
- Đúng vậy, nếu để vị này nhị hoàng tử có thể phát triễn thì có lẽ... haizz.
Người xem đã trở nên chằn chịt, ngày một đông, không ngừng to nhỏ nghị luận.
Họ cũng là nói rất đúng, so về vũ kỹ hay công pháp, Anh Vũ là một cái khô ráp không thể chịu đựng được, hắn có thể chống cự đến lúc này cũng chỉ là nhờ một thân cường hãn mà thôi.
- Phế vật... một lũ phế vật...
Thế Khải mặt đã đỏ cả mang tai vì nóng giận, hắn cảm thấy những cái này binh sĩ mà hắn nuôi toàn là một lũ phế vật, ngay cả một nhân nguyên sơ kỳ mà vẫn không thể giết được. Hắn tiếp tục rống lên:
- Được... ngươi muốn sản khoái, lão tử cũng không hẹp hòi... hôm nay lão tử không tin sẽ không chơi chết ngươi.
Hắn nhìn về phía chiến trường ra lệnh:
- Nghe lệnh, phàm là người nào lấy được đầu tiểu tử này, đặt quyền tài nguyên tu luyện ba năm không những thế còn được thăng ba cấp.
- Hô....
Toàn chiến trường thoát chốc yên tĩnh, cái này đãi ngộ cũng quá khoa trương đi chứ.
- Sát.
Ầm ầm... từ yên lặng đến điên cuồng, tất cả đám này binh sĩ đều nhìn Anh Vũ ánh mắt nóng rực, cái này cơ hội đủ để bọn họ một bước lên mây á.
- Mau, bảo vệ nhị hoàng tử.
Khác với đám này điên cuồng, bên nhóm người Anh Vũ đầy vẽ lo lắng, Hà Chí cùng đám cẩm y lúc này cũng đã không còn ham chiến đều lui về đứng bên cạnh Anh Vũ.
- Giết...
Kéo theo đám này cẩm y vệ, toàn bọ chiến trường đã điên cuồng hướng đám Anh Vũ lao đến như đợt sóng triều, đã không ít trúc cơ cũng đỏ mắt lao đến.
Nhờ vào trận pháp, mặt dù chịu vây công của bốn phương tám hướng, thế nhưng bên này cẩm y vẫn còn giữ được thế trận vững chắc không để đối phương lao vào.
- Giết...
Không như đám này lỗ mãng, thống lĩnh binh sĩ trần cung không có để ý qua bên này lao đến mà là cười đểu hướng về phía Tô phi nương nương mà đi.
- Không ổn rồi.
Hà Chí thấy được hành động này có bất thường liền hướng sau lưng nhìn lại, nhưng lúc này cũng đã quá muộn, liền hét lớn.
- Mau... hướng nhị điện hạ cứu trợ.
Hà Chí nhìn lại thì cũng đã muộn, Anh Vũ lúc này đạp không mà đi lao đến bên Tô Phi.
- Nhanh... nhanh... mau bảo vệ Tô Phi.
Lên Tiếng là Hinh Nhi, nàng là người gần bên Tô Phi nhất cảm thấy áp lực càng ngày càng nặng nề liền hét lớn.
- Haha... quá muộn.
Trần Cung cười lạnh, một chưởng vồ tới hét lớn:
- Chết cho ta.
- Mẫu Phi...
Hinh Nhi lúc dường như tuyệt vọng lao đến ôm mẫu phi nàng, thay người hứng chịu một chưởng này.
- Oong... Ong... Bùm... Bùm...
Tiếng rít của không khí cuồng bạo, kéo lê hai người một đoạn dài chừng chục mét.
- Kỳ lạ... ta sao lại cảm thấy không đau.
Nàng xoay người để lộ ra bờ lưng trần, ôm tuyệt vọng chịu chết, thế nhưng lúc này cảm thấy toàn thân là không có đau đớn liền ngạc nhiên nhìn lại.
- Ngươi.. ngươi...
Anh Vũ chắn trước người nàng, toàn thân vết máu loan lỗ, không nhìn ra được bộ dạng anh tuấn tiêu sái như lúc trước.
Đôi mắt nàng lúc này đã đỏ ngầu, nàng không nghĩ đến một người chân chính chín giả mạo lại có thể làm được đến nước này, buồn cười nàng còn mắng hắn là người không biết liêm xỉ lợi dụng lòng tốt của mẫu phi nàng đến hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng cái này vinh hoa phú quý là nàng cùng mẫu phi có thể cho hắn sao? ngoại trừ nghi hiểm sinh tử thì cái gì cũng đều chưa cho.
- Haha... tốt.. tốt... như ta dự đoán, mạng này là của ngươi là của ta rồi.
Hắn cười lạnh, bên hông xuất đao ra, hiên ngang lao đến bổ nhào tới.
- Tới tốt...
Anh Vũ lạnh nhạt nói, sau đó xoay người hét lớn:
- Hổ quyền... thức thứ ba mị ảnh....
- Oong... Oong...
Mặt dù là Anh Vũ có thể tránh né được điểm chí mạng, thế nhưng cũng là để một phần đao đặt ở trên người, mauys không ngừng tung tóe, hắn lại hét lớn:
- Hổ Quyền thức thứ hai... hư không bạo.
- Oong... Oong...
Một quyền này, hắn đã dùng hết sức lại vận dụng giác quang thứ sáu liền đối phương bị oanh tạc ra.
- Hô...
Đám người Hà Chí cùng Quy Điền lúc này cũng đã chạy đến nhìn một màng này cũng là thở ra một hơi nhẹ nhỏm.
- Nhị điện hạ, người không sao chứ.
Đám người nhao nhao tới hỏi thăm.
- Không chết được.
Anh Vũ cố chống đỡ đứng lên nói.
- Haha... rất tốt... toàn quân nghe lệnh vây khốn giết.
Trần Cung lúc này đã điên cuồng, một cái nho nhỏ nhân nguyên sơ kỳ vậy mà có thể đẩy hắn bay ngược trở lại, khuông mặt hắn lúc này liền nóng mang tai. Hắn cũng biết, cái đám người này trước mặt dưới sự vây khốn thì sớm muộn gì không tránh khỏi cái chết, nhưng mạng cái tên nhị điện hạ này hắn là xác định sẽ chắc chắn thu. Mặt dù hắn đã trên người ta vô số cảnh giới nhưng lại hết lần này tới lần khác vẫn là không thu được, oán hận, nhục nhã, hắn thề nếu là tên này rơi vào tay hắn một lần nữa hắn sẽ phanh thây tên này ra cho bỏ tức.
- Quy Điền thống lĩnh... ngươi mau đưa mẹ ta đi.
Anh Vũ cũng nhìn ra được tình hình lúc này của hắn là lành ít dữ nhiều, hắn hi vọng là có thể lúc này đây thành công bảo vệ được mẹ a ngốc, cái này trách nhiệm mà hắn có thể thay a ngốc làm được lúc này.
- Hài tử... ta không muốn... ngươi mau đi đi...
Bà nhìn Anh Vũ gào khóc nói.
Bà lúc này đã không còn trách Anh Vũ về cái chết của a ngốc nữa mà thay vào đó là sự hối hận khi đã kéo Anh Vũ vào cuộc sống của bà. Nếu không có gia đình bà, Anh Vũ cũng không có bị uy hiếp đến mạng sống như lúc này.
Anh Vũ không nhìn bà, hắn lúc này cũng không có thời gian quay lại, hướng về trước mặt âm trầm nói:
- Các ngươi cũng rời đi.... bọn hắn là muốn mạng của ta sẽ không làm khó các ngươi...
- Điện hạ, chúng ta thề chết đi theo người.
Cả đám cẩm y cùng quy điền đã không để hắn nói nữa liền cả người quỳ xuống hiệu trung.
- Thề chết theo điện hạ.
Cả đám thủ vệ thành cũng nhận được dòng máu nóng sôi trào rống lên đồng loạt hô theo.
- Haha... được... ta Anh Vũ muốn cùng các ngươi kết thành huynh đệ... các huynh đệ mau báo tên, sau này chúng ta liền là huynh đệ.
Anh Vũ cười to ngạo tiếu đất trời nói.
Đám này nhóm người không phải là thân thích với hắn, nhưng lại muốn cùng mạng sống mình cộng sinh với nhau, hắn liền cảm thấy dòng máu mình sôi trào lên muốn cùng bọn họ kết bái đó cũng là lẽ thường tình.
- Haha... Thần Triệu Khôn cùng người kết bái.
- Thần... Quốc Cường cùng người kết bái.
- Hứa Hằng(La Vân) cùng người kết bái.
-........................
- Rầm... rầm..
Đám này thủ vệ, cùng cẩm y đã là bị địch nhân vây khốn bên trong nghe được lời này Anh Vũ liền rống to cười, sau đó không ngừng hướng Anh Vũ khom người, khí thế hùng hồn nói.
Ở trong này tòa thành liền quyền lực không nằm trong tay đám này dân chúng, mà chỉ là mạnh được yếu thua. Quan lại cả đời phong hầu, quyền cao chức trọng, đám này binh sĩ dân chúng chỉ là một công cụ để thể hiện quyền uy của đám cẩu quan mà thôi, nói cách khác là bọn họ chỉ được xem như một đám ti tiện mà thôi. Cái này vị nhị điện hạ vừa xuất hiện, mặt dù cũng không có tranh cho bọn họ cái gì, thế nhưng vị này điện hạ không có dùng quyền uy để đè người mà là dùng một thân cảm tình để tiếp đãi, bọn họ đi đâu có thể tìm được một vị minh chủ tốt đến như vậy, vậy nên liền quyết tâm cùng vị này điện hạ tử chiến đến cùng.
- Haha... tính thêm ta một người.
Bên trong đám thường dân vây xem lúc này, vị thiếu niên thân mặt hoa phục phi thân nhảy vào.
- Ngươi là ai?
Anh Vũ âm trầm hướng về phía đối phương khó hiểu hỏi.
Một mãnh hỗn chiến vẫn là đang diễn ra, bên phía Anh Vũ, mặt dù đội ngũ cẩm y vệ chiến lực không tồi thế nhưng đối phương lại đông đúc có thể nói là mài chết đám người cẩm y cũng là dư xài. Còn về bên phía Quy Điền thống lĩnh thì tình thế không được, hầu như đã chết hơn một nữa người, ai cũng có thể nhìn ra là trận chiến cũng đã cận kề với hồi kết.
- Haha... thống khói, các ngươi cùng lên đi nào.
Thiếu niên cẩm bào lúc này, quần áo đã tả tơi, các vết thương đã chằn chịt, dường như đã không còn lực hồi phục được nữa, nhưng vẫn là một người một đao xông vào.
- Haizz... không ngờ cái này vị hoàng tử vẫn là chịu đựng được.
- Đúng vậy, một thân đao pháp khô ráp, ngoại trừ thân thể cường hãng thì cũng là giỗng một mãnh phu mà thôi.
- Đúng vậy, nếu để vị này nhị hoàng tử có thể phát triễn thì có lẽ... haizz.
Người xem đã trở nên chằn chịt, ngày một đông, không ngừng to nhỏ nghị luận.
Họ cũng là nói rất đúng, so về vũ kỹ hay công pháp, Anh Vũ là một cái khô ráp không thể chịu đựng được, hắn có thể chống cự đến lúc này cũng chỉ là nhờ một thân cường hãn mà thôi.
- Phế vật... một lũ phế vật...
Thế Khải mặt đã đỏ cả mang tai vì nóng giận, hắn cảm thấy những cái này binh sĩ mà hắn nuôi toàn là một lũ phế vật, ngay cả một nhân nguyên sơ kỳ mà vẫn không thể giết được. Hắn tiếp tục rống lên:
- Được... ngươi muốn sản khoái, lão tử cũng không hẹp hòi... hôm nay lão tử không tin sẽ không chơi chết ngươi.
Hắn nhìn về phía chiến trường ra lệnh:
- Nghe lệnh, phàm là người nào lấy được đầu tiểu tử này, đặt quyền tài nguyên tu luyện ba năm không những thế còn được thăng ba cấp.
- Hô....
Toàn chiến trường thoát chốc yên tĩnh, cái này đãi ngộ cũng quá khoa trương đi chứ.
- Sát.
Ầm ầm... từ yên lặng đến điên cuồng, tất cả đám này binh sĩ đều nhìn Anh Vũ ánh mắt nóng rực, cái này cơ hội đủ để bọn họ một bước lên mây á.
- Mau, bảo vệ nhị hoàng tử.
Khác với đám này điên cuồng, bên nhóm người Anh Vũ đầy vẽ lo lắng, Hà Chí cùng đám cẩm y lúc này cũng đã không còn ham chiến đều lui về đứng bên cạnh Anh Vũ.
- Giết...
Kéo theo đám này cẩm y vệ, toàn bọ chiến trường đã điên cuồng hướng đám Anh Vũ lao đến như đợt sóng triều, đã không ít trúc cơ cũng đỏ mắt lao đến.
Nhờ vào trận pháp, mặt dù chịu vây công của bốn phương tám hướng, thế nhưng bên này cẩm y vẫn còn giữ được thế trận vững chắc không để đối phương lao vào.
- Giết...
Không như đám này lỗ mãng, thống lĩnh binh sĩ trần cung không có để ý qua bên này lao đến mà là cười đểu hướng về phía Tô phi nương nương mà đi.
- Không ổn rồi.
Hà Chí thấy được hành động này có bất thường liền hướng sau lưng nhìn lại, nhưng lúc này cũng đã quá muộn, liền hét lớn.
- Mau... hướng nhị điện hạ cứu trợ.
Hà Chí nhìn lại thì cũng đã muộn, Anh Vũ lúc này đạp không mà đi lao đến bên Tô Phi.
- Nhanh... nhanh... mau bảo vệ Tô Phi.
Lên Tiếng là Hinh Nhi, nàng là người gần bên Tô Phi nhất cảm thấy áp lực càng ngày càng nặng nề liền hét lớn.
- Haha... quá muộn.
Trần Cung cười lạnh, một chưởng vồ tới hét lớn:
- Chết cho ta.
- Mẫu Phi...
Hinh Nhi lúc dường như tuyệt vọng lao đến ôm mẫu phi nàng, thay người hứng chịu một chưởng này.
- Oong... Ong... Bùm... Bùm...
Tiếng rít của không khí cuồng bạo, kéo lê hai người một đoạn dài chừng chục mét.
- Kỳ lạ... ta sao lại cảm thấy không đau.
Nàng xoay người để lộ ra bờ lưng trần, ôm tuyệt vọng chịu chết, thế nhưng lúc này cảm thấy toàn thân là không có đau đớn liền ngạc nhiên nhìn lại.
- Ngươi.. ngươi...
Anh Vũ chắn trước người nàng, toàn thân vết máu loan lỗ, không nhìn ra được bộ dạng anh tuấn tiêu sái như lúc trước.
Đôi mắt nàng lúc này đã đỏ ngầu, nàng không nghĩ đến một người chân chính chín giả mạo lại có thể làm được đến nước này, buồn cười nàng còn mắng hắn là người không biết liêm xỉ lợi dụng lòng tốt của mẫu phi nàng đến hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng cái này vinh hoa phú quý là nàng cùng mẫu phi có thể cho hắn sao? ngoại trừ nghi hiểm sinh tử thì cái gì cũng đều chưa cho.
- Haha... tốt.. tốt... như ta dự đoán, mạng này là của ngươi là của ta rồi.
Hắn cười lạnh, bên hông xuất đao ra, hiên ngang lao đến bổ nhào tới.
- Tới tốt...
Anh Vũ lạnh nhạt nói, sau đó xoay người hét lớn:
- Hổ quyền... thức thứ ba mị ảnh....
- Oong... Oong...
Mặt dù là Anh Vũ có thể tránh né được điểm chí mạng, thế nhưng cũng là để một phần đao đặt ở trên người, mauys không ngừng tung tóe, hắn lại hét lớn:
- Hổ Quyền thức thứ hai... hư không bạo.
- Oong... Oong...
Một quyền này, hắn đã dùng hết sức lại vận dụng giác quang thứ sáu liền đối phương bị oanh tạc ra.
- Hô...
Đám người Hà Chí cùng Quy Điền lúc này cũng đã chạy đến nhìn một màng này cũng là thở ra một hơi nhẹ nhỏm.
- Nhị điện hạ, người không sao chứ.
Đám người nhao nhao tới hỏi thăm.
- Không chết được.
Anh Vũ cố chống đỡ đứng lên nói.
- Haha... rất tốt... toàn quân nghe lệnh vây khốn giết.
Trần Cung lúc này đã điên cuồng, một cái nho nhỏ nhân nguyên sơ kỳ vậy mà có thể đẩy hắn bay ngược trở lại, khuông mặt hắn lúc này liền nóng mang tai. Hắn cũng biết, cái đám người này trước mặt dưới sự vây khốn thì sớm muộn gì không tránh khỏi cái chết, nhưng mạng cái tên nhị điện hạ này hắn là xác định sẽ chắc chắn thu. Mặt dù hắn đã trên người ta vô số cảnh giới nhưng lại hết lần này tới lần khác vẫn là không thu được, oán hận, nhục nhã, hắn thề nếu là tên này rơi vào tay hắn một lần nữa hắn sẽ phanh thây tên này ra cho bỏ tức.
- Quy Điền thống lĩnh... ngươi mau đưa mẹ ta đi.
Anh Vũ cũng nhìn ra được tình hình lúc này của hắn là lành ít dữ nhiều, hắn hi vọng là có thể lúc này đây thành công bảo vệ được mẹ a ngốc, cái này trách nhiệm mà hắn có thể thay a ngốc làm được lúc này.
- Hài tử... ta không muốn... ngươi mau đi đi...
Bà nhìn Anh Vũ gào khóc nói.
Bà lúc này đã không còn trách Anh Vũ về cái chết của a ngốc nữa mà thay vào đó là sự hối hận khi đã kéo Anh Vũ vào cuộc sống của bà. Nếu không có gia đình bà, Anh Vũ cũng không có bị uy hiếp đến mạng sống như lúc này.
Anh Vũ không nhìn bà, hắn lúc này cũng không có thời gian quay lại, hướng về trước mặt âm trầm nói:
- Các ngươi cũng rời đi.... bọn hắn là muốn mạng của ta sẽ không làm khó các ngươi...
- Điện hạ, chúng ta thề chết đi theo người.
Cả đám cẩm y cùng quy điền đã không để hắn nói nữa liền cả người quỳ xuống hiệu trung.
- Thề chết theo điện hạ.
Cả đám thủ vệ thành cũng nhận được dòng máu nóng sôi trào rống lên đồng loạt hô theo.
- Haha... được... ta Anh Vũ muốn cùng các ngươi kết thành huynh đệ... các huynh đệ mau báo tên, sau này chúng ta liền là huynh đệ.
Anh Vũ cười to ngạo tiếu đất trời nói.
Đám này nhóm người không phải là thân thích với hắn, nhưng lại muốn cùng mạng sống mình cộng sinh với nhau, hắn liền cảm thấy dòng máu mình sôi trào lên muốn cùng bọn họ kết bái đó cũng là lẽ thường tình.
- Haha... Thần Triệu Khôn cùng người kết bái.
- Thần... Quốc Cường cùng người kết bái.
- Hứa Hằng(La Vân) cùng người kết bái.
-........................
- Rầm... rầm..
Đám này thủ vệ, cùng cẩm y đã là bị địch nhân vây khốn bên trong nghe được lời này Anh Vũ liền rống to cười, sau đó không ngừng hướng Anh Vũ khom người, khí thế hùng hồn nói.
Ở trong này tòa thành liền quyền lực không nằm trong tay đám này dân chúng, mà chỉ là mạnh được yếu thua. Quan lại cả đời phong hầu, quyền cao chức trọng, đám này binh sĩ dân chúng chỉ là một công cụ để thể hiện quyền uy của đám cẩu quan mà thôi, nói cách khác là bọn họ chỉ được xem như một đám ti tiện mà thôi. Cái này vị nhị điện hạ vừa xuất hiện, mặt dù cũng không có tranh cho bọn họ cái gì, thế nhưng vị này điện hạ không có dùng quyền uy để đè người mà là dùng một thân cảm tình để tiếp đãi, bọn họ đi đâu có thể tìm được một vị minh chủ tốt đến như vậy, vậy nên liền quyết tâm cùng vị này điện hạ tử chiến đến cùng.
- Haha... tính thêm ta một người.
Bên trong đám thường dân vây xem lúc này, vị thiếu niên thân mặt hoa phục phi thân nhảy vào.
- Ngươi là ai?
Anh Vũ âm trầm hướng về phía đối phương khó hiểu hỏi.