Chương : 41
Điện hạ... điện hạ... mau dừng lại đi.
Hà Chí cảm thấy tình hình lúc này hơi quá liền kéo Anh Vũ ra nói.
- Nhưng ta... haizz... ukm được rồi.
Anh Vũ đánh chưa đã ghiền nhưng nhìn nét mặt lo âu của Hà Chí thì nghĩ đúng là mình nên dừng lại thầm nghĩ nếu là còn đánh nữa thì tên Triệu Hằng đúng là sẽ bị hắn đánh chết.
- Điện hạ, mau bảo bọn họ cũng dừng lại đi.
Hà Chí lại nói tiếp.
Anh Vũ nhìn lại thì không khỏi há hốc mồm,mặt dù trước đó là Anh Vũ ra lệnh nhưng không nghĩ tới đám người này lại hăn hái đến như vậy, không những thế còn có một vài người còn đsng sắn tay áo lên mà nện nữa cơ đấy, đây rốt cuộc là đám người này đã có thù hận gì với Triệu Hằng.
- Được rồi, tất cả mọi người dừng lại đi.
- Vâng.
Nghe điện hạ của mình phân phó như thế, tất cả mọi người đều đáp lại thế nhưng vẫn còn luyến tiếc, có một số ít người lại không ngại đá thêm mấy cái rồi mới lui ra.
- Còn không mau đưa công tử các ngươi về.
Anh Vũ lạnh lùng nhìn đám binh sĩ mà Triệu Hằng mang tới nói.
- Vâng... mang đi ngay... đi ngay.
Bọn người này dường như nhận được đại xá thì nhanh chóng dìu Triệu Hằng nhanh chân bốn cẳng chạy đi.
- Các ngươi đánh rất hăn say á.
Sau đó Anh Vũ lại nhìn đám cẩm y mình cười nói.
- Điện hạ, người là không biết, các công tử thế gia này phách lối quen rồi chúng ta nhìn bọn hắn không thuận mắt đã lâu.
Mọi người lúng túng gãi đầu cười ha hả nói.
- Haha, rất tốt ta thích các ngươi rồi, yên tâm đi sau này theo ta lăng lộn còn có thể đem bọn họ đánh tiếp.
Anh Vũ cười ha hả hài lòng nói.
- Điện hạ...
Hà Chí khuông mặt đen lại, hắn là phó thống lĩnh nên vẫn lun biết giữ chừng mực nên cũng không có tham gia đám nháo sự này, nhưng không ngờ điện hạ của mình lại còn muốn náo loạn nữa, hắn cười khổ không thôi.
Anh em Hà gia nhìn thấy đám chủ tử người này thích bạo lực như thế cũng là mất hồn, không phải đám người này đã cứu bọn hắn thì có thể nói là nên tránh đám người này càng xa càng tốt.
- Điền thống lĩnh chún ta cần nói chuyện.
Anh Vũ làm gì muốn quảng hai người này đang nghĩ cái gì về hắn chứ liền mở miệng nói.
- Vâng, mời điện hạ đi theo thần.
Quy Điền thấy nét mặt nghiêm túc của Anh Vũ liền cảm thấy rét lạnh tức thì mở miệng nói.
Hắn không biết việc vị điện hạ này giúp hắn là phúc hay là họa, thế nhưng là phúc hay là họa đã không quang trọng nữa rồi còn sống mới là quang trọng nhất, không phải vị điện hạ trước mặt này đã giúp anh em hắn thoát khỏi một kiếp đó sao.
- Người xấu xa ngươi muốn làm gì, chính ta đã hứa với ngươi sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngươi đừng liên lụy anh trai ta được không,
Cơ Lệ mang vẻ đầy trách nhiệm nói.
- Cái đầu ngươi là đang nghĩ cái gì? đừng nháo nữa ta muốn cùng ca ca ngươi nói chuyện, ngươi đừng có xen vào.
Anh Vũ thấy cái cô gái luôn cho là đúng này liền đau đầu nên trực tiếp hạ giọng cố ý đuổi khách.
- Không được, ta không tin tưởng ngươi, ta cùng với các ngươi đi.
Nàng kiên quyết lắc đầu từ chối Anh Vũ lời nói.
- Tiểu muội muội đừng làm loạn.
Quy điền ngửi thấy mùi thuốc súng của hai người này liền đứng ra quát mắng tiểu muội muội của mình.
- Nhưng mà ca ca...
Nàng tỏ vẻ không phục muốn phản bác nhưng nhìn thấy nét mặt ca ca mình là muốn phát hỏa nên liền im lại.
- Được rồi nếu nàng muốn theo thì để nàng theo.
Anh Vũ cũng là sợ nàng rồi nên liền nói.
Vào trong đại sảnh phủ, đám người hầu xót lại lúc này cũng là cảm kích Anh Vũ liền hướng hắn pha tra rót nước chu đáo.
- Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.
Anh Vũ khoác tay ý bảo đám người này lui xuống, mọi người hành lễ xong cũng lui ra ngoài, thấy vậy Anh Vũ liền nói tiếp:
- Điền thống lĩnh ngươi nhận biết được lôi tộc.
Anh Vũ cũng không muốn lòng vòng liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Điện hạ, sao người hỏi về việc này.
Quy Điền nghi hoặc hỏi.
- Nói thật với Điền thống lĩnh là ta đang muốn tìm người rất quang trọng.
Anh Vũ thẳng thắng nói tiếp.
- Thì ra là như vậy, thứ cho thuộc hạ nói thẳng ta cũng không biết về tộc người này.
Quy điền trầm tư nói.
- Ngươi không biết thật?
Anh Vũ có thể nhìn ra được tên này còn có điều gì đó muốn che dấu hắn.
- Haizz, được rồi thuộc hạ có thể nói với người.
Quy Điền bất đắc dĩ thở dài nói.
- Ca, nhưng mà người đã có hứa với mẹ qua,
Nghe được vậy Cơ Lệ liền đứng ra ngăn cản.
- Muội muội à, là chính điện hạ đã nhặt cái mạng này lại cho chúng ta, nếu đã là người quang trọng của ngài thì chúng ta biết được việc gì thì tuyệt đối không thể dấu người dược.
Hắn xoay người lại nhìn Anh Vũ nói tiếp:
- Đúng thật sự là hai huynh muội ta không biết gì về lôi tộc, thế nhưng nghe mẹ ta nói chúng ta thật sự là người tộc này.
- Rốt cuộc chuyệ này là sao.
Anh Vũ không ngờ hai người họ lại có thể trực tiếp thừa nhận như vậy.
- Điện hạ, việc là như thế này....
Quy Điền bắt đầu kể lại chuyện xưa, hai người họ đúng là ở nơi này lớn lên,lúc hắn lên sáu tuổi cha hắn nói là muốn rời đi cứu vị huynh đệ kết nghĩa của mình, mặt cho sự phản ứng quyết liệt của mẫu thân hắn. Sau khi sinh hạ tiểu muội muội được ba tuổi liền để lại một ít đồ cho bọn họ cũng rời đi, trước khi bỏ đi nói cho họ biết là chính mình là người của lôi tộc, lại còn dặn dò không nói cho bất cứ ai, nếu việc này mà lộ ra ngoài sẽ nguy hiểm đến tính mạng của hai anh em, vì vậy việc này bọn họ vẫn luôn giữ kín trong lòng.
- Tiểu tử, ngươi mau hỏi xem có phải cha họ tên là Hà Bá Vi hay không?
Ngọc Ấn lúc này truyền âm với Anh Vũ.
- Bá phụ có phải hay không tên Hà Bá Vi?
Anh Vũ nghe vậy liền lập tức hỏi.
- Sao ngươi biết tên của cha ta.
Nàng nghi ngờ hướng Anh Vũ hỏi.
Lúc này Quy Điền cũng nhìn Anh Vũ dường như cũng muốn biết đáp án.
- Quả là như vậy,
Ngọc ấn truyền âm nói.
- Ngươi biết người này?
Anh Vũ nghi hoặc hỏi.
- Haizz... ngươi đúng là cứu đúng người rồi, cha ngươi và cha bọn họ đã từng kết nghĩa anh em.
Nghe được ngọc ấn nói điều này Anh Vũ liền kinh ngạc nhìn anh em điền gia, nhưng cũng không biết chính mình bây giờ trả lời như thế nào cho phải, chẳng lẽ là nói với bọn họ là cha hắn là vị huynh đệ mà cha bọn họ muốn tìm, thì chẳng khác nào thừa nhận hắn hiện giờ là đang giả mạo hoàng tử. Hắn tin chắc là khi biết được việt này bọn họ sẽ không thể nào hại hắn, thế nhưng tai vách mạc rừng việc này vẫn nên càng ít người biết càng tốt nên cũng chỉ có thể nói:
- Điền thống lĩnh, nhờ việc điều tra lôi tộc mà ta vô tình biết được tên của bá phụ.
- Nói như vậy là ngươi biết tung tích cha ta, ngươi mau nói ông ấy bây giờ thế nào.
Cơ Lệ nghe vậy liền phóng tới bên cạnh hỏi.
Giống như Anh Vũ, nàng từ nhỏ đã không có nhìn thấy qua gương mặt của cha mình, nhìn thấy nhà người ta có ba có mẹ nàng cảm thấy chính mình cùng anh trai thật tuổi thân, giờ lại nghe Anh Vũ nói biết tung tích của người cha này liền không kiềm được đôi mắt đã âm ướt hướng Anh Vũ hỏi, nàng rất muốn tìm kiếm người cha này rồi lại rất muốn hỏi vì cái gì lại bỏ rơi huynh muội hai người.
- Ta cũng chỉ là nghe loáng thoáng qua.
Anh Vũ cười khổ nói.
- A.... Vậy à, được rồi.
Nàng thất vọng khổ sở lắc đầu quay đi từng giọt nước mắt đã lăng dài trên đôi má.
- Yên tâm đi, ta cũng đang muốn tìm người quang trọng của ta, mà muốn tìm người này phải đến lôi tộc mới tìm được, lúc đó ta sẽ mang ngươi cùng đi tìm cha mình.
Anh Vũ thở dài nói.
Nếu như là thật sự cha nàng và cha hắn là huynh đệ kết nghĩa, thì theo như lời kể của vị Điền thống lĩnh thì cha nàng có lẽ là đang tìm tung tích của cha hắn, hắn cảm thấy chính cha hắn đã nợ người ta một đại ân tình, vậy nên cũng không đành lòng thấy nàng như vậy, còn nữa hắn cũng muốn tìm ra cha nàng để biết tung tích của cha hắn bây giờ thế nào.
- Tên xấu xa, lời ngươi nói là thật.
Nàng bất ngờ quay lại nhìn Anh Vũ nói.
- Là thật.
Anh Vũ khẳng định một câu.
- Tốt quá rồi người xấu, cảm ơn ngươi!
Nàng vưa khóc vừa cười vui sướng không còn chú ý đến hình tượng lúc này nhảy cẩn lên hướng hắn ôm một cái, rồi lại bất ngờ hướng môi hắn công kích:" Chụt", một màng này làm hắn không kiệp chuẩn bị tâm lý liền cứ như vậy ngây ra.
- Muội muội... ngươi đang làm cái gì.
Quy Điền thấy vậy liền đầu óc choán váng, không lại nghĩ đến muội của hắn lại cứ như vậy trước mặt hắn thể hiện sự thân mật với người ngoài, chính bấy giờ cảm thấy làm anh như hắn đối với việc quản giáo người ngoài đúng là thất bại á.
- Ta.... ta...
Nàng nghe anh trai mình hét lớn lúc này thì bừng tỉnh, liền nhanh chóng buông Anh Vũ lui ra đỏ mặt cuối đầu lắp bắp nói, lại nhìn Anh Vũ cứ như vậy ngây ngốc cũng không còn xấu hổ nữa mà là mang vẻ mặt đắt ý cười thầm nghĩ:" tên xấu xa, cuối cùng cũng bị ta khi dễ qua rồi".
Nếu biết muội mình lại có ý nghĩ như thế này chắc hắn đúng là té ngửa ra mất, hắn nhìn muội muội mình lại quát.
- Còn không mau luôi xuống.
- Được rồi.
Thấy ca ca mình hôm nay lại cáu kỉnh như vậy nàng cũng chỉ biết gật đầu lui xuống.
Nhìn muội muội hắn uy khuất lui ra hắn lại thở dài, sau đó lại hướng vị điện hạ trước mặt này còn đang ngây ngô đứng tại chỗ liền mở miệng hỏi:
- Điện hạ, người có sao không.
- Nụ hôn đầu của ta á.
Anh Vũ cảm thấy bị mất đi cái gì quang trọng liền ngây ngô nói.
Quy Điền nhìn Anh Vũ khuông mặt giật giật không biết nên nói cái gì với cái tên này nữa
Hà Chí cảm thấy tình hình lúc này hơi quá liền kéo Anh Vũ ra nói.
- Nhưng ta... haizz... ukm được rồi.
Anh Vũ đánh chưa đã ghiền nhưng nhìn nét mặt lo âu của Hà Chí thì nghĩ đúng là mình nên dừng lại thầm nghĩ nếu là còn đánh nữa thì tên Triệu Hằng đúng là sẽ bị hắn đánh chết.
- Điện hạ, mau bảo bọn họ cũng dừng lại đi.
Hà Chí lại nói tiếp.
Anh Vũ nhìn lại thì không khỏi há hốc mồm,mặt dù trước đó là Anh Vũ ra lệnh nhưng không nghĩ tới đám người này lại hăn hái đến như vậy, không những thế còn có một vài người còn đsng sắn tay áo lên mà nện nữa cơ đấy, đây rốt cuộc là đám người này đã có thù hận gì với Triệu Hằng.
- Được rồi, tất cả mọi người dừng lại đi.
- Vâng.
Nghe điện hạ của mình phân phó như thế, tất cả mọi người đều đáp lại thế nhưng vẫn còn luyến tiếc, có một số ít người lại không ngại đá thêm mấy cái rồi mới lui ra.
- Còn không mau đưa công tử các ngươi về.
Anh Vũ lạnh lùng nhìn đám binh sĩ mà Triệu Hằng mang tới nói.
- Vâng... mang đi ngay... đi ngay.
Bọn người này dường như nhận được đại xá thì nhanh chóng dìu Triệu Hằng nhanh chân bốn cẳng chạy đi.
- Các ngươi đánh rất hăn say á.
Sau đó Anh Vũ lại nhìn đám cẩm y mình cười nói.
- Điện hạ, người là không biết, các công tử thế gia này phách lối quen rồi chúng ta nhìn bọn hắn không thuận mắt đã lâu.
Mọi người lúng túng gãi đầu cười ha hả nói.
- Haha, rất tốt ta thích các ngươi rồi, yên tâm đi sau này theo ta lăng lộn còn có thể đem bọn họ đánh tiếp.
Anh Vũ cười ha hả hài lòng nói.
- Điện hạ...
Hà Chí khuông mặt đen lại, hắn là phó thống lĩnh nên vẫn lun biết giữ chừng mực nên cũng không có tham gia đám nháo sự này, nhưng không ngờ điện hạ của mình lại còn muốn náo loạn nữa, hắn cười khổ không thôi.
Anh em Hà gia nhìn thấy đám chủ tử người này thích bạo lực như thế cũng là mất hồn, không phải đám người này đã cứu bọn hắn thì có thể nói là nên tránh đám người này càng xa càng tốt.
- Điền thống lĩnh chún ta cần nói chuyện.
Anh Vũ làm gì muốn quảng hai người này đang nghĩ cái gì về hắn chứ liền mở miệng nói.
- Vâng, mời điện hạ đi theo thần.
Quy Điền thấy nét mặt nghiêm túc của Anh Vũ liền cảm thấy rét lạnh tức thì mở miệng nói.
Hắn không biết việc vị điện hạ này giúp hắn là phúc hay là họa, thế nhưng là phúc hay là họa đã không quang trọng nữa rồi còn sống mới là quang trọng nhất, không phải vị điện hạ trước mặt này đã giúp anh em hắn thoát khỏi một kiếp đó sao.
- Người xấu xa ngươi muốn làm gì, chính ta đã hứa với ngươi sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngươi đừng liên lụy anh trai ta được không,
Cơ Lệ mang vẻ đầy trách nhiệm nói.
- Cái đầu ngươi là đang nghĩ cái gì? đừng nháo nữa ta muốn cùng ca ca ngươi nói chuyện, ngươi đừng có xen vào.
Anh Vũ thấy cái cô gái luôn cho là đúng này liền đau đầu nên trực tiếp hạ giọng cố ý đuổi khách.
- Không được, ta không tin tưởng ngươi, ta cùng với các ngươi đi.
Nàng kiên quyết lắc đầu từ chối Anh Vũ lời nói.
- Tiểu muội muội đừng làm loạn.
Quy điền ngửi thấy mùi thuốc súng của hai người này liền đứng ra quát mắng tiểu muội muội của mình.
- Nhưng mà ca ca...
Nàng tỏ vẻ không phục muốn phản bác nhưng nhìn thấy nét mặt ca ca mình là muốn phát hỏa nên liền im lại.
- Được rồi nếu nàng muốn theo thì để nàng theo.
Anh Vũ cũng là sợ nàng rồi nên liền nói.
Vào trong đại sảnh phủ, đám người hầu xót lại lúc này cũng là cảm kích Anh Vũ liền hướng hắn pha tra rót nước chu đáo.
- Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.
Anh Vũ khoác tay ý bảo đám người này lui xuống, mọi người hành lễ xong cũng lui ra ngoài, thấy vậy Anh Vũ liền nói tiếp:
- Điền thống lĩnh ngươi nhận biết được lôi tộc.
Anh Vũ cũng không muốn lòng vòng liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Điện hạ, sao người hỏi về việc này.
Quy Điền nghi hoặc hỏi.
- Nói thật với Điền thống lĩnh là ta đang muốn tìm người rất quang trọng.
Anh Vũ thẳng thắng nói tiếp.
- Thì ra là như vậy, thứ cho thuộc hạ nói thẳng ta cũng không biết về tộc người này.
Quy điền trầm tư nói.
- Ngươi không biết thật?
Anh Vũ có thể nhìn ra được tên này còn có điều gì đó muốn che dấu hắn.
- Haizz, được rồi thuộc hạ có thể nói với người.
Quy Điền bất đắc dĩ thở dài nói.
- Ca, nhưng mà người đã có hứa với mẹ qua,
Nghe được vậy Cơ Lệ liền đứng ra ngăn cản.
- Muội muội à, là chính điện hạ đã nhặt cái mạng này lại cho chúng ta, nếu đã là người quang trọng của ngài thì chúng ta biết được việc gì thì tuyệt đối không thể dấu người dược.
Hắn xoay người lại nhìn Anh Vũ nói tiếp:
- Đúng thật sự là hai huynh muội ta không biết gì về lôi tộc, thế nhưng nghe mẹ ta nói chúng ta thật sự là người tộc này.
- Rốt cuộc chuyệ này là sao.
Anh Vũ không ngờ hai người họ lại có thể trực tiếp thừa nhận như vậy.
- Điện hạ, việc là như thế này....
Quy Điền bắt đầu kể lại chuyện xưa, hai người họ đúng là ở nơi này lớn lên,lúc hắn lên sáu tuổi cha hắn nói là muốn rời đi cứu vị huynh đệ kết nghĩa của mình, mặt cho sự phản ứng quyết liệt của mẫu thân hắn. Sau khi sinh hạ tiểu muội muội được ba tuổi liền để lại một ít đồ cho bọn họ cũng rời đi, trước khi bỏ đi nói cho họ biết là chính mình là người của lôi tộc, lại còn dặn dò không nói cho bất cứ ai, nếu việc này mà lộ ra ngoài sẽ nguy hiểm đến tính mạng của hai anh em, vì vậy việc này bọn họ vẫn luôn giữ kín trong lòng.
- Tiểu tử, ngươi mau hỏi xem có phải cha họ tên là Hà Bá Vi hay không?
Ngọc Ấn lúc này truyền âm với Anh Vũ.
- Bá phụ có phải hay không tên Hà Bá Vi?
Anh Vũ nghe vậy liền lập tức hỏi.
- Sao ngươi biết tên của cha ta.
Nàng nghi ngờ hướng Anh Vũ hỏi.
Lúc này Quy Điền cũng nhìn Anh Vũ dường như cũng muốn biết đáp án.
- Quả là như vậy,
Ngọc ấn truyền âm nói.
- Ngươi biết người này?
Anh Vũ nghi hoặc hỏi.
- Haizz... ngươi đúng là cứu đúng người rồi, cha ngươi và cha bọn họ đã từng kết nghĩa anh em.
Nghe được ngọc ấn nói điều này Anh Vũ liền kinh ngạc nhìn anh em điền gia, nhưng cũng không biết chính mình bây giờ trả lời như thế nào cho phải, chẳng lẽ là nói với bọn họ là cha hắn là vị huynh đệ mà cha bọn họ muốn tìm, thì chẳng khác nào thừa nhận hắn hiện giờ là đang giả mạo hoàng tử. Hắn tin chắc là khi biết được việt này bọn họ sẽ không thể nào hại hắn, thế nhưng tai vách mạc rừng việc này vẫn nên càng ít người biết càng tốt nên cũng chỉ có thể nói:
- Điền thống lĩnh, nhờ việc điều tra lôi tộc mà ta vô tình biết được tên của bá phụ.
- Nói như vậy là ngươi biết tung tích cha ta, ngươi mau nói ông ấy bây giờ thế nào.
Cơ Lệ nghe vậy liền phóng tới bên cạnh hỏi.
Giống như Anh Vũ, nàng từ nhỏ đã không có nhìn thấy qua gương mặt của cha mình, nhìn thấy nhà người ta có ba có mẹ nàng cảm thấy chính mình cùng anh trai thật tuổi thân, giờ lại nghe Anh Vũ nói biết tung tích của người cha này liền không kiềm được đôi mắt đã âm ướt hướng Anh Vũ hỏi, nàng rất muốn tìm kiếm người cha này rồi lại rất muốn hỏi vì cái gì lại bỏ rơi huynh muội hai người.
- Ta cũng chỉ là nghe loáng thoáng qua.
Anh Vũ cười khổ nói.
- A.... Vậy à, được rồi.
Nàng thất vọng khổ sở lắc đầu quay đi từng giọt nước mắt đã lăng dài trên đôi má.
- Yên tâm đi, ta cũng đang muốn tìm người quang trọng của ta, mà muốn tìm người này phải đến lôi tộc mới tìm được, lúc đó ta sẽ mang ngươi cùng đi tìm cha mình.
Anh Vũ thở dài nói.
Nếu như là thật sự cha nàng và cha hắn là huynh đệ kết nghĩa, thì theo như lời kể của vị Điền thống lĩnh thì cha nàng có lẽ là đang tìm tung tích của cha hắn, hắn cảm thấy chính cha hắn đã nợ người ta một đại ân tình, vậy nên cũng không đành lòng thấy nàng như vậy, còn nữa hắn cũng muốn tìm ra cha nàng để biết tung tích của cha hắn bây giờ thế nào.
- Tên xấu xa, lời ngươi nói là thật.
Nàng bất ngờ quay lại nhìn Anh Vũ nói.
- Là thật.
Anh Vũ khẳng định một câu.
- Tốt quá rồi người xấu, cảm ơn ngươi!
Nàng vưa khóc vừa cười vui sướng không còn chú ý đến hình tượng lúc này nhảy cẩn lên hướng hắn ôm một cái, rồi lại bất ngờ hướng môi hắn công kích:" Chụt", một màng này làm hắn không kiệp chuẩn bị tâm lý liền cứ như vậy ngây ra.
- Muội muội... ngươi đang làm cái gì.
Quy Điền thấy vậy liền đầu óc choán váng, không lại nghĩ đến muội của hắn lại cứ như vậy trước mặt hắn thể hiện sự thân mật với người ngoài, chính bấy giờ cảm thấy làm anh như hắn đối với việc quản giáo người ngoài đúng là thất bại á.
- Ta.... ta...
Nàng nghe anh trai mình hét lớn lúc này thì bừng tỉnh, liền nhanh chóng buông Anh Vũ lui ra đỏ mặt cuối đầu lắp bắp nói, lại nhìn Anh Vũ cứ như vậy ngây ngốc cũng không còn xấu hổ nữa mà là mang vẻ mặt đắt ý cười thầm nghĩ:" tên xấu xa, cuối cùng cũng bị ta khi dễ qua rồi".
Nếu biết muội mình lại có ý nghĩ như thế này chắc hắn đúng là té ngửa ra mất, hắn nhìn muội muội mình lại quát.
- Còn không mau luôi xuống.
- Được rồi.
Thấy ca ca mình hôm nay lại cáu kỉnh như vậy nàng cũng chỉ biết gật đầu lui xuống.
Nhìn muội muội hắn uy khuất lui ra hắn lại thở dài, sau đó lại hướng vị điện hạ trước mặt này còn đang ngây ngô đứng tại chỗ liền mở miệng hỏi:
- Điện hạ, người có sao không.
- Nụ hôn đầu của ta á.
Anh Vũ cảm thấy bị mất đi cái gì quang trọng liền ngây ngô nói.
Quy Điền nhìn Anh Vũ khuông mặt giật giật không biết nên nói cái gì với cái tên này nữa