Chương : 38
- Tổ bà nó là tên nào mắt đuôi mù đâm vào thú cưng của ta.
Cửa vào lúc này lại chen vào chật chội đội quân thân mang khôi giáp, đi vào là Anh Vũ xông vào một chưởng vổ xuống rơi vào hai tên nhân nguyên cảnh đang định vồ lên người Cơ Lệ.
- Phanh... phanh...
Hai tên nhân nguyên cảnh bị trúng chiêu liền nằm sấp lên mặt đất liền nằm bất động.
- Khốn kiếp, tên con hoang nào ngăn cản chuyện tốt của ta.
Triệu Hằng thấy thế tức điên lên rống lên giận dữ.
Mọi người dường như bất ngờ trước sự xuất hiện của Anh Vũ, nhiều ánh mắt lúc này đang chăm nhìn Anh Vũ dường như đang chờ xem kịch hay.
- Phó thống lính ngươi cũng nghe thấy đó... tiểu tử này đanh nhục mạ hoàng thất còn không mau bắt người.
Anh Vũ lạnh lùng nhìn Hà Chí nói.
- Vâng.
Hà Chí nhận được lệnh liền kéo quân xông vào tự tay ghiềm chặt Triệu Hằng xuống mặt cho Triệu Hằng thống khổ kêu gào.
Một giây này khiến cho tất cả mọi người đều ngây người, người bị đè xuống là thiếu gia Triệu Hằng á trong kinh thành này ai mà không biết là nổi tiếng ăn chơi quang lại không ai dám đụng vào. Bởi vì hắn có một người cha tốt là nhận chức lễ bộ hình, còn một người tỷ tỷ tốt là con dâu của công bộ thị lang Tề Hùng.
Nhưng hôm nay là việc thế nào đây? là bị người ta chế ngự nằm dưới chân, ruốc cuộc là hắn động phải là người nào? mọi người ai cũng trong đầu đầy nghi vấn hướng Anh Vũ mà nhìn, dường như đáp án là nằm trên người Anh Vũ.
- Ngươi... ngươi là ai?
Triệu Hằng nghe được đối phương là người của hoàng thất liền khiếp sợ, hắn mặt dù hóng hách đến mức nào thì người của hoàng thất hắn vẫn là không dám động tới.
- Vị này là?
Thống lĩnh quân sĩ là một người trung niên đứng lên hướng Anh Vũ hỏi.
- To gan, thấy Nhị Hoàng tử mà sao không hành lễ.
Hà Chí lạnh lùng quát.
- Haha... ta nói là ai thì ra là một tên giả mạo hoàng thất... mau... mau... bâm thây hắn ra.
Triệu Hằng không tên trước mặt bước ra hò hét này là nhị hoàng tử, đùa sao từ lúc sinh ra tới giờ thì hắn chỉ biết viên triều đại Yên chỉ có một hoàng tử duy nhất, lúc nào thì thánh thượng lại có nhị hoàng tử chứ, cứ cho thánh thượng là khí lực dồi dào lại sinh ra một vị hoàng tử thì cũng không là mới sinh liền lớn như thế này.
Hai anh em Hà Quy Điền lúc này cũng ngơ ngác nhìn Anh Vũ á, bọn họ cũng thật sự không tin Anh Vũ là hoàng tử, thậm chí người anh còn cho rằng tên này giả mạo lừa người là hiển nhiên. Vì sao nói như vậy? Không phải là sủng vật của tên này đã lừa ăn lừa uống của muội muội hắn sao, một sủng vật lừa gạt thì chủ nhân cũng không tốt đẹp gì, đó là điều hắn nghĩ.
- Ngươi cái tên lừa gạt này còn không trốn đi.
Hà Cơ Lệ là người gần Anh Vũ nhất nên liền nhắc nhở.
Nhìn thấy tiểu mao mao này vì nàng phi thân ra nàng đúng là rất cảm động, vậy nên nàng không muốn vì chuyện gia đình này làm luyên lỵ nó, trong lúc tuyệt vọng không biết làm cách nào để cứu nó thì Anh Vũ lại lao ra. Nàng mừng vì tiểu mao mao đã có người chủ nhân này tới đưa đi nhưng lại rất thất vọng tiểu mao mao này sao lại có một người chủ nhân lừa gạt này chứ, nàng chỉ có thể giải thích là hai chủ tớ này rất khó khăn mới làm như vậy, đúng là nàng luôn thầm nhủ như thế.
Anh Vũ khuông mặt giật giật, đúng là hắn là một tên chân chân chính chính giả mạo nhưng đến cả thánh thượng hắn đã lừa qua được thì mấy tên này ý kiến cái mông à.
- To gan... lệnh bài chứng minh thân phận nhị hoàng tử ở đây nếu các ngươi còn nhục mạ ngài thì chết hết đi.
Hà Chí hét lớn.
Lúc này mười tên thị vệ cao thủ mà thánh thượng điều động đến phủ Anh Vũ lần lược xuất hiện bên cạnh Anh Vũ, ai nấy đều là ở đẳng cấp trúc cơ kỳ.
- Là lệnh bài thân phận á... ông trời ơi hắn thật sự là hoàng tử.
Có người khiếp sợ hét lớn.
Lệnh bài thân phận đây là hoàng thượng ngự ban để xác minh thân phận cho quang viên, con cháu hoàng thất đương nhiên cũng được hoàng thượng ngự bang cho tấm lệnh bài này.
- Không lẽ hắn là con riêng của hoàng thượng từ bên ngoài cung mới rước về.
- Chắc đúng là như vậy rồi.
- Tham... tham kiến điện hạ.
Sau những tiến bình luận liền đã có người quỳ xuống hành lễ, sau đó thì tất cả mọi người đều hướng Ảnh Vũ hành lễ.
Lần đầu tiên chính mình gặp được sự tiếp đón long trọng này lúc đầu thì ngây ngốc sau lại tủm tỉm cười thầm nghĩ: " làm lão đại đúng thật là rất tốt á", rồi lại nhìn mọi người nói:
- Đều đứng lên hết đi.
- Vâng.
Mặt dù mọi người cũng nhìn ra khuông mặt lúng túng của Anh Vũ lúc này, nhưng xung quanh Anh Vũ là đại nội cao thủ nên cũng không ai dám trêu chọc.
- Sao các ngươi còn chưa đứng lên.
Tất cả đám binh sĩ xung quanh đều đã đứng lên hết nhưng chỉ có đám người anh em Hà gia vẫn còn quỳ tại chỗ không đứng dậy.
- Điện hạ... xin người làm chủ cho chúng thần.
Hà Cơ Lệ lúc này mở miệng vang xin.
-Hả... đây rốt cuộc là việc gì?
Anh Vũ cũng là mới tới hắn cũng không biết việc gì đang xảy ra liền nghi hoặc hỏi.
- Điện Hạ là thế này, tên này là giang tế chu quốc.
Đã có lệnh bài thân phận chứng mình thì Triệu Hằng cũng không dám bất kính, lúc này hắn đứng dậy bây giờ cũng là dùng giọng điệu cung kính hướng Anh Vũ cười nói.
- Có chứng cứ gì không.
Anh Vũ nghiêm nghị nói.
- Dạ có.
Triệu Hằng vẽ mặt đầy tự tin sau đó nhìn thuộc hạ ra lệnh:
- Giải người lên đây.
Một tên trung niên tay mang siềng sích được hai tên binh sĩ áp giải lên đặt quỳ dưới đất, liền Triệu Hằng hét lớn.
- Nói mau.
Tên kia thấy thế liền tỏ vẻ hợp tác nói:
- Vâng ta nói.... ta là người chu quốc chiệu trách nhiệm đưa tin dùm bệ hạ cùng với thống lĩnh Hà Quy Điền, xin các người đừng giết ta.
- Điện hạ việc là như vậy.
Triệu Hằng mỉm cười nhìn Anh Vũ nói, sau đó lại nhìn về phía Cơ Lệ cười dâm đãng.
Mọi chứng cứ đều đã đầy đủ, cho dù thánh thượng hắn cũng có cái cớ để giao phó đừng nói chi là một tên hoàng tử nhỏ bé này, hắn dâm đãng nhìn nàng đắc ý dường như muốn nói cho nàng biết là toàn cục đã định không ai có thể giúp được huynh muội nàng.
- Điện hạ, là chúng ta bị hắn tính kế hãm hại chúng ta
Nàng cắn môi mỏng nói.
- Ồ.... Vì sao hắn tính kế hãm hại các ngươi.
Anh Vũ làm bộ dáng tò mò hỏi nàng.
- Bởi vì hắn nhìn trúng ta nhan sắc nên mới hãm hại chúng ta... đúng là hắn nhìn thấy ta rất đẹp liền muốn ra tay hãm hại anh ta.
Cơ Lệ ngây thơ nói cũng không biết lời nói của mình lại có gì vấn đề.
Mọi người nghe nàng nói như vậy cũng là đờ người ra nhìn nàng, đúng là nàng rất đep thế nhưng tự tin đứng trước đám đông lại tự nhận là mình đẹp thì đây là trường hợp đầu tiên á, sau đó lại đem ánh mắt tiếu ý chuyển dời về Triệu Hằng với những cảm xúc phức tạp đang xen lẫn nhau, có người thì không nhịn được cười liền bật cười ha hả.
- Cái con đàn bà điên này, đây là ngươi ngậm máu phun người.
Thấy ánh mặt mọi người mang đầy tiếu ý nhìn mình, Triệu Hằng lúc này tức đến nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
Thưc sự mà nói thì nàng nói về hắn rất đúng nhưng mà bị phanh phui trần trụi như vậy trước rất nhiều người thì đã làm cho hắn tức điên lên mang ánh mắt muốn giết người nhìn nàng
Hà Quy Công lúc này vẫn còn đang quỳ gối mặt cũng là bị muội muội của mình làm cho nóng rang lên thầm cười khổ không thôi, hắn biết thường ngày luôn bảo dưỡng tiểu muội muội mình nên làm cho nàng có những suy nghĩ ngây thơ trẻ con đến như vậy.
- Ồ... ngươi rất đẹp?
Anh Vũ sững sờ giây lác rồi lại nhìn nàng hỏi.
Đúng là vị cô nương này rất đẹp mắt, một thân nàng hồng y, tóc ngắn ngang vai, thân thể lòi lõm cân xứng.đôi mắt phượng long lanh lúc này đang nhìn hắn cũng là làm tim hắn nhộn nhạo, thế nhưng hắn là buồn cười, có vị cô nương nào như nàng không, lại đứng ra khen mình rất đẹp, đây là lần đầu hắn gặp trường hợp đặt biệt này. Điều này hắn chỉ có hai cách để lý giải, thứ nhất là nàng quán ngây thơ, thứ hai là xuất phát từ tự tin của nàng nhưng cái nào cũng được cũng không khỏi làm hắn tức cười. Hắn mỉm cười lại bước đến ngày một gần nàng hơn, chăm chú nhìn nàng mang vẻ mặt đầy trêu chọc.
Khoảng cách của nàng và hắn đã gần, hắn lại bước đến nhìn nàng như vậy không khỏi khiến nàng đỏ mặt tía tai thầm mắng một câu" háo sắc" thế nhưng lời đó cũng chỉ là để trong lòng chứ không dám nói ra, vì lúc này vị điện hạ " háo sắc này là cộng rơm cứu mạng duy nhất mà nàng cùng đại ca có thể nắm được.
Cửa vào lúc này lại chen vào chật chội đội quân thân mang khôi giáp, đi vào là Anh Vũ xông vào một chưởng vổ xuống rơi vào hai tên nhân nguyên cảnh đang định vồ lên người Cơ Lệ.
- Phanh... phanh...
Hai tên nhân nguyên cảnh bị trúng chiêu liền nằm sấp lên mặt đất liền nằm bất động.
- Khốn kiếp, tên con hoang nào ngăn cản chuyện tốt của ta.
Triệu Hằng thấy thế tức điên lên rống lên giận dữ.
Mọi người dường như bất ngờ trước sự xuất hiện của Anh Vũ, nhiều ánh mắt lúc này đang chăm nhìn Anh Vũ dường như đang chờ xem kịch hay.
- Phó thống lính ngươi cũng nghe thấy đó... tiểu tử này đanh nhục mạ hoàng thất còn không mau bắt người.
Anh Vũ lạnh lùng nhìn Hà Chí nói.
- Vâng.
Hà Chí nhận được lệnh liền kéo quân xông vào tự tay ghiềm chặt Triệu Hằng xuống mặt cho Triệu Hằng thống khổ kêu gào.
Một giây này khiến cho tất cả mọi người đều ngây người, người bị đè xuống là thiếu gia Triệu Hằng á trong kinh thành này ai mà không biết là nổi tiếng ăn chơi quang lại không ai dám đụng vào. Bởi vì hắn có một người cha tốt là nhận chức lễ bộ hình, còn một người tỷ tỷ tốt là con dâu của công bộ thị lang Tề Hùng.
Nhưng hôm nay là việc thế nào đây? là bị người ta chế ngự nằm dưới chân, ruốc cuộc là hắn động phải là người nào? mọi người ai cũng trong đầu đầy nghi vấn hướng Anh Vũ mà nhìn, dường như đáp án là nằm trên người Anh Vũ.
- Ngươi... ngươi là ai?
Triệu Hằng nghe được đối phương là người của hoàng thất liền khiếp sợ, hắn mặt dù hóng hách đến mức nào thì người của hoàng thất hắn vẫn là không dám động tới.
- Vị này là?
Thống lĩnh quân sĩ là một người trung niên đứng lên hướng Anh Vũ hỏi.
- To gan, thấy Nhị Hoàng tử mà sao không hành lễ.
Hà Chí lạnh lùng quát.
- Haha... ta nói là ai thì ra là một tên giả mạo hoàng thất... mau... mau... bâm thây hắn ra.
Triệu Hằng không tên trước mặt bước ra hò hét này là nhị hoàng tử, đùa sao từ lúc sinh ra tới giờ thì hắn chỉ biết viên triều đại Yên chỉ có một hoàng tử duy nhất, lúc nào thì thánh thượng lại có nhị hoàng tử chứ, cứ cho thánh thượng là khí lực dồi dào lại sinh ra một vị hoàng tử thì cũng không là mới sinh liền lớn như thế này.
Hai anh em Hà Quy Điền lúc này cũng ngơ ngác nhìn Anh Vũ á, bọn họ cũng thật sự không tin Anh Vũ là hoàng tử, thậm chí người anh còn cho rằng tên này giả mạo lừa người là hiển nhiên. Vì sao nói như vậy? Không phải là sủng vật của tên này đã lừa ăn lừa uống của muội muội hắn sao, một sủng vật lừa gạt thì chủ nhân cũng không tốt đẹp gì, đó là điều hắn nghĩ.
- Ngươi cái tên lừa gạt này còn không trốn đi.
Hà Cơ Lệ là người gần Anh Vũ nhất nên liền nhắc nhở.
Nhìn thấy tiểu mao mao này vì nàng phi thân ra nàng đúng là rất cảm động, vậy nên nàng không muốn vì chuyện gia đình này làm luyên lỵ nó, trong lúc tuyệt vọng không biết làm cách nào để cứu nó thì Anh Vũ lại lao ra. Nàng mừng vì tiểu mao mao đã có người chủ nhân này tới đưa đi nhưng lại rất thất vọng tiểu mao mao này sao lại có một người chủ nhân lừa gạt này chứ, nàng chỉ có thể giải thích là hai chủ tớ này rất khó khăn mới làm như vậy, đúng là nàng luôn thầm nhủ như thế.
Anh Vũ khuông mặt giật giật, đúng là hắn là một tên chân chân chính chính giả mạo nhưng đến cả thánh thượng hắn đã lừa qua được thì mấy tên này ý kiến cái mông à.
- To gan... lệnh bài chứng minh thân phận nhị hoàng tử ở đây nếu các ngươi còn nhục mạ ngài thì chết hết đi.
Hà Chí hét lớn.
Lúc này mười tên thị vệ cao thủ mà thánh thượng điều động đến phủ Anh Vũ lần lược xuất hiện bên cạnh Anh Vũ, ai nấy đều là ở đẳng cấp trúc cơ kỳ.
- Là lệnh bài thân phận á... ông trời ơi hắn thật sự là hoàng tử.
Có người khiếp sợ hét lớn.
Lệnh bài thân phận đây là hoàng thượng ngự ban để xác minh thân phận cho quang viên, con cháu hoàng thất đương nhiên cũng được hoàng thượng ngự bang cho tấm lệnh bài này.
- Không lẽ hắn là con riêng của hoàng thượng từ bên ngoài cung mới rước về.
- Chắc đúng là như vậy rồi.
- Tham... tham kiến điện hạ.
Sau những tiến bình luận liền đã có người quỳ xuống hành lễ, sau đó thì tất cả mọi người đều hướng Ảnh Vũ hành lễ.
Lần đầu tiên chính mình gặp được sự tiếp đón long trọng này lúc đầu thì ngây ngốc sau lại tủm tỉm cười thầm nghĩ: " làm lão đại đúng thật là rất tốt á", rồi lại nhìn mọi người nói:
- Đều đứng lên hết đi.
- Vâng.
Mặt dù mọi người cũng nhìn ra khuông mặt lúng túng của Anh Vũ lúc này, nhưng xung quanh Anh Vũ là đại nội cao thủ nên cũng không ai dám trêu chọc.
- Sao các ngươi còn chưa đứng lên.
Tất cả đám binh sĩ xung quanh đều đã đứng lên hết nhưng chỉ có đám người anh em Hà gia vẫn còn quỳ tại chỗ không đứng dậy.
- Điện hạ... xin người làm chủ cho chúng thần.
Hà Cơ Lệ lúc này mở miệng vang xin.
-Hả... đây rốt cuộc là việc gì?
Anh Vũ cũng là mới tới hắn cũng không biết việc gì đang xảy ra liền nghi hoặc hỏi.
- Điện Hạ là thế này, tên này là giang tế chu quốc.
Đã có lệnh bài thân phận chứng mình thì Triệu Hằng cũng không dám bất kính, lúc này hắn đứng dậy bây giờ cũng là dùng giọng điệu cung kính hướng Anh Vũ cười nói.
- Có chứng cứ gì không.
Anh Vũ nghiêm nghị nói.
- Dạ có.
Triệu Hằng vẽ mặt đầy tự tin sau đó nhìn thuộc hạ ra lệnh:
- Giải người lên đây.
Một tên trung niên tay mang siềng sích được hai tên binh sĩ áp giải lên đặt quỳ dưới đất, liền Triệu Hằng hét lớn.
- Nói mau.
Tên kia thấy thế liền tỏ vẻ hợp tác nói:
- Vâng ta nói.... ta là người chu quốc chiệu trách nhiệm đưa tin dùm bệ hạ cùng với thống lĩnh Hà Quy Điền, xin các người đừng giết ta.
- Điện hạ việc là như vậy.
Triệu Hằng mỉm cười nhìn Anh Vũ nói, sau đó lại nhìn về phía Cơ Lệ cười dâm đãng.
Mọi chứng cứ đều đã đầy đủ, cho dù thánh thượng hắn cũng có cái cớ để giao phó đừng nói chi là một tên hoàng tử nhỏ bé này, hắn dâm đãng nhìn nàng đắc ý dường như muốn nói cho nàng biết là toàn cục đã định không ai có thể giúp được huynh muội nàng.
- Điện hạ, là chúng ta bị hắn tính kế hãm hại chúng ta
Nàng cắn môi mỏng nói.
- Ồ.... Vì sao hắn tính kế hãm hại các ngươi.
Anh Vũ làm bộ dáng tò mò hỏi nàng.
- Bởi vì hắn nhìn trúng ta nhan sắc nên mới hãm hại chúng ta... đúng là hắn nhìn thấy ta rất đẹp liền muốn ra tay hãm hại anh ta.
Cơ Lệ ngây thơ nói cũng không biết lời nói của mình lại có gì vấn đề.
Mọi người nghe nàng nói như vậy cũng là đờ người ra nhìn nàng, đúng là nàng rất đep thế nhưng tự tin đứng trước đám đông lại tự nhận là mình đẹp thì đây là trường hợp đầu tiên á, sau đó lại đem ánh mắt tiếu ý chuyển dời về Triệu Hằng với những cảm xúc phức tạp đang xen lẫn nhau, có người thì không nhịn được cười liền bật cười ha hả.
- Cái con đàn bà điên này, đây là ngươi ngậm máu phun người.
Thấy ánh mặt mọi người mang đầy tiếu ý nhìn mình, Triệu Hằng lúc này tức đến nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
Thưc sự mà nói thì nàng nói về hắn rất đúng nhưng mà bị phanh phui trần trụi như vậy trước rất nhiều người thì đã làm cho hắn tức điên lên mang ánh mắt muốn giết người nhìn nàng
Hà Quy Công lúc này vẫn còn đang quỳ gối mặt cũng là bị muội muội của mình làm cho nóng rang lên thầm cười khổ không thôi, hắn biết thường ngày luôn bảo dưỡng tiểu muội muội mình nên làm cho nàng có những suy nghĩ ngây thơ trẻ con đến như vậy.
- Ồ... ngươi rất đẹp?
Anh Vũ sững sờ giây lác rồi lại nhìn nàng hỏi.
Đúng là vị cô nương này rất đẹp mắt, một thân nàng hồng y, tóc ngắn ngang vai, thân thể lòi lõm cân xứng.đôi mắt phượng long lanh lúc này đang nhìn hắn cũng là làm tim hắn nhộn nhạo, thế nhưng hắn là buồn cười, có vị cô nương nào như nàng không, lại đứng ra khen mình rất đẹp, đây là lần đầu hắn gặp trường hợp đặt biệt này. Điều này hắn chỉ có hai cách để lý giải, thứ nhất là nàng quán ngây thơ, thứ hai là xuất phát từ tự tin của nàng nhưng cái nào cũng được cũng không khỏi làm hắn tức cười. Hắn mỉm cười lại bước đến ngày một gần nàng hơn, chăm chú nhìn nàng mang vẻ mặt đầy trêu chọc.
Khoảng cách của nàng và hắn đã gần, hắn lại bước đến nhìn nàng như vậy không khỏi khiến nàng đỏ mặt tía tai thầm mắng một câu" háo sắc" thế nhưng lời đó cũng chỉ là để trong lòng chứ không dám nói ra, vì lúc này vị điện hạ " háo sắc này là cộng rơm cứu mạng duy nhất mà nàng cùng đại ca có thể nắm được.