Chương : 18
Anh Vũ đưa A Ngốc về nhà hắn tính lại ra ngoài tìm một quán trọ, thế nhưng lại bị Thanh Hà ngăn cản, kêu hắn cứ ở lại, Anh Vũ cũng không từ chối sau đó liền cùng A ngốc một chỗ nghỉ ngơi.
A Ngốc cứ như vậy ngủ rất ngon, Anh Vũ nhẹ nhàng xuống giường tìm một góc phòng ngồi trấn định bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí. Nhưng một canh giờ trôi qua hắn lại lắc đầu cười khổ, lính khí thiên địa mà hắn hấp thụ được rơi vào trong cơ thể hắn như là rơi vào một cái động không đáy biến mất không có tâm hơi lại nói nội kình cứ như vậy mà không có tiến triể gì cả.
Lắc đầu đứng dậy, ngay lúc này đây, nguyên ấn lại truyền âm cho hắn:
- Thiên địa linh khí ở cái địa phương này thưa thớt, với cái cơ thể này của ngươi muốn tiến giai là điều không thể... Đã đến lúc ngươi nên rời đi.
- Ukm...
Anh Vũ lại không phản đối ý kiến này, hắn biết bản thân ngay lúc này cần phải cấp tốc tăng thực lực mới có cơ hội quay về lại gia tộc, chiếu cố tộc nhân, cùng với người mẹ của mình.
- Nhưng trước khi đi, ngươi hẳng là nên quay lại khu rừng, ta cảm thấy có một luồng thiên địa linh khí dao động rất mạnh, rất có thể giúp ích cho ngươi tu luyện.
Ngọc Ấn lại phát sáng nói.
- Là thật.
Anh Vũ, thật không thể tin cái địa phương linh khí yếu ớt như thế này lại có nơi như vậy liền hỏi lại.
- Đương nhiên là thật, thế nhưng ta cũng cảm thấy hơi thở nồng đậm của yêu thú, mặt dù địa phương này yêu thú xem như rất yếu, thế nhưng với ngươi hiện tại, bọn nó cũng là một vấn đề rất khó giải quyết.
Trời đã tơ mờ sáng, Anh Vũ cùng A Ngốc lại ngồi trên một cái bàn nhỏ nhìn Thanh Hà bận rộn, A Ngốc ngốc nghếch nhìn mẹ mình nũng nịu nói:
- Mẹ à... nhanh lên A Ngốc đói bụng.
Mặt dù tuổi hắn với Anh Vũ là đồng lứa, thế nhưng A Ngốc từ nhỏ đầu óc lại ngốc nghếch thế nên hắn hiện giờ tính tình vẫn giống như tiểu hài.
- A ngốc, có ngay đây con.
Thanh Hà nhìn bộ dáng đáng yêu của con trai mình cũng mỉm cười bưng mâm đồ ăn ra.
Anh Vũ cảm thấy cuộc sống hai người mặt dù thiếu thốn nhưng lại rất vui vẻ, thế nên hắn mỉm cười nhìn Thanh Hà nói:
- Bá mẫu, người nấu ăn thật ngon.
- Thích thì con cứ ăn nhiều một chút.
Thanh Hà mỉm cười nhìn Anh Vũ nói.
Cả ba người cười nói rất vui vẻ cho đến khi bữa cơm kết thúc, Thanh Hà lại bắt đầu gánh hàng ra chợ như thường ngày.
Anh Vũ cùn A ngốc lại ở nhà thu dọn lại chén bác xong, thì Anh Vũ lúc này muốn một mình vào sâu trong núi tìm cái nơi mà ngọc ấn nói cho hắn tối hôm qua, thế nhưng A Ngốc lại kèo nài đòi theo, sau một hồi dằn co cuối cùng Anh Vũ cũng là bất đắc dĩ gật đầu.
Làng đá mặt dù thiên nhiên cằn cỏi, khắp nơi đều là đất đá thế nhưng hướng đông làng lại là những ngọn đồi nhỏ, không khí trong lành mát mẻ, nếu như ở đây yêu thú không quá hung hiểm thì có lẽ mọi người đã khai phá mà sống rồi.
- A Ngốc à, từ lúc này trở đi tất cả mọi việc đều nghe theo ta.
Ngay từ lúc tiến vào Anh Vũ đã không ngừng nhắt nhở, hắn đồng ý dẫn A Ngốc đi là bởi vì sợ là sẽ xuất hiện như ngày hôm qua, A Ngốc nếu ở nhà một mình thì bị người ta hãm hại, hắn cũng không biết cái tên ngốc nghếch này đối với mọi người mà nói là một tên không ảnh hưởng gì cả. Vậy thì người nào lại muốn đối phố hắn đây, hắn lại nghĩ đến Thanh Hà đêm qua mặt dù bà lẫm bẩm một mình thế nhưng hắn cũng nghe được, vậy thì mẹ con A Ngốc đang trốn tránh cái gì? Điều này cũng chỉ có mẹ của A Ngốc mới biết được. Mặt dù rất muốn giúp đỡ thế nhưng Thanh Hà không nói thì hắn cũng không biết giúp thế nào đây.
---------------/
- Nghĩa phụ à! để con giúp cho.
Khu rừng sâu người thanh niên nét mặt vui vẻ nhìn vị lão bá đối diện mình cười nói
-À! ukm... Cảm ơn con.
Vị lão bá này nét cười dường như không thể che dấu trên khuông mặt, hắn biết vị thanh niên này cũng vì con gái mình mà đến, thế nhưng bằng nhiệt tình và thành ý của hắn thì vị lão bá này cũng gật đầu hài lòng.
- Nghĩa phụ à, đều là người một nhà.
Chàng thanh niên nét mặt hài lòng cười nói, sau đó lại nhìn vị tiểu cô nương đi bên cạnh cười nói:
- Thư Kỳ à để ta sách cho.
-Không cần.
Người con gái vẽ mặt đầy chán ghét nói.
Nếu Anh Vũ có mặt nơi này cũng có thể nhận ra được hai người này là người hắn biết, tên thanh niên tươi cười lấy lòng này là Tô Minh còn vị tiểu cô nương đi bên cạnh hắn là Thư Kỳ mà hôm qua hắn có gặp qua một lần ở trên đầu chợ.
Tên Tô Minh này nhận ra sự hiện diện của Anh Vũ đã là sự uy hiếp lớn đối với hạnh phúc của hắn, vì vậy hắn quyết định ra tay sớm cưỡng đoạt mà đem về nhà. Nên ngay từ rất sớm hắn lại đứng chờ nàng cùng phụ thân bên ngoài làng. Hắn biết việc này muốn thành công cần phải có sự đồng ý cùng phụ mẫu nàng mới được.
- Đứa nhỏ này lại không hiểu chuyện, con đừng trách.
Vị lão bá này sao lại không biết tính tình con gái mình chứ, từ nhỏ đã mạnh mẽ không giống những đứa con gái trong làng. Thế nhưng hắn lại rất thích Tô Minh, tướng tá cũng được, lại ngoan hiền lễ phép.
- Cha...
Nếu như không có ngày hôm qua thì nàng sẽ còn cho rằng tên trước mặt này là người cũng không tồi, thế nhưng ngày hôm qua khuông mặt thật của hắn lại hiện ra, khiến nàng rất kinh tởm, nhìn hắn nàng lại càng chán ghét lấy cái gì mà còn ưa thích chứ.
- Bá phụ! ta sao có thể trách nàng.
Hắn mỉm cười xua tay nói.
- Kinh tởm.
Trong lòng nàng thầm mắng tên này sao lại kinh tởm đến vậy chứ, đúng là bất khả tự nghị
- Grừ... Hống...
Trong rừng rậm lúc này nhất thời từng tiếng gầm thét của tiếng yêu thú phá đi cái mảnh rừng yên tĩnh thường ngày, những con yêu thú thấp cổ bẹ họng lại chạy tán loạn trên khắp cánh rừng.
- Chuyện gì xảy ra.
Vị lão bá đi săn đã gần mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên hắn thấy một màng như vậy.
- Nghĩa phụ! chúng ta hay là về đi.
Hắn bây giờ đã rung như cây sậy làm gì còn chú ý đến cái gì thay đổi hay không thay đổi chứ, hay là mạng mình vẫn quang trọng hơn vì vậy liền đứng ra đề nghị.
- Có ta cùng cha ta ở đây ngươi có cái gì mà sợ.
Nàng khinh thường trêu chọc nói.
- Đứa nhỏ này... haizz... thôi chúng ta quay về.
Vị lão bá này đúng là không hiểu đứa con gái mình ngày hôm nay là bị cái gì, sao mà lời nói của nàng sao lại không có câu nào dễ nghe vậy chứ.
---------/
- Hú....
Bầy chó sói cứ như vậy mà vây quanh cặp trai gái ngay tại một mảnh rừng rậm.
- Chuyện này là sao, bầy sói này thường hoạt động vào ban mà, tại sao hôm nay giữa ban ngày ban mặt lại đụng độ.
Chàng thanh niên này cũng cảm thấy rất khỏ hiểu, đao quang lại rút ra khỏi vỏ lao lên một đao chém xuống máu văng tung tóe một con lại một con ngã xuống thế nhưng số lượng chúng lại rất đông, hắn biết rằng mình đã không đủ sức lực lại ngăn cản bọn chúng liền kéo người con gái mình mà chạy, hi vọng có thể thoát ra khỏi cánh rừng này.
--------/
- Có ai không... có ai không... mau cứu mạng...
Cả ba người Thư Kỳ quay đi thì ngay lúc này lại nghe giọng nói truyền từ sau lưng truyền tới.
- Cha chúng ta vẫn là qua bên đó xem thử.
Tình hình khu rừng này càng lúc càng đáng sợ, nàng cũng cảm giác được điều đó, thế nhưng giọng nói này làm nàng có chút quen thuộc, chắc chắn là người trong làng, vì vậy cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Không chút do dự nàng hướng cha mình đề nghị.
- Ukm... hay là vẫn đi xem một chút.
Vị lão bá này cũng không phải là người lạnh nhạc nghe vậy cũng đồng ý.
- Nghĩa phụ, nơi này rất nguy hiểm chúng ta vẫn là nên ra ngoài lại tìm người đến cũng không muộn.
Tô Minh cũng không dám lấy mạng mình ra đùa giỡn, liền tỏ vẻ không đồng ý đứng ra khuyên ngăn.
- Cứu người như cứu hỏa, còn ngươi muốn rời đi liền đi, đợi ngươi tìm người tới thì người ta liền thành cái xác khô rồi.
Nàng thấy tên này ý kiến như vậy liền bực mình nói.
- Vẫn là Thư Kỳ nói đúng, chúng ta liền qua đó.
Lão bá này mặt dù cũng không có phản cảm gì mấy đối với Tô Minh, là người ai mà không sợ chết hắn hay là vẫn hiểu được.
- Mọi người điên hết rồi.
Tô Minh dường như đã phát cuồng, so với Thư Kỳ thì cái mạng này của hắn lại trên hết liền nói:
- Nếu đã quyết như vậy thì nghĩa phụ cứ tới đó trước, ta chạy về gọi người... Thư Kỳ chờ ta, nhất định sẽ quay lại.
Miệng nói, chân hắn liền bỏ chạy.
Thư Kỳ cười lạnh lại cùng cha nàng bước đến nơi phát ra tiếng cầu cứu.
Lại thấy một người con gái chạy như điên về phía mình, hai người liền vội vàng chạy lại đỡ cô gái đang đuối sức vì mệt.
- A Tú ngươi làm sao vậy.
Thư Kỳ cùng A Tú cũng là bạn với nhau, nhìn thấy A Tú hóc mắt đỏ ngầu không ngừng kêu la nàng đỡ nàng lên lại hỏi.
- Thư Kỳ! Đoạn thúc... mau cứu lấy A Quang.
A Tú thấy Thư Kỳ cùng cha nàng liền thấy được hi vọng liền gấp gáp nói.
- Hắn làm sao.
Thư Kỳ cùng cha nàng liền hỏi.
- Hắn là vì muốn để ta thoát thân liền một mình ngăn bầy sói ở trước mặt.
Nàng bù lu bù loa khóc liền nói.
Nàng cùng A Quang là thanh mai trúc mã điều này ai trong làng cũng biết, A Quang biết nàng sáng nay liền đề nghị lên núi hái một ít thảo dược về bán nên liền đề nghị theo cùng bảo vệ. Cả sáng hôm nay mọi việc đều tốt lành, thảo dược liền hái đủ vừa định xuống núi liền gặp phải bất thường, A Quang vì bảo vệ nàng liền không ngại nguy hiểm lại một mình ngăn bầy sói để nàng thoát thân. Lúc đầu nàng cũng không đồng ý, nàng biết cái tên ngốc này cũng là một võ giả luyện khí tầng hai,đối với hắn việc một mình thoát thân khỏi bầy sói là rất dễ dàng, thế nhưng vì nàng hắn đứng lại liều mạng điều này làm nàng rất cảm động liền quyết định ở lại cùng hắn đồng sinh cộng tử, thế nhưng A Quang dức khoát kề đao lên cổ nói với nàng " một là nàng nhìn ta chết tại đây hai là ra ngoài tìm người để cứu viện". Không còn cách nào khác, nàng liền quay lưng chạy thật nhanh, hi vọng lại có người tới giúp đỡ, trời không phụ lòng người lại để cho nàng liền gặp hai cha con Thư Kỳ.
- Cứu người như cứu hõa, nhanh mau qua đó.
Vị lão bá này lúc này cũng nôn nóng cứu người liền phi thân thật nhanh về phía trước,
- A Tú... ngươi lưu lại nơi này.
Thư Kỳ nhìn A Tú nói.
- Thư Kỳ... ta cầu xin ngươi mang ta đi có được không, dù sống dù chết ta vẫn muốn ở bên cạnh hắn.
A Tú ánh mắt kiên định nhìn Thư Kỳ cầu xin.
- Haizz... được rồi ta dìu ngươi đi.
Thư Kỳ nhìn bộ dáng của A Tú liền cảm động lại không nỡ từ chối liền đồng ý, lại nhớ đến một màng hành động hôm qua của nàng cũng là như vậy, vì một người con trai mà mạng sống cũng không cần, nàng lại lẩm bẩm:" yêu một người liền là như vậy".
A Ngốc cứ như vậy ngủ rất ngon, Anh Vũ nhẹ nhàng xuống giường tìm một góc phòng ngồi trấn định bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí. Nhưng một canh giờ trôi qua hắn lại lắc đầu cười khổ, lính khí thiên địa mà hắn hấp thụ được rơi vào trong cơ thể hắn như là rơi vào một cái động không đáy biến mất không có tâm hơi lại nói nội kình cứ như vậy mà không có tiến triể gì cả.
Lắc đầu đứng dậy, ngay lúc này đây, nguyên ấn lại truyền âm cho hắn:
- Thiên địa linh khí ở cái địa phương này thưa thớt, với cái cơ thể này của ngươi muốn tiến giai là điều không thể... Đã đến lúc ngươi nên rời đi.
- Ukm...
Anh Vũ lại không phản đối ý kiến này, hắn biết bản thân ngay lúc này cần phải cấp tốc tăng thực lực mới có cơ hội quay về lại gia tộc, chiếu cố tộc nhân, cùng với người mẹ của mình.
- Nhưng trước khi đi, ngươi hẳng là nên quay lại khu rừng, ta cảm thấy có một luồng thiên địa linh khí dao động rất mạnh, rất có thể giúp ích cho ngươi tu luyện.
Ngọc Ấn lại phát sáng nói.
- Là thật.
Anh Vũ, thật không thể tin cái địa phương linh khí yếu ớt như thế này lại có nơi như vậy liền hỏi lại.
- Đương nhiên là thật, thế nhưng ta cũng cảm thấy hơi thở nồng đậm của yêu thú, mặt dù địa phương này yêu thú xem như rất yếu, thế nhưng với ngươi hiện tại, bọn nó cũng là một vấn đề rất khó giải quyết.
Trời đã tơ mờ sáng, Anh Vũ cùng A Ngốc lại ngồi trên một cái bàn nhỏ nhìn Thanh Hà bận rộn, A Ngốc ngốc nghếch nhìn mẹ mình nũng nịu nói:
- Mẹ à... nhanh lên A Ngốc đói bụng.
Mặt dù tuổi hắn với Anh Vũ là đồng lứa, thế nhưng A Ngốc từ nhỏ đầu óc lại ngốc nghếch thế nên hắn hiện giờ tính tình vẫn giống như tiểu hài.
- A ngốc, có ngay đây con.
Thanh Hà nhìn bộ dáng đáng yêu của con trai mình cũng mỉm cười bưng mâm đồ ăn ra.
Anh Vũ cảm thấy cuộc sống hai người mặt dù thiếu thốn nhưng lại rất vui vẻ, thế nên hắn mỉm cười nhìn Thanh Hà nói:
- Bá mẫu, người nấu ăn thật ngon.
- Thích thì con cứ ăn nhiều một chút.
Thanh Hà mỉm cười nhìn Anh Vũ nói.
Cả ba người cười nói rất vui vẻ cho đến khi bữa cơm kết thúc, Thanh Hà lại bắt đầu gánh hàng ra chợ như thường ngày.
Anh Vũ cùn A ngốc lại ở nhà thu dọn lại chén bác xong, thì Anh Vũ lúc này muốn một mình vào sâu trong núi tìm cái nơi mà ngọc ấn nói cho hắn tối hôm qua, thế nhưng A Ngốc lại kèo nài đòi theo, sau một hồi dằn co cuối cùng Anh Vũ cũng là bất đắc dĩ gật đầu.
Làng đá mặt dù thiên nhiên cằn cỏi, khắp nơi đều là đất đá thế nhưng hướng đông làng lại là những ngọn đồi nhỏ, không khí trong lành mát mẻ, nếu như ở đây yêu thú không quá hung hiểm thì có lẽ mọi người đã khai phá mà sống rồi.
- A Ngốc à, từ lúc này trở đi tất cả mọi việc đều nghe theo ta.
Ngay từ lúc tiến vào Anh Vũ đã không ngừng nhắt nhở, hắn đồng ý dẫn A Ngốc đi là bởi vì sợ là sẽ xuất hiện như ngày hôm qua, A Ngốc nếu ở nhà một mình thì bị người ta hãm hại, hắn cũng không biết cái tên ngốc nghếch này đối với mọi người mà nói là một tên không ảnh hưởng gì cả. Vậy thì người nào lại muốn đối phố hắn đây, hắn lại nghĩ đến Thanh Hà đêm qua mặt dù bà lẫm bẩm một mình thế nhưng hắn cũng nghe được, vậy thì mẹ con A Ngốc đang trốn tránh cái gì? Điều này cũng chỉ có mẹ của A Ngốc mới biết được. Mặt dù rất muốn giúp đỡ thế nhưng Thanh Hà không nói thì hắn cũng không biết giúp thế nào đây.
---------------/
- Nghĩa phụ à! để con giúp cho.
Khu rừng sâu người thanh niên nét mặt vui vẻ nhìn vị lão bá đối diện mình cười nói
-À! ukm... Cảm ơn con.
Vị lão bá này nét cười dường như không thể che dấu trên khuông mặt, hắn biết vị thanh niên này cũng vì con gái mình mà đến, thế nhưng bằng nhiệt tình và thành ý của hắn thì vị lão bá này cũng gật đầu hài lòng.
- Nghĩa phụ à, đều là người một nhà.
Chàng thanh niên nét mặt hài lòng cười nói, sau đó lại nhìn vị tiểu cô nương đi bên cạnh cười nói:
- Thư Kỳ à để ta sách cho.
-Không cần.
Người con gái vẽ mặt đầy chán ghét nói.
Nếu Anh Vũ có mặt nơi này cũng có thể nhận ra được hai người này là người hắn biết, tên thanh niên tươi cười lấy lòng này là Tô Minh còn vị tiểu cô nương đi bên cạnh hắn là Thư Kỳ mà hôm qua hắn có gặp qua một lần ở trên đầu chợ.
Tên Tô Minh này nhận ra sự hiện diện của Anh Vũ đã là sự uy hiếp lớn đối với hạnh phúc của hắn, vì vậy hắn quyết định ra tay sớm cưỡng đoạt mà đem về nhà. Nên ngay từ rất sớm hắn lại đứng chờ nàng cùng phụ thân bên ngoài làng. Hắn biết việc này muốn thành công cần phải có sự đồng ý cùng phụ mẫu nàng mới được.
- Đứa nhỏ này lại không hiểu chuyện, con đừng trách.
Vị lão bá này sao lại không biết tính tình con gái mình chứ, từ nhỏ đã mạnh mẽ không giống những đứa con gái trong làng. Thế nhưng hắn lại rất thích Tô Minh, tướng tá cũng được, lại ngoan hiền lễ phép.
- Cha...
Nếu như không có ngày hôm qua thì nàng sẽ còn cho rằng tên trước mặt này là người cũng không tồi, thế nhưng ngày hôm qua khuông mặt thật của hắn lại hiện ra, khiến nàng rất kinh tởm, nhìn hắn nàng lại càng chán ghét lấy cái gì mà còn ưa thích chứ.
- Bá phụ! ta sao có thể trách nàng.
Hắn mỉm cười xua tay nói.
- Kinh tởm.
Trong lòng nàng thầm mắng tên này sao lại kinh tởm đến vậy chứ, đúng là bất khả tự nghị
- Grừ... Hống...
Trong rừng rậm lúc này nhất thời từng tiếng gầm thét của tiếng yêu thú phá đi cái mảnh rừng yên tĩnh thường ngày, những con yêu thú thấp cổ bẹ họng lại chạy tán loạn trên khắp cánh rừng.
- Chuyện gì xảy ra.
Vị lão bá đi săn đã gần mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên hắn thấy một màng như vậy.
- Nghĩa phụ! chúng ta hay là về đi.
Hắn bây giờ đã rung như cây sậy làm gì còn chú ý đến cái gì thay đổi hay không thay đổi chứ, hay là mạng mình vẫn quang trọng hơn vì vậy liền đứng ra đề nghị.
- Có ta cùng cha ta ở đây ngươi có cái gì mà sợ.
Nàng khinh thường trêu chọc nói.
- Đứa nhỏ này... haizz... thôi chúng ta quay về.
Vị lão bá này đúng là không hiểu đứa con gái mình ngày hôm nay là bị cái gì, sao mà lời nói của nàng sao lại không có câu nào dễ nghe vậy chứ.
---------/
- Hú....
Bầy chó sói cứ như vậy mà vây quanh cặp trai gái ngay tại một mảnh rừng rậm.
- Chuyện này là sao, bầy sói này thường hoạt động vào ban mà, tại sao hôm nay giữa ban ngày ban mặt lại đụng độ.
Chàng thanh niên này cũng cảm thấy rất khỏ hiểu, đao quang lại rút ra khỏi vỏ lao lên một đao chém xuống máu văng tung tóe một con lại một con ngã xuống thế nhưng số lượng chúng lại rất đông, hắn biết rằng mình đã không đủ sức lực lại ngăn cản bọn chúng liền kéo người con gái mình mà chạy, hi vọng có thể thoát ra khỏi cánh rừng này.
--------/
- Có ai không... có ai không... mau cứu mạng...
Cả ba người Thư Kỳ quay đi thì ngay lúc này lại nghe giọng nói truyền từ sau lưng truyền tới.
- Cha chúng ta vẫn là qua bên đó xem thử.
Tình hình khu rừng này càng lúc càng đáng sợ, nàng cũng cảm giác được điều đó, thế nhưng giọng nói này làm nàng có chút quen thuộc, chắc chắn là người trong làng, vì vậy cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Không chút do dự nàng hướng cha mình đề nghị.
- Ukm... hay là vẫn đi xem một chút.
Vị lão bá này cũng không phải là người lạnh nhạc nghe vậy cũng đồng ý.
- Nghĩa phụ, nơi này rất nguy hiểm chúng ta vẫn là nên ra ngoài lại tìm người đến cũng không muộn.
Tô Minh cũng không dám lấy mạng mình ra đùa giỡn, liền tỏ vẻ không đồng ý đứng ra khuyên ngăn.
- Cứu người như cứu hỏa, còn ngươi muốn rời đi liền đi, đợi ngươi tìm người tới thì người ta liền thành cái xác khô rồi.
Nàng thấy tên này ý kiến như vậy liền bực mình nói.
- Vẫn là Thư Kỳ nói đúng, chúng ta liền qua đó.
Lão bá này mặt dù cũng không có phản cảm gì mấy đối với Tô Minh, là người ai mà không sợ chết hắn hay là vẫn hiểu được.
- Mọi người điên hết rồi.
Tô Minh dường như đã phát cuồng, so với Thư Kỳ thì cái mạng này của hắn lại trên hết liền nói:
- Nếu đã quyết như vậy thì nghĩa phụ cứ tới đó trước, ta chạy về gọi người... Thư Kỳ chờ ta, nhất định sẽ quay lại.
Miệng nói, chân hắn liền bỏ chạy.
Thư Kỳ cười lạnh lại cùng cha nàng bước đến nơi phát ra tiếng cầu cứu.
Lại thấy một người con gái chạy như điên về phía mình, hai người liền vội vàng chạy lại đỡ cô gái đang đuối sức vì mệt.
- A Tú ngươi làm sao vậy.
Thư Kỳ cùng A Tú cũng là bạn với nhau, nhìn thấy A Tú hóc mắt đỏ ngầu không ngừng kêu la nàng đỡ nàng lên lại hỏi.
- Thư Kỳ! Đoạn thúc... mau cứu lấy A Quang.
A Tú thấy Thư Kỳ cùng cha nàng liền thấy được hi vọng liền gấp gáp nói.
- Hắn làm sao.
Thư Kỳ cùng cha nàng liền hỏi.
- Hắn là vì muốn để ta thoát thân liền một mình ngăn bầy sói ở trước mặt.
Nàng bù lu bù loa khóc liền nói.
Nàng cùng A Quang là thanh mai trúc mã điều này ai trong làng cũng biết, A Quang biết nàng sáng nay liền đề nghị lên núi hái một ít thảo dược về bán nên liền đề nghị theo cùng bảo vệ. Cả sáng hôm nay mọi việc đều tốt lành, thảo dược liền hái đủ vừa định xuống núi liền gặp phải bất thường, A Quang vì bảo vệ nàng liền không ngại nguy hiểm lại một mình ngăn bầy sói để nàng thoát thân. Lúc đầu nàng cũng không đồng ý, nàng biết cái tên ngốc này cũng là một võ giả luyện khí tầng hai,đối với hắn việc một mình thoát thân khỏi bầy sói là rất dễ dàng, thế nhưng vì nàng hắn đứng lại liều mạng điều này làm nàng rất cảm động liền quyết định ở lại cùng hắn đồng sinh cộng tử, thế nhưng A Quang dức khoát kề đao lên cổ nói với nàng " một là nàng nhìn ta chết tại đây hai là ra ngoài tìm người để cứu viện". Không còn cách nào khác, nàng liền quay lưng chạy thật nhanh, hi vọng lại có người tới giúp đỡ, trời không phụ lòng người lại để cho nàng liền gặp hai cha con Thư Kỳ.
- Cứu người như cứu hõa, nhanh mau qua đó.
Vị lão bá này lúc này cũng nôn nóng cứu người liền phi thân thật nhanh về phía trước,
- A Tú... ngươi lưu lại nơi này.
Thư Kỳ nhìn A Tú nói.
- Thư Kỳ... ta cầu xin ngươi mang ta đi có được không, dù sống dù chết ta vẫn muốn ở bên cạnh hắn.
A Tú ánh mắt kiên định nhìn Thư Kỳ cầu xin.
- Haizz... được rồi ta dìu ngươi đi.
Thư Kỳ nhìn bộ dáng của A Tú liền cảm động lại không nỡ từ chối liền đồng ý, lại nhớ đến một màng hành động hôm qua của nàng cũng là như vậy, vì một người con trai mà mạng sống cũng không cần, nàng lại lẩm bẩm:" yêu một người liền là như vậy".