Chương 66
Vệ Hàm định giơ tay ra theo bản năng, thấy Lạc Sanh đã ổn định cơ thể thì làm như không có việc gì thu trở về.
“Lạc cô nương không có việc gì chứ?”
Lạc Sanh lắc đầu: “Không có việc gì. Ta cáo từ, Vương gia không cần tiễn.”
Vệ Hàm nhìn chăm chú vào bóng dáng Lạc Sanh rời đi, rũ mắt nhìn về phía mép bàn mà nàng mới dùng tay vịn vừa rồi.
Trà lâu nơi bọn họ gặp mặt là một cửa tiệm xa hoa, bàn trà dùng gỗ đỏ chế tạo bóng loáng sạch sẽ, chỗ mép bàn lại có một dấu tay nhàn nhạt.
Điều này nói rõ lòng bàn tay đối phương ra không ít mồ hôi, mới có thể để lại dấu vết rõ ràng như vậy.
Vệ Hàm không khỏi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cuối xuân đầu hạ, tuy ánh mặt trời rạng rỡ nhưng không gắt gỏng, còn có từng cơn gió nhẹ thổi vào, thổi tan đi sự hờn dỗi.
Thời tiết thế này lại ra nhiều mồ hôi như vậy, là bị bệnh ư?
Vệ Hàm không tự giác đi đến phía trước cửa sổ, ánh mắt truy đuổi theo hình bóng quen thuộc kia lên xe ngựa, cho đến khi xe ngựa quẹo vào ngã rẽ biến mất ở trong tầm mắt, khi ấy mới xoay người trở lại bên cạnh bàn.
Bị bệnh lại đồng ý cùng hắn gặp mặt, sau khi gặp lại từ chối thỉnh cầu mà hắn nói ra ——
Trên mặt Vệ Hàm vẫn duy trì bình tĩnh, mà trong lòng lại có chút mờ mịt.
Hành động của con gái đều làm người ta khó hiểu như thế sao?
Vệ Hàm bưng chén trà lên uống một ngụm.
Nước trà đã lạnh, vào miệng càng đắng hơn.
Uống hết hơn nửa ly trà, hắn hô: “Thạch Diệc.”
Thị vệ trẻ tuổi canh giữ ở ngoài cửa đi vào, cung kính hỏi: “Chủ tử có gì phân phó?”
Vệ Hàm chần chờ một chút hỏi: “Ngươi có tỷ muội không?”
“Tỷ muội?” Thạch Diệc sửng sốt một chút, sau đó thì lắc đầu, “Nương của ti chức sinh một hơi bốn nhi tử, ti chức cũng không có tỷ muội.”
“Vậy thì đường tỷ muội, biểu tỷ muội thì sao?” Vệ Hàm hỏi lại.
Hắn xem như là nhỏ nhất trong lứa, những trưởng công chúa kia đều lớn hơn hắn rất nhiều, những nữ hài tử tầm tuổi như Lạc cô nương đều là hàng cháu gái.
Làm thúc thúc cũng không tiện hỏi cháu gái mấy thứ đó.
“Đường tỷ muội cũng không có, có hai đường đệ, Ngũ đệ tên Ngũ Hỏa, lục đệ tên Lục Hỏa, đều còn chưa tới tuổi làm việc.” Tính tình Thạch Diệc trầm ổn hơn nhiều so với huynh trưởng Thạch Diễm, trả lời rất là nghiêm túc, “Còn có hai biểu muội 15-16 tuổi.”
“Biểu muội của ngươi có ——” Vệ Hàm nói được một nửa, bỗng nhiên không muốn hỏi nữa.
Lạc cô nương hoàn toàn không giống như những nữ tử khác, dù có hỏi ra được đáp án có vẻ cũng không có ý nghĩa tham khảo.
Vốn dĩ hắn cũng không quan tâm đến tâm tư của một nữ hài tử, nói cho cùng thì là có việc cần nhờ, mới suy nghĩ nhiều.
Vệ Hàm tự giễu, nhếch khóe môi, bước nhanh đi ra ngoài.
Thạch Diệc thấy chủ tử hỏi một nửa rồi ngừng lại, không tỏ vẻ tò mò bất cứ gì hết, yên lặng theo sau.
Lạc Sanh về đến nhà liền ngã xuống, bởi vì tâm tình tích tụ, dù có ăn Thối Hàn Hoàn vẫn ốm yếu một đoạn thời gian mới có chút tinh thần.
Mà lúc này Lạc đại đô đốc đã khoẻ hẳn.
“Cô nương, Đại đô đốc tới thăm ngài.” Hồng Đậu tiến vào bẩm báo.
Lạc Sanh lười nhác dựa vào bình phong, giọng điệu lãnh đạm: “Mời vào đi.”
Không lâu sau, một nam tử trung niên có thân hình cao lớn bước vào, ánh mắt sắc nhọn lướt qua Lạc Sanh, lộ một nụ cười tươi: “Sanh Nhi đỡ hơn chút nào chưa?”
Khi Sanh Nhi mới vừa bị bệnh thì ông còn nằm ở trên giường, mấy cái đồ hỗn trướng đó lại dám lừa ông. Sau khi có thể xuống giường đi lại, ông mới biết được nữ nhi bị bệnh.
Từ trong miệng mấy người thiếp ông đã biết chuyện Sanh Nhi mời thần y cho ông. Sanh Nhi thật sự trưởng thành rồi, biết hiếu thuận, lần này bị bệnh nhất định là vì ông bị ám sát nên lo lắng hãi hùng gây ra.
Nhìn nụ cười tươi tắn của Lạc đại đô đốc, đầu ngón tay Lạc Sanh giật giật.
Nàng vừa nhìn thấy gương mặt này là muốn rút dao ra đâm.
Vì thế, những vũ khí sắc bén có thể đả thương người ở trong phòng đều bị Khấu Nhi thu hồi.
“Đỡ hơn một chút.” Lạc Sanh không cắn môi nữa, trong miệng đã đầy mùi máu tươi.
“Vậy là tốt rồi.” Lạc đại đô đốc ngồi trên chiếc ghế đẩu gần mép giường, lộ ra sắc mặt vui mừng, “Khí sắc có vẻ tốt hơn hôm qua một chút.”
Lạc Sanh rũ đầu, ừm một tiếng.
Đối mặt với con gái như vậy, Lạc đại đô đốc có hơi không quen, không biết nói gì nên tìm chủ đề nói: “Sanh Nhi sao thế? Nếu như phiền muộn thì đi dạo trong vườn một chút nhé?”
“Trong vườn không có gì thú vị.”
Hô hấp của Lạc đại đô đốc cứng lại, châm chước một chút nói: “Vậy lên phố đi dạo?”
Tuy nói nữ nhi lên phố có nguy cơ đùa giỡn nam nhân, nhưng vì để tâm tình của nữ nhi tốt hơn một chút, chút nguy hiểm này vẫn có thể gánh vác.
Đương nhiên, đừng mang trai lơ về nhà nữa là được.
Lạc Sanh thưởng thức quả cầu thơm treo ở trên cột giường, không chút để ý nói: “Trên đường cũng không có gì thú vị.”
Tới đây thì Lạc đại đô đốc không biết nói cái gì cho phải nữa.
Ngay cả lên phố cũng không có hứng thú, cũng không thể nói với nữ nhi rằng hẻm Yên Hoa đối diện mới mở một nhà tiểu quan quán nhỉ.
Tuy rằng ông chiều con gái nhưng vẫn còn có nguyên tắc!
Lạc Sanh cũng không biết suy nghĩ của Lạc đại đô đốc đã bay cao bay xa, nhàn nhạt nói: “Nhận được thiệp của Bình Nam Vương phủ, mấy ngày nữa sẽ đi tham gia tiệc mừng thọ của Bình Nam Vương Phi.”
Lạc đại đô đốc sửng sốt, sau đó mới nghĩ ra: “Đúng là có chuyện như vậy ha, thế đến lúc đó con với cha cùng đi nhé.”
Lạc phủ không có nữ chủ nhân, tuy rằng có mấy di nương cùng nhau quản lý, nhưng chuyện nhân tình qua lại cần nữ quyến ra mặt thì không thể để mấy thị thiếp ứng phó.
Bình thường nhận được những thiệp mời như vậy, đại di nương đều sẽ cẩn thận sửa sang lại hết rồi đưa đến cho Lạc Sanh xem qua.
Đương nhiên, Lạc cô nương trầm mê ăn nhậu chơi bời xem mỹ nam không hứng thú với những thứ ấy, những lúc vui vẻ đồng ý xã giao rất ít.
Quản gia và các di nương sẽ châm chước từ chối, cũng tặng quà đáp lễ tương ứng để báo cáo kết quả công tác.
Nhưng đối với Lạc Sanh mà nói, thiệp mời đến từ Bình Nam Vương phủ đủ để làm nàng vực tinh thần dậy.
Ở nơi đó, nàng sắp sửa nhìn thấy vợ chồng Bình Nam Vương, những người suýt nữa trở thành cha mẹ chồng của nàng, có lẽ… còn có thể nhìn thấy Vệ Khương.
Lạc Sanh nắm chặt bàn tay, lại buông ra, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh.
Nàng phân vân khi đưa ra lựa chọn, nhưng cố tình những người cần phải "xử" quá nhiều, giải quyết người nào trước thì tương đối thích hợp đây?
Lạc Sanh cân nhắc, cuối cùng cười cười tự giễu ở trong lòng.
Nhoáng cái đã mười hai năm, thân phận hai bên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tựa như giải quyết người nào cũng chẳng dễ dàng như thế.
Không quan trọng, vậy thì cứ từ từ thôi.
Nàng thu hồi suy nghĩ, khẽ gật đầu với Lạc đại đô đốc: “Vâng. Phụ thân đi làm đi.”
“Ừ.” Lạc đại đô đốc mở miệng trả lời, nhưng không động đậy.
Lạc Sanh nhìn ra Lạc đại đô đốc có chuyện muốn nói, lẳng lặng chờ.
Lạc đại đô đốc chần chờ một lúc lâu vẫn mở miệng: “Sanh Nhi, mấy hôm trước con gặp Khai Dương Vương à?”
Vốn dĩ chuyện trong phủ ông không hay hỏi đến, nhưng nữ nhi đắc tội Khai Dương Vương nên bị ông tiễn đi, tất nhiên sẽ để bụng với việc này.
Ngày ấy quản sự lại bẩm báo nói rằng Khai Dương Vương phủ đưa bái thiếp tới cho Sanh Nhi, mà người trong Khai Dương Vương phủ có thể để cho Sanh Nhi đi gặp một lần, trừ Khai Dương Vương còn có thể có ai?
Lại nói tiếp, chính là lần đó, sau khi Sanh Nhi ra ngoài rồi trở về thì bị bệnh.
Ô —— Lạc đại đô đốc bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hít hà một hơi.
Sanh Nhi sẽ không mắc bệnh tương tư chứ!
Còn việc lúc trước nghĩ rằng lo lắng cho ông mới bệnh —— sao nào, còn không cho lão cha tự mình an ủi à?
“Có gặp một chút. Trên đường về kinh liên tục gặp phải sơn phỉ, con có chút lo lắng, vừa lúc gặp được Khai Dương Vương nên đã mời hắn chiếu ứng một chút. Ngày ấy gặp mặt là lấy nhân tình nợ Khai Dương Vương quy đổi thành tiền bạc trả cho hắn.” Lạc Sanh lừa gạt người, mở miệng ra là có.
“Thì ra là như thế này.” Lạc đại đô đốc khen ngợi gật đầu.
Có thể sử dụng tiền trả nhân tình rất có lời, Sanh Nhi làm rất tốt.
Tuy nhiên, thế mà Khai Dương Vương còn nhận tiền của nữ hài tử, nhân phẩm không được mà.
“Lạc cô nương không có việc gì chứ?”
Lạc Sanh lắc đầu: “Không có việc gì. Ta cáo từ, Vương gia không cần tiễn.”
Vệ Hàm nhìn chăm chú vào bóng dáng Lạc Sanh rời đi, rũ mắt nhìn về phía mép bàn mà nàng mới dùng tay vịn vừa rồi.
Trà lâu nơi bọn họ gặp mặt là một cửa tiệm xa hoa, bàn trà dùng gỗ đỏ chế tạo bóng loáng sạch sẽ, chỗ mép bàn lại có một dấu tay nhàn nhạt.
Điều này nói rõ lòng bàn tay đối phương ra không ít mồ hôi, mới có thể để lại dấu vết rõ ràng như vậy.
Vệ Hàm không khỏi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cuối xuân đầu hạ, tuy ánh mặt trời rạng rỡ nhưng không gắt gỏng, còn có từng cơn gió nhẹ thổi vào, thổi tan đi sự hờn dỗi.
Thời tiết thế này lại ra nhiều mồ hôi như vậy, là bị bệnh ư?
Vệ Hàm không tự giác đi đến phía trước cửa sổ, ánh mắt truy đuổi theo hình bóng quen thuộc kia lên xe ngựa, cho đến khi xe ngựa quẹo vào ngã rẽ biến mất ở trong tầm mắt, khi ấy mới xoay người trở lại bên cạnh bàn.
Bị bệnh lại đồng ý cùng hắn gặp mặt, sau khi gặp lại từ chối thỉnh cầu mà hắn nói ra ——
Trên mặt Vệ Hàm vẫn duy trì bình tĩnh, mà trong lòng lại có chút mờ mịt.
Hành động của con gái đều làm người ta khó hiểu như thế sao?
Vệ Hàm bưng chén trà lên uống một ngụm.
Nước trà đã lạnh, vào miệng càng đắng hơn.
Uống hết hơn nửa ly trà, hắn hô: “Thạch Diệc.”
Thị vệ trẻ tuổi canh giữ ở ngoài cửa đi vào, cung kính hỏi: “Chủ tử có gì phân phó?”
Vệ Hàm chần chờ một chút hỏi: “Ngươi có tỷ muội không?”
“Tỷ muội?” Thạch Diệc sửng sốt một chút, sau đó thì lắc đầu, “Nương của ti chức sinh một hơi bốn nhi tử, ti chức cũng không có tỷ muội.”
“Vậy thì đường tỷ muội, biểu tỷ muội thì sao?” Vệ Hàm hỏi lại.
Hắn xem như là nhỏ nhất trong lứa, những trưởng công chúa kia đều lớn hơn hắn rất nhiều, những nữ hài tử tầm tuổi như Lạc cô nương đều là hàng cháu gái.
Làm thúc thúc cũng không tiện hỏi cháu gái mấy thứ đó.
“Đường tỷ muội cũng không có, có hai đường đệ, Ngũ đệ tên Ngũ Hỏa, lục đệ tên Lục Hỏa, đều còn chưa tới tuổi làm việc.” Tính tình Thạch Diệc trầm ổn hơn nhiều so với huynh trưởng Thạch Diễm, trả lời rất là nghiêm túc, “Còn có hai biểu muội 15-16 tuổi.”
“Biểu muội của ngươi có ——” Vệ Hàm nói được một nửa, bỗng nhiên không muốn hỏi nữa.
Lạc cô nương hoàn toàn không giống như những nữ tử khác, dù có hỏi ra được đáp án có vẻ cũng không có ý nghĩa tham khảo.
Vốn dĩ hắn cũng không quan tâm đến tâm tư của một nữ hài tử, nói cho cùng thì là có việc cần nhờ, mới suy nghĩ nhiều.
Vệ Hàm tự giễu, nhếch khóe môi, bước nhanh đi ra ngoài.
Thạch Diệc thấy chủ tử hỏi một nửa rồi ngừng lại, không tỏ vẻ tò mò bất cứ gì hết, yên lặng theo sau.
Lạc Sanh về đến nhà liền ngã xuống, bởi vì tâm tình tích tụ, dù có ăn Thối Hàn Hoàn vẫn ốm yếu một đoạn thời gian mới có chút tinh thần.
Mà lúc này Lạc đại đô đốc đã khoẻ hẳn.
“Cô nương, Đại đô đốc tới thăm ngài.” Hồng Đậu tiến vào bẩm báo.
Lạc Sanh lười nhác dựa vào bình phong, giọng điệu lãnh đạm: “Mời vào đi.”
Không lâu sau, một nam tử trung niên có thân hình cao lớn bước vào, ánh mắt sắc nhọn lướt qua Lạc Sanh, lộ một nụ cười tươi: “Sanh Nhi đỡ hơn chút nào chưa?”
Khi Sanh Nhi mới vừa bị bệnh thì ông còn nằm ở trên giường, mấy cái đồ hỗn trướng đó lại dám lừa ông. Sau khi có thể xuống giường đi lại, ông mới biết được nữ nhi bị bệnh.
Từ trong miệng mấy người thiếp ông đã biết chuyện Sanh Nhi mời thần y cho ông. Sanh Nhi thật sự trưởng thành rồi, biết hiếu thuận, lần này bị bệnh nhất định là vì ông bị ám sát nên lo lắng hãi hùng gây ra.
Nhìn nụ cười tươi tắn của Lạc đại đô đốc, đầu ngón tay Lạc Sanh giật giật.
Nàng vừa nhìn thấy gương mặt này là muốn rút dao ra đâm.
Vì thế, những vũ khí sắc bén có thể đả thương người ở trong phòng đều bị Khấu Nhi thu hồi.
“Đỡ hơn một chút.” Lạc Sanh không cắn môi nữa, trong miệng đã đầy mùi máu tươi.
“Vậy là tốt rồi.” Lạc đại đô đốc ngồi trên chiếc ghế đẩu gần mép giường, lộ ra sắc mặt vui mừng, “Khí sắc có vẻ tốt hơn hôm qua một chút.”
Lạc Sanh rũ đầu, ừm một tiếng.
Đối mặt với con gái như vậy, Lạc đại đô đốc có hơi không quen, không biết nói gì nên tìm chủ đề nói: “Sanh Nhi sao thế? Nếu như phiền muộn thì đi dạo trong vườn một chút nhé?”
“Trong vườn không có gì thú vị.”
Hô hấp của Lạc đại đô đốc cứng lại, châm chước một chút nói: “Vậy lên phố đi dạo?”
Tuy nói nữ nhi lên phố có nguy cơ đùa giỡn nam nhân, nhưng vì để tâm tình của nữ nhi tốt hơn một chút, chút nguy hiểm này vẫn có thể gánh vác.
Đương nhiên, đừng mang trai lơ về nhà nữa là được.
Lạc Sanh thưởng thức quả cầu thơm treo ở trên cột giường, không chút để ý nói: “Trên đường cũng không có gì thú vị.”
Tới đây thì Lạc đại đô đốc không biết nói cái gì cho phải nữa.
Ngay cả lên phố cũng không có hứng thú, cũng không thể nói với nữ nhi rằng hẻm Yên Hoa đối diện mới mở một nhà tiểu quan quán nhỉ.
Tuy rằng ông chiều con gái nhưng vẫn còn có nguyên tắc!
Lạc Sanh cũng không biết suy nghĩ của Lạc đại đô đốc đã bay cao bay xa, nhàn nhạt nói: “Nhận được thiệp của Bình Nam Vương phủ, mấy ngày nữa sẽ đi tham gia tiệc mừng thọ của Bình Nam Vương Phi.”
Lạc đại đô đốc sửng sốt, sau đó mới nghĩ ra: “Đúng là có chuyện như vậy ha, thế đến lúc đó con với cha cùng đi nhé.”
Lạc phủ không có nữ chủ nhân, tuy rằng có mấy di nương cùng nhau quản lý, nhưng chuyện nhân tình qua lại cần nữ quyến ra mặt thì không thể để mấy thị thiếp ứng phó.
Bình thường nhận được những thiệp mời như vậy, đại di nương đều sẽ cẩn thận sửa sang lại hết rồi đưa đến cho Lạc Sanh xem qua.
Đương nhiên, Lạc cô nương trầm mê ăn nhậu chơi bời xem mỹ nam không hứng thú với những thứ ấy, những lúc vui vẻ đồng ý xã giao rất ít.
Quản gia và các di nương sẽ châm chước từ chối, cũng tặng quà đáp lễ tương ứng để báo cáo kết quả công tác.
Nhưng đối với Lạc Sanh mà nói, thiệp mời đến từ Bình Nam Vương phủ đủ để làm nàng vực tinh thần dậy.
Ở nơi đó, nàng sắp sửa nhìn thấy vợ chồng Bình Nam Vương, những người suýt nữa trở thành cha mẹ chồng của nàng, có lẽ… còn có thể nhìn thấy Vệ Khương.
Lạc Sanh nắm chặt bàn tay, lại buông ra, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh.
Nàng phân vân khi đưa ra lựa chọn, nhưng cố tình những người cần phải "xử" quá nhiều, giải quyết người nào trước thì tương đối thích hợp đây?
Lạc Sanh cân nhắc, cuối cùng cười cười tự giễu ở trong lòng.
Nhoáng cái đã mười hai năm, thân phận hai bên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tựa như giải quyết người nào cũng chẳng dễ dàng như thế.
Không quan trọng, vậy thì cứ từ từ thôi.
Nàng thu hồi suy nghĩ, khẽ gật đầu với Lạc đại đô đốc: “Vâng. Phụ thân đi làm đi.”
“Ừ.” Lạc đại đô đốc mở miệng trả lời, nhưng không động đậy.
Lạc Sanh nhìn ra Lạc đại đô đốc có chuyện muốn nói, lẳng lặng chờ.
Lạc đại đô đốc chần chờ một lúc lâu vẫn mở miệng: “Sanh Nhi, mấy hôm trước con gặp Khai Dương Vương à?”
Vốn dĩ chuyện trong phủ ông không hay hỏi đến, nhưng nữ nhi đắc tội Khai Dương Vương nên bị ông tiễn đi, tất nhiên sẽ để bụng với việc này.
Ngày ấy quản sự lại bẩm báo nói rằng Khai Dương Vương phủ đưa bái thiếp tới cho Sanh Nhi, mà người trong Khai Dương Vương phủ có thể để cho Sanh Nhi đi gặp một lần, trừ Khai Dương Vương còn có thể có ai?
Lại nói tiếp, chính là lần đó, sau khi Sanh Nhi ra ngoài rồi trở về thì bị bệnh.
Ô —— Lạc đại đô đốc bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hít hà một hơi.
Sanh Nhi sẽ không mắc bệnh tương tư chứ!
Còn việc lúc trước nghĩ rằng lo lắng cho ông mới bệnh —— sao nào, còn không cho lão cha tự mình an ủi à?
“Có gặp một chút. Trên đường về kinh liên tục gặp phải sơn phỉ, con có chút lo lắng, vừa lúc gặp được Khai Dương Vương nên đã mời hắn chiếu ứng một chút. Ngày ấy gặp mặt là lấy nhân tình nợ Khai Dương Vương quy đổi thành tiền bạc trả cho hắn.” Lạc Sanh lừa gạt người, mở miệng ra là có.
“Thì ra là như thế này.” Lạc đại đô đốc khen ngợi gật đầu.
Có thể sử dụng tiền trả nhân tình rất có lời, Sanh Nhi làm rất tốt.
Tuy nhiên, thế mà Khai Dương Vương còn nhận tiền của nữ hài tử, nhân phẩm không được mà.