Chương 62
Lạc Sanh nghĩ tới Vệ Hàm.
Lạnh nhạt, nhạy bén, nguy hiểm, bởi vì có mấy ngày ở chung ngắn ngủi mới biết người nam nhân này ăn có hơi nhiều, đây là toàn bộ ấn tượng Vệ Hàm để lại cho Lạc Sanh.
Khó trách Khai Dương Vương danh chấn thiên hạ lại xuất hiện ở Trấn Nam Vương phủ bỏ hoang, thì ra là thân mang hoàng mệnh, muốn một lưới bắt hết những người còn sống sót của Trấn Nam Vương phủ.
Đáy lòng Lạc Sanh là một mảnh lạnh lẽo, nghĩ đến Vân Động đã đề cập rằng Trấn Nam Vương phủ có một vài cá lọt lưới, lại dâng lên một tia mong đợi.
Có phải điều này có nghĩa là ngoại trừ Tú Nguyệt và ấu đệ, ngày ấy còn có người khác trốn thoát khỏi Trấn Nam Vương phủ?
Lạc Sanh điều chỉnh cảm xúc, bất động thanh sắc hỏi: “Nếu phụ thân phụ trách lãnh binh vây công Trấn Nam Vương phủ, vì sao còn có cá lọt lưới?”
“Mỗi vương phủ đều có phủ binh, phủ binh của Trấn Nam Vương phủ lại càng tinh nhuệ cường hãn hơn, dưới sự vây công mà trên dưới vương phủ lại có nhiều người như vậy, khó tránh khỏi có một vài người may mắn chạy thoát. Nghĩa phụ có thể ngăn phu thê Trấn Nam Vương và ấu tử đã là hoàn thành nhiệm vụ, còn một vài người râu ria chạy thoát được thì cũng bỏ chạy…”
Ấu tử?
Nghe hai chữ ấy, tim Lạc Sanh ngừng đập một nhịp trong chớp mắt, đầu óc ngay lập tức trở nên trống rỗng.
Không phải Tú Nguyệt nói Bảo Nhi chạy thoát rồi ư, vì sao Vân Động lại nói như vậy?
“Chủ nhân của Vương phủ đều bị bắt lại?”
Vân Động gật đầu.
“Chắc lúc ấy ấu tử của Trấn Nam Vương còn rất nhỏ, chẳng lẽ cũng… cũng bị giết?”
Vân Động thấy giọng Lạc Sanh chần chờ, mặt lộ vẻ không đành lòng, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tam cô nương như vậy ngược lại có vài phần bộ dáng của nữ hài tử tuổi này nên có, thật đúng là làm người ta không quen.
Giọng của Vân Động nhàn nhạt, trả lời nghi vấn của Lạc Sanh: “Tổ lật sao còn trứng lành, người của Trấn Nam Vương phủ ôm ấu tử của Trấn Nam Vương chạy khỏi vương phủ, cũng may bị nghĩa phụ kịp thời phát hiện. Dưới sự tranh đoạt của thủ hạ nghĩa phụ và người Trấn Nam Vương phủ, ấu tử của Trấn Nam Vương bị ngã chết…”
Lạc Sanh chỉ cảm thấy dòng máu nóng chảy xuôi trong cơ thể lập tức kết thành băng, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh như băng.
Sau khi tuyệt vọng, không có gì tàn nhẫn hơn so với được cho hy vọng lại bị mất đi.
Nàng tự chủ mạnh mẽ, nhưng giờ phút này cũng khó có thể hoàn toàn khống chế được được cảm xúc, trong mắt có một chút hơi nước.
“Tam cô nương?” Vân Động phát hiện Lạc Sanh khác thường.
Tam cô nương đây là —— khóc ư?
Lạc Sanh chớp chớp mắt, ép hơi nước trở lại, nhẹ giọng nói: “Nghe thật là đáng thương.”
Vân Động cảm thấy có chút cổ quái.
Từ khi nào mà Tam cô nương trở nên đa sầu đa cảm như vậy?
Có khả năng là đang diễn kịch!
Vậy mục đích diễn kịch là —— Vân Động bắt đầu cảnh giác.
Một nữ tử giả vờ nhu nhược thiện lương ở trước mặt nam nhân, mục đích này vô cùng rõ ràng
Vân Động âm thầm cách Lạc Sanh xa một chút.
Lạc Sanh ép xuống nỗi lòng đau như dao cắt, khôi phục vẻ mặt vô biểu tình: “Nếu sau này Ngũ ca biết nhiều tình huống hơn, nhớ nói cho ta biết. Trên đường về kinh ta gặp đuổi giết, cần phải nghe nhiều chuyện xưa an ủi.”
Vân Động run run khóe miệng.
Là hắn ta suy nghĩ nhiều!
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Nhà ngục ẩm ướt âm u, vừa tiến vào thì ánh mặt trời xán lạn đã bị ngăn cách ở bên ngoài, chỉ còn lại sự lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Trong bóng tối phía trước lâu lâu lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
“Tam cô nương, bên này.”
Lạc Sanh theo Vân Động đi về phía trước, qua song cửa nhìn thấy một nam tử bị dùng vòng sắt trói tay lại.
Dù mái tóc dài rối tung che hơn phân nửa khuôn mặt, vẫn có thể nhìn ra nam tử rất trẻ, cũng rất tuấn mỹ.
Từ khi Lạc Sanh tỉnh lại, trong số các nam tử gặp được chỉ có Tô Diệu và Khai Dương Vương là có thể so được với nam tử trước mắt.
Vẻ đẹp của Tô Diệu là sự ôn nhuận như chi lan ngọc thụ, Khai Dương Vương như tuyết trên núi cao, ánh trăng sau làn mây, làm người ta chùn bước, nam tử trước mắt thì là một loại khí chất khác.
Đôi mắt hẹp dài kia hơi nhếch lên, nghe được động tĩnh thì quét tới một cái, dù là một thân chật vật cũng không giấu được sự phong lưu toát ra từ trong xương cốt.
Lạc Sanh không thể không thừa nhận, Lạc cô nương đoạt một công tử như vậy từ trên đường về nhà là có đạo lý.
Mà đứa nhỏ này à, nàng quen biết.
Đây là tôn tử của nhị quản sự ở Trấn Nam Vương phủ, bởi vì quá là đẹp mà còn từng được mẫu phi khen ngợi.
“Mở khóa, ta đi vào nói mấy câu với hắn.” Lạc Sanh mở miệng, giọng nói thanh lãnh hết sức rõ ràng ở trong phòng giam tối tăm.
“Việc này ——” Cai ngục do dự nhìn về phía Vân Động.
“Đại ca để tam cô nương đến đây.” Vân Động nói một câu.
Nơi này thuộc Bình Lật chưởng quản, thật sự xảy ra chuyện cũng là Bình Lật gánh, hắn ta không cần phải làm người ta ngại.
Cai ngục yên lặng mở khóa, cẩn thận nhắc nhở một câu: “Cô nương chớ có đứng gần phạm nhân quá.”
Lạc Sanh liếc cai ngục một cái, nhàn nhạt nói: “Dong dài, ngươi đi ra ngoài đi.”
Cai ngục không hề nhúc nhích.
Lạc Sanh nhướng mày: “Sao, ta nói mấy câu với trai lơ của ta mà ngươi còn muốn nghe à?”
“Tiểu nhân không dám ——”
“Không dám còn chưa cút!” Sắc mặt Lạc Sanh lạnh lùng.
Cai ngục đâu dám đắc tội với ái nữ của Đại đô đốc, vội cúi đầu lui ra ngoài.
“Ngũ ca, phiền ca trông coi thay ta một chút, đừng để người khác nghe lén.”
Vân Động chần chờ một chút, khẽ gật đầu.
Hắn ta biết đây là đuổi cả hắn ta đi, nhưng tam cô nương muốn thế nào thì làm thế ấy đi. Nơi đây là nhà ngục của Cẩm Lân Vệ, tam cô nương có lăn lộn nữa cũng không lăn lộn ra việc gì được.
Rất nhanh trong phòng giam chỉ còn lại Lạc Sanh và Tư Nam.
Lạc Sanh bước từng bước đến gần Tư Nam, cách khoảng chưa tới một thước thì dừng lại.
Khoảng cách thế này, không thể gần nữa.
Tư Nam nhìn nàng, trong mắt là sự chán ghét và thống hận không hề che giấu.
“Nghe nói, ngươi là người của Trấn Nam Vương phủ bị diệt môn 12 năm trước.” Giọng của Lạc Sanh rất nhỏ, mà vào trong tai Tư Nam lại như sấm sét ầm ầm.
Đôi mắt xinh đẹp của hắn ta có ánh sáng, nhìn Lạc Sanh cười lạnh: “Phải thì thế nào? Lạc cô nương hối hận dẫn sói vào nhà à? Đáng tiếc ngươi quá ngu ngốc, chẳng thể trách người khác.”
Hắn ta phải cảm tạ đồ ngu xuẩn trước mắt này, để hắn ta có cơ hội báo thù cho người nhà, cho Trấn Nam Vương phủ.
“Lạc đại đô đốc là người vây sát Trấn Nam Vương phủ, nhưng chân chính hại Trấn Nam Vương phủ rơi xuống kết cục như thế chính là Bình Nam Vương phủ.” Giọng Lạc Sanh nghe rất là bình tĩnh.
Tư Nam cười, trong đôi mắt hẹp dài là ánh sáng vụn vặt: “Đáng tiếc tiểu quận chúa của Bình Nam Vương phủ không dưỡng trai lơ. Hao hết sức lực nhỏ bé của ta giết chết ác nhân vây sát Trấn Nam Vương phủ cũng không tồi.”
Lạc Sanh rũ mắt thở dài, nhẹ giọng nói: “Nhưng Lạc đại đô đốc đã tỉnh lại rồi.”
Sắc mặt Tư Nam lập tức thay đổi, âm thanh nghẹn ngào suy yếu: “Ngươi nói bậy!”
Hắn ta đã tự tay đâm chủy thủ vào ngực người kia, sao lại không có việc gì chứ?
“Ta cũng không nói bậy.” Lạc Sanh bình tĩnh nhìn Tư Nam, gọi một cái tên, “A Lí.”
Cả người Tư Nam chấn động, buột miệng thốt lên: “Ngươi nói cái gì?”
Trong ánh mắt Lạc Sanh nhìn Tư Nam có thương tiếc và hoài niệm, nhỏ giọng nói: “Ta gọi ngươi là A Lí.”
Nàng lẩm bẩm thì thầm: “Thanh thanh hà bạn thảo, miên miên tư viễn đạo. Viễn đạo bất khả tư, túc tích mộng kiến chi… Khách tòng viễn phương lai, di ngã song lí ngư. Hô nhi phanh lí ngư, trung hữu xích tố thư. Trường quỵ độc tố thư, thư trung cánh hà như. Thượng ngôn gia xan thực, hạ ngôn trường tương ức*.”
*Bài thơ [Ẩm mã Trường Thành quật hành] • Cho ngựa uống ở Trường Thành. Tác giả: Thái Ung.
Sắc mặt Tư Nam không ngừng biến ảo, cuối cùng run giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại biết?”
Hắn ta từng có nhũ danh gọi là A Lí, khi còn bé có một lần theo phụ thân vào vương phủ gặp Vương phi, Vương phi thấy hắn ta rất đẹp thì lấy cho hắn ta cái tên là Ngọc Nô, từ đó không ai gọi hắn ta là A Lí nữa.
Dần dà, đừng nói là người khác, ngay cả chính hắn ta cũng đã sắp quên cái tên A Lí này.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện Cẩm Lân Vệ có thể điều tra ra!
=================
Ẩm mã Trường Thành quật hành
Thanh thanh hà biên thảo,
Miên miên tư viễn đạo.
Viễn đạo bất khả tư,
Túc tích mộng kiến chi.
Mộng kiến tại ngã bàng,
Hốt giác tại tha hương.
Tha hương các dị huyện,
Triển chuyển bất khả kiến.
Khô tang tri thiên phong,
Hải thuỷ tri thiên hàn.
Nhập môn các tự mị,
Thuỳ khẳng tương vi ngôn!
Khách tòng viễn phương lai,
Di ngã song lý ngư.
Hô nhi phanh lý ngư,
Trung hữu xích tố thư.
Trường quỵ độc tố thư,
Thư trung cánh hà như.
Thượng hữu gia xan thực,
Hạ hữu trường tương ức!
_________
Dịch nghĩa
Cỏ ngoài bãi nơi biên ải xanh xanh,
Lòng ta miên man nghĩ tới nơi xa xôi.
Nơi xa xôi, nỗi nhớ của ta không tới nơi,
Sớm tối mộng thấy được gặp người.
Trong mộng, người ở bên cạnh ta,
Bỗng chốc tỉnh dậy đã thành xa cách.
Xa cách mỗi người một nơi,
Băn khoăn không cách gặp nhau.
Dâu khô biết khí trời,
Mặt nước biển biết trời trở lạnh.
Người ta trở về nhà vui vẻ chồng vợ,
Có ai an ủi thiếp được không?
Có người khách từ phương xa tới,
Đưa tặng đôi cá chép.
Gọi trẻ ra làm cá,
Bên trong có tấm thư.
Ngồi mãi đọc thư,
Trong thư vẫn những lời như trước.
Ở trên ghi bữa phải ăn thêm cơm,
Ở dưới ghi vẫn nhớ tới nhau hoài.
____________
Nội dung bài thơ miêu tả nỗi nhớ của người vợ đối với chồng nơi biên thùy, lời lẽ và ý tứ đều khúc chiết. Mở đầu là cảnh người chinh phụ nhìn bãi cỏ miên man vô hạn rồi liên tưởng tới nỗi nhớ của mình cũng dằng dặc không dứt như vậy. Phần cuối chuyển sang việc nhận được thư của chồng, vẫn những lời dặn dò quan tâm không dứt và nỗi nhớ nhung da diết, lời lẽ nửa hư nửa thực thể hiện lòng mong mỏi và hoài tưởng. Mở đầu và kết thúc của bài thơ đều miên man vô tận.
Nguồn: thivien.net https://www.thivien.net/Th%C3%A1i-Ung/%E1%BA%A8m-m%C3%A3-Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-Th%C3%A0nh-qu%E1%BA%ADt-h%C3%A0nh/poem-qILm8mMJIZiYWRtoHlqgCg
Lạnh nhạt, nhạy bén, nguy hiểm, bởi vì có mấy ngày ở chung ngắn ngủi mới biết người nam nhân này ăn có hơi nhiều, đây là toàn bộ ấn tượng Vệ Hàm để lại cho Lạc Sanh.
Khó trách Khai Dương Vương danh chấn thiên hạ lại xuất hiện ở Trấn Nam Vương phủ bỏ hoang, thì ra là thân mang hoàng mệnh, muốn một lưới bắt hết những người còn sống sót của Trấn Nam Vương phủ.
Đáy lòng Lạc Sanh là một mảnh lạnh lẽo, nghĩ đến Vân Động đã đề cập rằng Trấn Nam Vương phủ có một vài cá lọt lưới, lại dâng lên một tia mong đợi.
Có phải điều này có nghĩa là ngoại trừ Tú Nguyệt và ấu đệ, ngày ấy còn có người khác trốn thoát khỏi Trấn Nam Vương phủ?
Lạc Sanh điều chỉnh cảm xúc, bất động thanh sắc hỏi: “Nếu phụ thân phụ trách lãnh binh vây công Trấn Nam Vương phủ, vì sao còn có cá lọt lưới?”
“Mỗi vương phủ đều có phủ binh, phủ binh của Trấn Nam Vương phủ lại càng tinh nhuệ cường hãn hơn, dưới sự vây công mà trên dưới vương phủ lại có nhiều người như vậy, khó tránh khỏi có một vài người may mắn chạy thoát. Nghĩa phụ có thể ngăn phu thê Trấn Nam Vương và ấu tử đã là hoàn thành nhiệm vụ, còn một vài người râu ria chạy thoát được thì cũng bỏ chạy…”
Ấu tử?
Nghe hai chữ ấy, tim Lạc Sanh ngừng đập một nhịp trong chớp mắt, đầu óc ngay lập tức trở nên trống rỗng.
Không phải Tú Nguyệt nói Bảo Nhi chạy thoát rồi ư, vì sao Vân Động lại nói như vậy?
“Chủ nhân của Vương phủ đều bị bắt lại?”
Vân Động gật đầu.
“Chắc lúc ấy ấu tử của Trấn Nam Vương còn rất nhỏ, chẳng lẽ cũng… cũng bị giết?”
Vân Động thấy giọng Lạc Sanh chần chờ, mặt lộ vẻ không đành lòng, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tam cô nương như vậy ngược lại có vài phần bộ dáng của nữ hài tử tuổi này nên có, thật đúng là làm người ta không quen.
Giọng của Vân Động nhàn nhạt, trả lời nghi vấn của Lạc Sanh: “Tổ lật sao còn trứng lành, người của Trấn Nam Vương phủ ôm ấu tử của Trấn Nam Vương chạy khỏi vương phủ, cũng may bị nghĩa phụ kịp thời phát hiện. Dưới sự tranh đoạt của thủ hạ nghĩa phụ và người Trấn Nam Vương phủ, ấu tử của Trấn Nam Vương bị ngã chết…”
Lạc Sanh chỉ cảm thấy dòng máu nóng chảy xuôi trong cơ thể lập tức kết thành băng, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh như băng.
Sau khi tuyệt vọng, không có gì tàn nhẫn hơn so với được cho hy vọng lại bị mất đi.
Nàng tự chủ mạnh mẽ, nhưng giờ phút này cũng khó có thể hoàn toàn khống chế được được cảm xúc, trong mắt có một chút hơi nước.
“Tam cô nương?” Vân Động phát hiện Lạc Sanh khác thường.
Tam cô nương đây là —— khóc ư?
Lạc Sanh chớp chớp mắt, ép hơi nước trở lại, nhẹ giọng nói: “Nghe thật là đáng thương.”
Vân Động cảm thấy có chút cổ quái.
Từ khi nào mà Tam cô nương trở nên đa sầu đa cảm như vậy?
Có khả năng là đang diễn kịch!
Vậy mục đích diễn kịch là —— Vân Động bắt đầu cảnh giác.
Một nữ tử giả vờ nhu nhược thiện lương ở trước mặt nam nhân, mục đích này vô cùng rõ ràng
Vân Động âm thầm cách Lạc Sanh xa một chút.
Lạc Sanh ép xuống nỗi lòng đau như dao cắt, khôi phục vẻ mặt vô biểu tình: “Nếu sau này Ngũ ca biết nhiều tình huống hơn, nhớ nói cho ta biết. Trên đường về kinh ta gặp đuổi giết, cần phải nghe nhiều chuyện xưa an ủi.”
Vân Động run run khóe miệng.
Là hắn ta suy nghĩ nhiều!
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Nhà ngục ẩm ướt âm u, vừa tiến vào thì ánh mặt trời xán lạn đã bị ngăn cách ở bên ngoài, chỉ còn lại sự lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Trong bóng tối phía trước lâu lâu lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
“Tam cô nương, bên này.”
Lạc Sanh theo Vân Động đi về phía trước, qua song cửa nhìn thấy một nam tử bị dùng vòng sắt trói tay lại.
Dù mái tóc dài rối tung che hơn phân nửa khuôn mặt, vẫn có thể nhìn ra nam tử rất trẻ, cũng rất tuấn mỹ.
Từ khi Lạc Sanh tỉnh lại, trong số các nam tử gặp được chỉ có Tô Diệu và Khai Dương Vương là có thể so được với nam tử trước mắt.
Vẻ đẹp của Tô Diệu là sự ôn nhuận như chi lan ngọc thụ, Khai Dương Vương như tuyết trên núi cao, ánh trăng sau làn mây, làm người ta chùn bước, nam tử trước mắt thì là một loại khí chất khác.
Đôi mắt hẹp dài kia hơi nhếch lên, nghe được động tĩnh thì quét tới một cái, dù là một thân chật vật cũng không giấu được sự phong lưu toát ra từ trong xương cốt.
Lạc Sanh không thể không thừa nhận, Lạc cô nương đoạt một công tử như vậy từ trên đường về nhà là có đạo lý.
Mà đứa nhỏ này à, nàng quen biết.
Đây là tôn tử của nhị quản sự ở Trấn Nam Vương phủ, bởi vì quá là đẹp mà còn từng được mẫu phi khen ngợi.
“Mở khóa, ta đi vào nói mấy câu với hắn.” Lạc Sanh mở miệng, giọng nói thanh lãnh hết sức rõ ràng ở trong phòng giam tối tăm.
“Việc này ——” Cai ngục do dự nhìn về phía Vân Động.
“Đại ca để tam cô nương đến đây.” Vân Động nói một câu.
Nơi này thuộc Bình Lật chưởng quản, thật sự xảy ra chuyện cũng là Bình Lật gánh, hắn ta không cần phải làm người ta ngại.
Cai ngục yên lặng mở khóa, cẩn thận nhắc nhở một câu: “Cô nương chớ có đứng gần phạm nhân quá.”
Lạc Sanh liếc cai ngục một cái, nhàn nhạt nói: “Dong dài, ngươi đi ra ngoài đi.”
Cai ngục không hề nhúc nhích.
Lạc Sanh nhướng mày: “Sao, ta nói mấy câu với trai lơ của ta mà ngươi còn muốn nghe à?”
“Tiểu nhân không dám ——”
“Không dám còn chưa cút!” Sắc mặt Lạc Sanh lạnh lùng.
Cai ngục đâu dám đắc tội với ái nữ của Đại đô đốc, vội cúi đầu lui ra ngoài.
“Ngũ ca, phiền ca trông coi thay ta một chút, đừng để người khác nghe lén.”
Vân Động chần chờ một chút, khẽ gật đầu.
Hắn ta biết đây là đuổi cả hắn ta đi, nhưng tam cô nương muốn thế nào thì làm thế ấy đi. Nơi đây là nhà ngục của Cẩm Lân Vệ, tam cô nương có lăn lộn nữa cũng không lăn lộn ra việc gì được.
Rất nhanh trong phòng giam chỉ còn lại Lạc Sanh và Tư Nam.
Lạc Sanh bước từng bước đến gần Tư Nam, cách khoảng chưa tới một thước thì dừng lại.
Khoảng cách thế này, không thể gần nữa.
Tư Nam nhìn nàng, trong mắt là sự chán ghét và thống hận không hề che giấu.
“Nghe nói, ngươi là người của Trấn Nam Vương phủ bị diệt môn 12 năm trước.” Giọng của Lạc Sanh rất nhỏ, mà vào trong tai Tư Nam lại như sấm sét ầm ầm.
Đôi mắt xinh đẹp của hắn ta có ánh sáng, nhìn Lạc Sanh cười lạnh: “Phải thì thế nào? Lạc cô nương hối hận dẫn sói vào nhà à? Đáng tiếc ngươi quá ngu ngốc, chẳng thể trách người khác.”
Hắn ta phải cảm tạ đồ ngu xuẩn trước mắt này, để hắn ta có cơ hội báo thù cho người nhà, cho Trấn Nam Vương phủ.
“Lạc đại đô đốc là người vây sát Trấn Nam Vương phủ, nhưng chân chính hại Trấn Nam Vương phủ rơi xuống kết cục như thế chính là Bình Nam Vương phủ.” Giọng Lạc Sanh nghe rất là bình tĩnh.
Tư Nam cười, trong đôi mắt hẹp dài là ánh sáng vụn vặt: “Đáng tiếc tiểu quận chúa của Bình Nam Vương phủ không dưỡng trai lơ. Hao hết sức lực nhỏ bé của ta giết chết ác nhân vây sát Trấn Nam Vương phủ cũng không tồi.”
Lạc Sanh rũ mắt thở dài, nhẹ giọng nói: “Nhưng Lạc đại đô đốc đã tỉnh lại rồi.”
Sắc mặt Tư Nam lập tức thay đổi, âm thanh nghẹn ngào suy yếu: “Ngươi nói bậy!”
Hắn ta đã tự tay đâm chủy thủ vào ngực người kia, sao lại không có việc gì chứ?
“Ta cũng không nói bậy.” Lạc Sanh bình tĩnh nhìn Tư Nam, gọi một cái tên, “A Lí.”
Cả người Tư Nam chấn động, buột miệng thốt lên: “Ngươi nói cái gì?”
Trong ánh mắt Lạc Sanh nhìn Tư Nam có thương tiếc và hoài niệm, nhỏ giọng nói: “Ta gọi ngươi là A Lí.”
Nàng lẩm bẩm thì thầm: “Thanh thanh hà bạn thảo, miên miên tư viễn đạo. Viễn đạo bất khả tư, túc tích mộng kiến chi… Khách tòng viễn phương lai, di ngã song lí ngư. Hô nhi phanh lí ngư, trung hữu xích tố thư. Trường quỵ độc tố thư, thư trung cánh hà như. Thượng ngôn gia xan thực, hạ ngôn trường tương ức*.”
*Bài thơ [Ẩm mã Trường Thành quật hành] • Cho ngựa uống ở Trường Thành. Tác giả: Thái Ung.
Sắc mặt Tư Nam không ngừng biến ảo, cuối cùng run giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại biết?”
Hắn ta từng có nhũ danh gọi là A Lí, khi còn bé có một lần theo phụ thân vào vương phủ gặp Vương phi, Vương phi thấy hắn ta rất đẹp thì lấy cho hắn ta cái tên là Ngọc Nô, từ đó không ai gọi hắn ta là A Lí nữa.
Dần dà, đừng nói là người khác, ngay cả chính hắn ta cũng đã sắp quên cái tên A Lí này.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện Cẩm Lân Vệ có thể điều tra ra!
=================
Ẩm mã Trường Thành quật hành
Thanh thanh hà biên thảo,
Miên miên tư viễn đạo.
Viễn đạo bất khả tư,
Túc tích mộng kiến chi.
Mộng kiến tại ngã bàng,
Hốt giác tại tha hương.
Tha hương các dị huyện,
Triển chuyển bất khả kiến.
Khô tang tri thiên phong,
Hải thuỷ tri thiên hàn.
Nhập môn các tự mị,
Thuỳ khẳng tương vi ngôn!
Khách tòng viễn phương lai,
Di ngã song lý ngư.
Hô nhi phanh lý ngư,
Trung hữu xích tố thư.
Trường quỵ độc tố thư,
Thư trung cánh hà như.
Thượng hữu gia xan thực,
Hạ hữu trường tương ức!
_________
Dịch nghĩa
Cỏ ngoài bãi nơi biên ải xanh xanh,
Lòng ta miên man nghĩ tới nơi xa xôi.
Nơi xa xôi, nỗi nhớ của ta không tới nơi,
Sớm tối mộng thấy được gặp người.
Trong mộng, người ở bên cạnh ta,
Bỗng chốc tỉnh dậy đã thành xa cách.
Xa cách mỗi người một nơi,
Băn khoăn không cách gặp nhau.
Dâu khô biết khí trời,
Mặt nước biển biết trời trở lạnh.
Người ta trở về nhà vui vẻ chồng vợ,
Có ai an ủi thiếp được không?
Có người khách từ phương xa tới,
Đưa tặng đôi cá chép.
Gọi trẻ ra làm cá,
Bên trong có tấm thư.
Ngồi mãi đọc thư,
Trong thư vẫn những lời như trước.
Ở trên ghi bữa phải ăn thêm cơm,
Ở dưới ghi vẫn nhớ tới nhau hoài.
____________
Nội dung bài thơ miêu tả nỗi nhớ của người vợ đối với chồng nơi biên thùy, lời lẽ và ý tứ đều khúc chiết. Mở đầu là cảnh người chinh phụ nhìn bãi cỏ miên man vô hạn rồi liên tưởng tới nỗi nhớ của mình cũng dằng dặc không dứt như vậy. Phần cuối chuyển sang việc nhận được thư của chồng, vẫn những lời dặn dò quan tâm không dứt và nỗi nhớ nhung da diết, lời lẽ nửa hư nửa thực thể hiện lòng mong mỏi và hoài tưởng. Mở đầu và kết thúc của bài thơ đều miên man vô tận.
Nguồn: thivien.net https://www.thivien.net/Th%C3%A1i-Ung/%E1%BA%A8m-m%C3%A3-Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-Th%C3%A0nh-qu%E1%BA%ADt-h%C3%A0nh/poem-qILm8mMJIZiYWRtoHlqgCg