Chương 56
Lạc Sanh khẽ nâng cằm, nhàn nhạt ừ một tiếng, thần thái rụt rè lại lãnh đạm, thong thả ung dung bước vào đại môn nhà thần y.
Đến giờ phút này, ba tỷ muội Lạc Anh còn giống như đang nằm mơ.
“Tỷ ta, tỷ ta thật sự làm được rồi?” Lạc Nguyệt nhìn bóng dáng Lạc Sanh lẩm bẩm.
Lạc Tình hơi đỏ hốc mắt, dùng sức gật đầu “Phải, Tam muội làm được rồi.”
Các nàng là cô nương Đại đô đốc phủ, ngày thường vừa tôn quý vừa có thể diện, nào từng nghĩ tới có một ngày bị một thủ vệ đồng tử nho nhỏ làm khó dễ ngay trước công chúng.
Mà người làm các nàng thoát khỏi sự xấu hổ lại chính là Lạc Sanh, là Lạc Sanh mà các nàng cho rằng khoa trương ương ngạnh chỉ biết gây rắc rối.
Giờ phút này, tâm tình của Lạc Tình vô cùng phức tạp.
Lạc Sanh quay đầu lại nhìn sơ qua, hơi hơi nhíu mi: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Ba tỷ muội Lạc Anh vội nâng váy đuổi theo, không bởi vì câu Lạc Sanh nói mà sinh ra chút khó chịu nào, thậm chí còn mỉm cười với gương mặt lạnh như băng sương ấy.
Lúc này Lạc Sanh không rảnh rỗi chú ý đến sự thay đổi tâm lý của các tỷ muội, sau khi bước vào cổng thì nhìn lướt qua mọi nơi một lượt.
Con đường lát đá xanh dẫn thẳng tới cửa phòng, một cây hòe lớn có cành lá sum xuê che mát hơn nửa cái sân, góc tường đầy cây kim ngân hoa leo lên, hoa màu vàng và trắng giao nhau vô cùng rực rỡ.
Lạc Sanh rũ mắt lẳng lặng chờ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhanh thôi là nàng có thể gặp được Lý thần y, lão nhân từng vì miếng ăn mà nháo thu nàng làm đồ đệ lại bị vô tình cự tuyệt ấy.
Thậm chí Lạc Sanh cũng không rõ Lý thần y đã sống đến bao nhiêu tuổi rồi, mười mấy năm trước nàng nhìn thấy một vị lão giả tóc trắng xoá nhưng tinh thần minh mẫn, cũng không biết đã nhiều năm như vậy, Lý thần y có thay đổi nhiều hay không.
Thủ vệ đồng tử bắt đầu gọi người đi vào.
Người có được thẻ số một đến tìm thầy trị bệnh theo thủ vệ đồng tử bước lên bậc thang, người ở lại trong sân thì bắt đầu căng thẳng.
Một ngày nhiều nhất thần y chỉ nhận chữa cho ba người, người khác có cơ hội, đến lượt mình sẽ hy vọng xa vời.
Người đầu tiên đi vào không lâu đã đi ra, nhìn sắc mặt liền biết kết quả không ổn.
Người nọ cũng không nói nhiều, cũng không có lòng dạ nào ở lại xem náo nhiệt, yên lặng đi về phía cổng.
Đều biết thần y khó cầu, nếu không phải người thân gặp phải căn bệnh mà đại phu bình thường bó tay hết cách, ai lại ôm một tia hy vọng chạy đến nơi đây chứ.
Người trong sân nhìn bóng dáng uể oải của người nọ, có chút may mắn, lại có chút đồng tình.
Rất nhanh những người này không rảnh lo đồng tình nữa, lại một người được thủ vệ đồng tử đưa vào đã trở ra, tất cả đều cảm nhận được tâm tình như thế.
Cho đến người có số mười lăm, người nọ mới thay đổi một biểu cảm hoàn toàn khác biệt rồi đi ra.
“Đa tạ!” Người nọ liên tục nói lời cảm tạ với thủ vệ đồng tử.
Thủ vệ đồng tử cong khóe miệng, miệng nói những lời cũng coi như khách khí: “Là đồ vật ngài mang đến vào mắt thần y, tiểu nhân cũng không dám nhận tạ.”
Người nọ nhét một cái túi tiền vào tay thủ vệ đồng tử, thần sắc kích động đi về phía cổng.
Những người bị cự tuyệt nhưng không cam lòng rời đi cùng với những người chưa đến lượt vây quanh người ấy, mồm năm miệng mười hỏi: “Thần y đồng ý rồi?”
Người nọ đắc ý gật đầu: “Đúng vậy, thần y hỏi qua chứng bệnh của phụ thân ta, đồng ý trong vòng hai ngày sẽ đến xem bệnh.”
“Thật sự chúc mừng.” Mọi người sôi nổi chúc mừng, mà có bao nhiêu thiệt tình cũng chỉ có trời biết.
Lúc sau lại thêm người đi vào, hiển nhiên vận khí không tốt, bao gồm nhị cô nương An Quốc Công phủ tìm thầy trị bệnh cho mẫu thân.
“Lạc cô nương, có thể vào rồi.” Tuy trong lòng thủ vệ đồng tử oán hận Lạc Sanh, nhưng nếm được sự lợi hại nên không dám gây chuyện xấu nữa.
Lạc Sanh tỏ vẻ vừa lòng, hơi hơi gật đầu.
Thấy mấy người Lạc Anh cũng muốn đi theo vào, thủ vệ đồng tử vội nói: “Một mình Lạc cô nương đi vào là đủ rồi, thần y không thích đông người.”
Mấy người Lạc Anh không khỏi nhìn về phía Lạc Sanh.
“Nếu như thế, các ngươi ở trong viện chờ ta đi.”
“Tam muội, muội… có chắc chắn không?” Lạc Anh thấp giọng hỏi.
Lạc Sanh hơi nhếch khóe môi: “Đại tỷ, ta không cách nào trả lời câu hỏi này, trên đời này nào có chuyện tuyệt đối chứ.”
Mặt Lạc Anh đỏ lên, thẹn thùng nói: “Là ta nói lỡ.”
Nàng ta là trưởng tỷ, Lạc phủ gặp phải nguy cơ vốn nên chăm sóc tốt cho các muội muội, nhưng hôm nay lại phải dựa vào Tam muội ra mặt, nàng ta thật sự không nên hỏi như vậy làm Tam muội thêm áp lực…
“Nhưng ta sẽ cố hết sức.” Lạc Sanh dứt lời thì đi đến phía trước, lướt qua Chu Hàm Sương đứng ở trên thềm đá.
Một tiếng hừ lạnh vang lên: “Người nào đó thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thần y đã nói rồi, cho dù người Đại đô đốc phủ mang đến trân bảo hiếm có gì cũng sẽ không chữa trị cho Lạc đại đô đốc, ta khuyên người nào đó chớ có tự rước lấy nhục.”
Lạc Sanh cũng chẳng nháy mắt thêm một cái, khẽ lên giọng hô một tiếng Hồng Đậu.
"Có nô tỳ!” Hồng Đậu thanh thúy đáp.
“Chiếu cố ba vị cô nương cho tốt, nếu có kẻ đui mù bắt nạt ba vị cô nương, đánh rồi nói sau.” Lạc Sanh nói xong, bước lên thềm đá.
Hồng Đậu hung dữ nhìn về phía Chu Hàm Sương, ánh mắt khiêu khích.
Chu Hàm Sương dùng sức nắm chặt nắm tay, tức giận đến run cả người.
Lạc Sanh tiện nhân này, thế mà hoàn toàn không để An Quốc Công phủ vào mắt!
Nếu là trước kia thì thôi, giờ Lạc đại đô đốc cũng sắp tắt thở rồi, Lạc Sanh lấy đâu ra tự tin dung túng cho một tỳ nữ khiêu khích với nàng ta?
Cố tình nàng ta có thể cùng Lạc Sanh đối chọi gay gắt, nhưng với sự làm càn của nha hoàn của Lạc Sanh thì chỉ có thể làm như không thấy.
Nàng ta còn muốn mặt, cũng không thể gây lộn với một tiện tì trước mặt mọi người.
Nghĩ đến đường đường nhị cô nương An Quốc Công phủ lại đánh nhau với một tỳ nữ, không, có khi là tình huống đơn phương ẩu đả, Chu Hàm Sương liền không rét mà run.
Thấy Lạc Sanh đã đi vào, những người tìm thầy trị bệnh thất bại đều không đi nữa.
Tò mò và xem náo nhiệt vĩnh viễn là thiên tính của phần lớn con người.
“Lạc cô nương, có thể trình đồ vật cô mang đến cho thần y.” Thủ vệ đồng tử ôm tâm tư chế giễu nhắc nhở.
Nhanh mồm dẻo miệng làm một người trông cửa nho nhỏ như cậu ta khó xử thì thế nào, thần y vừa nghe là người Lạc phủ đương nhiên sẽ đuổi đi ra ngoài.
Lạc Sanh như không nghe được thủ vệ đồng tử nhắc nhở, nhìn tấm bình phong thêu hình Thần Nông nếm bách thảo đến xuất thần.
Nàng biết lão nhân kia ở ngay sau bình phong.
“Là người Lạc đại đô đốc phủ?” Phía sau bình phong, một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên.
Lạc Sanh ép xuống kích động trong lòng, cất cao giọng nói: “Ta là con gái Lạc đại đô đốc, hôm nay đặc biệt tới tìm thầy trị bệnh thay phụ thân.”
Giọng nói của nàng mới dứt, sau bình phong đã truyền đến giọng không kiên nhẫn của Lý thần y: “Trở về đi. Phục Linh, gọi người khác tiến vào.”
“Lạc cô nương, thần y mời cô đi ra ngoài.” Thủ vệ đồng tử mỉm cười làm dấu tay mời với Lạc Sanh.
Trên mặt Lạc Sanh không có chút cảm xúc tức giận và thất bại nào bởi bị vô tình cự tuyệt: “Thần y còn chưa xem đồ vật ta mang đến.”
Giọng nói kia càng không kiên nhẫn: “Không cần xem, đi ra ngoài!”
“Lạc cô nương, cô vẫn nên nhanh nhanh đi ra đi, nếu như ai tới cầu y mà cũng dây dưa như cô thì thần y không cần làm cái khác nữa.” Thủ vệ đồng tử cười nói.
Nụ cười này không phải khách khí, mà là châm chọc.
Lạc Sanh nhìn chằm chằm bình phong, khẽ nhíu mày.
Trong trí nhớ của nàng, thần y không phải người bất cận nhân tình như thế.
Nhưng nàng chợt bừng tỉnh, khi đó nàng là Thanh Dương quận chúa, bây giờ nàng là Lạc cô nương.
Trầm mặc trong một cái chớp mắt, Lạc Sanh lại mở miệng lần nữa: “Nhưng Dưỡng Nguyên Đan trong tay ta vốn chính là thần y đưa cho, vì sao thần y lại làm như không quen biết ta?”
Đến giờ phút này, ba tỷ muội Lạc Anh còn giống như đang nằm mơ.
“Tỷ ta, tỷ ta thật sự làm được rồi?” Lạc Nguyệt nhìn bóng dáng Lạc Sanh lẩm bẩm.
Lạc Tình hơi đỏ hốc mắt, dùng sức gật đầu “Phải, Tam muội làm được rồi.”
Các nàng là cô nương Đại đô đốc phủ, ngày thường vừa tôn quý vừa có thể diện, nào từng nghĩ tới có một ngày bị một thủ vệ đồng tử nho nhỏ làm khó dễ ngay trước công chúng.
Mà người làm các nàng thoát khỏi sự xấu hổ lại chính là Lạc Sanh, là Lạc Sanh mà các nàng cho rằng khoa trương ương ngạnh chỉ biết gây rắc rối.
Giờ phút này, tâm tình của Lạc Tình vô cùng phức tạp.
Lạc Sanh quay đầu lại nhìn sơ qua, hơi hơi nhíu mi: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Ba tỷ muội Lạc Anh vội nâng váy đuổi theo, không bởi vì câu Lạc Sanh nói mà sinh ra chút khó chịu nào, thậm chí còn mỉm cười với gương mặt lạnh như băng sương ấy.
Lúc này Lạc Sanh không rảnh rỗi chú ý đến sự thay đổi tâm lý của các tỷ muội, sau khi bước vào cổng thì nhìn lướt qua mọi nơi một lượt.
Con đường lát đá xanh dẫn thẳng tới cửa phòng, một cây hòe lớn có cành lá sum xuê che mát hơn nửa cái sân, góc tường đầy cây kim ngân hoa leo lên, hoa màu vàng và trắng giao nhau vô cùng rực rỡ.
Lạc Sanh rũ mắt lẳng lặng chờ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhanh thôi là nàng có thể gặp được Lý thần y, lão nhân từng vì miếng ăn mà nháo thu nàng làm đồ đệ lại bị vô tình cự tuyệt ấy.
Thậm chí Lạc Sanh cũng không rõ Lý thần y đã sống đến bao nhiêu tuổi rồi, mười mấy năm trước nàng nhìn thấy một vị lão giả tóc trắng xoá nhưng tinh thần minh mẫn, cũng không biết đã nhiều năm như vậy, Lý thần y có thay đổi nhiều hay không.
Thủ vệ đồng tử bắt đầu gọi người đi vào.
Người có được thẻ số một đến tìm thầy trị bệnh theo thủ vệ đồng tử bước lên bậc thang, người ở lại trong sân thì bắt đầu căng thẳng.
Một ngày nhiều nhất thần y chỉ nhận chữa cho ba người, người khác có cơ hội, đến lượt mình sẽ hy vọng xa vời.
Người đầu tiên đi vào không lâu đã đi ra, nhìn sắc mặt liền biết kết quả không ổn.
Người nọ cũng không nói nhiều, cũng không có lòng dạ nào ở lại xem náo nhiệt, yên lặng đi về phía cổng.
Đều biết thần y khó cầu, nếu không phải người thân gặp phải căn bệnh mà đại phu bình thường bó tay hết cách, ai lại ôm một tia hy vọng chạy đến nơi đây chứ.
Người trong sân nhìn bóng dáng uể oải của người nọ, có chút may mắn, lại có chút đồng tình.
Rất nhanh những người này không rảnh lo đồng tình nữa, lại một người được thủ vệ đồng tử đưa vào đã trở ra, tất cả đều cảm nhận được tâm tình như thế.
Cho đến người có số mười lăm, người nọ mới thay đổi một biểu cảm hoàn toàn khác biệt rồi đi ra.
“Đa tạ!” Người nọ liên tục nói lời cảm tạ với thủ vệ đồng tử.
Thủ vệ đồng tử cong khóe miệng, miệng nói những lời cũng coi như khách khí: “Là đồ vật ngài mang đến vào mắt thần y, tiểu nhân cũng không dám nhận tạ.”
Người nọ nhét một cái túi tiền vào tay thủ vệ đồng tử, thần sắc kích động đi về phía cổng.
Những người bị cự tuyệt nhưng không cam lòng rời đi cùng với những người chưa đến lượt vây quanh người ấy, mồm năm miệng mười hỏi: “Thần y đồng ý rồi?”
Người nọ đắc ý gật đầu: “Đúng vậy, thần y hỏi qua chứng bệnh của phụ thân ta, đồng ý trong vòng hai ngày sẽ đến xem bệnh.”
“Thật sự chúc mừng.” Mọi người sôi nổi chúc mừng, mà có bao nhiêu thiệt tình cũng chỉ có trời biết.
Lúc sau lại thêm người đi vào, hiển nhiên vận khí không tốt, bao gồm nhị cô nương An Quốc Công phủ tìm thầy trị bệnh cho mẫu thân.
“Lạc cô nương, có thể vào rồi.” Tuy trong lòng thủ vệ đồng tử oán hận Lạc Sanh, nhưng nếm được sự lợi hại nên không dám gây chuyện xấu nữa.
Lạc Sanh tỏ vẻ vừa lòng, hơi hơi gật đầu.
Thấy mấy người Lạc Anh cũng muốn đi theo vào, thủ vệ đồng tử vội nói: “Một mình Lạc cô nương đi vào là đủ rồi, thần y không thích đông người.”
Mấy người Lạc Anh không khỏi nhìn về phía Lạc Sanh.
“Nếu như thế, các ngươi ở trong viện chờ ta đi.”
“Tam muội, muội… có chắc chắn không?” Lạc Anh thấp giọng hỏi.
Lạc Sanh hơi nhếch khóe môi: “Đại tỷ, ta không cách nào trả lời câu hỏi này, trên đời này nào có chuyện tuyệt đối chứ.”
Mặt Lạc Anh đỏ lên, thẹn thùng nói: “Là ta nói lỡ.”
Nàng ta là trưởng tỷ, Lạc phủ gặp phải nguy cơ vốn nên chăm sóc tốt cho các muội muội, nhưng hôm nay lại phải dựa vào Tam muội ra mặt, nàng ta thật sự không nên hỏi như vậy làm Tam muội thêm áp lực…
“Nhưng ta sẽ cố hết sức.” Lạc Sanh dứt lời thì đi đến phía trước, lướt qua Chu Hàm Sương đứng ở trên thềm đá.
Một tiếng hừ lạnh vang lên: “Người nào đó thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thần y đã nói rồi, cho dù người Đại đô đốc phủ mang đến trân bảo hiếm có gì cũng sẽ không chữa trị cho Lạc đại đô đốc, ta khuyên người nào đó chớ có tự rước lấy nhục.”
Lạc Sanh cũng chẳng nháy mắt thêm một cái, khẽ lên giọng hô một tiếng Hồng Đậu.
"Có nô tỳ!” Hồng Đậu thanh thúy đáp.
“Chiếu cố ba vị cô nương cho tốt, nếu có kẻ đui mù bắt nạt ba vị cô nương, đánh rồi nói sau.” Lạc Sanh nói xong, bước lên thềm đá.
Hồng Đậu hung dữ nhìn về phía Chu Hàm Sương, ánh mắt khiêu khích.
Chu Hàm Sương dùng sức nắm chặt nắm tay, tức giận đến run cả người.
Lạc Sanh tiện nhân này, thế mà hoàn toàn không để An Quốc Công phủ vào mắt!
Nếu là trước kia thì thôi, giờ Lạc đại đô đốc cũng sắp tắt thở rồi, Lạc Sanh lấy đâu ra tự tin dung túng cho một tỳ nữ khiêu khích với nàng ta?
Cố tình nàng ta có thể cùng Lạc Sanh đối chọi gay gắt, nhưng với sự làm càn của nha hoàn của Lạc Sanh thì chỉ có thể làm như không thấy.
Nàng ta còn muốn mặt, cũng không thể gây lộn với một tiện tì trước mặt mọi người.
Nghĩ đến đường đường nhị cô nương An Quốc Công phủ lại đánh nhau với một tỳ nữ, không, có khi là tình huống đơn phương ẩu đả, Chu Hàm Sương liền không rét mà run.
Thấy Lạc Sanh đã đi vào, những người tìm thầy trị bệnh thất bại đều không đi nữa.
Tò mò và xem náo nhiệt vĩnh viễn là thiên tính của phần lớn con người.
“Lạc cô nương, có thể trình đồ vật cô mang đến cho thần y.” Thủ vệ đồng tử ôm tâm tư chế giễu nhắc nhở.
Nhanh mồm dẻo miệng làm một người trông cửa nho nhỏ như cậu ta khó xử thì thế nào, thần y vừa nghe là người Lạc phủ đương nhiên sẽ đuổi đi ra ngoài.
Lạc Sanh như không nghe được thủ vệ đồng tử nhắc nhở, nhìn tấm bình phong thêu hình Thần Nông nếm bách thảo đến xuất thần.
Nàng biết lão nhân kia ở ngay sau bình phong.
“Là người Lạc đại đô đốc phủ?” Phía sau bình phong, một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên.
Lạc Sanh ép xuống kích động trong lòng, cất cao giọng nói: “Ta là con gái Lạc đại đô đốc, hôm nay đặc biệt tới tìm thầy trị bệnh thay phụ thân.”
Giọng nói của nàng mới dứt, sau bình phong đã truyền đến giọng không kiên nhẫn của Lý thần y: “Trở về đi. Phục Linh, gọi người khác tiến vào.”
“Lạc cô nương, thần y mời cô đi ra ngoài.” Thủ vệ đồng tử mỉm cười làm dấu tay mời với Lạc Sanh.
Trên mặt Lạc Sanh không có chút cảm xúc tức giận và thất bại nào bởi bị vô tình cự tuyệt: “Thần y còn chưa xem đồ vật ta mang đến.”
Giọng nói kia càng không kiên nhẫn: “Không cần xem, đi ra ngoài!”
“Lạc cô nương, cô vẫn nên nhanh nhanh đi ra đi, nếu như ai tới cầu y mà cũng dây dưa như cô thì thần y không cần làm cái khác nữa.” Thủ vệ đồng tử cười nói.
Nụ cười này không phải khách khí, mà là châm chọc.
Lạc Sanh nhìn chằm chằm bình phong, khẽ nhíu mày.
Trong trí nhớ của nàng, thần y không phải người bất cận nhân tình như thế.
Nhưng nàng chợt bừng tỉnh, khi đó nàng là Thanh Dương quận chúa, bây giờ nàng là Lạc cô nương.
Trầm mặc trong một cái chớp mắt, Lạc Sanh lại mở miệng lần nữa: “Nhưng Dưỡng Nguyên Đan trong tay ta vốn chính là thần y đưa cho, vì sao thần y lại làm như không quen biết ta?”