Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Chưởng Hoan

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Chưởng Hoan
  3. Chương 53

Chương 53

Ánh mắt sáng rực của mọi người khiến cho ba tỷ muội Lạc Anh hơi khó chịu.

Tuy rằng đều là con gái của Đại đô đốc, nhưng những chuyện làm trời làm đất đều sớm được một mình Lạc Sanh bao thầu rồi, các nàng đều là người thành thật.

So với bọn tỷ muội khó chịu, Lạc Sanh thản nhiên đi qua, phân phó Hồng Đậu đi đến chỗ thủ vệ đồng tử lấy thẻ số.

Hồng Đậu chưa nói đã cười: “Tiểu ca, cho ta một tấm thẻ số.”

Nàng ấy cười ngọt ngào một chút, không thể làm hỏng đại sự của cô nương. Đây là Khấu Nhi lải nhải nhắc nhở nàng ấy, nàng ấy cảm thấy có một chút đạo lý.

Tiểu cô nương mười bốn mười lăm, mắt to da trắng, cười rộ lên rất ngọt ngào.

Thủ vệ đồng tử cong khóe môi lên theo bản năng: “Các ngươi là?”

“Chúng ta là người của phủ Lạc đại đô đốc, hôm nay vì mời thần y chẩn trị cho Đại đô đốc mà bốn vị cô nương đều tới đó.” Hồng Đậu nhanh miệng nói.

Thủ vệ đồng tử nhất thời nghiêm mặt, giọng điệu lãnh đạm: “Thật sự xin lỗi, thẻ số hôm nay đã được phát hết rồi.”

“Phát hết rồi?” Giọng của Hồng Đậu lập tức cao lên, vẻ mặt không thể tin tưởng, “Bây giờ mới mấy giờ chứ, đã phát hết rồi?”

Thủ vệ đồng tử chỉ vào lều trà: “Hôm nay đông người.”

Những người chiếm đầy lều trà đều im lặng không lên tiếng, nhưng ánh mắt tỏa sáng đã làm bại lộ tâm thái xem náo nhiệt của bọn họ.

Quả nhiên người của phủ Đại đô đốc lại bị Lý thần y cự tuyệt, lúc này còn thảm hại hơn, ngay cả thẻ số cũng không lấy được.

Đúng là hôm nay ngoài cửa nhà Lý thần y đông người, nhưng đa số là thuần túy xem náo nhiệt, cũng không lấy thẻ số.

Chút tiết tháo này bọn họ vẫn phải có, không thể vì xem náo nhiệt mà làm chậm trễ người chân chính cần thần y xem bệnh.

“Xin lỗi, ngày mai hãy quay lại.” Thủ vệ đồng tử trầm mặt ý bảo Hồng Đậu có thể đi rồi.

“Ngày mai?” Hồng Đậu trợn mày lên, đã sớm vứt lời Khấu Nhi dặn dò lên chín tầng mây, “Bệnh tình của Đại đô đốc nhà chúng ta cũng không thể trì hoãn nữa, sao có thể chờ đến ngày mai chứ?”

“Vậy cũng không có cách nào, người có thẻ số trong tay mới có tư cách vào cửa, đây là quy tắc thần y định ra.” Thủ vệ đồng tử không kiên nhẫn nói.

Đương nhiên cậu ta biết tình huống của Lạc đại đô đốc không thể chậm trễ nữa, nhưng mà thì sao chứ?

Cậu ta còn nhớ rõ ràng, lúc trước mấy nghĩa tử của Lạc đại đô đốc tới cửa tìm thầy trị bệnh, khi ấy sắc mặt của thần y khó coi cỡ nào.

Thần y sẽ không chữa bệnh cho Lạc đại đô đốc, nếu cậu ta cho người đi vào, chẳng phải là làm thần y ngột ngạt?

“Ta thấy ngươi chính là cố ý khó xử chúng ta ——”

“Hồng Đậu.” Lạc Sanh nhàn nhạt hô một câu.

Hồng Đậu nuốt xuống lời mắng chửi, hít sâu một hơi.

Bình tĩnh, cô nương đã nói vấn đề có thể dùng tiền giải quyết thì không cần dùng nắm tay.

Tiểu nha hoàn kéo túi tiền xuống nhét vào trong tay thủ vệ đồng tử, chịu đựng lửa giận cười nói: “Tiểu ca châm chước một chút đi, Đại đô đốc của chúng ta thật sự không chờ được nữa ——”

Thủ vệ đồng tử đẩy tay Hồng Đậu ra như chạm phải lửa, vẻ mặt chính khí: “Đại tỷ làm gì thế? Sao có thể sử dụng tiền bạc vũ nhục quy tắc thần y định ra chứ!”

Tuy tiền bạc tốt, nhưng cũng cần phải xem là so sánh với cái gì.

Làm thủ vệ đồng tử cho thần y, cậu ta dính chút tiên khí của thần y biết đâu có thể sống đến một hai trăm tuổi thì sao, cũng không thể bị thứ vàng bạc này mê hoặc huỷ hoại con đường trường thọ.

Túi tiền thủ công tinh mỹ rơi trên mặt đất, vang lên tiếng lạch cạch, lập tức làm Hồng Đậu giận đến đỏ mặt.

Người xem náo nhiệt không nhịn được lộ ra sự khinh thường.

Quả nhiên là người phủ Đại đô đốc, trừ lấy tiền bạc đập người thì chẳng có gì khác, đáng tiếc gặp thần y mềm cứng không ăn.

Một tay Hồng Đậu chống nạnh, bộc lộ bộ mặt hung ác: “Thủ vệ đồng tử ngươi, đừng cho mặt lại không cần ——”

Một tiếng cười nhạo vang lên: “Cũng không biết là ai cho mặt lại không cần.”

Ba người Lạc Anh chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát xấu hổ, như là bị cho một bạt tai trước mặt mọi người.

“Tam tỷ, nha hoàn của ngươi có mất mặt không cơ chứ!” Lạc Nguyệt tức giận đến dậm chân.

Lạc Sanh nói muốn tới mời Lý thần y, vì phụ thân nên các nàng đều tới, lại không nghĩ rằng Lạc Sanh chỉ biết dung túng cho nha hoàn làm mất mặt xấu hổ, không có tiến bộ.

“Tứ muội, đừng nói như vậy.” Lạc Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ Lạc Nguyệt.

Nàng ta cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng cho dù có oán hận gì với Tam muội thì cũng phải đóng cửa lại người nhà bảo ban nhau, ở bên ngoài chính là nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh.

Xác định đúng là thủ vệ đồng tử cố ý khó xử, Lạc Sanh ý bảo Hồng Đậu lui về, bình tĩnh nhìn về phía người lên tiếng.

Chu Hàm Sương không yếu thế chút nào mà đối mặt với Lạc Sanh, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.

Nàng ta thật là xem trọng Lạc Sanh, còn tưởng rằng bị đuổi ra kinh thành xong trở về thì có thêm bản lĩnh gì chứ.

Quả nhiên vẫn là bùn lầy không thể trát tường, chỉ làm cho gia tộc mất mặt.

Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Lạc Sanh, Chu Hàm Sương không sợ tí nào.

Trước kia cố kỵ phụ thân Lạc Sanh quyền thế còn cần thu liễm chút tính tình, bây giờ thì không có gì đáng sợ.

Lạc đại đô đốc đã là nửa người chết, nói không chừng chẳng qua nổi hôm nay. Chờ đến khi Lạc đại đô đốc chết, với cái thân phận chỉ huy sứ Cẩm Lân Vệ từng đắc tội biết bao nhiêu người kia, trên dưới Lạc phủ có thể có kết cục tốt mới là lạ.

Đến lúc đó, biết đâu nàng ta còn có thể mua Lạc Sanh làm tỳ nữ nhỉ. Phải rồi, ban tên là Lục Đậu đi, đứng thành một đôi với nhà hoàn tên Hồng Đậu này.

Tưởng tượng như thế, ý cười bên khoé miệng Chu Hàm Sương càng sâu.

Lạc Sanh lãnh đạm thu hồi tầm mắt, hỏi Hồng Đậu: “Nàng ta là ai?”

Nàng hỏi rất quang minh chính đại, mà Chu Hàm Sương nghe vào trong tai lại vô cùng nhục nhã.

Dù gì nàng ta cũng đã từng cạnh tranh với Lạc Sanh, trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là có mặt Khai Dương Vương, thế mà Lạc Sanh lại vờ như không quen biết nàng ta?

Nói thế đâu phải là nói không quen biết nàng, đây rõ ràng là nói cho mọi người biết, Lạc cô nương căn bản không để nhị cô nương An Quốc Công phủ ở trong mắt!

“Cô nương ngài quên rồi à, nàng ta là nhị cô nương An Quốc Công phủ đó, họ Chu.” Hồng Đậu thanh thúy trả lời.

“Phụt.” Bỗng tiếng cười vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Thật là chủ nào tớ nấy, tiểu nha hoàn chế giễu người ta một câu nhị cô nương An Quốc Công phủ đã đủ, còn muốn nhắc nhở Lạc cô nương người ta họ gì, thể hiện toàn bộ cái vẻ không coi ai ra gì của cô nương nhà mình đến vô cùng nhuần nhuyễn.

“À, thì ra là Chu Nhị cô nương.” Lạc Sanh bừng tỉnh, rồi sau đó trong đôi mắt đen nhánh hiện lên nghi hoặc, “Ta từng đắc tội Chu cô nương?”

Dư quang khoé mắt Chu Hàm Sương nhanh chóng quét qua nam tử mặc đồ đỏ thẫm, người mà từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, ép bực bội xuống, cười cười: “Làm gì có chứ. Lạc cô nương lòng không để ý, dù có đắc tội ai, cũng không ai sẽ trách.”

Không phải không trách, mà là không dám trách.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ điều này.

“Vậy rốt cuộc ta có từng đắc tội Chu cô nương hay không?” Lạc Sanh truy vấn.

Ý cười bên khoé miệng Chu Hàm Sương cứng lại: “Tất nhiên là không có ——”

Sao mà Lạc Sanh còn bắt lấy điểm này không buông? Trước kia đồ ngu xuẩn này hở cái là trở mặt quất roi, cũng không làm cho người ta cảm thấy khó ứng phó thế này.

Sắc mặt Lạc Sanh lạnh lùng: “Một khi đã như vậy, vậy vừa nãy ngươi nói nhảm cái gì? Thấy ta và tỷ muội bị cự tuyệt ngoài cửa, vui sướng khi người gặp họa sao?”

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Hàm Sương nghẹn đến đỏ bừng, theo bản năng nhìn thoáng qua chỗ Vệ Hàm.

Không ngờ Lạc Sanh tiện nhân này lại chỉ trích phẩm tính nàng ta, làm nàng ta mặt xám mày tro ở trước mặt Khai Dương Vương như thế!

Lạc Sanh nhìn theo tầm mắt của Chu Hàm Sương, đuôi lông mày khẽ nhếch.

Nghĩ lại thì, vừa nãy nàng ngồi xe ngựa đi đến đây, nghe được tiếng vó ngựa tùy ý thì có nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy Khai Dương Vương giục ngựa chạy qua.

Lạc Sanh quyết đoán vứt bỏ Chu Hàm Sương bị chèn ép đến á khẩu không trả lời được, mỉm cười nâng váy đi về phía Vệ Hàm.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5776 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5298 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5029 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4608 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4534 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4492 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter