Chương 47
Thiếu nữ váy lam thoạt nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi, kết hợp với lời nói việc làm này, Lạc Sanh phỏng đoán hẳn là Tứ cô nương Lạc Nguyệt.
Lạc phủ có tất cả bốn vị cô nương, đại cô nương Lạc Anh, nhị cô nương Lạc Tình, Tứ cô nương Lạc Nguyệt đều là thứ nữ, chỉ mình Lạc Sanh là con vợ cả.
Lạc Sanh còn chưa mở miệng, Hồng Đậu đã bộc phát ra khí thế kinh người của đại nha hoàn, trợn mày lên cười lạnh nói: “Núi không có hổ, khỉ xưng đại vương. Cô nương của chúng ta mới ra ngoài mấy ngày hả, vậy mà dám trừng mắt dựng mày với cô nương của chúng ta. Tứ cô nương, cô muốn lên trời đấy à?”
Khuôn mặt xinh xắn của Lạc Nguyệt nghẹn đến đỏ bừng, đón lấy ánh mắt bình tĩnh của Lạc Sanh thì muốn trốn theo bản năng, cuối cùng lại không cam lòng yếu thế trừng lại: “Ta không sợ ngươi, ngươi cho rằng vẫn là trước kia sao ——”
“Tứ muội, đừng náo loạn ——” hai thiếu nữ vội vàng chạy tới, một trái một phải giữ chặt lấy cánh tay của Lạc Nguyệt.
Trong đó thiếu nữ có vóc dáng cao gầy mặc áo tím mang thần sắc nôn nóng, nở một nụ cười áy náy với Lạc Sanh: “Tam muội, tứ muội thấy phụ thân như thế nên trong lòng khó chịu, muội đừng so đo với nàng.”
Một thiếu nữ váy xanh khác với dáng người nhỏ yếu thì nhẹ giọng tức giận với Lạc Nguyệt: “Tứ muội, muội mau xin lỗi Tam muội đi.”
Lạc Sanh nhấp môi, trước sau không nói gì.
Nàng hoàn toàn không biết gì về Lạc phủ cả, nghe người khác nói nhiều lời chút mới tốt.
Ví như trước mắt, Lạc Anh và Lạc Tình nhìn như khách khí có lễ với nàng, thật ra đối xử với Tứ cô nương Lạc Nguyệt mới là thật lòng bảo vệ.
Việc này cũng không kỳ quái, từ chỗ Hồng Đậu không khó biết được ngày trước Lạc cô nương không ít lần tác oai tác quái ở trước mặt bọn tỷ muội.
Cũng bởi vậy, tuy tỷ muội ba người không phải cùng một di nương sinh ra, lại kết thành một sợi dây thừng đoàn kết hữu ái.
“Đại tỷ, nhị tỷ, vì sao hai tỷ còn ăn nói khép nép trước mặt tỷ ta?” Lạc Nguyệt chỉ vào Lạc Sanh, cảm xúc rất là kích động.
Có lẽ là bùng nổ dưới sự áp bức lâu dài khiến người ta có sự tàn nhẫn bất chấp tất cả, Lạc Anh và Lạc Tình căn bản không kéo Lạc Nguyệt đã mất đi sự khống chế với cảm xúc được, chỉ có thể run sợ trong lòng nghe nàng ta thao thao bất tuyệt lên án mạnh mẽ với Lạc Sanh.
“Ngươi cho rằng ngươi vẫn là thiên chi kiêu nữ (con cưng của trời) có thể vô pháp vô thiên à? Mau tỉnh lại đi, nếu phụ thân mất rồi, ngươi cũng sẽ như chúng ta, chẳng phải thứ gì cả. Không chỉ như vậy, những người từng bị ngươi khi dễ khi xưa chắc chắn sẽ tới tìm ngươi tính sổ, dẫm ngươi thành một bãi bùn lầy, đến lúc đó nói không chừng còn liên lụy đến Lạc phủ cũng xui xẻo theo…”
Lạc Sanh bước từng bước đi đến trước mặt Lạc Nguyệt, giơ tay lên.
Lạc Nguyệt lui về phía sau nửa bước, rồi sau đó tức đỏ mặt vì phản xạ khiếp đảm có điều kiện của mình.
Lạc Anh đã giơ tay lên chắn: “Tam muội, muội bớt nóng ——”
Lạc Sanh nâng cổ tay chuyển thành vỗ vỗ cánh tay Lạc Anh, động tác này làm nàng ta ngây ra. Sau đó nàng lại chỉ về phía vạt áo của Lạc Nguyệt, nhàn nhạt nói: “Thắt đai lưng lại đàng hoàng rồi nói.”
Lạc Nguyệt cúi đầu xuống mới phát hiện một chỗ đai lưng tản ra.
Lúc này nàng ta mới nhớ tới khi ở trong phòng đột nhiên nghe được tin Lạc Sanh đã trở lại thì đại kinh thất sắc, tiện tay cầm áo ngoài vắt ở trên bình phong lên rồi vội vàng mặc vào liền chạy ra.
Có lẽ là đai lưng tản ra khi mải chạy trên đường, cũng có thể là vốn đã quên thắt…
Trước mắt bao người, Lạc Nguyệt xấu hổ đến bên tai đỏ bừng, khí thế tức giận mắng Lạc Sanh đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cảnh tượng bởi vì một câu nhẹ như lông hồng của Lạc Sanh mà lập tức yên tĩnh.
Lạc Sanh chờ Lạc Nguyệt hoảng loạn sửa sang lại quần áo xong, mới không nhanh không chậm nói: “Bây giờ có thể nói lại chút coi vì sao phụ thân bị ám sát nằm ở trên giường lại liên quan đến ta hay không?”
Mắt thấy Lạc Nguyệt nhíu mày lại muốn tức giận, Lạc Sanh nhíu mày: “Nếu mắng chửi mà có thể giải quyết vấn đề, còn đến lượt ngươi mắng đấy à?”
Một câu khiến Lạc Nguyệt nghẹn đến quên luôn định mắng cái gì.
Lạc Sanh nhìn về phía thiếu nữ áo tím: “Nếu tứ muội không lý trí như vậy, vậy mời đại tỷ nói một chút đi.”
Lạc Nguyệt bực đến mở to hai mắt.
Nàng ta không lý trí? Nhìn thấy nam tử tuấn tiếu liền không nhịn được đùa giỡn một chút, Lạc Sanh lấy đâu ra mặt mũi mà nói được loại lời này?
Mà Lạc Anh và Lạc Tình liếc nhau, trong lòng sinh ra kỳ quái.
Dường như Tam muội có hơi khang khác.
“Đại tỷ?”
Lạc Anh hoàn hồn, miễn cưỡng cười cười với Lạc Sanh: “Tam muội còn nhớ Tư công tử không?”
Lạc Sanh bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”
Đương nhiên nàng nhớ rõ, người gọi là Tư công tử, chính là trai lơ Lạc cô nương cướp về ở trên đường.
Trong mắt Lạc Anh mang theo hận ý, giọng nói không tự giác trở nên lạnh lẽo: “Người đâm phụ thân bị thương chính là hắn!”
Lạc Sanh im lặng.
Nàng biết một cô nương thích dưỡng trai lơ có thể chọc phiền toái, lại không nghĩ rằng có thể chọc ra phiền toái lớn như vậy!
Đương nhiên, trên đời này bất cứ kẻ nào cũng có thể chỉ trích Lạc cô nương, duy độc nàng không thể.
Khối thân thể này là của Lạc cô nương, chỉ dựa vào điểm này, nàng đã không trả được phần tình ấy.
Trầm mặc trong chốc lát, Lạc Sanh xoay người: “Ta đi xem phụ thân trước.”
Lạc Nguyệt cắn môi nhìn bóng dáng Lạc Sanh: “Đại tỷ, nhị tỷ, hai tỷ xem, tỷ ta cũng biết không mặt mũi nói ——”
“Được rồi, tứ muội, muội bớt tranh cãi. Tam muội cũng đi vào xem phụ thân rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Lạc Anh vỗ vỗ cánh tay Lạc Nguyệt, kéo nàng ta đi vào bên trong.
Một loạt di nương đứng trên hành lang ào ạt tránh ra, tùy cho Lạc Sanh đẩy cửa mà vào.
Đến khi đám người Lạc Anh cũng đi vào, ánh mắt một đám di nương tự nhiên dừng ở trên người Thịnh Tam Lang.
Thịnh Tam Lang mới được chứng kiến cảnh tượng tiểu thư khuê các xa nhà trở về, nghênh đón đầu tiên lại là một vị tiểu thư khuê các khác mắng to một trận, thế cho nên hiện tại còn chưa lấy lại tinh thần, vốn nên đi theo Lạc Sanh cùng vào xem cô phụ (chồng của cô cô) cũng quên mất.
Thiếu niên đã quên chính sự hứng lấy đánh giá của một đám phụ nhân chỉ cảm thấy áp lực như núi, theo bản năng lộ ra một nụ cười thẹn thùng.
Nụ cười này lập tức đánh vỡ sự trầm mặc của các di nương.
“Trời ạ, đây là trai lơ cô nương mang về à?”
“Không thể nào đâu, không phải cô nương bị lão gia đưa đến nhà ngoại sao, ta nghe nói Thịnh gia Kim Sa là dòng dõi thư hương, có thể ngồi xem cô nương dưỡng trai lơ sao?”
Một vị di nương mặc áo ngoài màu đinh hương vẫy vẫy khăn tay, lấy giọng điệu làm rõ thiên cơ nói: “Sao lại không thể chứ, lão gia của chúng ta cũng không quản được cô nương dưỡng trai lơ, Thịnh gia có thể quản được sao?”
Chúng di nương nghĩ nghĩ, đồng thời gật đầu: “Lục muội (Lục tỷ), ngươi nói có lý nha!”
Thịnh Tam Lang thính tai, cho dù nhĩ lực bình thường, một đám phụ nhân nghị luận như vậy cũng không có khả năng không nghe được.
Trai lơ được mang về? Đây chẳng lẽ là nói chính hắn?
Nhìn một cái sang Tú Nguyệt không có cảm giác tồn tại, Thịnh Tam Lang cảm thấy mình không có hiểu sai.
Xác định chắc chắn người bọn họ nói là hắn, cũng không thể là Tú Cô!
Còn có lý, có lý cái rắm!
Chuyện liên quan đến danh tiết, Thịnh Tam Lang không thể tiếp tục trầm mặc, ho khan thật mạnh một tiếng làm nhóm phụ nhân ngừng nghị luận.
“Ta là tam biểu ca của Lạc Sanh. Xin các vị nhường một chút, ta vào xem cô phụ.”
Chúng di nương yên lặng nhường đường, thấy Thịnh Tam Lang đã vào cửa, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau một chút.
Một vị di nương hạ giọng nói: “Không nghĩ tới cô nương ngay cả biểu ca cũng có thể vô danh vô phận mang về nhà…” (ý là không cho người ta danh phận ấy:v)
Thịnh Tam Lang nghe hết những lời này không lọt một chữ, lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã quỵ.
Hắn chỉ là vì một miếng ăn mà đưa biểu muội vào kinh, không nghĩ tới đáp cả trong sạch vào —— ít nhất cũng không thể vô danh vô phận chứ!
So với ầm ĩ ngoài phòng, trong phòng lại rơi vào sự yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông.
Lạc Sanh nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên trên giường, trong lòng rét run.
Gương mặt này, nàng đã từng gặp.
Lạc phủ có tất cả bốn vị cô nương, đại cô nương Lạc Anh, nhị cô nương Lạc Tình, Tứ cô nương Lạc Nguyệt đều là thứ nữ, chỉ mình Lạc Sanh là con vợ cả.
Lạc Sanh còn chưa mở miệng, Hồng Đậu đã bộc phát ra khí thế kinh người của đại nha hoàn, trợn mày lên cười lạnh nói: “Núi không có hổ, khỉ xưng đại vương. Cô nương của chúng ta mới ra ngoài mấy ngày hả, vậy mà dám trừng mắt dựng mày với cô nương của chúng ta. Tứ cô nương, cô muốn lên trời đấy à?”
Khuôn mặt xinh xắn của Lạc Nguyệt nghẹn đến đỏ bừng, đón lấy ánh mắt bình tĩnh của Lạc Sanh thì muốn trốn theo bản năng, cuối cùng lại không cam lòng yếu thế trừng lại: “Ta không sợ ngươi, ngươi cho rằng vẫn là trước kia sao ——”
“Tứ muội, đừng náo loạn ——” hai thiếu nữ vội vàng chạy tới, một trái một phải giữ chặt lấy cánh tay của Lạc Nguyệt.
Trong đó thiếu nữ có vóc dáng cao gầy mặc áo tím mang thần sắc nôn nóng, nở một nụ cười áy náy với Lạc Sanh: “Tam muội, tứ muội thấy phụ thân như thế nên trong lòng khó chịu, muội đừng so đo với nàng.”
Một thiếu nữ váy xanh khác với dáng người nhỏ yếu thì nhẹ giọng tức giận với Lạc Nguyệt: “Tứ muội, muội mau xin lỗi Tam muội đi.”
Lạc Sanh nhấp môi, trước sau không nói gì.
Nàng hoàn toàn không biết gì về Lạc phủ cả, nghe người khác nói nhiều lời chút mới tốt.
Ví như trước mắt, Lạc Anh và Lạc Tình nhìn như khách khí có lễ với nàng, thật ra đối xử với Tứ cô nương Lạc Nguyệt mới là thật lòng bảo vệ.
Việc này cũng không kỳ quái, từ chỗ Hồng Đậu không khó biết được ngày trước Lạc cô nương không ít lần tác oai tác quái ở trước mặt bọn tỷ muội.
Cũng bởi vậy, tuy tỷ muội ba người không phải cùng một di nương sinh ra, lại kết thành một sợi dây thừng đoàn kết hữu ái.
“Đại tỷ, nhị tỷ, vì sao hai tỷ còn ăn nói khép nép trước mặt tỷ ta?” Lạc Nguyệt chỉ vào Lạc Sanh, cảm xúc rất là kích động.
Có lẽ là bùng nổ dưới sự áp bức lâu dài khiến người ta có sự tàn nhẫn bất chấp tất cả, Lạc Anh và Lạc Tình căn bản không kéo Lạc Nguyệt đã mất đi sự khống chế với cảm xúc được, chỉ có thể run sợ trong lòng nghe nàng ta thao thao bất tuyệt lên án mạnh mẽ với Lạc Sanh.
“Ngươi cho rằng ngươi vẫn là thiên chi kiêu nữ (con cưng của trời) có thể vô pháp vô thiên à? Mau tỉnh lại đi, nếu phụ thân mất rồi, ngươi cũng sẽ như chúng ta, chẳng phải thứ gì cả. Không chỉ như vậy, những người từng bị ngươi khi dễ khi xưa chắc chắn sẽ tới tìm ngươi tính sổ, dẫm ngươi thành một bãi bùn lầy, đến lúc đó nói không chừng còn liên lụy đến Lạc phủ cũng xui xẻo theo…”
Lạc Sanh bước từng bước đi đến trước mặt Lạc Nguyệt, giơ tay lên.
Lạc Nguyệt lui về phía sau nửa bước, rồi sau đó tức đỏ mặt vì phản xạ khiếp đảm có điều kiện của mình.
Lạc Anh đã giơ tay lên chắn: “Tam muội, muội bớt nóng ——”
Lạc Sanh nâng cổ tay chuyển thành vỗ vỗ cánh tay Lạc Anh, động tác này làm nàng ta ngây ra. Sau đó nàng lại chỉ về phía vạt áo của Lạc Nguyệt, nhàn nhạt nói: “Thắt đai lưng lại đàng hoàng rồi nói.”
Lạc Nguyệt cúi đầu xuống mới phát hiện một chỗ đai lưng tản ra.
Lúc này nàng ta mới nhớ tới khi ở trong phòng đột nhiên nghe được tin Lạc Sanh đã trở lại thì đại kinh thất sắc, tiện tay cầm áo ngoài vắt ở trên bình phong lên rồi vội vàng mặc vào liền chạy ra.
Có lẽ là đai lưng tản ra khi mải chạy trên đường, cũng có thể là vốn đã quên thắt…
Trước mắt bao người, Lạc Nguyệt xấu hổ đến bên tai đỏ bừng, khí thế tức giận mắng Lạc Sanh đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cảnh tượng bởi vì một câu nhẹ như lông hồng của Lạc Sanh mà lập tức yên tĩnh.
Lạc Sanh chờ Lạc Nguyệt hoảng loạn sửa sang lại quần áo xong, mới không nhanh không chậm nói: “Bây giờ có thể nói lại chút coi vì sao phụ thân bị ám sát nằm ở trên giường lại liên quan đến ta hay không?”
Mắt thấy Lạc Nguyệt nhíu mày lại muốn tức giận, Lạc Sanh nhíu mày: “Nếu mắng chửi mà có thể giải quyết vấn đề, còn đến lượt ngươi mắng đấy à?”
Một câu khiến Lạc Nguyệt nghẹn đến quên luôn định mắng cái gì.
Lạc Sanh nhìn về phía thiếu nữ áo tím: “Nếu tứ muội không lý trí như vậy, vậy mời đại tỷ nói một chút đi.”
Lạc Nguyệt bực đến mở to hai mắt.
Nàng ta không lý trí? Nhìn thấy nam tử tuấn tiếu liền không nhịn được đùa giỡn một chút, Lạc Sanh lấy đâu ra mặt mũi mà nói được loại lời này?
Mà Lạc Anh và Lạc Tình liếc nhau, trong lòng sinh ra kỳ quái.
Dường như Tam muội có hơi khang khác.
“Đại tỷ?”
Lạc Anh hoàn hồn, miễn cưỡng cười cười với Lạc Sanh: “Tam muội còn nhớ Tư công tử không?”
Lạc Sanh bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”
Đương nhiên nàng nhớ rõ, người gọi là Tư công tử, chính là trai lơ Lạc cô nương cướp về ở trên đường.
Trong mắt Lạc Anh mang theo hận ý, giọng nói không tự giác trở nên lạnh lẽo: “Người đâm phụ thân bị thương chính là hắn!”
Lạc Sanh im lặng.
Nàng biết một cô nương thích dưỡng trai lơ có thể chọc phiền toái, lại không nghĩ rằng có thể chọc ra phiền toái lớn như vậy!
Đương nhiên, trên đời này bất cứ kẻ nào cũng có thể chỉ trích Lạc cô nương, duy độc nàng không thể.
Khối thân thể này là của Lạc cô nương, chỉ dựa vào điểm này, nàng đã không trả được phần tình ấy.
Trầm mặc trong chốc lát, Lạc Sanh xoay người: “Ta đi xem phụ thân trước.”
Lạc Nguyệt cắn môi nhìn bóng dáng Lạc Sanh: “Đại tỷ, nhị tỷ, hai tỷ xem, tỷ ta cũng biết không mặt mũi nói ——”
“Được rồi, tứ muội, muội bớt tranh cãi. Tam muội cũng đi vào xem phụ thân rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Lạc Anh vỗ vỗ cánh tay Lạc Nguyệt, kéo nàng ta đi vào bên trong.
Một loạt di nương đứng trên hành lang ào ạt tránh ra, tùy cho Lạc Sanh đẩy cửa mà vào.
Đến khi đám người Lạc Anh cũng đi vào, ánh mắt một đám di nương tự nhiên dừng ở trên người Thịnh Tam Lang.
Thịnh Tam Lang mới được chứng kiến cảnh tượng tiểu thư khuê các xa nhà trở về, nghênh đón đầu tiên lại là một vị tiểu thư khuê các khác mắng to một trận, thế cho nên hiện tại còn chưa lấy lại tinh thần, vốn nên đi theo Lạc Sanh cùng vào xem cô phụ (chồng của cô cô) cũng quên mất.
Thiếu niên đã quên chính sự hứng lấy đánh giá của một đám phụ nhân chỉ cảm thấy áp lực như núi, theo bản năng lộ ra một nụ cười thẹn thùng.
Nụ cười này lập tức đánh vỡ sự trầm mặc của các di nương.
“Trời ạ, đây là trai lơ cô nương mang về à?”
“Không thể nào đâu, không phải cô nương bị lão gia đưa đến nhà ngoại sao, ta nghe nói Thịnh gia Kim Sa là dòng dõi thư hương, có thể ngồi xem cô nương dưỡng trai lơ sao?”
Một vị di nương mặc áo ngoài màu đinh hương vẫy vẫy khăn tay, lấy giọng điệu làm rõ thiên cơ nói: “Sao lại không thể chứ, lão gia của chúng ta cũng không quản được cô nương dưỡng trai lơ, Thịnh gia có thể quản được sao?”
Chúng di nương nghĩ nghĩ, đồng thời gật đầu: “Lục muội (Lục tỷ), ngươi nói có lý nha!”
Thịnh Tam Lang thính tai, cho dù nhĩ lực bình thường, một đám phụ nhân nghị luận như vậy cũng không có khả năng không nghe được.
Trai lơ được mang về? Đây chẳng lẽ là nói chính hắn?
Nhìn một cái sang Tú Nguyệt không có cảm giác tồn tại, Thịnh Tam Lang cảm thấy mình không có hiểu sai.
Xác định chắc chắn người bọn họ nói là hắn, cũng không thể là Tú Cô!
Còn có lý, có lý cái rắm!
Chuyện liên quan đến danh tiết, Thịnh Tam Lang không thể tiếp tục trầm mặc, ho khan thật mạnh một tiếng làm nhóm phụ nhân ngừng nghị luận.
“Ta là tam biểu ca của Lạc Sanh. Xin các vị nhường một chút, ta vào xem cô phụ.”
Chúng di nương yên lặng nhường đường, thấy Thịnh Tam Lang đã vào cửa, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau một chút.
Một vị di nương hạ giọng nói: “Không nghĩ tới cô nương ngay cả biểu ca cũng có thể vô danh vô phận mang về nhà…” (ý là không cho người ta danh phận ấy:v)
Thịnh Tam Lang nghe hết những lời này không lọt một chữ, lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã quỵ.
Hắn chỉ là vì một miếng ăn mà đưa biểu muội vào kinh, không nghĩ tới đáp cả trong sạch vào —— ít nhất cũng không thể vô danh vô phận chứ!
So với ầm ĩ ngoài phòng, trong phòng lại rơi vào sự yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông.
Lạc Sanh nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên trên giường, trong lòng rét run.
Gương mặt này, nàng đã từng gặp.