Chương 17: Thuốc
Tuy Thịnh Giai Ngọc nhìn không hiểu ánh mắt của Hồng Đậu, lại bị lời Hồng Đậu nói làm cho ghê tởm, bực mình nói: “Ai muốn cùng lên phố với cô nương của các ngươi, đừng có nói bậy!”
Hồng Đậu liền trợn trắng mắt: “Trong lòng muốn còn không thừa nhận, không muốn thì cô đi theo bọn ta làm gì?”
Cho rằng cô nương tìm được lang quân anh tuấn sẽ tiện nghi cho nàng ấy? Thật là mơ tưởng hão huyền.
Thịnh Giai Ngọc tức giận đến mức thốt ra: “Ta lo lắng Lạc Sanh lại gặp rắc rối mới đi theo.”
Cuối cùng Lạc Sanh mở miệng, giọng điệu lãnh đạm: “Nếu ta gặp rắc rối, biểu muội có thể ngăn cản à?”
“Ta ——” Thịnh Giai Ngọc rất muốn nói nàng ấy có thể, nhưng rốt cuộc không làm được chuyện trợn mắt nói dối, bị nghẹn đến một hồi lâu nói không nên lời.
“Đi thôi.” Lạc Sanh nhàn nhạt gọi Hồng Đậu một tiếng, không để ý tới Thịnh Giai Ngọc.
Thịnh Giai Ngọc đuổi theo: “Lạc Sanh, ta đã nghe được!”
Lạc Sanh lại dừng bước chân lần nữa, nhẹ nhàng nhếch đuôi lông mày lên.
Thịnh Giai Ngọc cho rằng đã bắt được nhược điểm của Lạc Sanh, cười lạnh nói: “Ngươi bốc thuốc lung tung cho biểu đệ, có phải muốn hại chết biểu đệ hay không?”
Lạc Sanh nhíu mày nhìn chằm chằm Thịnh Giai Ngọc một lúc lâu mới khe khẽ thở dài.
“Ngươi đây là có ý gì?”
Lạc Sanh cười cười: “Phụ thân ta từng nói với ta, Thịnh gia là dòng dõi thư hương.”
Hồng Đậu kích động một trận.
Đại đô đốc từng nói lời này, đặc biệt là khi đưa cô nương rời kinh đã nói mấy lần, bảo cô nương tới Thịnh phủ có dòng dõi thư hương thì đừng có tùy hứng nữa.
Ơn giời, cô nương đây là nhớ lại rồi!
Tiểu nha hoàn kích động đến mức túm ống tay áo Lạc Sanh.
Lạc Sanh bất đắc dĩ run run khóe miệng.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết phụ thân của Lạc cô nương đã từng nói mấy câu kiểu này, tiểu nha hoàn kích động cái gì.
Nếu nàng thật sự có thể có được ký ức của Lạc cô nương mới dọa người, như vậy đến tột cùng nàng là Lạc Sanh, hay là Thanh Dương quận chúa?
“Thì sao chứ?” Thịnh Giai Ngọc không biết vì sao Lạc Sanh lại nói đến cái này, không hiểu ra sao.
Lạc Sanh mím môi: “Ngôn hành cử chỉ của biểu muội, ngược lại không giống cô nương có xuất thân dòng dõi thư hương.”
Nàng nói lời này không mang theo sự trào phúng cũng không mang theo kích động, bình bình tĩnh tĩnh, lãnh lãnh đạm đạm, lại giống như một cái tát vang dội tát lên mặt Thịnh Giai Ngọc, khiến nàng ấy xấu hổ lúng túng.
Đột nhiên mặt Thịnh Giai Ngọc đỏ lên.
Lạc Sanh gật đầu nhẹ với Thịnh Giai Ngọc, đi về phía trước vài bước lại ngừng chân lại.
Phía trước không xa có một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đứng đấy, cao ráo lịch sự tao nhã, như một gốc cây ngọc lan nở rộ.
Thấy Lạc Sanh dừng chân, Tô Diệu đạm đạm cười.
Mặt Lạc Sanh không cảm xúc đi qua.
Tô Diệu ngẩn người, lúc này mới nhìn về phía Thịnh Giai Ngọc.
Thịnh Giai Ngọc thu thập tâm tình xong, hơi cong gối với Tô Diệu: “Tô nhị ca.”
Giọng Tô Diệu ôn hòa: “Đại cô nương và Lạc cô nương cãi nhau sao?”
Thịnh Giai Ngọc ấp úng nói: “Chỉ là tranh chấp vài câu, cũng không phải cãi nhau.”
“Vì sao mà nổi lên tranh chấp?”
Thịnh Giai Ngọc có chút kinh ngạc.
Tranh chấp giữa nữ tử, nàng ấy cho rằng Tô Diệu sẽ không truy vấn.
Xuất phát từ tín nhiệm thanh mai trúc mã, Thịnh Giai Ngọc vẫn giải thích: “Biểu đệ nhiễm phong hàn, vậy mà Lạc Sanh lại chạy ra ngoài bốc thuốc lung tung.”
“Thì ra là như thế. Vậy bệnh tình Lạc công tử thế nào rồi, sao đột nhiên lại nhiễm phong hàn?”
“Biểu đệ nhất định sẽ không có việc gì.” Thịnh Giai Ngọc cắn môi nói.
Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, đương nhiên nàng ấy không thể nói nguyên nhân biểu đệ nhiễm phong hàn.
Dường như Tô Diệu phát hiện Thịnh Giai Ngọc không muốn nhiều lời, chuyển đề tài: “Ngày thường đều là nhị cô nương và đại cô nương cùng nhau ra ngoài, sao hôm nay chỉ có một mình?”
Nhắc tới Thịnh Giai Lan, ánh mắt Thịnh Giai Ngọc tối sầm lại, che giấu: “Nhị muội bị bệnh, phải dưỡng bệnh cho khoẻ.”
Mắt Tô Diệu lộ ra vẻ đồng tình: “Nhị cô nương và Lạc công tử đều bị bệnh, thật là làm người khác lo lắng. Đại cô nương hãy yên tâm, nhất định bọn họ sẽ tốt lên.”
“Đa tạ lời hay của Tô nhị ca, ta về phủ trước.” Thịnh Giai Ngọc thất thần nói tạ rồi vội vã cáo từ.
Nàng ấy còn phải nhanh chóng nói chuyện Lạc Sanh hồ nháo cho mẫu thân, đỡ cho Lạc Sanh tai họa biểu đệ, nào có tâm tư nói xấu với Tô Diệu.
Mắt thấy bóng dáng Thịnh Giai Ngọc biến mất ở trong tầm mắt, lúc này Tô Diệu mới đi về phía Tô phủ, thư đồng mang theo rương đựng sách nhắm mắt đi theo phía sau.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Thịnh Giai Ngọc trở lại Thịnh phủ, đi thẳng đến chỗ Đại thái thái ở.
Đại thái thái xử lý xong chuyện nhà vừa mới rảnh rỗi, nghe nha hoàn bẩm báo đại cô nương tới, vội cho tiến vào.
“Sao mà chạy đến mức mồ hôi đầy đầu thế?” Vừa thấy bộ dáng Thịnh Giai Ngọc thở hổn hển, Đại thái thái dỗi nói.
Tuy tính tình Giai Ngọc hoạt bát, trước kia còn có dáng vẻ tiểu thư khuê các, từ khi biểu cô nương tới đã biến thành hấp tấp.
Thịnh Giai Ngọc bất chấp uống miếng nước nhuận họng, vội nói: “Nương, quả nhiên Lạc Sanh lại làm bậy!”
Đại thái thái chỉ chỉ vào trán Thịnh Giai Ngọc: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được hô thẳng tên của biểu tỷ con.”
Thịnh Giai Ngọc không cho là đúng bĩu môi: “Nhưng đối với kiểu người như nàng ta vậy con không gọi ra miệng được.”
Sắc mặt Đại thái thái hơi trầm xuống: “Giai Ngọc, chẳng lẽ con cảm thấy đối phương thô lỗ, nên cũng lấy thô lỗ tương đãi giống như thế?”
Đã trải qua chuyện của Thịnh Giai Lan, Đại thái thái cảm thấy không thể lại dung túng con gái nữa.
Thịnh Giai Ngọc bị hỏi ngớ người.
Đại thái thái giơ tay xoa xoa tóc con gái, lời nói thấm thía: “Đừng có làm bản thân biến thành bộ dáng mình ghét nhất.”
Thịnh Giai Ngọc dần dần đỏ mặt, cúi đầu nói: “Nương, con biết rồi.”
Nàng ấy chán ghét Lạc Sanh, chán ghét đối phương mang đến phiền toái cho Thịnh phủ, chán ghét đối phương làm Thịnh gia bị hàng xóm láng giềng nghị luận cười nhạo, vì thế nên giương nanh múa vuốt đánh trả, lại quên mất bản thân giương nanh múa vuốt cũng khó coi.
Thịnh Giai Ngọc âm thầm cảnh giác, trái lại nhắc tới Lạc Sanh đã chịu kêu biểu tỷ: “Con đi theo biểu tỷ ra ngoài, phát hiện nàng ta vào Tế Thế Đường mua thuốc. Nương, khẳng định nương không thể tưởng tượng được nàng mua thuốc làm gì đâu.”
Đại thái thái phối hợp lộ ra ánh mắt dò hỏi.
Trong mắt Thịnh Giai Ngọc hiện lên phẫn nộ: “Thế mà nàng ta muốn bốc thuốc lung tung cho biểu đệ uống!”
“Cái gì?” Đại thái thái thật sự hoảng sợ, “Giai Ngọc, chẳng lẽ con nhìn lầm rồi?”
“Chính tai con nghe được, không sai đâu. Nói không chừng hiện tại nàng ta đã mang theo thang thuốc lung tung đó đến chỗ biểu đệ rồi.”
Đại thái thái nghĩ đến sự tình nghiêm trọng, vội phân phó đại nha hoàn Sương Diệp đến chỗ Lạc Thần tìm hiểu rõ ràng.
Hai mẹ con đợi một thời gian, Sương Diệp trở về bẩm báo: “Nô tỳ đã hỏi Phù Tùng, biểu cô nương không qua đó.”
Đại thái thái nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Sương Diệp nói: “Nhưng mà Hồng Đậu đã mời Vương đại phu đang chỉ Phù Tùng sắc thuốc đi rồi.”
Thịnh Giai Ngọc vội la lên: “Nương, nàng ta định bắt Vương đại phu sắc thuốc cho nàng ta, lại đem thuốc đã sắc xong cho biểu đệ uống. Nương cũng không thể để nàng ta làm bậy, vốn dĩ thân thể biểu đệ đã yếu, không chịu nổi nàng ta lăn lộn tầm bậy đâu.”
Đại thái thái không khỏi gật đầu.
Ngay cả người khoẻ uống thuốc lung tung cũng có thể hư người, huống chi Lạc Thần như vậy.
“Nương, nếu không con đến chỗ nàng ta một chuyến.”
“Hiện tại qua ngăn cản không thích hợp. Biểu tỷ con có thể nói dối là sắc cho mình.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Đại thái thái trầm ngâm một lúc, phân phó Sương Diệp: “Ngươi qua nói với Phù Tùng một tiếng, nếu biểu cô nương mang mấy thứ kỳ quái quái cho biểu công tử dùng, bảo hắn ta nhất định phải ngăn lại, lặng lẽ sai người lại đây báo tin.”
Vào đêm, Lạc Thần mãi không hạ sốt, ảnh hưởng đến toàn bộ Thịnh phủ ngủ không an ổn.
Ngày hôm sau Thịnh lão thái thái tự mình qua canh chừng, hơn nữa còn mời hết mấy vị đại phu có thanh danh ở Kim Sa tới.
Sau khi các đại phu hội chẩn rất không lạc quan: Nếu tối nay người bệnh lại không hạ sốt, vậy thì nguy hiểm.
Chờ đến khi sao đầy trời, Lạc Sanh mang theo Hồng Đậu bước vào cửa viện của Lạc Thần.
Hồng Đậu liền trợn trắng mắt: “Trong lòng muốn còn không thừa nhận, không muốn thì cô đi theo bọn ta làm gì?”
Cho rằng cô nương tìm được lang quân anh tuấn sẽ tiện nghi cho nàng ấy? Thật là mơ tưởng hão huyền.
Thịnh Giai Ngọc tức giận đến mức thốt ra: “Ta lo lắng Lạc Sanh lại gặp rắc rối mới đi theo.”
Cuối cùng Lạc Sanh mở miệng, giọng điệu lãnh đạm: “Nếu ta gặp rắc rối, biểu muội có thể ngăn cản à?”
“Ta ——” Thịnh Giai Ngọc rất muốn nói nàng ấy có thể, nhưng rốt cuộc không làm được chuyện trợn mắt nói dối, bị nghẹn đến một hồi lâu nói không nên lời.
“Đi thôi.” Lạc Sanh nhàn nhạt gọi Hồng Đậu một tiếng, không để ý tới Thịnh Giai Ngọc.
Thịnh Giai Ngọc đuổi theo: “Lạc Sanh, ta đã nghe được!”
Lạc Sanh lại dừng bước chân lần nữa, nhẹ nhàng nhếch đuôi lông mày lên.
Thịnh Giai Ngọc cho rằng đã bắt được nhược điểm của Lạc Sanh, cười lạnh nói: “Ngươi bốc thuốc lung tung cho biểu đệ, có phải muốn hại chết biểu đệ hay không?”
Lạc Sanh nhíu mày nhìn chằm chằm Thịnh Giai Ngọc một lúc lâu mới khe khẽ thở dài.
“Ngươi đây là có ý gì?”
Lạc Sanh cười cười: “Phụ thân ta từng nói với ta, Thịnh gia là dòng dõi thư hương.”
Hồng Đậu kích động một trận.
Đại đô đốc từng nói lời này, đặc biệt là khi đưa cô nương rời kinh đã nói mấy lần, bảo cô nương tới Thịnh phủ có dòng dõi thư hương thì đừng có tùy hứng nữa.
Ơn giời, cô nương đây là nhớ lại rồi!
Tiểu nha hoàn kích động đến mức túm ống tay áo Lạc Sanh.
Lạc Sanh bất đắc dĩ run run khóe miệng.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết phụ thân của Lạc cô nương đã từng nói mấy câu kiểu này, tiểu nha hoàn kích động cái gì.
Nếu nàng thật sự có thể có được ký ức của Lạc cô nương mới dọa người, như vậy đến tột cùng nàng là Lạc Sanh, hay là Thanh Dương quận chúa?
“Thì sao chứ?” Thịnh Giai Ngọc không biết vì sao Lạc Sanh lại nói đến cái này, không hiểu ra sao.
Lạc Sanh mím môi: “Ngôn hành cử chỉ của biểu muội, ngược lại không giống cô nương có xuất thân dòng dõi thư hương.”
Nàng nói lời này không mang theo sự trào phúng cũng không mang theo kích động, bình bình tĩnh tĩnh, lãnh lãnh đạm đạm, lại giống như một cái tát vang dội tát lên mặt Thịnh Giai Ngọc, khiến nàng ấy xấu hổ lúng túng.
Đột nhiên mặt Thịnh Giai Ngọc đỏ lên.
Lạc Sanh gật đầu nhẹ với Thịnh Giai Ngọc, đi về phía trước vài bước lại ngừng chân lại.
Phía trước không xa có một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đứng đấy, cao ráo lịch sự tao nhã, như một gốc cây ngọc lan nở rộ.
Thấy Lạc Sanh dừng chân, Tô Diệu đạm đạm cười.
Mặt Lạc Sanh không cảm xúc đi qua.
Tô Diệu ngẩn người, lúc này mới nhìn về phía Thịnh Giai Ngọc.
Thịnh Giai Ngọc thu thập tâm tình xong, hơi cong gối với Tô Diệu: “Tô nhị ca.”
Giọng Tô Diệu ôn hòa: “Đại cô nương và Lạc cô nương cãi nhau sao?”
Thịnh Giai Ngọc ấp úng nói: “Chỉ là tranh chấp vài câu, cũng không phải cãi nhau.”
“Vì sao mà nổi lên tranh chấp?”
Thịnh Giai Ngọc có chút kinh ngạc.
Tranh chấp giữa nữ tử, nàng ấy cho rằng Tô Diệu sẽ không truy vấn.
Xuất phát từ tín nhiệm thanh mai trúc mã, Thịnh Giai Ngọc vẫn giải thích: “Biểu đệ nhiễm phong hàn, vậy mà Lạc Sanh lại chạy ra ngoài bốc thuốc lung tung.”
“Thì ra là như thế. Vậy bệnh tình Lạc công tử thế nào rồi, sao đột nhiên lại nhiễm phong hàn?”
“Biểu đệ nhất định sẽ không có việc gì.” Thịnh Giai Ngọc cắn môi nói.
Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, đương nhiên nàng ấy không thể nói nguyên nhân biểu đệ nhiễm phong hàn.
Dường như Tô Diệu phát hiện Thịnh Giai Ngọc không muốn nhiều lời, chuyển đề tài: “Ngày thường đều là nhị cô nương và đại cô nương cùng nhau ra ngoài, sao hôm nay chỉ có một mình?”
Nhắc tới Thịnh Giai Lan, ánh mắt Thịnh Giai Ngọc tối sầm lại, che giấu: “Nhị muội bị bệnh, phải dưỡng bệnh cho khoẻ.”
Mắt Tô Diệu lộ ra vẻ đồng tình: “Nhị cô nương và Lạc công tử đều bị bệnh, thật là làm người khác lo lắng. Đại cô nương hãy yên tâm, nhất định bọn họ sẽ tốt lên.”
“Đa tạ lời hay của Tô nhị ca, ta về phủ trước.” Thịnh Giai Ngọc thất thần nói tạ rồi vội vã cáo từ.
Nàng ấy còn phải nhanh chóng nói chuyện Lạc Sanh hồ nháo cho mẫu thân, đỡ cho Lạc Sanh tai họa biểu đệ, nào có tâm tư nói xấu với Tô Diệu.
Mắt thấy bóng dáng Thịnh Giai Ngọc biến mất ở trong tầm mắt, lúc này Tô Diệu mới đi về phía Tô phủ, thư đồng mang theo rương đựng sách nhắm mắt đi theo phía sau.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Thịnh Giai Ngọc trở lại Thịnh phủ, đi thẳng đến chỗ Đại thái thái ở.
Đại thái thái xử lý xong chuyện nhà vừa mới rảnh rỗi, nghe nha hoàn bẩm báo đại cô nương tới, vội cho tiến vào.
“Sao mà chạy đến mức mồ hôi đầy đầu thế?” Vừa thấy bộ dáng Thịnh Giai Ngọc thở hổn hển, Đại thái thái dỗi nói.
Tuy tính tình Giai Ngọc hoạt bát, trước kia còn có dáng vẻ tiểu thư khuê các, từ khi biểu cô nương tới đã biến thành hấp tấp.
Thịnh Giai Ngọc bất chấp uống miếng nước nhuận họng, vội nói: “Nương, quả nhiên Lạc Sanh lại làm bậy!”
Đại thái thái chỉ chỉ vào trán Thịnh Giai Ngọc: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được hô thẳng tên của biểu tỷ con.”
Thịnh Giai Ngọc không cho là đúng bĩu môi: “Nhưng đối với kiểu người như nàng ta vậy con không gọi ra miệng được.”
Sắc mặt Đại thái thái hơi trầm xuống: “Giai Ngọc, chẳng lẽ con cảm thấy đối phương thô lỗ, nên cũng lấy thô lỗ tương đãi giống như thế?”
Đã trải qua chuyện của Thịnh Giai Lan, Đại thái thái cảm thấy không thể lại dung túng con gái nữa.
Thịnh Giai Ngọc bị hỏi ngớ người.
Đại thái thái giơ tay xoa xoa tóc con gái, lời nói thấm thía: “Đừng có làm bản thân biến thành bộ dáng mình ghét nhất.”
Thịnh Giai Ngọc dần dần đỏ mặt, cúi đầu nói: “Nương, con biết rồi.”
Nàng ấy chán ghét Lạc Sanh, chán ghét đối phương mang đến phiền toái cho Thịnh phủ, chán ghét đối phương làm Thịnh gia bị hàng xóm láng giềng nghị luận cười nhạo, vì thế nên giương nanh múa vuốt đánh trả, lại quên mất bản thân giương nanh múa vuốt cũng khó coi.
Thịnh Giai Ngọc âm thầm cảnh giác, trái lại nhắc tới Lạc Sanh đã chịu kêu biểu tỷ: “Con đi theo biểu tỷ ra ngoài, phát hiện nàng ta vào Tế Thế Đường mua thuốc. Nương, khẳng định nương không thể tưởng tượng được nàng mua thuốc làm gì đâu.”
Đại thái thái phối hợp lộ ra ánh mắt dò hỏi.
Trong mắt Thịnh Giai Ngọc hiện lên phẫn nộ: “Thế mà nàng ta muốn bốc thuốc lung tung cho biểu đệ uống!”
“Cái gì?” Đại thái thái thật sự hoảng sợ, “Giai Ngọc, chẳng lẽ con nhìn lầm rồi?”
“Chính tai con nghe được, không sai đâu. Nói không chừng hiện tại nàng ta đã mang theo thang thuốc lung tung đó đến chỗ biểu đệ rồi.”
Đại thái thái nghĩ đến sự tình nghiêm trọng, vội phân phó đại nha hoàn Sương Diệp đến chỗ Lạc Thần tìm hiểu rõ ràng.
Hai mẹ con đợi một thời gian, Sương Diệp trở về bẩm báo: “Nô tỳ đã hỏi Phù Tùng, biểu cô nương không qua đó.”
Đại thái thái nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Sương Diệp nói: “Nhưng mà Hồng Đậu đã mời Vương đại phu đang chỉ Phù Tùng sắc thuốc đi rồi.”
Thịnh Giai Ngọc vội la lên: “Nương, nàng ta định bắt Vương đại phu sắc thuốc cho nàng ta, lại đem thuốc đã sắc xong cho biểu đệ uống. Nương cũng không thể để nàng ta làm bậy, vốn dĩ thân thể biểu đệ đã yếu, không chịu nổi nàng ta lăn lộn tầm bậy đâu.”
Đại thái thái không khỏi gật đầu.
Ngay cả người khoẻ uống thuốc lung tung cũng có thể hư người, huống chi Lạc Thần như vậy.
“Nương, nếu không con đến chỗ nàng ta một chuyến.”
“Hiện tại qua ngăn cản không thích hợp. Biểu tỷ con có thể nói dối là sắc cho mình.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Đại thái thái trầm ngâm một lúc, phân phó Sương Diệp: “Ngươi qua nói với Phù Tùng một tiếng, nếu biểu cô nương mang mấy thứ kỳ quái quái cho biểu công tử dùng, bảo hắn ta nhất định phải ngăn lại, lặng lẽ sai người lại đây báo tin.”
Vào đêm, Lạc Thần mãi không hạ sốt, ảnh hưởng đến toàn bộ Thịnh phủ ngủ không an ổn.
Ngày hôm sau Thịnh lão thái thái tự mình qua canh chừng, hơn nữa còn mời hết mấy vị đại phu có thanh danh ở Kim Sa tới.
Sau khi các đại phu hội chẩn rất không lạc quan: Nếu tối nay người bệnh lại không hạ sốt, vậy thì nguy hiểm.
Chờ đến khi sao đầy trời, Lạc Sanh mang theo Hồng Đậu bước vào cửa viện của Lạc Thần.