Chương 17: Lúc Nhỏ 2
Edit by Triệu Viu"Tiểu tạp chủng", "dây giống hỗn tạp", "tội phạm giết người", "Ác đồng"......Sáng sớm mùa hè đó, gió thổi từng đợt, sau cơn mưa trong không khí ẩm ướt nổi lên mùi hoa hòe. Thiếu niên nhỏ trước đình viện xinh đẹp nghiêng mắt, nắm đầu ngón tay lại vào trong lòng bàn tay.Lặng lẽ xoay người rời đi.Lời đồn đại là sự ẩm ướt trong những ngày mưa, là nước bẩn dâng đến chân trong mương sau mưa. Là bụi bẩn dơ dáy, có thể nhìn thấy khắp nơi, điên cuồng sinh trưởng.Sơ Ngữ gần như ngày nào cũng có thể nhìn thấy đứa bé kia, cô độc giống như một bóng đen.Anh mỗi ngày đều dọc theo mái hiên góc tường du đãng, cũng không nói chuyện với bất kỳ kẻ nào, chỉ dọc theo con đường trước cửa, vẫn đi tới đi lui, vẻ mặt luôn âm u đến có chút cổ quái.Một ngày nọ, chưa đến chạng vạng, sắc trời đã chìm xuống.Anh trai đi học cờ vây, ba mẹ không ở nhà. Sơ Ngữ đứng trên bậc thềm trước cửa, nhìn bóng cây ngô đồng lắc lư, nhớ tới buổi sáng mẹ nhắc tới, đêm nay có bão tới. Mà anh trai lúc ra ngoài không mang theo ô, cô rất lo lắng.Do dự đi qua một lúc lâu, cuối cùng cô chọn cầm lấy một chiếc ô, đi tìm anh trai.Đi đến đầu ngõ, gió đột nhiên thổi dữ dội. Cành ngô đồng bên đường bị gió thổi đến run rẩy, lá cây rộng màu xanh bay tán loạn xung quanh.Sơ Ngữ đón gió lớn đứng ở đầu ngõ, cẩn thận phân biệt phương hướng anh trai đi học.Ngay lúc cô chuẩn bị rẽ trái, phía trước có một người phụ nữ nhặt rác đẩy xe rác đi ra. Thân thể gầy gò của bà ấy bị gió mạnh thổi đến lay động khó đi, trên xe đẩy buộc đầy vỏ lon rỗng giấy cũ nát và các vật tái chế khác.Cả người bà ấy đảo đi về phía trước hai bước, đột nhiên gió mạnh hung hăng càn quấy, thổi bụi đất cuốn lên giữa không trung. Sau một cái xóc nảy, thổi bay hết tất cả phế liệu trên xe đẩy của bà ấy.Sơ Ngữ vừa định tiến lên giúp đỡ, đã thấy có một cậu bé chạy tới trước mặt bà ấy. Đi vào trong đống hỗn độn đầy đất, cúi người nhặt những vỏ lon giấy vụn và bình giấy xung quanh mặt đất, lần lượt đặt trở lại xe đẩy. Cuối cùng, anh giúp bà ấy đẩy xe trở lại con hẻm tối chắn gió, bóng dáng dần dần biến mất ở phía xa.Sơ Ngữ sững sờ tại chỗ, không thể tin được cậu bé kia chính là ác đồng ương ngạnh hung ác trong miệng người khác.—Sơ Ngữ có ấn tượng đặc biệt sâu sắc đối với mùa hè năm tám tuổi, nháy mắt nhìn thấy Cố Thiên Hòa kia, cứ như đều vững vàng khắc sâu trong trí nhớ.Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên nói chuyện với Thiên Hòa, là vào một buổi tối thứ sáu nào đó, ngày đó Sơ Ngữ đi ra từ nhà Nữu Nữu, đi đến đầu ngõ, thấy cậu bé kia đứng xa dưới mái hiên nhìn mình. Cách một con đường hẹp khoảng cách, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm của hắn giống như là một tia sáng trong ngày mưa bụi tro tro bụi bặm đột nhiên phá vỡ chân trời.Sơ Ngữ ngẩn người, chỉ thấy lúc này anh cúi đầu, quay mặt đi, đối diện với góc tường, nhàm chán đá vào tường.Ngày đó trời vừa mới mưa, Sơ Ngữ đến gần, nhìn thấy trên sợi tóc trước trán cậu bé kia còn dính hơi ẩm của nước mưa, trên mặt đất quanh quẩn xuất hiện những vết mưa tụ lại thành một vũng nước nông cạn, mây xanh tươi tốt trên tường vây chật chội xây ra một mạng lưới an toàn.