Chương 53: Phiên ngoại 1: Bảo bối, đến lúc trả nợ rồi
Kể từ khi quyết định thi nghiên cứu sinh, Hề Mạn ban ngày làm việc, buổi tối học tập.
Mặc dù mệt mỏi nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú và viên mãn.
Bước sang tháng 12, nhiệt độ giảm xuống từng ngày, ngày thi cũng dần đến gần.
Hôm nay, tới lúc gần tan làm, Hề Mạn đang ngồi trước bàn máy tính làm việc, Việt Hiểu Tuấn ngồi đối diện cô nói: "Chị Hề, em đã sắp xếp xong tài liệu điều tra về dự án của Lạc Uý, vừa gửi chúng vào hòm thư của chị rồi đó."
"Ừm, tôi biết rồi." Hề Mạn mở hòm thư, nhận được một văn kiện Việt Hiểu Tuấn gửi tới.
Cô đang mở ra đọc, Việt Hiểu Tuấn nhìn sang: "Chị Hề, cuối tuần này chị phải đi thi nhỉ, cố lên nha, em tin tưởng chị!"
Hề Mạn khẽ mỉm cười: "Cảm ơn."
Nhắc tới kì thi nghiên cứu sinh sắp tới, trước đó cô luôn tràn đầy tự tin, nhưng gần đây có một vài lo lắng không nói nên lời.
Còn nửa tiếng nữa mới tan làm, Hề Mạn làm việc có chút không vào, cô tắt hòm thư, suy tư một hồi rồi gửi tin nhắn cho Mạc Thấm: 【 Chuyên ngành tài chính của đại học A là một đề án độc lập, điểm số hàng năm rất cao, có khi nào tớ sẽ không thể vượt qua kỳ thi này không nhỉ?】
Thấm Bảo: 【 Nhất định có thể mà, tớ tin tưởng cậu tuyệt đối!】
Hề Mạn: 【 Hai ngày nay không biết tớ có chuyện gì, càng ngày càng căng thẳng. 】
Thấm Bảo: 【 Là do cậu tự tạo áp lực quá lớn cho mình đấy, lúc này cậu phải di dời lực chú ý, tìm biện pháp thả lỏng một tí. 】
Hề Mạn: 【 Tớ cũng biết vậy, chỉ là làm cái gì cũng không có hứng thú, trong đầu luôn nghĩ đến kỳ thi cuối tuần. 】
Thấm Bảo: 【 Nếu không thì, tớ kể chuyện bát quái cho cậu nghe nhé?】
Hề Mạn: 【 Chuyện bát quái trong làng giải trí của các cậu à? Bình thường tớ không đu idol, không biết nhiều minh tinh đâu. 】
Thấm Bảo: 【 Tớ cũng có thể nói cho cậu biết về chuyện của tớ mà. 】
【 Một tháng trước, tớ đã làm một chuyện. 】
Hề Mạn: 【? 】
Thấm Bảo: 【 Có một đêm tớ không ngủ được, tới quán bar, kết quả gặp Văn Gia Chí, lúc đó hình như hai bọn tớ đều uống hơi nhiều............ 】
Khóe mắt Hề Mạn giật giật, tốc độ gõ chữ tăng lên: 【 Dấu chấm lửng của cậu, là cái mà tớ đang nghĩ sao? 】
Thấm bảo: 【 Ừa 】
Hề Mạn: 【!!!!! 】
Thấm Bảo: 【 Bây giờ nghĩ lại đúng là hơi thái quá. 】
【 Anh ấy đưa tớ về nhà, cũng không hàn huyên hay nói năng một lời nào, nhưng không biết tại sao đột nhiên lại hôn nhau, sau đó tình hình vượt quá tầm kiểm soát. 】
Hề Mạn trực tiếp bị kinh động vì chuyện bát quái cô ấy quăng đến: 【 Thì ra tình yêu của người trưởng thành là như thế này sao? 】
Thấm Bảo: 【 Sao có thể là tình yêu? 】
【 Có lẽ là lâu quá không yêu đương, lại uống rượu, cho nên khi ánh mắt chạm nhau, không hẹn mà cùng có phản ứng, đều có ham muốn thân thể của đối phương. 】
Hề Mạn: 【 Chuyện xảy ra từ một tháng trước mà sao bây giờ cậu mới nói cho tớ biết hả! 】
Thấm Bảo: 【 Trước đó tớ không nói cho cậu biết chủ yếu là vì sợ chậm trễ chuyện cậu thi nghiên cứu sinh, hơn nữa chính tớ cũng có chút rối bời. 】
Hề Mạn: 【 Sau đó thì sao? 】
【 Sau đêm đó, hai người có tiến triển gì rồi? 】
Thấm Bảo: 【 Bọn tớ chẳng có tiến triển gì mới cả, anh ta mặc quần áo xong liền rời đi, đêm đó không ngủ lại. 】
【 Sau khi tỉnh rượu, anh ấy lại đến chung cư tìm tớ, có vẻ như muốn nói về chuyện này, nhưng tớ trực tiếp chặn đứng anh ấy, bảo anh ấy đừng để trong lòng, chỉ là cảm xúc nhất thời dâng trào nên phạm sai lầm thôi. Nếu như anh ấy muốn bồi thường thì có thể liên hệ với trợ lý của tớ. 】
【 Sắc mặt anh ấy lúc đó hơi khó coi, rồi từ đó đến giờ chưa từng gặp lại nhau nữa. 】
"......"
Nhìn thấy tin nhắn của Mạc Thấm, Hề Mạn nhất thời không biết phải nói gì.
Cô liên tục gõ rồi xóa trong ô nhập liệu, cuối cùng hỏi: 【 Cậu suy tính thế nào về chuyện giữa cậu với anh ấy? 】
Một lúc lâu sau Mạc Thấm bên kia mới trả lời: 【 Chẳng có suy tính gì cả. 】
【 Sự nghiệp của tớ bây giờ đang ở đỉnh cao, đang sống một cuộc sống tốt đẹp, không nghĩ đến việc đi ăn cỏ nhai lại. 】
【 Tớ đã từng trước mắt trong lòng đều là anh ấy, từng yêu anh ấy sâu sắc, cũng từng được nhận hồi đáp, thật ra đi đến bước này cũng không có gì hối hận hay tiếc nuối cả, trước đây chia tay đã đủ để chứng minh hai bọn tớ không phù hợp rồi. 】
【 Làm người ấy mà, vẫn phải nhìn về phía trước. 】
Hề Mạn cảm khái một tiếng: 【 Tớ thật sự không ngờ, lúc vừa chia tay cậu khóc lóc dữ dội như thế, giống như không vượt qua được rào cản đó, nhưng bây giờ xem ra rất tự do thoải mái nha. 】
【 Quả nhiên là nữ nhân một lòng gây dựng sự nghiệp, trưởng thành lại tự tin, siêu cool! 】
Thấm Bảo: 【 Tất nhiên rồi! 】
Thấm Bảo: 【 Cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, hai ngày này thả lỏng đi, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, nhất định sẽ thi đậu thôi. 】
Đang trò chuyện, Hề Mạn nhận được tin nhắn WeChat của Giản Chước Bạch: 【 Em làm xong việc chưa? Cùng về nhà nhé? 】
Hề Mạn liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, đã đến giờ tan sở, đồng nghiệp thu dọn đồ đạc lần lượt rời đi.
Giản Chước Bạch vẫn luôn là người bận rộn, hôm nay anh xong sớm như vậy khiến Hề Mạn khá bất ngờ, liền trả lời tin nhắn: 【 Anh không tăng ca à? 】
Giản tiên sinh (Chồng tôi): 【 Ừ. 】
Hề Mạn làm việc cũng không vào, nói với Mạc Thấm trên WeChat một tiếng, dứt khoát thu dọn đồ đạc.
Kỳ thi sắp đến rồi, hay là cô về nhà đọc thêm sách nhỉ.
Sợ bị đồng nghiệp phát giác ra quan hệ giữa mình và Giản Chước Bạch, Hề Mạn cầm tài liệu giả vờ lên lầu báo cáo với Giản Chước Bạch, sau đó cùng anh đi thang máy chuyên biệt của tổng giám đốc xuống ga ra dưới tầng hầm.
Ngồi ở ghế sau, tài xế còn chưa khởi động xe, Hề Mạn đã mở điện thoại chuẩn bị giải đề.
Còn chưa kịp đọc xong một câu hỏi, Giản Chước Bạch đã vươn bàn tay có khớp xương rõ ràng ra giật lấy điện thoại của cô.
Hề Mạn vô thức ngước mắt lên, thấy anh tắt màn hình điện thoại, đút vào túi của mình.
Nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cô, Giản Chước Bạch nói: "Em áp lực nhiều quá, tạm gác bài thi sang một bên đi, hôm nay không học, để đầu óc trống rỗng một chút."
Giản Chước Bạch rõ ràng cảm nhận được sự lo lắng của cô gần đây, buổi tối học đến nửa đêm, hôm sau trời chưa sáng đã thức dậy, căn bản ngủ chẳng được mấy tiếng.
Giản Chước Bạch bắt lấy tay cô, siết chặt ngón tay cô: "Nếu cứ luôn căng thẳng thì sẽ có vấn đề, thứ bảy này thi rồi, điều chỉnh trạng thái của em trước đã."
Hề Mạn cũng biết cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt, gần đây hiệu suất đọc sách của cô cũng thấp, cho nên cũng không đòi lại điện thoại nữa.
Lực đạo của anh nắn những ngón tay cô vừa phải, chăm chút từng ngón một, Hề Mạn thả lỏng ngả người ra sau, nhắm mắt lại chợp mắt.
Tính toán thời gian thì hẳn là về đến nhà rồi, nhưng xe vẫn chưa dừng lại, Hề Mạn nghi ngờ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện con đường trước mắt không phải đường về nhà mà đang đi đến biệt thự ngoại ô của nhà họ Hề.
Hề Mạn quay sang nhìn anh: "Mình không về nhà sao?"
Giản Chước Bạch nói: "Hoa trà nở rồi, em không muốn đi ngắm sao?"
Nói đến đây, Hề Mạn mới nhớ bây giờ đang là mùa hoa trà nở rộ.
Trước đó cô vẫn luôn bận rộn công việc với kỳ thi nghiên cứu sinh nên quên mất chuyện này.
Xe chạy thẳng đến chân núi, Hề Mạn và Giản Chước Bạch nắm tay nhau đi lên núi.
Vì tan sở sớm, hai người vừa kịp tắm mình trong ánh tà dương cuối cùng, dưới vầng hào quang màu cam ấm áp, những cánh hoa trà xếp tầng tầng lớp lớp, như chiếc váy đỏ tinh xảo xinh đẹp của cô thiếu nữ.
Đi giữa những hàng cây hoa trà, không khí tràn ngập hương thơm ngan ngát, Hề Mạn cảm thấy thể chất lẫn tinh thần đều thoải mái hơn bao giờ hết.
"Hoa trà nở rộ, sinh nhật của em cũng sắp đến rồi." Cô dùng ngón tay xanh xao ngắt cánh hoa, đột nhiên quay người, nghiêng đầu nhìn Giản Chước Bạch, "Đây là sinh nhật đầu tiên của em kể từ khi chúng ta ở bên nhau, anh định tặng gì cho em vậy?"
Giản Chước Bạch cười đi tới: "Nhiều hoa trà như vậy, tặng làm quà sinh nhật cho em vẫn chưa đủ sao?"
"Đương nhiên chưa đủ." Hề Mạn nói, "Em có thể xem như rừng hoa trà này là thành ý của anh khi cầu hôn em, em cũng muốn có quà sinh nhật nữa."
Giản Chước Bạch nhướng mày: "Làm sao em biết anh định cầu hôn em? Chẳng lẽ là tâm linh tương thông?"
Hề Mạn khẽ giật mình, cô chỉ thuận miệng nói vậy, là đùa giỡn với anh thôi.
Việc chuẩn bị cho hôn lễ của hai người đã gần xong, chỉ chờ cô thi nghiên cứu sinh xong là tiến hành, lúc này sao cô có thể quan tâm đến mấy cái thủ tục như cầu hôn chứ?
Ngay lúc cô còn hơi ngây người, Giản Chước Bạch đã quỳ một gối xuống trước mặt cô, tay nâng một hộp trang sức nhung vàng cổ điển tinh xảo, bên trong là một chuỗi dây chuyền hồng ngọc.
Người đàn ông khẽ nâng quai hàm nhẵn nhụi, đồng tử đen láy nhìn qua, hỏi từng chữ: "Hề Mạn, em có đồng ý lấy anh không?"
Đầu óc Hề Mạn đột nhiên trống rỗng, nhất thời không biết nên nói gì, cả người bứt rứt: "Giấy chứng nhận kết hôn cũng nhận rồi, còn cần thiết phải làm màn này nữa sao?"
Giản Chước Bạch: "Chẳng phải chúng ta đã nói sẽ làm tất cả những chuyện lãng mạn rồi sao, anh vẫn chưa chính thức cầu hôn em, nên trình tự thông thường đương nhiên là không thể thiếu."
Cho dù bọn họ bỏ lỡ nhiều năm, nhưng tỏ tình, yêu đương, cầu hôn, cưới hỏi... những thứ mà những cô gái khác có, anh đều sẽ bù đắp cho cô từng chút một.
"Em vẫn chưa trả lời, em có muốn lấy anh không?" Anh nhìn cô, cõi lòng đầy chân thành tha thiết và nhiệt tình.
Làn gió nhẹ mang theo hương hoa trà thơm ngát, Hề Mạn khẽ cong môi, không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Em có!"
Giản Chước Bạch mỉm cười đứng dậy, đặt chuỗi dây chuyền đá quý lên tay cô: "Hồng ngọc có phải rất hợp với màu đỏ của hoa trà không?"
Đó là một viên bảo thạch rất lớn, màu sắc rất đẹp, Hề Mạn vừa nhìn thấy liền lập tức bị thu hút, hai mắt sáng lên, yêu thích không không nỡ tay: "Đẹp quá, em chưa từng thấy viên đá quý nào đẹp như vậy."
Nghĩ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu lên: "Người khác cầu hôn đều trao nhẫn, anh thật sáng tạo nha."
"Chúng ta đã có nhẫn cưới rồi, chuỗi dây chuyền bằng đá quý này là báu vật gia truyền của gia đình ta đấy."
"Báu vật gia truyền?" Động tác Hề Mạn thưởng thức sợi dây chuyền bất giác thận trọng hơn từng tí một.
Vừa rồi nhìn thấy cô đã cảm thấy chiếc vòng cổ này có lai lịch không nhỏ, cho dù là ở buổi đấu giá cũng khó có thể bắt gặp.
Giản Chước Bạch nói: "Bà nội anh có hai món hồi môn quý giá nhất khi kết hôn với ông nội, đó là chuỗi dây chuyền hồng ngọc này và một chiếc vòng tay bạch ngọc. Sau khi ba mẹ anh kết hôn, bà nội đã tặng hai thứ này cho mẹ."
"Sau đó mẹ anh qua đời, anh còn nhỏ, anh trai anh vẫn luôn giữ những thứ này. Lúc trước, anh đến tìm anh ấy bàn chuyện đám cưới của chúng ta, anh ấy lấy chuỗi vòng ngọc này ra, nói là đã tặng chiếc vòng tay bạch ngọc cho chị dâu khi kết hôn rồi, cái này là dành cho em."
Hề Mạn nghe xong những lời này liền vội vàng cất chuỗi dây chuyền bỏ vào trong túi, mày giãn ra, vẻ mặt nhẹ nhỏm sung sướng: "Vật ý nghĩa như vậy em nhất định phải cất giữ cho cẩn thận, biết đâu sau này có thể truyền lại cho con cháu chúng ta."
Khóe môi Giản Chước Bạch nhếch lên một đường cong nhè nhẹ, hai mắt hơi híp lại: "Em đã bắt đầu nghĩ đến chuyện con cái rồi sao?"
Hề Mạn đứng hình hai giây, sau đó mất tự nhiên nghiêng đầu: "Em chỉ tùy tiện nói thôi."
Lời vừa dứt, Giản Chước Bạch đã tiến lên hai bước, đẩy cô vào dưới một gốc cây.
Người đàn ông hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.
Hào quang tan đi, xung quanh dần trở nên ảm đạm, anh mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô gái trong lòng, trong đồng tử đen láy có ánh sao nhàn nhạt lưu chuyển: "Hề Hề, hôn được không?"
Hề Mạn chớp chớp hai hàng mi, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt nóng bỏng không chút giấu giếm của anh.
Anh tựa hồ chỉ muốn hôn, nhưng lại giống như không đơn giản chỉ có vậy, tất cả tình cảm mãnh liệt đều ghi vào đáy mắt, lộ ra dục niệm trắng trợn.
Trong khoảng thời gian này Hề Mạn lúc nào cũng học đến khuya, có lẽ là sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi, Giản Chước Bạch vẫn luôn rất khắc chế chuyện hai người thân mật, có đôi khi còn tắm nước lạnh chịu đựng qua mấy ngày. Phải cho đến hôm nào thực sự không nhịn được nữa, anh mới có thể không thèm quan tâm, đè cô xuống hung hăng làm hai lần.
Lúc anh nhẫn nhịn thì rất giỏi, nhưng một khi đã được ăn ngon ngọt thì khó mà dứt ra được, Hề Mạn khóc lóc cầu xin hay gọi ông xã cũng không có tác dụng, nhất định phải phát tiết xong mới có thể bỏ qua.
Tính toán kỹ lưỡng, đã gần một tuần rồi hai người không làm chuyện đó. Hề Mạn đã sớm rút ra được kinh nghiệm, hôn có thể khơi dậy hào hứng của anh nhiều nhất. Ở đây hôn thì không sao, nhưng nếu khơi dậy xung lực nguyên thủy nhất của anh thì chẳng khác nào đùa với lửa có ngày chết cháy.
Cô cũng không muốn phát sinh chuyện lớn gì đó ở nơi dã ngoại hoang vu này đâu.
Suy tư một hồi, cô ngập ngừng thương lượng với anh: "Hay là chúng ta về nhà trước đi?"
"Chỉ e là không được." Đầu ngón tay anh lướt qua da thịt nơi gò má cô, "Tối nay anh đã rất chú tâm lựa chọn nơi này đấy."
"?"
Mí mắt Hề Mạn nhảy thình thịch, ngẫm nghĩ lời của anh.
Không lẽ là anh đã lên kế hoạch từ lâu để làm gì đó với cô ở đây rồi đấy chứ?
"Nợ anh nhiều ngày như vậy——"
Cánh tay người đàn ông tự nhiên vòng qua eo cô, giọng nói gợi cảm lộ ra mấy phần mập mờ cùng lưu luyến: "Bảo bối, đến lúc trả nợ rồi."
Mặc dù mệt mỏi nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú và viên mãn.
Bước sang tháng 12, nhiệt độ giảm xuống từng ngày, ngày thi cũng dần đến gần.
Hôm nay, tới lúc gần tan làm, Hề Mạn đang ngồi trước bàn máy tính làm việc, Việt Hiểu Tuấn ngồi đối diện cô nói: "Chị Hề, em đã sắp xếp xong tài liệu điều tra về dự án của Lạc Uý, vừa gửi chúng vào hòm thư của chị rồi đó."
"Ừm, tôi biết rồi." Hề Mạn mở hòm thư, nhận được một văn kiện Việt Hiểu Tuấn gửi tới.
Cô đang mở ra đọc, Việt Hiểu Tuấn nhìn sang: "Chị Hề, cuối tuần này chị phải đi thi nhỉ, cố lên nha, em tin tưởng chị!"
Hề Mạn khẽ mỉm cười: "Cảm ơn."
Nhắc tới kì thi nghiên cứu sinh sắp tới, trước đó cô luôn tràn đầy tự tin, nhưng gần đây có một vài lo lắng không nói nên lời.
Còn nửa tiếng nữa mới tan làm, Hề Mạn làm việc có chút không vào, cô tắt hòm thư, suy tư một hồi rồi gửi tin nhắn cho Mạc Thấm: 【 Chuyên ngành tài chính của đại học A là một đề án độc lập, điểm số hàng năm rất cao, có khi nào tớ sẽ không thể vượt qua kỳ thi này không nhỉ?】
Thấm Bảo: 【 Nhất định có thể mà, tớ tin tưởng cậu tuyệt đối!】
Hề Mạn: 【 Hai ngày nay không biết tớ có chuyện gì, càng ngày càng căng thẳng. 】
Thấm Bảo: 【 Là do cậu tự tạo áp lực quá lớn cho mình đấy, lúc này cậu phải di dời lực chú ý, tìm biện pháp thả lỏng một tí. 】
Hề Mạn: 【 Tớ cũng biết vậy, chỉ là làm cái gì cũng không có hứng thú, trong đầu luôn nghĩ đến kỳ thi cuối tuần. 】
Thấm Bảo: 【 Nếu không thì, tớ kể chuyện bát quái cho cậu nghe nhé?】
Hề Mạn: 【 Chuyện bát quái trong làng giải trí của các cậu à? Bình thường tớ không đu idol, không biết nhiều minh tinh đâu. 】
Thấm Bảo: 【 Tớ cũng có thể nói cho cậu biết về chuyện của tớ mà. 】
【 Một tháng trước, tớ đã làm một chuyện. 】
Hề Mạn: 【? 】
Thấm Bảo: 【 Có một đêm tớ không ngủ được, tới quán bar, kết quả gặp Văn Gia Chí, lúc đó hình như hai bọn tớ đều uống hơi nhiều............ 】
Khóe mắt Hề Mạn giật giật, tốc độ gõ chữ tăng lên: 【 Dấu chấm lửng của cậu, là cái mà tớ đang nghĩ sao? 】
Thấm bảo: 【 Ừa 】
Hề Mạn: 【!!!!! 】
Thấm Bảo: 【 Bây giờ nghĩ lại đúng là hơi thái quá. 】
【 Anh ấy đưa tớ về nhà, cũng không hàn huyên hay nói năng một lời nào, nhưng không biết tại sao đột nhiên lại hôn nhau, sau đó tình hình vượt quá tầm kiểm soát. 】
Hề Mạn trực tiếp bị kinh động vì chuyện bát quái cô ấy quăng đến: 【 Thì ra tình yêu của người trưởng thành là như thế này sao? 】
Thấm Bảo: 【 Sao có thể là tình yêu? 】
【 Có lẽ là lâu quá không yêu đương, lại uống rượu, cho nên khi ánh mắt chạm nhau, không hẹn mà cùng có phản ứng, đều có ham muốn thân thể của đối phương. 】
Hề Mạn: 【 Chuyện xảy ra từ một tháng trước mà sao bây giờ cậu mới nói cho tớ biết hả! 】
Thấm Bảo: 【 Trước đó tớ không nói cho cậu biết chủ yếu là vì sợ chậm trễ chuyện cậu thi nghiên cứu sinh, hơn nữa chính tớ cũng có chút rối bời. 】
Hề Mạn: 【 Sau đó thì sao? 】
【 Sau đêm đó, hai người có tiến triển gì rồi? 】
Thấm Bảo: 【 Bọn tớ chẳng có tiến triển gì mới cả, anh ta mặc quần áo xong liền rời đi, đêm đó không ngủ lại. 】
【 Sau khi tỉnh rượu, anh ấy lại đến chung cư tìm tớ, có vẻ như muốn nói về chuyện này, nhưng tớ trực tiếp chặn đứng anh ấy, bảo anh ấy đừng để trong lòng, chỉ là cảm xúc nhất thời dâng trào nên phạm sai lầm thôi. Nếu như anh ấy muốn bồi thường thì có thể liên hệ với trợ lý của tớ. 】
【 Sắc mặt anh ấy lúc đó hơi khó coi, rồi từ đó đến giờ chưa từng gặp lại nhau nữa. 】
"......"
Nhìn thấy tin nhắn của Mạc Thấm, Hề Mạn nhất thời không biết phải nói gì.
Cô liên tục gõ rồi xóa trong ô nhập liệu, cuối cùng hỏi: 【 Cậu suy tính thế nào về chuyện giữa cậu với anh ấy? 】
Một lúc lâu sau Mạc Thấm bên kia mới trả lời: 【 Chẳng có suy tính gì cả. 】
【 Sự nghiệp của tớ bây giờ đang ở đỉnh cao, đang sống một cuộc sống tốt đẹp, không nghĩ đến việc đi ăn cỏ nhai lại. 】
【 Tớ đã từng trước mắt trong lòng đều là anh ấy, từng yêu anh ấy sâu sắc, cũng từng được nhận hồi đáp, thật ra đi đến bước này cũng không có gì hối hận hay tiếc nuối cả, trước đây chia tay đã đủ để chứng minh hai bọn tớ không phù hợp rồi. 】
【 Làm người ấy mà, vẫn phải nhìn về phía trước. 】
Hề Mạn cảm khái một tiếng: 【 Tớ thật sự không ngờ, lúc vừa chia tay cậu khóc lóc dữ dội như thế, giống như không vượt qua được rào cản đó, nhưng bây giờ xem ra rất tự do thoải mái nha. 】
【 Quả nhiên là nữ nhân một lòng gây dựng sự nghiệp, trưởng thành lại tự tin, siêu cool! 】
Thấm Bảo: 【 Tất nhiên rồi! 】
Thấm Bảo: 【 Cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, hai ngày này thả lỏng đi, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, nhất định sẽ thi đậu thôi. 】
Đang trò chuyện, Hề Mạn nhận được tin nhắn WeChat của Giản Chước Bạch: 【 Em làm xong việc chưa? Cùng về nhà nhé? 】
Hề Mạn liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, đã đến giờ tan sở, đồng nghiệp thu dọn đồ đạc lần lượt rời đi.
Giản Chước Bạch vẫn luôn là người bận rộn, hôm nay anh xong sớm như vậy khiến Hề Mạn khá bất ngờ, liền trả lời tin nhắn: 【 Anh không tăng ca à? 】
Giản tiên sinh (Chồng tôi): 【 Ừ. 】
Hề Mạn làm việc cũng không vào, nói với Mạc Thấm trên WeChat một tiếng, dứt khoát thu dọn đồ đạc.
Kỳ thi sắp đến rồi, hay là cô về nhà đọc thêm sách nhỉ.
Sợ bị đồng nghiệp phát giác ra quan hệ giữa mình và Giản Chước Bạch, Hề Mạn cầm tài liệu giả vờ lên lầu báo cáo với Giản Chước Bạch, sau đó cùng anh đi thang máy chuyên biệt của tổng giám đốc xuống ga ra dưới tầng hầm.
Ngồi ở ghế sau, tài xế còn chưa khởi động xe, Hề Mạn đã mở điện thoại chuẩn bị giải đề.
Còn chưa kịp đọc xong một câu hỏi, Giản Chước Bạch đã vươn bàn tay có khớp xương rõ ràng ra giật lấy điện thoại của cô.
Hề Mạn vô thức ngước mắt lên, thấy anh tắt màn hình điện thoại, đút vào túi của mình.
Nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cô, Giản Chước Bạch nói: "Em áp lực nhiều quá, tạm gác bài thi sang một bên đi, hôm nay không học, để đầu óc trống rỗng một chút."
Giản Chước Bạch rõ ràng cảm nhận được sự lo lắng của cô gần đây, buổi tối học đến nửa đêm, hôm sau trời chưa sáng đã thức dậy, căn bản ngủ chẳng được mấy tiếng.
Giản Chước Bạch bắt lấy tay cô, siết chặt ngón tay cô: "Nếu cứ luôn căng thẳng thì sẽ có vấn đề, thứ bảy này thi rồi, điều chỉnh trạng thái của em trước đã."
Hề Mạn cũng biết cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt, gần đây hiệu suất đọc sách của cô cũng thấp, cho nên cũng không đòi lại điện thoại nữa.
Lực đạo của anh nắn những ngón tay cô vừa phải, chăm chút từng ngón một, Hề Mạn thả lỏng ngả người ra sau, nhắm mắt lại chợp mắt.
Tính toán thời gian thì hẳn là về đến nhà rồi, nhưng xe vẫn chưa dừng lại, Hề Mạn nghi ngờ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện con đường trước mắt không phải đường về nhà mà đang đi đến biệt thự ngoại ô của nhà họ Hề.
Hề Mạn quay sang nhìn anh: "Mình không về nhà sao?"
Giản Chước Bạch nói: "Hoa trà nở rồi, em không muốn đi ngắm sao?"
Nói đến đây, Hề Mạn mới nhớ bây giờ đang là mùa hoa trà nở rộ.
Trước đó cô vẫn luôn bận rộn công việc với kỳ thi nghiên cứu sinh nên quên mất chuyện này.
Xe chạy thẳng đến chân núi, Hề Mạn và Giản Chước Bạch nắm tay nhau đi lên núi.
Vì tan sở sớm, hai người vừa kịp tắm mình trong ánh tà dương cuối cùng, dưới vầng hào quang màu cam ấm áp, những cánh hoa trà xếp tầng tầng lớp lớp, như chiếc váy đỏ tinh xảo xinh đẹp của cô thiếu nữ.
Đi giữa những hàng cây hoa trà, không khí tràn ngập hương thơm ngan ngát, Hề Mạn cảm thấy thể chất lẫn tinh thần đều thoải mái hơn bao giờ hết.
"Hoa trà nở rộ, sinh nhật của em cũng sắp đến rồi." Cô dùng ngón tay xanh xao ngắt cánh hoa, đột nhiên quay người, nghiêng đầu nhìn Giản Chước Bạch, "Đây là sinh nhật đầu tiên của em kể từ khi chúng ta ở bên nhau, anh định tặng gì cho em vậy?"
Giản Chước Bạch cười đi tới: "Nhiều hoa trà như vậy, tặng làm quà sinh nhật cho em vẫn chưa đủ sao?"
"Đương nhiên chưa đủ." Hề Mạn nói, "Em có thể xem như rừng hoa trà này là thành ý của anh khi cầu hôn em, em cũng muốn có quà sinh nhật nữa."
Giản Chước Bạch nhướng mày: "Làm sao em biết anh định cầu hôn em? Chẳng lẽ là tâm linh tương thông?"
Hề Mạn khẽ giật mình, cô chỉ thuận miệng nói vậy, là đùa giỡn với anh thôi.
Việc chuẩn bị cho hôn lễ của hai người đã gần xong, chỉ chờ cô thi nghiên cứu sinh xong là tiến hành, lúc này sao cô có thể quan tâm đến mấy cái thủ tục như cầu hôn chứ?
Ngay lúc cô còn hơi ngây người, Giản Chước Bạch đã quỳ một gối xuống trước mặt cô, tay nâng một hộp trang sức nhung vàng cổ điển tinh xảo, bên trong là một chuỗi dây chuyền hồng ngọc.
Người đàn ông khẽ nâng quai hàm nhẵn nhụi, đồng tử đen láy nhìn qua, hỏi từng chữ: "Hề Mạn, em có đồng ý lấy anh không?"
Đầu óc Hề Mạn đột nhiên trống rỗng, nhất thời không biết nên nói gì, cả người bứt rứt: "Giấy chứng nhận kết hôn cũng nhận rồi, còn cần thiết phải làm màn này nữa sao?"
Giản Chước Bạch: "Chẳng phải chúng ta đã nói sẽ làm tất cả những chuyện lãng mạn rồi sao, anh vẫn chưa chính thức cầu hôn em, nên trình tự thông thường đương nhiên là không thể thiếu."
Cho dù bọn họ bỏ lỡ nhiều năm, nhưng tỏ tình, yêu đương, cầu hôn, cưới hỏi... những thứ mà những cô gái khác có, anh đều sẽ bù đắp cho cô từng chút một.
"Em vẫn chưa trả lời, em có muốn lấy anh không?" Anh nhìn cô, cõi lòng đầy chân thành tha thiết và nhiệt tình.
Làn gió nhẹ mang theo hương hoa trà thơm ngát, Hề Mạn khẽ cong môi, không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Em có!"
Giản Chước Bạch mỉm cười đứng dậy, đặt chuỗi dây chuyền đá quý lên tay cô: "Hồng ngọc có phải rất hợp với màu đỏ của hoa trà không?"
Đó là một viên bảo thạch rất lớn, màu sắc rất đẹp, Hề Mạn vừa nhìn thấy liền lập tức bị thu hút, hai mắt sáng lên, yêu thích không không nỡ tay: "Đẹp quá, em chưa từng thấy viên đá quý nào đẹp như vậy."
Nghĩ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu lên: "Người khác cầu hôn đều trao nhẫn, anh thật sáng tạo nha."
"Chúng ta đã có nhẫn cưới rồi, chuỗi dây chuyền bằng đá quý này là báu vật gia truyền của gia đình ta đấy."
"Báu vật gia truyền?" Động tác Hề Mạn thưởng thức sợi dây chuyền bất giác thận trọng hơn từng tí một.
Vừa rồi nhìn thấy cô đã cảm thấy chiếc vòng cổ này có lai lịch không nhỏ, cho dù là ở buổi đấu giá cũng khó có thể bắt gặp.
Giản Chước Bạch nói: "Bà nội anh có hai món hồi môn quý giá nhất khi kết hôn với ông nội, đó là chuỗi dây chuyền hồng ngọc này và một chiếc vòng tay bạch ngọc. Sau khi ba mẹ anh kết hôn, bà nội đã tặng hai thứ này cho mẹ."
"Sau đó mẹ anh qua đời, anh còn nhỏ, anh trai anh vẫn luôn giữ những thứ này. Lúc trước, anh đến tìm anh ấy bàn chuyện đám cưới của chúng ta, anh ấy lấy chuỗi vòng ngọc này ra, nói là đã tặng chiếc vòng tay bạch ngọc cho chị dâu khi kết hôn rồi, cái này là dành cho em."
Hề Mạn nghe xong những lời này liền vội vàng cất chuỗi dây chuyền bỏ vào trong túi, mày giãn ra, vẻ mặt nhẹ nhỏm sung sướng: "Vật ý nghĩa như vậy em nhất định phải cất giữ cho cẩn thận, biết đâu sau này có thể truyền lại cho con cháu chúng ta."
Khóe môi Giản Chước Bạch nhếch lên một đường cong nhè nhẹ, hai mắt hơi híp lại: "Em đã bắt đầu nghĩ đến chuyện con cái rồi sao?"
Hề Mạn đứng hình hai giây, sau đó mất tự nhiên nghiêng đầu: "Em chỉ tùy tiện nói thôi."
Lời vừa dứt, Giản Chước Bạch đã tiến lên hai bước, đẩy cô vào dưới một gốc cây.
Người đàn ông hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.
Hào quang tan đi, xung quanh dần trở nên ảm đạm, anh mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô gái trong lòng, trong đồng tử đen láy có ánh sao nhàn nhạt lưu chuyển: "Hề Hề, hôn được không?"
Hề Mạn chớp chớp hai hàng mi, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt nóng bỏng không chút giấu giếm của anh.
Anh tựa hồ chỉ muốn hôn, nhưng lại giống như không đơn giản chỉ có vậy, tất cả tình cảm mãnh liệt đều ghi vào đáy mắt, lộ ra dục niệm trắng trợn.
Trong khoảng thời gian này Hề Mạn lúc nào cũng học đến khuya, có lẽ là sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi, Giản Chước Bạch vẫn luôn rất khắc chế chuyện hai người thân mật, có đôi khi còn tắm nước lạnh chịu đựng qua mấy ngày. Phải cho đến hôm nào thực sự không nhịn được nữa, anh mới có thể không thèm quan tâm, đè cô xuống hung hăng làm hai lần.
Lúc anh nhẫn nhịn thì rất giỏi, nhưng một khi đã được ăn ngon ngọt thì khó mà dứt ra được, Hề Mạn khóc lóc cầu xin hay gọi ông xã cũng không có tác dụng, nhất định phải phát tiết xong mới có thể bỏ qua.
Tính toán kỹ lưỡng, đã gần một tuần rồi hai người không làm chuyện đó. Hề Mạn đã sớm rút ra được kinh nghiệm, hôn có thể khơi dậy hào hứng của anh nhiều nhất. Ở đây hôn thì không sao, nhưng nếu khơi dậy xung lực nguyên thủy nhất của anh thì chẳng khác nào đùa với lửa có ngày chết cháy.
Cô cũng không muốn phát sinh chuyện lớn gì đó ở nơi dã ngoại hoang vu này đâu.
Suy tư một hồi, cô ngập ngừng thương lượng với anh: "Hay là chúng ta về nhà trước đi?"
"Chỉ e là không được." Đầu ngón tay anh lướt qua da thịt nơi gò má cô, "Tối nay anh đã rất chú tâm lựa chọn nơi này đấy."
"?"
Mí mắt Hề Mạn nhảy thình thịch, ngẫm nghĩ lời của anh.
Không lẽ là anh đã lên kế hoạch từ lâu để làm gì đó với cô ở đây rồi đấy chứ?
"Nợ anh nhiều ngày như vậy——"
Cánh tay người đàn ông tự nhiên vòng qua eo cô, giọng nói gợi cảm lộ ra mấy phần mập mờ cùng lưu luyến: "Bảo bối, đến lúc trả nợ rồi."