Chương 26: Anh là mặt trời rực rỡ chói chang
"Anh đi đâu vậy? Khi nào thì đi?"
Hề Mạn hỏi quá trực tiếp, lại còn lộ ra vẻ vô cùng quan tâm, Giản Chước Bạch lười biếng nhướng mi, dường như có chút vui vẻ: "Kết hôn lâu như vậy rồi, sao tôi không nhận ra em quan tâm đến tôi nhiều đến thế nhỉ?"
Lúc này Hề Mạn mới ý thức được mình đã hỏi quá nhiều, dễ gây hiểu lầm cho người khác.
Trong cuộc họp hôm nay, tổng thanh tra Dụ đã yêu cầu cô, Trần Thịnh và Đổng Tường Văn đặt vé máy bay đến thành phố Z vào Chủ nhật, sẽ có nhân viên của bộ phận tài chính và bộ phận pháp lý đi cùng họ.
Theo sự hiểu biết của Hề Mạn, Giản Trì đã có ý định thu mua lại dự án K&H từ năm ngoái. Từ bước đầu tiếp xúc cho đến nay, công việc thẩm định ở đó đã được hoàn tất đầy đủ.
Lần này bọn họ đến đó, sau khi kết nối công việc với nhân viên bên kia, phải tích hợp dữ liệu và đưa ra kế hoạch đàm phán với công ty mục tiêu.
Đây là bước quan trọng nhất, tất cả những nỗ lực trước đó của các đồng nghiệp khác đều là để tăng lợi thế thương lượng cho cuộc đàm phán.
Theo sự phân công trách nhiệm, tổng thanh tra đầu tư Dụ Học Danh nhất định phải có mặt trên bàn đàm phán.
Nhưng tổng thanh tra Dụ cho đến giờ vẫn chưa nói rõ rằng anh ta muốn đi cùng.
Bây giờ Giản Chước Bạch nói anh cũng đi công tác, chẳng lẽ là anh phụ trách dự án K&H?
Hề Mạn tâm hoảng ý loạn, nhưng ngoài mặt giả vờ bình tĩnh: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, chủ yếu là quan tâm đến Thằn Lằn. Chúng ta đều đi kẻo nó lại không quen. Anh... chuyến công tác này chủ yếu đi để làm gì vậy? Sẽ mất nhiều thời gian chứ?"
Như thường lệ, Giản Chước Bạch đến phòng thay đồ lấy chăn ga trải giường, trải ra sàn, nghe cô hỏi "Chủ yếu" làm gì, anh suy nghĩ một lúc: "Thứ hai tuần sau sẽ có một hội nghị thượng đỉnh ngành ở Trường Hoàn."
Cuộc đàm phán về K&H là một tuần sau đó, không phải là việc quan trọng đối với anh ngay lúc này, hội nghị thượng đỉnh ngành này quan trọng hơn.
Hề Mẫn nghe xong lời này, lập tức sáng mắt, đi tới trước mặt anh: "Thứ hai anh đi Trường Hoàn sao?"
Dự án của K&H cũng được triển khai vào thứ Hai, lãnh đạo phụ trách dự án chắc chắn cũng phải đến Thành phố Z vào ngày hôm đó.
Anh sẽ đến Trường Hoàn để tham dự hội nghị thượng đỉnh, đây không phải là trùng rồi sao!
Xem ra dự án này không nằm trong phạm vi tiếp quản của anh!
Trong nháy mắt, Hề Mạn liền cảm thấy toàn thân thư thái, lông mày giãn ra, tâm tình cũng khá lên.
Vui vẻ chưa được bao lâu, người đàn ông quay đầu lại, bất thình lình hỏi: "Em vừa mới nhậm chức chưa được bao lâu đã đi công tác sao? Đi đâu vậy?"
Sống lưng Hề Mạn có chút cứng ngắc: "Đối với quản lý hạng mục kiểu như chúng tôi thì đi công tác là chuyện rất bình thường, chỉ là mấy thành phố lân cận thôi."
Nói xong, cô tiếp tục trở lại phòng thay đồ thu dọn hành lý.
Giản Chước Bạch dọn chỗ ngủ xong, ngồi xuống, điện thoại trong túi rung lên.
Giản Chước Bạch quét mắt nhìn ghi chú, nghe máy.
Giọng nói của thư ký Chu Lương Hàn từ phía đối diện truyền đến: "Giản tổng, lịch trình cho thứ Hai tuần sau đã sắp xếp xong. Chuyến bay đến thành phố Z sẽ cất cánh vào lúc 6 giờ 40 phút sáng thứ Hai, 9 giờ 30 phút sẽ gặp mặt người phụ trách K&H."
"Sau đó, chúng ta phải bắt chuyến bay đến Trường Hoàn lúc 11 giờ, hội nghị thượng đỉnh ngành bắt đầu vào lúc 2 giờ chiều. Vào 7 giờ tối, sẽ có một bữa tối đấu giá từ thiện tại khách sạn Viễn Thương Phong Dật ở trung tâm thành phố Trường Hoàn..."
Nói đến đây, Chu Lương Hàn dừng lại, "Anh định bay đến Thành phố Z vào sáng sớm thứ Ba để tiếp tục theo dõi dự án của K&H, hay là quay lại Lan Thành?"
Giản Chước Bạch tùy ý nghe, sau khi im lặng một lúc, anh nói: "Trở về Lan Thành."
Người của bộ phận đầu tư thu mua và sáp nhập cần có thời gian để bàn giao với đội thẩm định bên kia, lần này Dụ Học Danh cử người mới đến, anh không biết tố chất tâm lý của họ thế nào nên sẽ không gia tăng thêm áp lực tâm lý cho những người đó.
Chờ bàn giao xong và vạch ra kế hoạch, anh sẽ tiếp quản phần còn lại.
Editor: quattutuquat
—————
Chiều Chủ nhật, sắp đến thời gian đã hẹn trước với Đổng Tường Văn và Trần Thịnh, Hề Mạn kéo vali xuống lầu.
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.
Hề Mạn theo tiếng nhìn lại, phát hiện anh trai Giản Chước Bạch, Giản Quý Bạch đến, hai anh em đang đứng trước cửa sổ sát đất, tư thế lười nhác, hình như đang nói chuyện phiếm.
Gen của nhà họ Giản thực sự rất tốt, lông mày như núi xa, mắt hoa đào, mũi thẳng môi mỏng, khi hai anh em đứng cạnh nhau thì mặt mũi rất giống nhau, ai cũng nổi bật.
Để mà so sánh, anh trai sau nhiều năm phụ trách Giản Trì nhìn ổn trọng hơn, trong khi em trai thì khoa trương hơn, trong vẻ đẹp trai lộ ra nét phóng túng, giống như một ngọn lửa rực cháy, rực rỡ chói mắt khí phách hiên ngang.
Hề Mạn đang ngẩn ngơ, hai anh em nghe thấy động tĩnh thì cùng nhìn sang.
Hề Mạn vẫn nhớ rõ vai diễn mà mình phải đóng trước mặt Giản Quý Bạch, mỉm cười bước lên phía trước, rất tự nhiên đứng bên cạnh Giản Chước Bạch: "Sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh rỗi thế ạ, chị dâu không tới cùng sao?"
"Tuần này cô ấy về nhà ngoại, lát nữa anh sẽ đi đón cô ấy." Giản Quý Bạch cười ôn hoà, nhìn Hề Mạn, "Đúng lúc anh có việc này, đang nói chuyện phiếm với A Chước, nó nói muốn hỏi ý kiến của em trước."
Hề Mạn nghi ngờ nhìn Giản Chước Bạch.
Không đợi anh đáp, Giản Quý Bạch đã nói: "Là như thế này, anh có một người bạn cùng phòng thời đại học vì công việc hiện đang định cư ở Pháp. Tháng sau là đám cưới của cậu ấy. Cậu ấy mời anh với chị dâu em qua đó. Anh liền nghĩ đến lúc đó sẽ ở lại Pháp thêm vài ngày, cùng chị dâu em đi chơi loanh quanh."
"Vậy cũng tốt ạ, hiện nay rất nhiều cặp vợ chồng sau khi kết hôn đều khó có cơ hội cùng nhau đi du lịch." Hề Mạn chân thành nói, trong lòng cảm thấy tình cảm vợ chồng của anh trai Giản Chước Bạch và chị dâu thật tốt.
Giản Quý Bạch lại nói: "Chủ yếu là không yên tâm về bọn trẻ, vừa vặn đang định cai sữa cho Tiểu Bảo, anh với chị dâu em quyết định đến lúc đó đưa nó đến Mộ gia ở An Cầm, nhờ cậu mợ nó chăm giúp mấy hôm."
"Về phần Điềm Điềm, con bé không quen ngồi máy bay quá lâu, nên để nó ở lại Lan Thành. Trong nhà chỉ có người giúp việc sợ con bé khó chịu, cho nên muốn phiền phức em với A Chước chăm sóc nó giúp anh. Sẽ không quấy rầy các em quá lâu đâu, khoảng một tuần thì anh chị sẽ quay lại."
"Được ạ." Hề Mạn vui vẻ đồng ý.
Trước kia ba bận rộn công việc, bản thân cô là được người giúp việc nuôi nấng, nên cô rất hiểu cảm giác cô đơn, bơ vơ của một đứa trẻ khi không có người thân bên cạnh.
Người giúp việc có chăm sóc tốt đến mấy thì dù sao cũng không phải người nhà, tâm hồn cũng rất khó được an ủi.
Giản Chước Bạch là chú ruột của Điềm Điềm, cùng quan hệ huyết thống, có anh chăm sóc chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cô quay đầu nhìn Giản Chước Bạch: "Em còn tưởng là chuyện gì chứ, cái này chẳng phải là anh có thể tự quyết định sao, đâu cần hỏi lại em?"
Giản Chước Bạch nheo mắt lại, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn cô chằm chằm: "Trong nhà chúng ta, tất cả đều do em định đoạt, anh không có địa vị gia đình nên đương nhiên phải hỏi em rồi."
Anh diễn y như thật, Hề Mạn lập tức có chút ngượng ngùng, trốn tránh ánh mắt thâm tình của anh.
Cũng may cô không cần ở đây diễn với anh quá lâu, Hề Mạn nhìn đồng hồ, áy náy nói với Giản Quý Bạch: "Anh ơi, em có việc phải đi công tác, anh và A Chước từ từ nói chuyện nhé, em phải ra sân bay cho kịp chuyến ạ."
Cô học theo anh trai thân mật gọi anh là "A Chước", đáy lòng Giản Chước Bạch như bị cái gì đó kích thích giật tung, khóe mắt hấp háy, chậm rãi nâng mi, nhìn chăm chú thật sâu vào khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô gái.
Trong mấy năm qua, ngoại trừ anh trai và chị dâu, không ai gọi anh như vậy cả.
Cô gọi còn rất thân thiết.
Đáy lòng anh vui sướng khó tả, khóe miệng hơi nhếch lên.
Giản Quý Bạch chú ý tới vali của cô cách đó không xa: "Xin lỗi em, anh không biết trước, nói chuyện này một hồi chắc chắn là làm chậm trễ thời gian của em rồi, để A Chước đưa em ra sân bay đi."
Mí mắt Hề Mạn giật giật một cái, vội vàng nói: "Không cần đâu ạ, em bắt taxi là được rồi, rất thuận tiện. Anh cũng hiếm khi tới đây, để anh ấy ở nhà trò chuyện với anh đi ạ."
"Thân là chồng, sao có thể để em một mình bắt taxi còn nó ở nhà được?" Giản Quý Bạch nhìn đồng hồ, "Anh cũng phải đi đón chị dâu của em đây, ba chúng ta cùng đi đi."
Hề Mạn chưa kịp nói gì, Giản Chước Bạch đã đi qua kéo vali cho cô: "Đi thôi."
Trước mặt Giản Quý Bạch, Hề Mạn mà từ chối thì lại sợ lộ ra dấu vết, nên chỉ có thể giả vờ vui vẻ đi ra ngoài với Giản Chước Bạch.
Trong sân, cô lên xe của Giản Chước Bạch, Giản Quý Bạch cũng lái xe ra khỏi cổng.
Họ không đi cùng một hướng, sau khi rời khỏi khu biệt thự thì nhanh chóng mỗi người một ngả.
Chờ xe của Giản Quý Bạch đi rồi, Hề Mạn nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái: "Anh cứ thả tôi ở ven đường là được rồi, để tôi tự bắt taxi qua đó."
Nói rồi cô tháo dây an toàn.
Giản Chước Bạch hoàn toàn không có ý định dừng lại, tiếp tục đạp ga lái xe về phía trước: "Cũng đã đi rồi, tôi đưa em đến sân bay luôn."
"Thật sự không cần phiền phức như vậy đâu." Hề Mạn hơi sốt ruột.
Giản Chước Bạch đích thân đưa cô đến sân bay, nhỡ đâu đụng phải đồng nghiệp trong công ty, Giản Chước Bạch phát hiện ra cô thực chất đang làm việc ở Giản Trì nhưng lại lừa anh, có chút chết xã hội*. Nếu bị đồng nghiệp nhìn thấy, mối quan hệ của hai người cũng sẽ khó mà giải thích được.
*Chết xã hội (社死不说): Từ lóng, nghĩa là cơ thể về mặt sinh học thì vẫn còn sống, nhưng danh dự và tôn nghiêm thì mất hết rồi.
Chẳng lẽ lại nói là cô kết hôn với ông chủ sao?
Giản Chước Bạch trước nay vẫn luôn có tiếng tăm trong tập đoàn, cô mang danh là vợ của tổng giám đốc, liệu sau này các đồng nghiệp có tránh xa cô không?
Giản Chước Bạch không biết cô đang nghĩ gì, liếc nhìn camera ở ngã tư đèn đỏ: "Thắt dây an toàn vào."
Hề Mạn không còn cách nào khác đành thắt dây an toàn lại.
Toàn bộ quá trình cô đều nhìn con đường phía trước, thấy sân bay đã gần ngay trước mắt, vội vàng nói: "Vậy anh dừng xe gần đây cho tôi xuống đi, kẻo bị kẹt xe ở trong đó."
Giản Chước Bạch vẫn không có ý định dừng lại: "Nào có dễ kẹt xe như vậy? Em còn chưa cầm hành lý đâu, tôi đưa em đi làm thủ tục luôn."
Còn muốn đưa cô đi làm thủ tục nữa hả?
Tim Hề Mạn treo lơ lửng, khóc không ra nước mắt: "Thật sự không cần đâu mà..."
Khi đến gần lối vào của tầng khởi hành, có nhiều xe cộ đi lại hơn, tốc độ lái xe của Giản Chước Bạch chậm lại.
Hề Mạn cảnh giác nhìn xung quanh, thầm cầu nguyện rằng đồng nghiệp của mình nhất định đừng ở đây.
Cầu cái gì thì cái đó đến.
Ở một lối vào nào đó cách đó không xa, Hề Mạn nhìn thấy Đổng Tường Văn và Trần Thịnh, hình như họ vừa mới đến, trên tay mỗi người đều kéo một chiếc vali, cũng không vội vàng đi vào trong mà lại đứng mặt đối mặt trò chuyện.
Bọn họ chắc chắn phải biết xe của ông chủ, nếu nhìn thấy sẽ không ngừng nhìn chằm chằm buôn chuyện, một lúc nữa cô làm sao mà xuống xe đây.
Lúc này sắc mặt Hề Mạn lập tức thay đổi: "Dừng xe, dừng ở đây, đừng đi tiếp nữa."
"Giản Chước Bạch, tôi muốn xuống xe!"
Tiếng hét cuối cùng của cô quá lớn, cảm xúc có chút kích động, Giản Chước Bạch đậu xe bên lề đường.
Hề Mạn vội vàng mở cửa xuống xe, xách hành lý đi tới, chào anh: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây."
Viền môi Giản Chước Bạch khẽ mím lại, đường viền quai hàm mượt mà tạo thành một đường cong sắc bén.
Ánh mắt anh lãnh đạm nhìn qua, con ngươi giống như hắc diệu thạch* có chút ác liệt, rất nhanh bị anh áp chế, ánh mắt dường như mang theo một tia lạnh lẽo, thậm chí thanh âm cũng như hầm băng ngưng tụ lại: "Sốt ruột vội vàng muốn xuống xe như vậy, bởi vì rất sợ ở bên ngoài có quan hệ với tôi sao. Em đang lo lắng sau khi kết thúc giao dịch tôi vẫn sẽ dây dưa không rõ với em à?"
*Hắc Diệu Thạch: Đá thủy tinh núi lửa, còn có tên gọi khác là đá vỏ chai.
Hề Mạn bị hỏi thì ngẩn ra, còn chưa mở miệng, lại nghe thấy anh cười lạnh một tiếng, trong giọng điệu lạnh lùng mang theo một tia giễu cợt: "Hay là, tôi không giả vờ dịu dàng thân sĩ được như Thẩm Ôn, không thể làm một người thanh phong tễ nguyệt*, phong thái thanh thoát, là dáng vẻ mà em thích, cho nên em cảm thấy nếu tôi đứng bên cạnh em mà để cho người khác nhìn thấy, sẽ làm em mất mặt?"
*Thanh phong tễ nguyệt (清风霁月): gió mát trăng trong. theo giải thích trên mạng thì vô cùng nhiều nghĩa: làm bạn với gió mát trăng trong; ko kết bạn tùy tiện; cũng để hình dung thanh nhàn vô sự; để hình dùng cảnh đẹp tự nhiên an tĩnh; cũng để chỉ người thanh nhã.
Cổ họng Giản Chước Bạch dâng lên một cỗ chua chát khó hiểu, những lời này anh đã biết từ lâu, nhưng bây giờ chính miệng nói ra trước mặt cô, vẫn là chà đạp chút tự tôn cuối cùng của một người đàn ông.
Anh luôn kiêu ngạo tự phụ, không thèm để bất kỳ kẻ nào vào mắt, cũng chưa bao giờ cảm thấy một kẻ đạo đức giả như Thẩm Ôn có thể tốt hơn anh bao nhiêu.
Nhưng cố tình là Thẩm Ôn nuôi cô từ nhỏ đến lớn, và đối với cô, Thẩm Ôn giống như trăng sáng, mà anh thì chẳng đáng một đồng.
Nếu không phải lần này Thẩm Ôn làm tổn thương cô, chỉ sợ cô cũng sẽ chẳng muốn nhìn anh thêm nữa.
Anh cũng không có ý gì khác, chỉ là nhìn thấy chiếc vali nặng trịch của cô, muốn đưa cô đến cổng kiểm tra an ninh.
Hóa ra với cô, anh không xứng với cô đến mức tiễn cô ra sân bay cũng có thể bị ghét bỏ.
Giản Chước Bạch cay đắng mấp máy khóe môi dưới, cuối cùng cũng không muốn vì chuyện này mà khiến quan hệ của cả hai trở nên căng thẳng: "Ở bên ngoài tự chăm sóc tốt cho bản thân."
Anh cố gắng hết sức để khắc chế cảm xúc, rất nhanh liền lái xe rời đi.
Hề Mạn vẫn đứng im tại chỗ.
Cô chỉ đơn giản là không muốn hai người và đồng nghiệp cùng đi công tác đụng mặt nhau, không ngờ anh lại nghĩ nhiều như vậy, thậm chí còn liên tưởng đến Thẩm Ôn.
Trong đầu toàn là lời Giản Chước Bạch vừa nói, Hề Mạn khẽ mím môi, khớp ngón tay cầm hành lý siết chặt.
Editor: quattutuquat
—————
Xe của Giản Chước Bạch sau khi rời sân bay cũng không về nhà mà phóng như bay trên đường cao tốc chằng chịt trên cao.
Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông hồi lớp 11, Hề Mạn phải trực nhật sau giờ tan học, Giản Chước Bạch giúp cô lau sàn và kính thủy tinh.
Sau khi kết thúc, anh tùy ý vác cặp sách trên vai, không chút để ý cùng cô đi xuống lầu: "Kỳ nghỉ đông cậu định làm gì?"
Tâm trạng Hề Mạn có vẻ rất tốt: "Anh ba sẽ dạy tớ trượt tuyết."
Sắc mặt Giản Chước Bạch lập tức trầm xuống: "Nếu như cậu thích trượt tuyết, tớ cũng có thể dạy cậu. Thẩm Ôn cũng không phải anh trai ruột của cậu, mỗi ngày đi theo anh ta có ích lợi gì chứ, anh ta lớn hơn cậu nhiều như vậy, cậu thích anh ta sao?"
Hề Mạn liếc anh một cái, ung dung nói: "Có lẽ là không thích, cũng có lẽ là thích."
Giản Chước Bạch không vui: "Cậu có biết thích là cái gì không?"
Hề Mạn nghiêng đầu, không nhịn được hỏi ngược lại anh: "Vậy cậu thì thật sự biết sao, Giản thiếu gia?"
Không khí im lặng hai giây, không đợi Giản Chước Bạch trả lời, Hề Mạn đã trực tiếp chuyển chủ đề: "Đã bao lâu rồi cậu không học bài hả, sao không tranh thủ nghỉ đông đọc sách làm bài tập về nhà bù đắp những kiến thức hổng đi?"
Lỗ tai Giản Chước Bạch sắp mọc kén rồi: "Cậu ở cùng tớ, ngoài học tập ra có thể nói cái gì khác không?""
"Không thể." Hề Mạn đút hai tay vào túi áo khoác, thấu tình đạt lý nói, "Tớ là uỷ viên ban học tập, thúc giục cậu học tập là nghĩa vụ của tớ mà."
Giản Chước Bạch khịt mũi nói: "Tại sao cậu không thúc giục người khác ấy?"
Hề Mạn bị hỏi thì dừng một chút, thản nhiên nói: "Người khác lại chẳng thích bám dính giống như cậu, tự cậu đến tìm tớ đấy chứ, đương nhiên tớ chỉ thấy mỗi cậu là không chăm chỉ học hành thôi."
"..."
Đi đến hai bậc thang cuối cùng của tầng một, cô trực tiếp nhảy xuống, mái tóc đuôi ngựa sau lưng cũng đung đưa theo vài cái.
Sau khi đứng vững, cô quay đầu nhìn anh: "Lát nữa đến cổng trường, cậu đừng đi theo tớ nữa, hôm nay anh ba của tớ sẽ đến đón tớ, sẽ bị anh ấy nhìn thấy mất."
Sắc mặt Giản Chước Bạch càng thêm khó coi: "Tại sao anh ta tới đón cậu thì liền giấu tớ đi, sao tớ phải cách xa cậu? Làm sao hả, anh ta là chính thất còn tớ là tiểu thiếp, nhìn thấy anh ta liền cảm thấy tớ kém hơn ba phần à?"
Hề Mạn lúc ấy chẳng qua là cảm thấy Thẩm Ôn cũng xem như một nửa người lớn trong nhà đối với cô, nhìn thấy có nam sinh đi quá gần cô, sẽ dễ dàng báo cáo cho ba cô biết.
Ai ngờ cách so sánh của Giản Chước Bạch làm cho người ta dở khóc dở cười, cô tức giận nói: "Cậu còn không đủ tư cách làm tiểu thiếp ấy, tớ cũng chưa từng nói thích cậu mà."
Giản Chước Bạch nhăn mày lại: "Rốt cuộc cậu thích gì ở Thẩm Ôn hả?"
Hề Mạn dừng lại, đếm ngón tay tính cho anh xem: "Anh ấy trông dịu dàng hơn cậu, thân sĩ hơn cậu, thanh phong tễ nguyệt, phong thái thanh thoát, là con gái ai cũng thích kiểu như vậy cả."
"Đúng rồi," cô lại nhìn Giản Chước Bạch, "Hồi anh ấy học trung học, thành tích tốt hơn so với cậu bây giờ nhiều, là học sinh ba tốt, học bá đấy!"
Giản Chước Bạch khinh thường cười khẩy: "Học bá thì có gì đặc biệt hơn người chứ, trước kia còn có người gọi tớ là học thần đây này."
"Cậu nói là trước đây mà." Hề Mạn vỗ vai anh, "Anh hùng thì đừng nhắc mãi chiến tích năm xưa, bây giờ cậu là học tra*."
*Học tra: trái nghĩa với học bá, người học dốt.
"..."
Hai người giằng co mấy giây, Giản Chước Bạch suy nghĩ về lời nói của cô: "Nếu như tớ trở về làm học thần, cậu có thể thích tớ sao?"
Ánh mắt Hề Mạn khẽ động: "Chỉ có thể nói, thành tích nổi trội xuất sắc có thể tăng thêm cho cậu một ít điểm, còn có thể thích cậu hay không thì khó nói lắm, dù sao cũng đã có ví dụ điển hình ngay trước mắt rồi, cậu đâu chỉ kém hơn anh ba của tớ có nửa điểm đâu."
Giản Chước Bạch không phục: "Rốt cuộc tớ kém hơn anh ta ở chỗ nào chứ?"
Hề Mạn suy tư một hồi: "Nếu như anh ấy là trăng sáng trên trời, cậu cùng lắm là——"
Cô duỗi ngón áp út của bàn tay trái ra, chỉ vào hình mặt trăng nhỏ màu trắng sữa sơn trên móng tay, "Vầng trăng khuyết nhỏ không tỏa sáng này."
Sắc mặt Giản Chước Bạch âm u, ngẩng đầu nhìn trời, rồi nhìn vào vầng trăng khuyết nhỏ mà cô đang chỉ.
Hóa ra trong lòng cô, bọn họ một người trên trời, một kẻ dưới đất.
Lửa giận trong lồng ngực bị cô thành công đốt cháy, thiếu niên khí phách cuộn chặt nắm đấm.
Anh muốn nổi giận, nhưng không thể nói một lời nào nặng nề trước khuôn mặt trong sáng điềm tĩnh của cô gái, chỉ hận không thể lao ra khỏi cổng trường ngay bây giờ, đè Thẩm Ôn xuống đất đánh chết anh ta.
Anh biết mình không so sánh được với vị trí của Thẩm Ôn trong lòng cô, nhưng vẫn chìm hãm vào, anh có thể làm gì đây?
Lúc đầu, anh chẳng qua là cảm thấy cô đáng thương, ngay cả người như Thẩm Ôn mà cô cũng cảm thấy tốt, nhưng sau đó anh lại vô thức bắt đầu chú ý đến cô.
Nhưng mà càng chú ý nhiều, anh lại càng bị cô hấp dẫn một cách khó hiểu, khi thấy cô cười anh liền vui vẻ, thấy cô buồn anh cũng cảm thấy khó chịu.
Anh từng thử tránh xa cô, nhưng không thành công, chỉ cần cô xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh luôn có thể liếc một cái đã dễ dàng nhìn thấy cô, sau đó lại không thể nhìn thêm một ai khác.
Anh âm thầm chú ý đến cô nhiều năm như vậy, mỗi một cái cau mày hay một nụ cười của cô từ lâu đã cùng anh hòa vào xương máu, thích cô đã trở thành bản năng của anh.
Anh căn bản không có cách nào rời được cô.
"Được, cậu đi hái mặt trăng, nó rơi xuống tớ sẽ nhặt cho cậu." Thiếu niên kiêu ngạo rốt cục vì cô mà cúi đầu, nguyện ý buông bỏ sự ngông nghênh.
Anh dằn lại tất cả sự không vui xuống đáy lòng, nhìn cô thật sâu, hiếm khi nóng nảy nói: "Hề Mạn, ông đây làm lốp xe phòng hờ của cậu, thế đã được chưa?"
Hề Mạn bị câu trả lời của anh làm cho bất ngờ, hàng mi lông quạ khẽ run lên, trái tim chợt như bị ai đó hung hăng đụng phải một cái, cô ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt thâm trầm lưu luyến của thiếu niên.
Tâm vốn yên tĩnh như mặt hồ, giống như bị một sợi lông vũ lướt qua, tạo thành từng vòng gợn sóng nhấp nhô.
Tim Hề Mạn đột nhiên đập rất nhanh.
Cô mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói gì, Giản Chước Bạch đã lướt qua cô, sải bước đi.
Hề Mạn nhìn chằm chằm bóng lưng anh, ngón tay áp út của cô chậm rãi cuộn lại, siết chặt.
Cô còn chưa nói cho anh biết, trăng sáng tuy sáng và trong đấy, nhưng xa tận cuối chân trời, chạm không thể tới, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sở hữu nó, thậm chí là giữ nó cho riêng mình.
Nhưng mà dấu trăng non này, mười ngón tay của cô cũng chỉ có một cái, thuộc về cô.
Đó là mặt trăng của riêng cô.
Cô không thích những thứ xa vời với mình, mà chỉ thích mặt trăng gần trong gang tấc, duỗi tay liền có thể nắm lấy trong lòng bàn tay.
Cô vốn định để anh học hành chăm chỉ trước.
Nếu sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc anh vẫn còn thích cô, cô sẽ nói cho anh biết bí mật này.
...
Trong phòng chờ máy bay, suy nghĩ của Hề Mạn xoay chuyển, nghĩ tới lời Giản Chước Bạch nói lúc trước.
Cô không biết tại sao vừa rồi Giản Chước Bạch lại nhắc đến Thẩm Ôn, chẳng lẽ vì những gì cô nói trước đây để thúc đẩy anh cố gắng học tập, khiến anh lầm tưởng rằng mình kém cỏi hơn Thẩm Ôn sao?
Tất cả đã qua lâu rồi, anh còn nhớ mãi trong lòng sao? Có phải là do cô suy nghĩ nhiều rồi không?
Nhưng nghĩ kỹ lại, anh chưa thi đại học đã rời đi, Hề Mạn cũng không có cơ hội giải thích cho anh những lời cô đã nói khi đó.
Hồi cấp ba, nếu Giản Chước Bạch thực sự nghiêm túc với cô, không phải là chỉ chơi đùa để giết thời gian, mấy lời đó quả thật có thể khiến anh cảm thấy mình thất bại, nhớ mãi đến bây giờ.
Hề Mạn nhớ lại bộ dạng vừa rồi của anh khi rời đi, do dự một chút, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn giải thích với anh.
Biên soạn hồi lâu, lại cảm thấy đột nhiên giải thích chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước có vẻ hơi kỳ lạ, lỡ như anh hoàn toàn không nhớ thì sao?
Giọng nói qua loa phát thanh thông báo chuẩn bị lên chuyến bay, Đổng Tường Văn gọi Hề Mạn một tiếng, lúc này cô mới lấy lại tinh thần.
Nhìn nội dung đã biên soạn trong khung trò chuyện, cô xóa hết đi, lại vội vàng gõ mấy chữ: 【 Bây giờ tôi cảm thấy, anh là mặt trời rực rỡ chói chang. 】
Nếu anh nhớ tới lời nói khi trước, vậy thì chắc chắn phải biết lời này là có ý gì, cũng xem như cô đã giải thích.
Nếu không nhớ rõ, vậy thì coi đó là một lời khen thông thường đi.
Mặt trăng có gì tốt chứ, căn bản là sẽ không tỏa sáng.
Phép ẩn dụ này của cô rất chuẩn xác rồi.
Nghĩ như vậy, Hề Mạn nhanh chóng bấm gửi, cất điện thoại và cùng đồng nghiệp lên máy bay.
Trong khoang phổ thông, nhân viên tài chính và pháp lý ngồi ở phía trước, Hề Mạn, Đổng Tường Văn và Trần Thịnh ngồi ở hàng sau.
Đổng Tường Văn cảm thấy Hề Mạn lơ đễnh, liền hỏi cô: "Cô không sao chứ?"
Hề Mạn còn đang thắc mắc không biết Giản Chước Bạch đã nhận được tin hay chưa, nghe thấy tiếng thì cười một cái, thuận miệng nói: "Có lẽ là tôi hơi khẩn trương."
Nói đến cái này, Trần Thịnh phụ họa: "Tôi cũng rất khẩn trương. Dù gì cũng là dự án đầu tiên, Tổng thanh tra Dụ điều hành nghiêm khắc như vậy, tôi sợ mình làm không tốt sẽ bị anh ấy mắng."
"Đúng rồi, tại sao một dự án lớn như vậy mà không có lãnh đạo vậy, Tổng thanh tra Dụ không đi cùng chúng ta sao?" Trần Thịnh hỏi Đổng Tường Văn.
Quản lý tài chính Lý Thục Hâm ở phía trước nhìn qua, vẻ mặt kinh ngạc: "Giản tổng đích thân lãnh đạo dự án K&H, từ đầu đã như vậy rồi mà. Đừng nói là mấy người trong bộ phận đầu tư các anh không biết nhé?"
Trần Thịnh và Hề Mạn lập tức kinh sợ, đồng thanh nói: "Giản tổng?"
Đổng Tường Văn dù sao cũng là nhân viên cũ, anh ta nhìn Trần Thịnh và Hề Mạn: "Dự án K&H trước đó đã bị gác lại rồi. Sau khi Giản tổng về nước, muốn mở rộng lĩnh vực đầu tư, nên lúc này nó mới được khởi động lại, Giản tổng cũng phụ trách luôn. Tôi quên mất hai người là người mới, không biết chuyện này."
Lương Tiến của bộ phận pháp lý cũng nhìn qua: "Tôi vẫn luôn tham gia vào dự án này, cũng coi như khá quen thuộc với nó. Trước khi mở rộng tuyển dụng, bộ phận đầu tư của các anh gần như là thùng rỗng kêu to, có rất ít người làm được việc. Giản tổng vì thế mà còn phải nhờ ngân hàng đầu tư hỗ trợ, cho đến giai đoạn này mới bắt đầu phân việc cho các anh."
"Thì ra là thế." Một lúc sau Trần Thịnh mới phản ứng lại, "Vậy Giản tổng đâu?"
Lý Thục Hâm: "Làm sao Giản tổng có thể đi cùng chúng ta được? Sáng mai anh ấy mới có thể đến được. Tôi đã làm việc trong dự án này lâu như vậy rồi, cũng chỉ gặp qua Giản tổng một lần thôi."
Trần Thịnh hiểu ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Không phải là Tổng thanh tra Dụ thì tốt rồi, anh ấy quá nghiêm khắc, có ảnh ở đây tôi sẽ gặp áp lực rất lớn."
Đổng Tường Văn liếc anh ta một cái, rất tri kỷ nói với anh ta một sự thật: "Cậu sẽ sớm biết thôi, Giản tổng còn nghiêm khắc hơn tổng thanh tra Dụ nhiều."
Trần Thịnh: "!"
Đổng Tường Văn: "Cậu có biết vụ thu mua và sáp nhập xuyên quốc gia mà Giản tổng làm trước đây không? Lúc ấy có mấy đồng nghiệp đi công tác cùng anh ấy, khi trở về như được tái sinh, học hỏi được rất nhiều điều, nhưng vừa nghe đến hai chữ Giản tổng liền PTSD* luôn."
*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương, là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ.
Trần Thịnh: "..."
Đổng Tường Văn: "Nhưng cũng đừng lo lắng quá. Tôi nghe nói Giản tổng có việc khác phải làm, sẽ không ở lại làm mãi hạng mục K&H đâu, sẽ giúp cậu có một khoảng thời gian dễ thở đó."
Trần Thịnh cũng không vì câu này mà cảm thấy thoải mái hơn chút nào.
Anh ta liếc nhìn Hề Mạn đang ở trong cùng cạnh cửa sổ: "Sao cô đột nhiên im lặng vậy? Cô không căng thẳng sao?"
Hề Mạn xòe lòng bàn tay đầy dấu móng tay, cười với Trần Thịnh: "Căng thẳng chứ."
Nhưng sự lo lắng của cô không giống như sự lo lắng của mọi người.
Cảm giác như máy bay lại bay lên cao một tầng nữa, tầm nhìn bị mây che lấp, không nhìn thấy gì.
Đã quá muộn để cô tìm cớ xuống máy bay rồi.
Vừa rồi ở sân bay, cô vì che đậy công việc mà chọc giận Giản Chước Bạch, còn đang nghĩ cách phải làm thế nào để làm dịu mối quan hệ này.
Bây giờ đột nhiên nói với cô rằng, ngày mai cô liền có thể gặp Giản Chước Bạch.
Ông trời thật đúng là cũng muốn trêu đùa cô mà.
Cô vừa gửi tin nhắn như vậy cho Giản Chước Bạch, có phải giống như đang nịnh hót ông chủ không?
Hề Mạn ngay lập tức muốn thu hồi, nhưng nhận ra là đã quá muộn.
"Anh Đổng." Cô nhìn Đổng Tường Văn, chân thành hỏi ý kiến: "Nếu tuần sau em có chút lý do muốn xin nghỉ phép, anh cảm thấy có được không?"
"Đã ở trên máy bay rồi, chắc chắn là không thể." Đổng Tường Văn nói, "Hơn nữa ngày mai sẽ bắt đầu kết nối, bộ phận của chúng ta vốn đã thiếu nhân lực rồi, nếu cô xin nghỉ thì rất khó tìm được người phụ trách thay."
Anh ta liếc Hề Mạn, "Cô sẽ không phải là nghe thấy hai chữ Giản tổng, lâm trận rồi liền muốn bỏ chạy đấy chứ?"
Hề Mạn: "..."
Đổng Tường Văn: "Vừa rồi là tôi phóng đại thôi, thực ra cũng không đáng sợ như vậy đâu. Giản tổng rất chú trọng đến hiệu suất công việc, cho nên dự án tiến triển rất nhanh. Chưa biết chừng sau khi công việc hoàn thành, anh ấy sẽ cùng mọi người đi du lịch tại thành phố Z đấy. Một đồng nghiệp nói là trong cuộc sống cá nhân anh ấy rất tốt với nhân viên, rất dễ hòa đồng."
Hề Mạn gượng cười: "Tôi không có xin nghỉ phép, chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
Đổng Tường Văn thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt rồi, cô làm tôi giật cả mình."
Anh ta nghiêm túc nói: "Thật ra đây cũng là một loại rèn luyện. Bây giờ cô và Trần Thịnh vẫn đang trong giai đoạn học việc, Tổng thanh tra Dụ mới để tôi đưa hai người đi cùng. Chờ hai người thành công trở thành nhân viên chính thức thì sẽ tự mình đảm đương công việc."
Hề Mạn vẫn mỉm cười, tự tẩy não mình: Ngoại trừ kiếm tiền, những thứ khác đều là mây trôi!
Editor: quattutuquat
—————
Khi mọi người đến khách sạn thì trời đã tối.
Bộ phận đầu tư thu mua và sáp nhập là bộ phận dẫn đầu chuyến công tác này, quản lý đầu tư Đổng Tường Văn đại diện mời mọi người ăn tối, hai chuyên viên bộ phận đầu tư Tiểu Văn và Tiểu Lưu đang theo dõi dự án cũng được gọi đến.
Trong quá trình thẩm định K&H, Giản Trì đã mời bên thứ ba hỗ trợ, Tiểu Văn và Tiểu Lưu chịu trách nhiệm đôn đốc tiến độ công việc của bên thứ ba.
Sau bữa tối, mọi người trở về phòng của mình.
Hề Mạn tắm rửa xong nằm trên giường, tay cầm điện thoại, do dự có nên thẳng thắn trước với Giản Chước Bạch hay không.
Chỉnh sửa một đoạn văn bản trong ô nhập liệu, xóa rồi lại gõ rồi lại xóa, cuối cùng là xóa tất cả.
Thật sự là không nghĩ ra được bất kỳ lý do gì mà không có kẽ hở.
Tin nhắn hồi chiều cô gửi cho anh, đến giờ vẫn chưa có hồi âm.
Không biết liệu anh có đọc WeChat hay không.
Chuyện đã đến nước này, đành phó mặc cho số phận vậy.
Chuyện ngày mai thì để ngày mai lại tính.
Cô tắt điện thoại di động, trùm chăn kín đầu đi ngủ.
Bởi vì có tâm sự nên cô ngủ cũng không ngon.
Ngày hôm sau, cô cùng các đồng nghiệp đến nhà ăn của khách sạn để dùng bữa sáng, giữa bữa ăn, quản lý tài chính Lý Thục Hâm nhận được một cuộc gọi từ thư ký tổng giám đốc.
Sau khi cúp máy, Lý Thục Hâm nói: "Giản tổng đã xuống máy bay, đang trên đường đến khách sạn, sẽ đến ngay thôi. Mọi người trở về chuẩn bị đi. Lát nữa chúng ta sẽ tập trung ở sảnh khách sạn nhé."
Nhóm người vội vã ra khỏi nhà ăn, tiến vào thang máy, Lý Thục Hâm nhìn lướt qua tin nhắn, tốt bụng nhắc nhở mọi người: "Thư ký Chu nói tâm trạng Giản tổng không tốt, mọi người lát nữa cẩn thận một chút, đừng để phạm sai lầm. Hôm nay Giản tổng còn phải đến Trường Hoàn tham gia hội nghị thượng đỉnh, thời gian rất quý giá."
Sau khi quay trở lại phòng lấy tài liệu liên quan đến công việc, Hề Mạn và mấy đồng nghiệp đợi ở cửa ra vào.
Không lâu sau, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy tới, dừng trước cửa.
Thư ký Chu Lương Hàn ngồi bên ghế phụ lái xuống xe trước, ngay lập tức ra mở cửa sau.
Hề Mạn lùi lại vài bước, đứng sau Đổng Tường Văn và Trần Thịnh, dáng người họ đủ cao, vừa vặn có thể che chắn hoàn toàn cho Hề Mạn.
Cô nhìn qua khe hở giữa hai cánh tay của hai người họ.
Người đàn ông bước xuống mặc một bộ âu phục được cắt may cẩn thận, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài thẳng tắp, trước ngực thắt cà vạt tỉ mỉ, sắc mặt cương nghị, thần thái lạnh lùng.
"Giản tổng." Lý Thục Hâm chủ động tiến lên giới thiệu, "Tôi là quản lý tài chính Lý Thục Hâm, đây là Phòng Đầu tư thu mua và sáp nhập—— "
Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, không hề nâng mí mắt, anh sải bước đi vào khách sạn, nhàn nhạt nói: "Có thời gian để làm quen với mọi người, vào họp đi."
Vì dự án K&H, Giản Chước Bạch đã đến Thành phố Z vài lần, có phòng tổng thống độc quyền trong khách sạn này.
Chu Lương Hàn mở thang máy, sau khi Giản Chước Bạch đi vào, Hề Mạn cầm tài liệu trong tay che nửa mặt, cúi đầu đi theo đám người bước vào, cùng mọi người tự giác đứng sau Giản Chước Bạch.
Thang máy đi lên, không gian chật hẹp rất yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe thấy.
Hôm nay là thứ hai, Giản Chước Bạch dường như rất bận rộn, vẫn luôn cúi đầu trả lời tin nhắn.
Ngược lại là Chu Lương Hàn đang đứng cạnh Giản Chước Bạch, là người đầu tiên phát hiện ra cô, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Đây chẳng phải là phu nhân của Giản tổng sao, cô vào Giản Trì từ lúc nào vậy? Thấy dáng vẻ của cô có chút trốn tránh, chẳng có lẽ Giản tổng không biết đấy chứ?
Anh ta định nói với Giản tổng một tiếng, lại thấy Giản tổng đang bận, với cả có nhiều đồng nghiệp cũng đang ở đây, cuối cùng muốn nói lại thôi.
Giản tổng hình như đang xem WeChat, không biết anh nhìn thấy cái gì, khóe miệng cong lên khó có thể nhận ra, rồi nhanh chóng hạ xuống.
Không lâu sau, anh lại cười.
Chu Lương Hàn suýt chút nữa tưởng rằng đây là ảo giác.
Vừa rồi ở trên máy bay, anh ta còn có thể cảm nhận được áp suất trên người sếp rất thấp, tựa hồ ngủ không ngon, tâm tình không tốt, nhưng bây giờ lại nở nụ cười.
Xem WeChat công việc còn có thể làm cho người ta bật cười sao? Tại sao trước kia anh ta chưa từng thấy qua nhỉ.
Chu Lương Hàn đang lẩm bẩm trong lòng thì điện thoại của Hề Mạn đang đứng trong góc rung lên.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, tiếng rung này rất nổi bật, cô vội vàng tắt âm điện thoại, bấm vào để xem.
Là Giản Chước Bạch gửi lại tin nhắn cho cô: 【 Mặt trời rực rỡ chói chang 】
【 Cách so sánh này của em, là thật lòng sao? 】
【 Quản lý Hề, có nịnh hót gì trong đó không vậy? 】
Nhìn thấy tin nhắn, tim Hề Mạn đập lỡ một nhịp, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn qua khe hở giữa gáy Đổng Tường Văn và Trần Thịnh.
Giản Chước Bạch cất điện thoại di động, liếc về phía bên này, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô giữa không trung.
Da đầu Hề Mạn tê rần, vội vàng lấy tài liệu trong tay che mặt, đồng thời chặn đứng ánh mắt giao nhau của hai người lại.
Kể từ khi xuống xe, toàn bộ quá trình anh đều không nhìn thẳng vào đám người cơ mà.
Cô đã rất cố gắng trốn sau lưng đồng nghiệp để giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, như vậy mà cũng có thể phát hiện ra sao?
Ngay sau đó, lại có một tin nhắn đến: 【 Chẳng phải là em không muốn làm việc cho tôi sao? 】
【 Ồ, cảm thấy tôi bây giờ là mặt trời rực rỡ chói chang, cho nên đến Giản Trì là vì—— 】
【 Đuổi theo Mặt Trời? 】
Hề Mạn: "..."
Cô biết ngay mà, Khổng Tước lại xòe đuôi rồi.
Vì lời giải thích trước đó của cô, lần này cái đuôi vểnh lên đặc biệt cao...
Hề Mạn hỏi quá trực tiếp, lại còn lộ ra vẻ vô cùng quan tâm, Giản Chước Bạch lười biếng nhướng mi, dường như có chút vui vẻ: "Kết hôn lâu như vậy rồi, sao tôi không nhận ra em quan tâm đến tôi nhiều đến thế nhỉ?"
Lúc này Hề Mạn mới ý thức được mình đã hỏi quá nhiều, dễ gây hiểu lầm cho người khác.
Trong cuộc họp hôm nay, tổng thanh tra Dụ đã yêu cầu cô, Trần Thịnh và Đổng Tường Văn đặt vé máy bay đến thành phố Z vào Chủ nhật, sẽ có nhân viên của bộ phận tài chính và bộ phận pháp lý đi cùng họ.
Theo sự hiểu biết của Hề Mạn, Giản Trì đã có ý định thu mua lại dự án K&H từ năm ngoái. Từ bước đầu tiếp xúc cho đến nay, công việc thẩm định ở đó đã được hoàn tất đầy đủ.
Lần này bọn họ đến đó, sau khi kết nối công việc với nhân viên bên kia, phải tích hợp dữ liệu và đưa ra kế hoạch đàm phán với công ty mục tiêu.
Đây là bước quan trọng nhất, tất cả những nỗ lực trước đó của các đồng nghiệp khác đều là để tăng lợi thế thương lượng cho cuộc đàm phán.
Theo sự phân công trách nhiệm, tổng thanh tra đầu tư Dụ Học Danh nhất định phải có mặt trên bàn đàm phán.
Nhưng tổng thanh tra Dụ cho đến giờ vẫn chưa nói rõ rằng anh ta muốn đi cùng.
Bây giờ Giản Chước Bạch nói anh cũng đi công tác, chẳng lẽ là anh phụ trách dự án K&H?
Hề Mạn tâm hoảng ý loạn, nhưng ngoài mặt giả vờ bình tĩnh: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, chủ yếu là quan tâm đến Thằn Lằn. Chúng ta đều đi kẻo nó lại không quen. Anh... chuyến công tác này chủ yếu đi để làm gì vậy? Sẽ mất nhiều thời gian chứ?"
Như thường lệ, Giản Chước Bạch đến phòng thay đồ lấy chăn ga trải giường, trải ra sàn, nghe cô hỏi "Chủ yếu" làm gì, anh suy nghĩ một lúc: "Thứ hai tuần sau sẽ có một hội nghị thượng đỉnh ngành ở Trường Hoàn."
Cuộc đàm phán về K&H là một tuần sau đó, không phải là việc quan trọng đối với anh ngay lúc này, hội nghị thượng đỉnh ngành này quan trọng hơn.
Hề Mẫn nghe xong lời này, lập tức sáng mắt, đi tới trước mặt anh: "Thứ hai anh đi Trường Hoàn sao?"
Dự án của K&H cũng được triển khai vào thứ Hai, lãnh đạo phụ trách dự án chắc chắn cũng phải đến Thành phố Z vào ngày hôm đó.
Anh sẽ đến Trường Hoàn để tham dự hội nghị thượng đỉnh, đây không phải là trùng rồi sao!
Xem ra dự án này không nằm trong phạm vi tiếp quản của anh!
Trong nháy mắt, Hề Mạn liền cảm thấy toàn thân thư thái, lông mày giãn ra, tâm tình cũng khá lên.
Vui vẻ chưa được bao lâu, người đàn ông quay đầu lại, bất thình lình hỏi: "Em vừa mới nhậm chức chưa được bao lâu đã đi công tác sao? Đi đâu vậy?"
Sống lưng Hề Mạn có chút cứng ngắc: "Đối với quản lý hạng mục kiểu như chúng tôi thì đi công tác là chuyện rất bình thường, chỉ là mấy thành phố lân cận thôi."
Nói xong, cô tiếp tục trở lại phòng thay đồ thu dọn hành lý.
Giản Chước Bạch dọn chỗ ngủ xong, ngồi xuống, điện thoại trong túi rung lên.
Giản Chước Bạch quét mắt nhìn ghi chú, nghe máy.
Giọng nói của thư ký Chu Lương Hàn từ phía đối diện truyền đến: "Giản tổng, lịch trình cho thứ Hai tuần sau đã sắp xếp xong. Chuyến bay đến thành phố Z sẽ cất cánh vào lúc 6 giờ 40 phút sáng thứ Hai, 9 giờ 30 phút sẽ gặp mặt người phụ trách K&H."
"Sau đó, chúng ta phải bắt chuyến bay đến Trường Hoàn lúc 11 giờ, hội nghị thượng đỉnh ngành bắt đầu vào lúc 2 giờ chiều. Vào 7 giờ tối, sẽ có một bữa tối đấu giá từ thiện tại khách sạn Viễn Thương Phong Dật ở trung tâm thành phố Trường Hoàn..."
Nói đến đây, Chu Lương Hàn dừng lại, "Anh định bay đến Thành phố Z vào sáng sớm thứ Ba để tiếp tục theo dõi dự án của K&H, hay là quay lại Lan Thành?"
Giản Chước Bạch tùy ý nghe, sau khi im lặng một lúc, anh nói: "Trở về Lan Thành."
Người của bộ phận đầu tư thu mua và sáp nhập cần có thời gian để bàn giao với đội thẩm định bên kia, lần này Dụ Học Danh cử người mới đến, anh không biết tố chất tâm lý của họ thế nào nên sẽ không gia tăng thêm áp lực tâm lý cho những người đó.
Chờ bàn giao xong và vạch ra kế hoạch, anh sẽ tiếp quản phần còn lại.
Editor: quattutuquat
—————
Chiều Chủ nhật, sắp đến thời gian đã hẹn trước với Đổng Tường Văn và Trần Thịnh, Hề Mạn kéo vali xuống lầu.
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.
Hề Mạn theo tiếng nhìn lại, phát hiện anh trai Giản Chước Bạch, Giản Quý Bạch đến, hai anh em đang đứng trước cửa sổ sát đất, tư thế lười nhác, hình như đang nói chuyện phiếm.
Gen của nhà họ Giản thực sự rất tốt, lông mày như núi xa, mắt hoa đào, mũi thẳng môi mỏng, khi hai anh em đứng cạnh nhau thì mặt mũi rất giống nhau, ai cũng nổi bật.
Để mà so sánh, anh trai sau nhiều năm phụ trách Giản Trì nhìn ổn trọng hơn, trong khi em trai thì khoa trương hơn, trong vẻ đẹp trai lộ ra nét phóng túng, giống như một ngọn lửa rực cháy, rực rỡ chói mắt khí phách hiên ngang.
Hề Mạn đang ngẩn ngơ, hai anh em nghe thấy động tĩnh thì cùng nhìn sang.
Hề Mạn vẫn nhớ rõ vai diễn mà mình phải đóng trước mặt Giản Quý Bạch, mỉm cười bước lên phía trước, rất tự nhiên đứng bên cạnh Giản Chước Bạch: "Sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh rỗi thế ạ, chị dâu không tới cùng sao?"
"Tuần này cô ấy về nhà ngoại, lát nữa anh sẽ đi đón cô ấy." Giản Quý Bạch cười ôn hoà, nhìn Hề Mạn, "Đúng lúc anh có việc này, đang nói chuyện phiếm với A Chước, nó nói muốn hỏi ý kiến của em trước."
Hề Mạn nghi ngờ nhìn Giản Chước Bạch.
Không đợi anh đáp, Giản Quý Bạch đã nói: "Là như thế này, anh có một người bạn cùng phòng thời đại học vì công việc hiện đang định cư ở Pháp. Tháng sau là đám cưới của cậu ấy. Cậu ấy mời anh với chị dâu em qua đó. Anh liền nghĩ đến lúc đó sẽ ở lại Pháp thêm vài ngày, cùng chị dâu em đi chơi loanh quanh."
"Vậy cũng tốt ạ, hiện nay rất nhiều cặp vợ chồng sau khi kết hôn đều khó có cơ hội cùng nhau đi du lịch." Hề Mạn chân thành nói, trong lòng cảm thấy tình cảm vợ chồng của anh trai Giản Chước Bạch và chị dâu thật tốt.
Giản Quý Bạch lại nói: "Chủ yếu là không yên tâm về bọn trẻ, vừa vặn đang định cai sữa cho Tiểu Bảo, anh với chị dâu em quyết định đến lúc đó đưa nó đến Mộ gia ở An Cầm, nhờ cậu mợ nó chăm giúp mấy hôm."
"Về phần Điềm Điềm, con bé không quen ngồi máy bay quá lâu, nên để nó ở lại Lan Thành. Trong nhà chỉ có người giúp việc sợ con bé khó chịu, cho nên muốn phiền phức em với A Chước chăm sóc nó giúp anh. Sẽ không quấy rầy các em quá lâu đâu, khoảng một tuần thì anh chị sẽ quay lại."
"Được ạ." Hề Mạn vui vẻ đồng ý.
Trước kia ba bận rộn công việc, bản thân cô là được người giúp việc nuôi nấng, nên cô rất hiểu cảm giác cô đơn, bơ vơ của một đứa trẻ khi không có người thân bên cạnh.
Người giúp việc có chăm sóc tốt đến mấy thì dù sao cũng không phải người nhà, tâm hồn cũng rất khó được an ủi.
Giản Chước Bạch là chú ruột của Điềm Điềm, cùng quan hệ huyết thống, có anh chăm sóc chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cô quay đầu nhìn Giản Chước Bạch: "Em còn tưởng là chuyện gì chứ, cái này chẳng phải là anh có thể tự quyết định sao, đâu cần hỏi lại em?"
Giản Chước Bạch nheo mắt lại, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn cô chằm chằm: "Trong nhà chúng ta, tất cả đều do em định đoạt, anh không có địa vị gia đình nên đương nhiên phải hỏi em rồi."
Anh diễn y như thật, Hề Mạn lập tức có chút ngượng ngùng, trốn tránh ánh mắt thâm tình của anh.
Cũng may cô không cần ở đây diễn với anh quá lâu, Hề Mạn nhìn đồng hồ, áy náy nói với Giản Quý Bạch: "Anh ơi, em có việc phải đi công tác, anh và A Chước từ từ nói chuyện nhé, em phải ra sân bay cho kịp chuyến ạ."
Cô học theo anh trai thân mật gọi anh là "A Chước", đáy lòng Giản Chước Bạch như bị cái gì đó kích thích giật tung, khóe mắt hấp háy, chậm rãi nâng mi, nhìn chăm chú thật sâu vào khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô gái.
Trong mấy năm qua, ngoại trừ anh trai và chị dâu, không ai gọi anh như vậy cả.
Cô gọi còn rất thân thiết.
Đáy lòng anh vui sướng khó tả, khóe miệng hơi nhếch lên.
Giản Quý Bạch chú ý tới vali của cô cách đó không xa: "Xin lỗi em, anh không biết trước, nói chuyện này một hồi chắc chắn là làm chậm trễ thời gian của em rồi, để A Chước đưa em ra sân bay đi."
Mí mắt Hề Mạn giật giật một cái, vội vàng nói: "Không cần đâu ạ, em bắt taxi là được rồi, rất thuận tiện. Anh cũng hiếm khi tới đây, để anh ấy ở nhà trò chuyện với anh đi ạ."
"Thân là chồng, sao có thể để em một mình bắt taxi còn nó ở nhà được?" Giản Quý Bạch nhìn đồng hồ, "Anh cũng phải đi đón chị dâu của em đây, ba chúng ta cùng đi đi."
Hề Mạn chưa kịp nói gì, Giản Chước Bạch đã đi qua kéo vali cho cô: "Đi thôi."
Trước mặt Giản Quý Bạch, Hề Mạn mà từ chối thì lại sợ lộ ra dấu vết, nên chỉ có thể giả vờ vui vẻ đi ra ngoài với Giản Chước Bạch.
Trong sân, cô lên xe của Giản Chước Bạch, Giản Quý Bạch cũng lái xe ra khỏi cổng.
Họ không đi cùng một hướng, sau khi rời khỏi khu biệt thự thì nhanh chóng mỗi người một ngả.
Chờ xe của Giản Quý Bạch đi rồi, Hề Mạn nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái: "Anh cứ thả tôi ở ven đường là được rồi, để tôi tự bắt taxi qua đó."
Nói rồi cô tháo dây an toàn.
Giản Chước Bạch hoàn toàn không có ý định dừng lại, tiếp tục đạp ga lái xe về phía trước: "Cũng đã đi rồi, tôi đưa em đến sân bay luôn."
"Thật sự không cần phiền phức như vậy đâu." Hề Mạn hơi sốt ruột.
Giản Chước Bạch đích thân đưa cô đến sân bay, nhỡ đâu đụng phải đồng nghiệp trong công ty, Giản Chước Bạch phát hiện ra cô thực chất đang làm việc ở Giản Trì nhưng lại lừa anh, có chút chết xã hội*. Nếu bị đồng nghiệp nhìn thấy, mối quan hệ của hai người cũng sẽ khó mà giải thích được.
*Chết xã hội (社死不说): Từ lóng, nghĩa là cơ thể về mặt sinh học thì vẫn còn sống, nhưng danh dự và tôn nghiêm thì mất hết rồi.
Chẳng lẽ lại nói là cô kết hôn với ông chủ sao?
Giản Chước Bạch trước nay vẫn luôn có tiếng tăm trong tập đoàn, cô mang danh là vợ của tổng giám đốc, liệu sau này các đồng nghiệp có tránh xa cô không?
Giản Chước Bạch không biết cô đang nghĩ gì, liếc nhìn camera ở ngã tư đèn đỏ: "Thắt dây an toàn vào."
Hề Mạn không còn cách nào khác đành thắt dây an toàn lại.
Toàn bộ quá trình cô đều nhìn con đường phía trước, thấy sân bay đã gần ngay trước mắt, vội vàng nói: "Vậy anh dừng xe gần đây cho tôi xuống đi, kẻo bị kẹt xe ở trong đó."
Giản Chước Bạch vẫn không có ý định dừng lại: "Nào có dễ kẹt xe như vậy? Em còn chưa cầm hành lý đâu, tôi đưa em đi làm thủ tục luôn."
Còn muốn đưa cô đi làm thủ tục nữa hả?
Tim Hề Mạn treo lơ lửng, khóc không ra nước mắt: "Thật sự không cần đâu mà..."
Khi đến gần lối vào của tầng khởi hành, có nhiều xe cộ đi lại hơn, tốc độ lái xe của Giản Chước Bạch chậm lại.
Hề Mạn cảnh giác nhìn xung quanh, thầm cầu nguyện rằng đồng nghiệp của mình nhất định đừng ở đây.
Cầu cái gì thì cái đó đến.
Ở một lối vào nào đó cách đó không xa, Hề Mạn nhìn thấy Đổng Tường Văn và Trần Thịnh, hình như họ vừa mới đến, trên tay mỗi người đều kéo một chiếc vali, cũng không vội vàng đi vào trong mà lại đứng mặt đối mặt trò chuyện.
Bọn họ chắc chắn phải biết xe của ông chủ, nếu nhìn thấy sẽ không ngừng nhìn chằm chằm buôn chuyện, một lúc nữa cô làm sao mà xuống xe đây.
Lúc này sắc mặt Hề Mạn lập tức thay đổi: "Dừng xe, dừng ở đây, đừng đi tiếp nữa."
"Giản Chước Bạch, tôi muốn xuống xe!"
Tiếng hét cuối cùng của cô quá lớn, cảm xúc có chút kích động, Giản Chước Bạch đậu xe bên lề đường.
Hề Mạn vội vàng mở cửa xuống xe, xách hành lý đi tới, chào anh: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây."
Viền môi Giản Chước Bạch khẽ mím lại, đường viền quai hàm mượt mà tạo thành một đường cong sắc bén.
Ánh mắt anh lãnh đạm nhìn qua, con ngươi giống như hắc diệu thạch* có chút ác liệt, rất nhanh bị anh áp chế, ánh mắt dường như mang theo một tia lạnh lẽo, thậm chí thanh âm cũng như hầm băng ngưng tụ lại: "Sốt ruột vội vàng muốn xuống xe như vậy, bởi vì rất sợ ở bên ngoài có quan hệ với tôi sao. Em đang lo lắng sau khi kết thúc giao dịch tôi vẫn sẽ dây dưa không rõ với em à?"
*Hắc Diệu Thạch: Đá thủy tinh núi lửa, còn có tên gọi khác là đá vỏ chai.
Hề Mạn bị hỏi thì ngẩn ra, còn chưa mở miệng, lại nghe thấy anh cười lạnh một tiếng, trong giọng điệu lạnh lùng mang theo một tia giễu cợt: "Hay là, tôi không giả vờ dịu dàng thân sĩ được như Thẩm Ôn, không thể làm một người thanh phong tễ nguyệt*, phong thái thanh thoát, là dáng vẻ mà em thích, cho nên em cảm thấy nếu tôi đứng bên cạnh em mà để cho người khác nhìn thấy, sẽ làm em mất mặt?"
*Thanh phong tễ nguyệt (清风霁月): gió mát trăng trong. theo giải thích trên mạng thì vô cùng nhiều nghĩa: làm bạn với gió mát trăng trong; ko kết bạn tùy tiện; cũng để hình dung thanh nhàn vô sự; để hình dùng cảnh đẹp tự nhiên an tĩnh; cũng để chỉ người thanh nhã.
Cổ họng Giản Chước Bạch dâng lên một cỗ chua chát khó hiểu, những lời này anh đã biết từ lâu, nhưng bây giờ chính miệng nói ra trước mặt cô, vẫn là chà đạp chút tự tôn cuối cùng của một người đàn ông.
Anh luôn kiêu ngạo tự phụ, không thèm để bất kỳ kẻ nào vào mắt, cũng chưa bao giờ cảm thấy một kẻ đạo đức giả như Thẩm Ôn có thể tốt hơn anh bao nhiêu.
Nhưng cố tình là Thẩm Ôn nuôi cô từ nhỏ đến lớn, và đối với cô, Thẩm Ôn giống như trăng sáng, mà anh thì chẳng đáng một đồng.
Nếu không phải lần này Thẩm Ôn làm tổn thương cô, chỉ sợ cô cũng sẽ chẳng muốn nhìn anh thêm nữa.
Anh cũng không có ý gì khác, chỉ là nhìn thấy chiếc vali nặng trịch của cô, muốn đưa cô đến cổng kiểm tra an ninh.
Hóa ra với cô, anh không xứng với cô đến mức tiễn cô ra sân bay cũng có thể bị ghét bỏ.
Giản Chước Bạch cay đắng mấp máy khóe môi dưới, cuối cùng cũng không muốn vì chuyện này mà khiến quan hệ của cả hai trở nên căng thẳng: "Ở bên ngoài tự chăm sóc tốt cho bản thân."
Anh cố gắng hết sức để khắc chế cảm xúc, rất nhanh liền lái xe rời đi.
Hề Mạn vẫn đứng im tại chỗ.
Cô chỉ đơn giản là không muốn hai người và đồng nghiệp cùng đi công tác đụng mặt nhau, không ngờ anh lại nghĩ nhiều như vậy, thậm chí còn liên tưởng đến Thẩm Ôn.
Trong đầu toàn là lời Giản Chước Bạch vừa nói, Hề Mạn khẽ mím môi, khớp ngón tay cầm hành lý siết chặt.
Editor: quattutuquat
—————
Xe của Giản Chước Bạch sau khi rời sân bay cũng không về nhà mà phóng như bay trên đường cao tốc chằng chịt trên cao.
Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông hồi lớp 11, Hề Mạn phải trực nhật sau giờ tan học, Giản Chước Bạch giúp cô lau sàn và kính thủy tinh.
Sau khi kết thúc, anh tùy ý vác cặp sách trên vai, không chút để ý cùng cô đi xuống lầu: "Kỳ nghỉ đông cậu định làm gì?"
Tâm trạng Hề Mạn có vẻ rất tốt: "Anh ba sẽ dạy tớ trượt tuyết."
Sắc mặt Giản Chước Bạch lập tức trầm xuống: "Nếu như cậu thích trượt tuyết, tớ cũng có thể dạy cậu. Thẩm Ôn cũng không phải anh trai ruột của cậu, mỗi ngày đi theo anh ta có ích lợi gì chứ, anh ta lớn hơn cậu nhiều như vậy, cậu thích anh ta sao?"
Hề Mạn liếc anh một cái, ung dung nói: "Có lẽ là không thích, cũng có lẽ là thích."
Giản Chước Bạch không vui: "Cậu có biết thích là cái gì không?"
Hề Mạn nghiêng đầu, không nhịn được hỏi ngược lại anh: "Vậy cậu thì thật sự biết sao, Giản thiếu gia?"
Không khí im lặng hai giây, không đợi Giản Chước Bạch trả lời, Hề Mạn đã trực tiếp chuyển chủ đề: "Đã bao lâu rồi cậu không học bài hả, sao không tranh thủ nghỉ đông đọc sách làm bài tập về nhà bù đắp những kiến thức hổng đi?"
Lỗ tai Giản Chước Bạch sắp mọc kén rồi: "Cậu ở cùng tớ, ngoài học tập ra có thể nói cái gì khác không?""
"Không thể." Hề Mạn đút hai tay vào túi áo khoác, thấu tình đạt lý nói, "Tớ là uỷ viên ban học tập, thúc giục cậu học tập là nghĩa vụ của tớ mà."
Giản Chước Bạch khịt mũi nói: "Tại sao cậu không thúc giục người khác ấy?"
Hề Mạn bị hỏi thì dừng một chút, thản nhiên nói: "Người khác lại chẳng thích bám dính giống như cậu, tự cậu đến tìm tớ đấy chứ, đương nhiên tớ chỉ thấy mỗi cậu là không chăm chỉ học hành thôi."
"..."
Đi đến hai bậc thang cuối cùng của tầng một, cô trực tiếp nhảy xuống, mái tóc đuôi ngựa sau lưng cũng đung đưa theo vài cái.
Sau khi đứng vững, cô quay đầu nhìn anh: "Lát nữa đến cổng trường, cậu đừng đi theo tớ nữa, hôm nay anh ba của tớ sẽ đến đón tớ, sẽ bị anh ấy nhìn thấy mất."
Sắc mặt Giản Chước Bạch càng thêm khó coi: "Tại sao anh ta tới đón cậu thì liền giấu tớ đi, sao tớ phải cách xa cậu? Làm sao hả, anh ta là chính thất còn tớ là tiểu thiếp, nhìn thấy anh ta liền cảm thấy tớ kém hơn ba phần à?"
Hề Mạn lúc ấy chẳng qua là cảm thấy Thẩm Ôn cũng xem như một nửa người lớn trong nhà đối với cô, nhìn thấy có nam sinh đi quá gần cô, sẽ dễ dàng báo cáo cho ba cô biết.
Ai ngờ cách so sánh của Giản Chước Bạch làm cho người ta dở khóc dở cười, cô tức giận nói: "Cậu còn không đủ tư cách làm tiểu thiếp ấy, tớ cũng chưa từng nói thích cậu mà."
Giản Chước Bạch nhăn mày lại: "Rốt cuộc cậu thích gì ở Thẩm Ôn hả?"
Hề Mạn dừng lại, đếm ngón tay tính cho anh xem: "Anh ấy trông dịu dàng hơn cậu, thân sĩ hơn cậu, thanh phong tễ nguyệt, phong thái thanh thoát, là con gái ai cũng thích kiểu như vậy cả."
"Đúng rồi," cô lại nhìn Giản Chước Bạch, "Hồi anh ấy học trung học, thành tích tốt hơn so với cậu bây giờ nhiều, là học sinh ba tốt, học bá đấy!"
Giản Chước Bạch khinh thường cười khẩy: "Học bá thì có gì đặc biệt hơn người chứ, trước kia còn có người gọi tớ là học thần đây này."
"Cậu nói là trước đây mà." Hề Mạn vỗ vai anh, "Anh hùng thì đừng nhắc mãi chiến tích năm xưa, bây giờ cậu là học tra*."
*Học tra: trái nghĩa với học bá, người học dốt.
"..."
Hai người giằng co mấy giây, Giản Chước Bạch suy nghĩ về lời nói của cô: "Nếu như tớ trở về làm học thần, cậu có thể thích tớ sao?"
Ánh mắt Hề Mạn khẽ động: "Chỉ có thể nói, thành tích nổi trội xuất sắc có thể tăng thêm cho cậu một ít điểm, còn có thể thích cậu hay không thì khó nói lắm, dù sao cũng đã có ví dụ điển hình ngay trước mắt rồi, cậu đâu chỉ kém hơn anh ba của tớ có nửa điểm đâu."
Giản Chước Bạch không phục: "Rốt cuộc tớ kém hơn anh ta ở chỗ nào chứ?"
Hề Mạn suy tư một hồi: "Nếu như anh ấy là trăng sáng trên trời, cậu cùng lắm là——"
Cô duỗi ngón áp út của bàn tay trái ra, chỉ vào hình mặt trăng nhỏ màu trắng sữa sơn trên móng tay, "Vầng trăng khuyết nhỏ không tỏa sáng này."
Sắc mặt Giản Chước Bạch âm u, ngẩng đầu nhìn trời, rồi nhìn vào vầng trăng khuyết nhỏ mà cô đang chỉ.
Hóa ra trong lòng cô, bọn họ một người trên trời, một kẻ dưới đất.
Lửa giận trong lồng ngực bị cô thành công đốt cháy, thiếu niên khí phách cuộn chặt nắm đấm.
Anh muốn nổi giận, nhưng không thể nói một lời nào nặng nề trước khuôn mặt trong sáng điềm tĩnh của cô gái, chỉ hận không thể lao ra khỏi cổng trường ngay bây giờ, đè Thẩm Ôn xuống đất đánh chết anh ta.
Anh biết mình không so sánh được với vị trí của Thẩm Ôn trong lòng cô, nhưng vẫn chìm hãm vào, anh có thể làm gì đây?
Lúc đầu, anh chẳng qua là cảm thấy cô đáng thương, ngay cả người như Thẩm Ôn mà cô cũng cảm thấy tốt, nhưng sau đó anh lại vô thức bắt đầu chú ý đến cô.
Nhưng mà càng chú ý nhiều, anh lại càng bị cô hấp dẫn một cách khó hiểu, khi thấy cô cười anh liền vui vẻ, thấy cô buồn anh cũng cảm thấy khó chịu.
Anh từng thử tránh xa cô, nhưng không thành công, chỉ cần cô xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh luôn có thể liếc một cái đã dễ dàng nhìn thấy cô, sau đó lại không thể nhìn thêm một ai khác.
Anh âm thầm chú ý đến cô nhiều năm như vậy, mỗi một cái cau mày hay một nụ cười của cô từ lâu đã cùng anh hòa vào xương máu, thích cô đã trở thành bản năng của anh.
Anh căn bản không có cách nào rời được cô.
"Được, cậu đi hái mặt trăng, nó rơi xuống tớ sẽ nhặt cho cậu." Thiếu niên kiêu ngạo rốt cục vì cô mà cúi đầu, nguyện ý buông bỏ sự ngông nghênh.
Anh dằn lại tất cả sự không vui xuống đáy lòng, nhìn cô thật sâu, hiếm khi nóng nảy nói: "Hề Mạn, ông đây làm lốp xe phòng hờ của cậu, thế đã được chưa?"
Hề Mạn bị câu trả lời của anh làm cho bất ngờ, hàng mi lông quạ khẽ run lên, trái tim chợt như bị ai đó hung hăng đụng phải một cái, cô ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt thâm trầm lưu luyến của thiếu niên.
Tâm vốn yên tĩnh như mặt hồ, giống như bị một sợi lông vũ lướt qua, tạo thành từng vòng gợn sóng nhấp nhô.
Tim Hề Mạn đột nhiên đập rất nhanh.
Cô mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói gì, Giản Chước Bạch đã lướt qua cô, sải bước đi.
Hề Mạn nhìn chằm chằm bóng lưng anh, ngón tay áp út của cô chậm rãi cuộn lại, siết chặt.
Cô còn chưa nói cho anh biết, trăng sáng tuy sáng và trong đấy, nhưng xa tận cuối chân trời, chạm không thể tới, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sở hữu nó, thậm chí là giữ nó cho riêng mình.
Nhưng mà dấu trăng non này, mười ngón tay của cô cũng chỉ có một cái, thuộc về cô.
Đó là mặt trăng của riêng cô.
Cô không thích những thứ xa vời với mình, mà chỉ thích mặt trăng gần trong gang tấc, duỗi tay liền có thể nắm lấy trong lòng bàn tay.
Cô vốn định để anh học hành chăm chỉ trước.
Nếu sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc anh vẫn còn thích cô, cô sẽ nói cho anh biết bí mật này.
...
Trong phòng chờ máy bay, suy nghĩ của Hề Mạn xoay chuyển, nghĩ tới lời Giản Chước Bạch nói lúc trước.
Cô không biết tại sao vừa rồi Giản Chước Bạch lại nhắc đến Thẩm Ôn, chẳng lẽ vì những gì cô nói trước đây để thúc đẩy anh cố gắng học tập, khiến anh lầm tưởng rằng mình kém cỏi hơn Thẩm Ôn sao?
Tất cả đã qua lâu rồi, anh còn nhớ mãi trong lòng sao? Có phải là do cô suy nghĩ nhiều rồi không?
Nhưng nghĩ kỹ lại, anh chưa thi đại học đã rời đi, Hề Mạn cũng không có cơ hội giải thích cho anh những lời cô đã nói khi đó.
Hồi cấp ba, nếu Giản Chước Bạch thực sự nghiêm túc với cô, không phải là chỉ chơi đùa để giết thời gian, mấy lời đó quả thật có thể khiến anh cảm thấy mình thất bại, nhớ mãi đến bây giờ.
Hề Mạn nhớ lại bộ dạng vừa rồi của anh khi rời đi, do dự một chút, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn giải thích với anh.
Biên soạn hồi lâu, lại cảm thấy đột nhiên giải thích chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước có vẻ hơi kỳ lạ, lỡ như anh hoàn toàn không nhớ thì sao?
Giọng nói qua loa phát thanh thông báo chuẩn bị lên chuyến bay, Đổng Tường Văn gọi Hề Mạn một tiếng, lúc này cô mới lấy lại tinh thần.
Nhìn nội dung đã biên soạn trong khung trò chuyện, cô xóa hết đi, lại vội vàng gõ mấy chữ: 【 Bây giờ tôi cảm thấy, anh là mặt trời rực rỡ chói chang. 】
Nếu anh nhớ tới lời nói khi trước, vậy thì chắc chắn phải biết lời này là có ý gì, cũng xem như cô đã giải thích.
Nếu không nhớ rõ, vậy thì coi đó là một lời khen thông thường đi.
Mặt trăng có gì tốt chứ, căn bản là sẽ không tỏa sáng.
Phép ẩn dụ này của cô rất chuẩn xác rồi.
Nghĩ như vậy, Hề Mạn nhanh chóng bấm gửi, cất điện thoại và cùng đồng nghiệp lên máy bay.
Trong khoang phổ thông, nhân viên tài chính và pháp lý ngồi ở phía trước, Hề Mạn, Đổng Tường Văn và Trần Thịnh ngồi ở hàng sau.
Đổng Tường Văn cảm thấy Hề Mạn lơ đễnh, liền hỏi cô: "Cô không sao chứ?"
Hề Mạn còn đang thắc mắc không biết Giản Chước Bạch đã nhận được tin hay chưa, nghe thấy tiếng thì cười một cái, thuận miệng nói: "Có lẽ là tôi hơi khẩn trương."
Nói đến cái này, Trần Thịnh phụ họa: "Tôi cũng rất khẩn trương. Dù gì cũng là dự án đầu tiên, Tổng thanh tra Dụ điều hành nghiêm khắc như vậy, tôi sợ mình làm không tốt sẽ bị anh ấy mắng."
"Đúng rồi, tại sao một dự án lớn như vậy mà không có lãnh đạo vậy, Tổng thanh tra Dụ không đi cùng chúng ta sao?" Trần Thịnh hỏi Đổng Tường Văn.
Quản lý tài chính Lý Thục Hâm ở phía trước nhìn qua, vẻ mặt kinh ngạc: "Giản tổng đích thân lãnh đạo dự án K&H, từ đầu đã như vậy rồi mà. Đừng nói là mấy người trong bộ phận đầu tư các anh không biết nhé?"
Trần Thịnh và Hề Mạn lập tức kinh sợ, đồng thanh nói: "Giản tổng?"
Đổng Tường Văn dù sao cũng là nhân viên cũ, anh ta nhìn Trần Thịnh và Hề Mạn: "Dự án K&H trước đó đã bị gác lại rồi. Sau khi Giản tổng về nước, muốn mở rộng lĩnh vực đầu tư, nên lúc này nó mới được khởi động lại, Giản tổng cũng phụ trách luôn. Tôi quên mất hai người là người mới, không biết chuyện này."
Lương Tiến của bộ phận pháp lý cũng nhìn qua: "Tôi vẫn luôn tham gia vào dự án này, cũng coi như khá quen thuộc với nó. Trước khi mở rộng tuyển dụng, bộ phận đầu tư của các anh gần như là thùng rỗng kêu to, có rất ít người làm được việc. Giản tổng vì thế mà còn phải nhờ ngân hàng đầu tư hỗ trợ, cho đến giai đoạn này mới bắt đầu phân việc cho các anh."
"Thì ra là thế." Một lúc sau Trần Thịnh mới phản ứng lại, "Vậy Giản tổng đâu?"
Lý Thục Hâm: "Làm sao Giản tổng có thể đi cùng chúng ta được? Sáng mai anh ấy mới có thể đến được. Tôi đã làm việc trong dự án này lâu như vậy rồi, cũng chỉ gặp qua Giản tổng một lần thôi."
Trần Thịnh hiểu ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Không phải là Tổng thanh tra Dụ thì tốt rồi, anh ấy quá nghiêm khắc, có ảnh ở đây tôi sẽ gặp áp lực rất lớn."
Đổng Tường Văn liếc anh ta một cái, rất tri kỷ nói với anh ta một sự thật: "Cậu sẽ sớm biết thôi, Giản tổng còn nghiêm khắc hơn tổng thanh tra Dụ nhiều."
Trần Thịnh: "!"
Đổng Tường Văn: "Cậu có biết vụ thu mua và sáp nhập xuyên quốc gia mà Giản tổng làm trước đây không? Lúc ấy có mấy đồng nghiệp đi công tác cùng anh ấy, khi trở về như được tái sinh, học hỏi được rất nhiều điều, nhưng vừa nghe đến hai chữ Giản tổng liền PTSD* luôn."
*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương, là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ.
Trần Thịnh: "..."
Đổng Tường Văn: "Nhưng cũng đừng lo lắng quá. Tôi nghe nói Giản tổng có việc khác phải làm, sẽ không ở lại làm mãi hạng mục K&H đâu, sẽ giúp cậu có một khoảng thời gian dễ thở đó."
Trần Thịnh cũng không vì câu này mà cảm thấy thoải mái hơn chút nào.
Anh ta liếc nhìn Hề Mạn đang ở trong cùng cạnh cửa sổ: "Sao cô đột nhiên im lặng vậy? Cô không căng thẳng sao?"
Hề Mạn xòe lòng bàn tay đầy dấu móng tay, cười với Trần Thịnh: "Căng thẳng chứ."
Nhưng sự lo lắng của cô không giống như sự lo lắng của mọi người.
Cảm giác như máy bay lại bay lên cao một tầng nữa, tầm nhìn bị mây che lấp, không nhìn thấy gì.
Đã quá muộn để cô tìm cớ xuống máy bay rồi.
Vừa rồi ở sân bay, cô vì che đậy công việc mà chọc giận Giản Chước Bạch, còn đang nghĩ cách phải làm thế nào để làm dịu mối quan hệ này.
Bây giờ đột nhiên nói với cô rằng, ngày mai cô liền có thể gặp Giản Chước Bạch.
Ông trời thật đúng là cũng muốn trêu đùa cô mà.
Cô vừa gửi tin nhắn như vậy cho Giản Chước Bạch, có phải giống như đang nịnh hót ông chủ không?
Hề Mạn ngay lập tức muốn thu hồi, nhưng nhận ra là đã quá muộn.
"Anh Đổng." Cô nhìn Đổng Tường Văn, chân thành hỏi ý kiến: "Nếu tuần sau em có chút lý do muốn xin nghỉ phép, anh cảm thấy có được không?"
"Đã ở trên máy bay rồi, chắc chắn là không thể." Đổng Tường Văn nói, "Hơn nữa ngày mai sẽ bắt đầu kết nối, bộ phận của chúng ta vốn đã thiếu nhân lực rồi, nếu cô xin nghỉ thì rất khó tìm được người phụ trách thay."
Anh ta liếc Hề Mạn, "Cô sẽ không phải là nghe thấy hai chữ Giản tổng, lâm trận rồi liền muốn bỏ chạy đấy chứ?"
Hề Mạn: "..."
Đổng Tường Văn: "Vừa rồi là tôi phóng đại thôi, thực ra cũng không đáng sợ như vậy đâu. Giản tổng rất chú trọng đến hiệu suất công việc, cho nên dự án tiến triển rất nhanh. Chưa biết chừng sau khi công việc hoàn thành, anh ấy sẽ cùng mọi người đi du lịch tại thành phố Z đấy. Một đồng nghiệp nói là trong cuộc sống cá nhân anh ấy rất tốt với nhân viên, rất dễ hòa đồng."
Hề Mạn gượng cười: "Tôi không có xin nghỉ phép, chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
Đổng Tường Văn thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt rồi, cô làm tôi giật cả mình."
Anh ta nghiêm túc nói: "Thật ra đây cũng là một loại rèn luyện. Bây giờ cô và Trần Thịnh vẫn đang trong giai đoạn học việc, Tổng thanh tra Dụ mới để tôi đưa hai người đi cùng. Chờ hai người thành công trở thành nhân viên chính thức thì sẽ tự mình đảm đương công việc."
Hề Mạn vẫn mỉm cười, tự tẩy não mình: Ngoại trừ kiếm tiền, những thứ khác đều là mây trôi!
Editor: quattutuquat
—————
Khi mọi người đến khách sạn thì trời đã tối.
Bộ phận đầu tư thu mua và sáp nhập là bộ phận dẫn đầu chuyến công tác này, quản lý đầu tư Đổng Tường Văn đại diện mời mọi người ăn tối, hai chuyên viên bộ phận đầu tư Tiểu Văn và Tiểu Lưu đang theo dõi dự án cũng được gọi đến.
Trong quá trình thẩm định K&H, Giản Trì đã mời bên thứ ba hỗ trợ, Tiểu Văn và Tiểu Lưu chịu trách nhiệm đôn đốc tiến độ công việc của bên thứ ba.
Sau bữa tối, mọi người trở về phòng của mình.
Hề Mạn tắm rửa xong nằm trên giường, tay cầm điện thoại, do dự có nên thẳng thắn trước với Giản Chước Bạch hay không.
Chỉnh sửa một đoạn văn bản trong ô nhập liệu, xóa rồi lại gõ rồi lại xóa, cuối cùng là xóa tất cả.
Thật sự là không nghĩ ra được bất kỳ lý do gì mà không có kẽ hở.
Tin nhắn hồi chiều cô gửi cho anh, đến giờ vẫn chưa có hồi âm.
Không biết liệu anh có đọc WeChat hay không.
Chuyện đã đến nước này, đành phó mặc cho số phận vậy.
Chuyện ngày mai thì để ngày mai lại tính.
Cô tắt điện thoại di động, trùm chăn kín đầu đi ngủ.
Bởi vì có tâm sự nên cô ngủ cũng không ngon.
Ngày hôm sau, cô cùng các đồng nghiệp đến nhà ăn của khách sạn để dùng bữa sáng, giữa bữa ăn, quản lý tài chính Lý Thục Hâm nhận được một cuộc gọi từ thư ký tổng giám đốc.
Sau khi cúp máy, Lý Thục Hâm nói: "Giản tổng đã xuống máy bay, đang trên đường đến khách sạn, sẽ đến ngay thôi. Mọi người trở về chuẩn bị đi. Lát nữa chúng ta sẽ tập trung ở sảnh khách sạn nhé."
Nhóm người vội vã ra khỏi nhà ăn, tiến vào thang máy, Lý Thục Hâm nhìn lướt qua tin nhắn, tốt bụng nhắc nhở mọi người: "Thư ký Chu nói tâm trạng Giản tổng không tốt, mọi người lát nữa cẩn thận một chút, đừng để phạm sai lầm. Hôm nay Giản tổng còn phải đến Trường Hoàn tham gia hội nghị thượng đỉnh, thời gian rất quý giá."
Sau khi quay trở lại phòng lấy tài liệu liên quan đến công việc, Hề Mạn và mấy đồng nghiệp đợi ở cửa ra vào.
Không lâu sau, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy tới, dừng trước cửa.
Thư ký Chu Lương Hàn ngồi bên ghế phụ lái xuống xe trước, ngay lập tức ra mở cửa sau.
Hề Mạn lùi lại vài bước, đứng sau Đổng Tường Văn và Trần Thịnh, dáng người họ đủ cao, vừa vặn có thể che chắn hoàn toàn cho Hề Mạn.
Cô nhìn qua khe hở giữa hai cánh tay của hai người họ.
Người đàn ông bước xuống mặc một bộ âu phục được cắt may cẩn thận, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài thẳng tắp, trước ngực thắt cà vạt tỉ mỉ, sắc mặt cương nghị, thần thái lạnh lùng.
"Giản tổng." Lý Thục Hâm chủ động tiến lên giới thiệu, "Tôi là quản lý tài chính Lý Thục Hâm, đây là Phòng Đầu tư thu mua và sáp nhập—— "
Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, không hề nâng mí mắt, anh sải bước đi vào khách sạn, nhàn nhạt nói: "Có thời gian để làm quen với mọi người, vào họp đi."
Vì dự án K&H, Giản Chước Bạch đã đến Thành phố Z vài lần, có phòng tổng thống độc quyền trong khách sạn này.
Chu Lương Hàn mở thang máy, sau khi Giản Chước Bạch đi vào, Hề Mạn cầm tài liệu trong tay che nửa mặt, cúi đầu đi theo đám người bước vào, cùng mọi người tự giác đứng sau Giản Chước Bạch.
Thang máy đi lên, không gian chật hẹp rất yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe thấy.
Hôm nay là thứ hai, Giản Chước Bạch dường như rất bận rộn, vẫn luôn cúi đầu trả lời tin nhắn.
Ngược lại là Chu Lương Hàn đang đứng cạnh Giản Chước Bạch, là người đầu tiên phát hiện ra cô, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Đây chẳng phải là phu nhân của Giản tổng sao, cô vào Giản Trì từ lúc nào vậy? Thấy dáng vẻ của cô có chút trốn tránh, chẳng có lẽ Giản tổng không biết đấy chứ?
Anh ta định nói với Giản tổng một tiếng, lại thấy Giản tổng đang bận, với cả có nhiều đồng nghiệp cũng đang ở đây, cuối cùng muốn nói lại thôi.
Giản tổng hình như đang xem WeChat, không biết anh nhìn thấy cái gì, khóe miệng cong lên khó có thể nhận ra, rồi nhanh chóng hạ xuống.
Không lâu sau, anh lại cười.
Chu Lương Hàn suýt chút nữa tưởng rằng đây là ảo giác.
Vừa rồi ở trên máy bay, anh ta còn có thể cảm nhận được áp suất trên người sếp rất thấp, tựa hồ ngủ không ngon, tâm tình không tốt, nhưng bây giờ lại nở nụ cười.
Xem WeChat công việc còn có thể làm cho người ta bật cười sao? Tại sao trước kia anh ta chưa từng thấy qua nhỉ.
Chu Lương Hàn đang lẩm bẩm trong lòng thì điện thoại của Hề Mạn đang đứng trong góc rung lên.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, tiếng rung này rất nổi bật, cô vội vàng tắt âm điện thoại, bấm vào để xem.
Là Giản Chước Bạch gửi lại tin nhắn cho cô: 【 Mặt trời rực rỡ chói chang 】
【 Cách so sánh này của em, là thật lòng sao? 】
【 Quản lý Hề, có nịnh hót gì trong đó không vậy? 】
Nhìn thấy tin nhắn, tim Hề Mạn đập lỡ một nhịp, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn qua khe hở giữa gáy Đổng Tường Văn và Trần Thịnh.
Giản Chước Bạch cất điện thoại di động, liếc về phía bên này, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô giữa không trung.
Da đầu Hề Mạn tê rần, vội vàng lấy tài liệu trong tay che mặt, đồng thời chặn đứng ánh mắt giao nhau của hai người lại.
Kể từ khi xuống xe, toàn bộ quá trình anh đều không nhìn thẳng vào đám người cơ mà.
Cô đã rất cố gắng trốn sau lưng đồng nghiệp để giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, như vậy mà cũng có thể phát hiện ra sao?
Ngay sau đó, lại có một tin nhắn đến: 【 Chẳng phải là em không muốn làm việc cho tôi sao? 】
【 Ồ, cảm thấy tôi bây giờ là mặt trời rực rỡ chói chang, cho nên đến Giản Trì là vì—— 】
【 Đuổi theo Mặt Trời? 】
Hề Mạn: "..."
Cô biết ngay mà, Khổng Tước lại xòe đuôi rồi.
Vì lời giải thích trước đó của cô, lần này cái đuôi vểnh lên đặc biệt cao...