Chương 5: Ngoại Truyện:
Mấy năm nay Trầm Quát đã gặp được vô số phụ nữ muôn hình muôn vẻ. Nếu không phải là nhan sắc lộng lẫy, tính tình khôn khéo, mặt mày quyến rũ phong tình thì chính là trong vắt như gương, không rành thế sự, có gì cũng thể hiện ra ngoài mặt vô cùng ngu xuẩn.
Loại lõi đời mà không lọc lõi như Giang Nghi thật sự rất hiếm thấy. Bởi vì khó gặp được nên chỉ cần một người là đủ.
Hai mươi sáu tuổi, hắn bị người quen thân lừa cho một vố đau. Mới ra đời ai mà không từng hăng hái, chị gái Cố Ngọc lại luôn nói hắn không đủ nhiệt tình, giống như một bức tường, trưởng thành rồi thì bốn mùa ngồi yên ngửi hương khói thì hơn.
Khi đó hắn dừng xe ở một thôn làng ở ngoại ô, nhìn thấy một đám đông chen chúc nhau rất là náo nhiệt, nhìn kỹ lại thì phát hiện ra chỗ không bình thường.
Đó là lần đầu tiên Trầm Quát gặp được Giang Nghi. Hắn cảm thấy cô gái này kỳ lạ thật, trang điểm quái đản vô cùng.
Cô chặn trước mặt một chiếc xe ba bánh chở phế liệu, bắt đối phương trả tiền tính thiếu cho mình. Người đàn ông đó không chịu, nhưng cô không hề nhượng bộ một chút nào, mím môi tỏ vẻ cứng rắn.
Trầm Quát liếc mắt một cái là nhìn ra cô gái này chỉ phô trương thanh thế vậy thôi, đầu vai cô còn đang phát run kia kìa. Đối phương ý đồ nuốt tiền thiếu, ngoài miệng cũng hùng hổ nói lời khó nghe.
Thật ra chỉ có năm đồng tiền lẻ, tuy Trầm Quát là người làm ăn nhưng chưa từng gặp phải chuyện thế này. Hắn vốn định bỏ đi, không hiểu sao lại nổi hứng giúp họ hòa giải.
Ở nơi không một ai nhìn thấy, hắn lén đưa tiền cho người đàn ông trung niên kia. Đối phương kinh ngạc nhưng vẫn hớn hở quay lại trả năm đồng tiền thiếu cho cô gái.
Trầm Quát cười thầm, tự giễu bản thân lo chuyện bao đồng. Khi hắn muốn rời đi thì cô gái lúc nãy tiến đến trước mặt hắn. Không còn vẻ đề phòng, cô nhỏ giọng nói cảm ơn hắn, sau đó thì do dự hỏi: “Có muốn đi uống ly trà hay không?”
Đúng là cách cảm ơn đầy sứt sẹo, không chút chân thành nào. Nếu hắn đồng ý thì e là cô càng hoảng sợ hơn.
Thấy hắn lâu không trả lời, gương mặt cô gái rõ ràng hiện ra nét lo lắng.
Ma xui quỷ khiến, hắn lại nói: “Được.”
Tất nhiên là cô gái không ngờ là hắn sẽ đồng ý, sửng sốt hồi lâu mới dẫn hắn lên lầu. Cả tòa nhà chỉ có ba tầng sập xệ, nhà của cô thì nằm ở tầng một. Khi đó hắn sâu sắc cảm nhận được như thế nào là nhà chỉ còn lại bốn bức tường, đáng ngạc nhiên là bên trong sạch sẽ lắm.
Đồ chơi bằng lông cũ nát, hai bộ quần áo lố lăng lỗi thời treo trên tường...
Dưới tình huống như thế mà hai người họ có thể ngồi tận năm phút quỷ dị vô cùng.
Trầm Quát là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí bế tắc: “Cha mẹ em đâu? Không có nhà à?”
Cô không trả lời mà hỏi lại hắn: “Anh đến đây làm gì?”
Quần áo trên người Trầm Quát không hề thích hợp với chỗ như thế này. Hắn vô tình làm đối phương rơi vào ngõ cụt, đành phải gượng cười kể rằng bản thân đã phạm phải sai lầm.
Một câu chuyện cũ bảy phần thật, ba phần giả, ngay cả bản thân Trầm Quát còn tin tưởng vai chính thảm hại mà hắn kể ra có tồn tại trên đời.
Cô bình tĩnh nghe xong thì hết sức cảm động: “Có trở ngại nào mà con người không vượt qua được chứ?”
Nói chuyện cứ như một ông già, cô không biết an ủi người khác chút nào cả, nói xong câu ấy là im luôn. Sau đó cô khăng khăng muốn tiễn hắn về. Lúc đến giao lộ thì hắn bảo không cần đi tiếp nữa.
Hắn quay đầu nhìn thoáng ra sau lưng, thấy cô gái nhỏ vẫn còn đứng bất động tại chỗ. Ngoan ngoãn như vậy, tại sao cứ phải làm cả người mọc đầy gai nhọn làm gì?
Trầm Quát am hiểu đạo lý “Chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người khác hướng thiện”.
Trong trí nhớ hắn, hôm đó có ánh trăng chiếu xuống. Hắn cười nói với cô: “Em đứng ở đây, đừng đi đâu hết.”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, thốt ra một câu đùa vui chẳng đâu vào đâu: “Anh muốn mua quýt cho em à?”
Hắn tức đến bật cười: “Trầm Quát anh đây còn chưa tới tuổi làm cha em đâu.”
Cô híp mắt cười theo hắn: “Thì ra anh họ Trầm.”
Rõ ràng chỉ là một câu cảm thán thật bình thường, hợp với lúm đồng tiền của ai đó, ngay cả ánh trăng cũng trở nên say đắm lòng người.
Trầm Quát đột nhiên thấy xúc động, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng con ngoan trò giỏi của cô.
Sau đó khi không có việc gì bận, hắn rất hay lui tới đây nhưng không gặp được cô. Hắn còn không rõ bản thân hắn muốn gì, ngẫu nhiên một ngày nọ mới thấy cô được một lần.
Hôm đó có lẽ là sinh nhật của Giang Nghi. Cô ăn hoành thánh ở đầu phố, một bên thưởng thức chiếc bật lửa ở trong tay. Đánh lửa, tắt, bật lên, rồi lại tắt.
Trầm Quát đếm đi đếm lại, hắn đoán là cô nhắm hai mắt lại đầy thành kính là để cầu xin ba nguyện vọng. Đương nhiên là cô không thể ăn nốt phần hoành thánh cuối cùng.
Không biết là ai gọi điện tới, cô nghe xong thì cứ như nhai phải sáp, nước mắt rơi tí tách xuống chén hoành thánh.
Sau đó nữa thì là số phận sắp đặt, cũng có thể nói là do cố ý khi hắn giúp đỡ cô vào đại học. Cô cảm động lắm, cứ nói cảm ơn mãi không ngừng, còn nghiêm túc nói là: “Anh Trầm, anh là người tốt.”
Trầm Quát không thích cô khách sáo với hắn, thuận miệng nói dối một câu: “Bởi vì nhìn em giống người vợ đã mất của tôi.”
Lý do có rất nhiều, vậy mà hắn cứ lựa chọn phải lý do tồi tệ nhất. Hắn còn nương theo lời nói dối đó, cùng cô ký xuống bản hợp đồng.
Lúc đầu cô làm hoành thánh rất khó ăn, cũng không biết sao mà bán cho người ta được. Ngày qua ngày, dù mỗi tuần có thể gặp mặt nhau một lần, hắn lại dành hết quãng thời gian còn lại để nhớ nhung cô đến phát điên.
Hắn bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, tự nhận thức bản thân thật xấu xa. Giữa họ là mười tuổi đời chênh lệch, lúc hắn học đại học thì cô mới vào tiểu học thôi. Một cây hoa lê áp hải đường, hắn nào có tư cách trói chặt cô bên cạnh?
Hắn tự thấy không thể nhận được cái mác “người tốt” trong miệng cô. Hắn ngại tuổi tác cách xa nên không dám tùy tiện mở lời. Nhưng hắn không phải đồ ngốc, hắn dần phát hiện ra ánh mắt Giang Nghi nhìn hắn không hoàn toàn là vì biết ơn mà giống như... cảm giác mà hắn vô cùng quen thuộc.
Có một lần, hắn vô thức viết tên cô lên giấy, suýt nữa thì bị cô phát hiện ra. Cô gái nhỏ thấy hắn hốt hoảng che vở lại thì chế nhạo hắn: “Thời buổi này làm gì có người đứng đắn nào lại viết nhật ký chứ.”
“Hôm nay là ngày giỗ của cô ấy.” Hắn thuận miệng bịa chuyện.
Lúc ấy cô im lặng, sống lưng thì cứng đờ.
Có một lần, hắn thật sự bị cô chọc tức điên cả người. Lúc ngồi trong xe, lời cô nói dường như sắp chọc phá lớp vỏ ngụy trang tự hắn dựng lên.
“Anh Trầm, anh vi phạm quy định rồi.”
Đáng chết thật, hắn không chỉ một lần muốn vạch trần lời nói dối đó. Nhưng hắn lại đoán không ra cô sẽ coi hắn là người như thế nào đây? Một gã tìm mọi cách lừa gạt cô sao?
Hắn nghĩ, nếu có thể quay lại một ngày trong quá khứ, khi cô đứng ngay cửa phòng khách sạn ở Singapore, hai mắt say lờ đờ hỏi hắn: “Anh Trầm, người trong lòng anh là cô gái như thế nào?”
Khi đó có lẽ hắn nên cẩn thận vuốt ve gương mặt cô, nghiêm túc nói với cô ngời trong lòng hắn có đôi mắt giống như thế này, còn có lông mày, sống mũi giống như cô.
Cô đã đứng ngay trước mặt hắn như thế. Từ trước đến nay chặn giữa hai người họ chỉ có một lời nói dối. Hắn không đủ thành thật, hắn chưa bao giờ xứng đáng nhận hai từ “người tốt”.
Có mấy ngày cô cố tình tránh hắn, không chịu gặp hắn. Phát hiện ra cô khác lạ thì hắn thử điều tra một chút, biết ngay là Chúc Lâm giở trò quỷ.
Hắn bắt đầu thấy đau đầu, xưa kia có nhiều người lầm tưởng Cố Ngọc và hắn là một đôi, hắn cũng lười giải thích cho rõ.
Gọi điện cho Cố Ngọc, đối phương nửa Tây nửa ta thăm hỏi hắn.
Trầm Quát cau mày: “Nói tiếng Trung.”
Đối phương “xì” một tiếng: “Đồ cổ hủ.”
Lúc cuộc gọi sắp kết thúc, chị gái hắn nghiêm túc hỏi: “Xác định chưa?”
“Xác định.” Hắn nghe thấy giọng của chính mình.
Mặt sông lay động, trái tim của hắn vẫn luôn ở cạnh bên.
Ánh mắt Giang Nghi lướt qua mặt hắn, ngọn đèn nhỏ phản chiếu trên sóng nước lấp loáng, dường như vĩnh viễn không có ngày vụt tắt.
Nháy mắt, cô trở nên vui vẻ như con chim non nhỏ bé, kéo tay hắn nhìn xem phong cảnh tầm thường nhất nhân gian.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Giang Nghi không hề biết khi cô nhìn ánh đèn phản chiếu thì nơi mà hắn ngắm nhìn vĩnh viễn luôn là cô, chưa bao giờ thay đổi.
.............
(Hoàn)
Loại lõi đời mà không lọc lõi như Giang Nghi thật sự rất hiếm thấy. Bởi vì khó gặp được nên chỉ cần một người là đủ.
Hai mươi sáu tuổi, hắn bị người quen thân lừa cho một vố đau. Mới ra đời ai mà không từng hăng hái, chị gái Cố Ngọc lại luôn nói hắn không đủ nhiệt tình, giống như một bức tường, trưởng thành rồi thì bốn mùa ngồi yên ngửi hương khói thì hơn.
Khi đó hắn dừng xe ở một thôn làng ở ngoại ô, nhìn thấy một đám đông chen chúc nhau rất là náo nhiệt, nhìn kỹ lại thì phát hiện ra chỗ không bình thường.
Đó là lần đầu tiên Trầm Quát gặp được Giang Nghi. Hắn cảm thấy cô gái này kỳ lạ thật, trang điểm quái đản vô cùng.
Cô chặn trước mặt một chiếc xe ba bánh chở phế liệu, bắt đối phương trả tiền tính thiếu cho mình. Người đàn ông đó không chịu, nhưng cô không hề nhượng bộ một chút nào, mím môi tỏ vẻ cứng rắn.
Trầm Quát liếc mắt một cái là nhìn ra cô gái này chỉ phô trương thanh thế vậy thôi, đầu vai cô còn đang phát run kia kìa. Đối phương ý đồ nuốt tiền thiếu, ngoài miệng cũng hùng hổ nói lời khó nghe.
Thật ra chỉ có năm đồng tiền lẻ, tuy Trầm Quát là người làm ăn nhưng chưa từng gặp phải chuyện thế này. Hắn vốn định bỏ đi, không hiểu sao lại nổi hứng giúp họ hòa giải.
Ở nơi không một ai nhìn thấy, hắn lén đưa tiền cho người đàn ông trung niên kia. Đối phương kinh ngạc nhưng vẫn hớn hở quay lại trả năm đồng tiền thiếu cho cô gái.
Trầm Quát cười thầm, tự giễu bản thân lo chuyện bao đồng. Khi hắn muốn rời đi thì cô gái lúc nãy tiến đến trước mặt hắn. Không còn vẻ đề phòng, cô nhỏ giọng nói cảm ơn hắn, sau đó thì do dự hỏi: “Có muốn đi uống ly trà hay không?”
Đúng là cách cảm ơn đầy sứt sẹo, không chút chân thành nào. Nếu hắn đồng ý thì e là cô càng hoảng sợ hơn.
Thấy hắn lâu không trả lời, gương mặt cô gái rõ ràng hiện ra nét lo lắng.
Ma xui quỷ khiến, hắn lại nói: “Được.”
Tất nhiên là cô gái không ngờ là hắn sẽ đồng ý, sửng sốt hồi lâu mới dẫn hắn lên lầu. Cả tòa nhà chỉ có ba tầng sập xệ, nhà của cô thì nằm ở tầng một. Khi đó hắn sâu sắc cảm nhận được như thế nào là nhà chỉ còn lại bốn bức tường, đáng ngạc nhiên là bên trong sạch sẽ lắm.
Đồ chơi bằng lông cũ nát, hai bộ quần áo lố lăng lỗi thời treo trên tường...
Dưới tình huống như thế mà hai người họ có thể ngồi tận năm phút quỷ dị vô cùng.
Trầm Quát là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí bế tắc: “Cha mẹ em đâu? Không có nhà à?”
Cô không trả lời mà hỏi lại hắn: “Anh đến đây làm gì?”
Quần áo trên người Trầm Quát không hề thích hợp với chỗ như thế này. Hắn vô tình làm đối phương rơi vào ngõ cụt, đành phải gượng cười kể rằng bản thân đã phạm phải sai lầm.
Một câu chuyện cũ bảy phần thật, ba phần giả, ngay cả bản thân Trầm Quát còn tin tưởng vai chính thảm hại mà hắn kể ra có tồn tại trên đời.
Cô bình tĩnh nghe xong thì hết sức cảm động: “Có trở ngại nào mà con người không vượt qua được chứ?”
Nói chuyện cứ như một ông già, cô không biết an ủi người khác chút nào cả, nói xong câu ấy là im luôn. Sau đó cô khăng khăng muốn tiễn hắn về. Lúc đến giao lộ thì hắn bảo không cần đi tiếp nữa.
Hắn quay đầu nhìn thoáng ra sau lưng, thấy cô gái nhỏ vẫn còn đứng bất động tại chỗ. Ngoan ngoãn như vậy, tại sao cứ phải làm cả người mọc đầy gai nhọn làm gì?
Trầm Quát am hiểu đạo lý “Chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người khác hướng thiện”.
Trong trí nhớ hắn, hôm đó có ánh trăng chiếu xuống. Hắn cười nói với cô: “Em đứng ở đây, đừng đi đâu hết.”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, thốt ra một câu đùa vui chẳng đâu vào đâu: “Anh muốn mua quýt cho em à?”
Hắn tức đến bật cười: “Trầm Quát anh đây còn chưa tới tuổi làm cha em đâu.”
Cô híp mắt cười theo hắn: “Thì ra anh họ Trầm.”
Rõ ràng chỉ là một câu cảm thán thật bình thường, hợp với lúm đồng tiền của ai đó, ngay cả ánh trăng cũng trở nên say đắm lòng người.
Trầm Quát đột nhiên thấy xúc động, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng con ngoan trò giỏi của cô.
Sau đó khi không có việc gì bận, hắn rất hay lui tới đây nhưng không gặp được cô. Hắn còn không rõ bản thân hắn muốn gì, ngẫu nhiên một ngày nọ mới thấy cô được một lần.
Hôm đó có lẽ là sinh nhật của Giang Nghi. Cô ăn hoành thánh ở đầu phố, một bên thưởng thức chiếc bật lửa ở trong tay. Đánh lửa, tắt, bật lên, rồi lại tắt.
Trầm Quát đếm đi đếm lại, hắn đoán là cô nhắm hai mắt lại đầy thành kính là để cầu xin ba nguyện vọng. Đương nhiên là cô không thể ăn nốt phần hoành thánh cuối cùng.
Không biết là ai gọi điện tới, cô nghe xong thì cứ như nhai phải sáp, nước mắt rơi tí tách xuống chén hoành thánh.
Sau đó nữa thì là số phận sắp đặt, cũng có thể nói là do cố ý khi hắn giúp đỡ cô vào đại học. Cô cảm động lắm, cứ nói cảm ơn mãi không ngừng, còn nghiêm túc nói là: “Anh Trầm, anh là người tốt.”
Trầm Quát không thích cô khách sáo với hắn, thuận miệng nói dối một câu: “Bởi vì nhìn em giống người vợ đã mất của tôi.”
Lý do có rất nhiều, vậy mà hắn cứ lựa chọn phải lý do tồi tệ nhất. Hắn còn nương theo lời nói dối đó, cùng cô ký xuống bản hợp đồng.
Lúc đầu cô làm hoành thánh rất khó ăn, cũng không biết sao mà bán cho người ta được. Ngày qua ngày, dù mỗi tuần có thể gặp mặt nhau một lần, hắn lại dành hết quãng thời gian còn lại để nhớ nhung cô đến phát điên.
Hắn bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, tự nhận thức bản thân thật xấu xa. Giữa họ là mười tuổi đời chênh lệch, lúc hắn học đại học thì cô mới vào tiểu học thôi. Một cây hoa lê áp hải đường, hắn nào có tư cách trói chặt cô bên cạnh?
Hắn tự thấy không thể nhận được cái mác “người tốt” trong miệng cô. Hắn ngại tuổi tác cách xa nên không dám tùy tiện mở lời. Nhưng hắn không phải đồ ngốc, hắn dần phát hiện ra ánh mắt Giang Nghi nhìn hắn không hoàn toàn là vì biết ơn mà giống như... cảm giác mà hắn vô cùng quen thuộc.
Có một lần, hắn vô thức viết tên cô lên giấy, suýt nữa thì bị cô phát hiện ra. Cô gái nhỏ thấy hắn hốt hoảng che vở lại thì chế nhạo hắn: “Thời buổi này làm gì có người đứng đắn nào lại viết nhật ký chứ.”
“Hôm nay là ngày giỗ của cô ấy.” Hắn thuận miệng bịa chuyện.
Lúc ấy cô im lặng, sống lưng thì cứng đờ.
Có một lần, hắn thật sự bị cô chọc tức điên cả người. Lúc ngồi trong xe, lời cô nói dường như sắp chọc phá lớp vỏ ngụy trang tự hắn dựng lên.
“Anh Trầm, anh vi phạm quy định rồi.”
Đáng chết thật, hắn không chỉ một lần muốn vạch trần lời nói dối đó. Nhưng hắn lại đoán không ra cô sẽ coi hắn là người như thế nào đây? Một gã tìm mọi cách lừa gạt cô sao?
Hắn nghĩ, nếu có thể quay lại một ngày trong quá khứ, khi cô đứng ngay cửa phòng khách sạn ở Singapore, hai mắt say lờ đờ hỏi hắn: “Anh Trầm, người trong lòng anh là cô gái như thế nào?”
Khi đó có lẽ hắn nên cẩn thận vuốt ve gương mặt cô, nghiêm túc nói với cô ngời trong lòng hắn có đôi mắt giống như thế này, còn có lông mày, sống mũi giống như cô.
Cô đã đứng ngay trước mặt hắn như thế. Từ trước đến nay chặn giữa hai người họ chỉ có một lời nói dối. Hắn không đủ thành thật, hắn chưa bao giờ xứng đáng nhận hai từ “người tốt”.
Có mấy ngày cô cố tình tránh hắn, không chịu gặp hắn. Phát hiện ra cô khác lạ thì hắn thử điều tra một chút, biết ngay là Chúc Lâm giở trò quỷ.
Hắn bắt đầu thấy đau đầu, xưa kia có nhiều người lầm tưởng Cố Ngọc và hắn là một đôi, hắn cũng lười giải thích cho rõ.
Gọi điện cho Cố Ngọc, đối phương nửa Tây nửa ta thăm hỏi hắn.
Trầm Quát cau mày: “Nói tiếng Trung.”
Đối phương “xì” một tiếng: “Đồ cổ hủ.”
Lúc cuộc gọi sắp kết thúc, chị gái hắn nghiêm túc hỏi: “Xác định chưa?”
“Xác định.” Hắn nghe thấy giọng của chính mình.
Mặt sông lay động, trái tim của hắn vẫn luôn ở cạnh bên.
Ánh mắt Giang Nghi lướt qua mặt hắn, ngọn đèn nhỏ phản chiếu trên sóng nước lấp loáng, dường như vĩnh viễn không có ngày vụt tắt.
Nháy mắt, cô trở nên vui vẻ như con chim non nhỏ bé, kéo tay hắn nhìn xem phong cảnh tầm thường nhất nhân gian.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Giang Nghi không hề biết khi cô nhìn ánh đèn phản chiếu thì nơi mà hắn ngắm nhìn vĩnh viễn luôn là cô, chưa bao giờ thay đổi.
.............
(Hoàn)