Chương 34
“Nè, đợi tụi tôi với”, tiếng còi xe đạp kêu lên từng hồi “ring ring”, tuy vậy vẫn không đủ liều lượng âm thanh để thu hút sự chú ý với lỗ tai của nhóm Phi Vũ. Nhưng tiếng động sau đó thì có
“Ầm”
Đang nói cười vui vẻ thì đột nhiên nhiên có tiếng ai đó ngã la lên thất thanh khiến cả bọn bị giật mình quay lại. Lúc này, âm thanh đã đủ để lọt vào lỗ tai của cả nhóm rồi
“A, đau quá đi mất”, Ngọc Sương rên âm ỉ, giọng run run, kéo dài ra như sắp khóc. Hai tay ma sát với mặt đất, đầu tóc rối mù
Còn đằng sau là Tú Như, hình như khi chiếc xe chuẩn bị mất phương hướng lao vào bụi thì cô ta đã nhanh chóng nhảy ra như một sát thủ điêu luyện, mặc kệ lúc đó bản thân cô ta có thể chống chân xuống giữ đà của chiếc xe lại. Nhưng cô ta đã không làm vậy, cứ thế để người phía trên chịu họa một mình
Nghe thấy tiếng kêu yếu đuối của Ngọc Sương, Phi Vũ vội quay đầu xe lại chạy thật nhanh tới chỗ cô ấy
Chống chân chống xe xuống, Phi Vũ đưa vòng tay ra ẩm phần trên bả vai của Ngọc Sương đang ở trong bụi ra. Trong suốt quá trình, Tú Như chỉ đứng nhìn thờ ơ, có vẻ không quan tâm lắm
Vậy mà Dương - Tiên - Vân nhìn còn cảm thấy xót, liên tục xuýt xoa
“Em không sao chứ?”, Phi Vũ quan tâm hỏi người trong tay mình
“Trầy xước hết người rồi, huhu”, Ngọc Sương khóc òa lên như một đứa trẻ
Điều này là hiển nhiên rồi, vì từ nhỏ cô ta đã sống trong sung túc được cha mẹ cưng chiều, chưa bao giờ làm công việc nặng nhọc gì. Ấy thế mà trong thâm tâm cô lúc nào cũng nghĩ cha mẹ không yêu thương mình, đâm ra nhiều lúc tủi thân muốn đi bắt nạt bạn bè để gây sự chú ý. Hoặc không thì làm vậy cho bõ tức
Nên thành ra bây giờ không biết chạy xe đạp, có thì cũng không vững lắm, lại còn phải đèo thêm người ở đằng sau. Và kết quả là một bài học nhớ đời về chiếc xe đạp mà đáng lẽ ra cô ta nên học từ hồi nhỏ rồi
“Phù phù”, sự chú ý chuyển sang làn gió nhẹ mát mẻ được thổi ra từng đợt từ trong cái miệng nhỏ nhắn của Phi Vũ khiến cho cơn đau ở tay của Ngọc Sương giảm bớt đi phần nào
Từ trong tròng mắt của cô gái nhỏ, là bóng dáng của chàng trai trước đây mình đã gây sự. Vốn không để tâm lắm, chỉ cảm thấy ghen ghét vì sự tỏa sáng của anh ta, nhưng giờ đây, khi nhìn lại, đôi mi của anh ấy cong vút, làn da mịn màng. Lại còn với điệu bộ dịu dàng, ân cần như vậy nữa. Nên cô cảm thấy có chút bị anh cuốn hút. Có phải không Ngọc Sương là loại người dễ mềm lòng
Làn da tay của anh ma sát vào cánh tay của cô khiến cô bị giật điện, có thể là phản ứng hóa học khi tiếp xúc cơ thể. Ngọc Sương vô thức rụt tay lại
“Bỏ em ra, em ổn rồi”
Nhóm bạn đứng sau bàn tán, nói nhỏ
“Xem cô ta kìa, một lời cảm ơn cũng không có luôn”
Phi Vũ quay đầu lại, nói với đám bạn mình một cách đẹp trai rực rỡ, “Không sao hết, con gái là vậy đó, nên dịu dàng với họ một tí”
Bấy giờ, Tú Như mới chạy lên vờ như quan tâm Ngọc Sương, nhưng cô em nhận ra điều gì đó bất thường nên hỏi cô ta
“Nãy giờ sao chị đứng đó mà không đỡ em”
Búng nhẹ tay vào trán vẻ cưng chiều, Tú Như thuyết phục cô ta rằng
“Chị tính ra đỡ đó, mà bị Phi Vũ đẩy ra giành mất công lao. Chứ em biết tính chị rồi đó, sao chị nỡ làm như vậy với em. Ngoan nào, cậu ta làm vậy chỉ là muốn em bị chi phối cảm xúc sau đó khuất phục thôi”, cô ta ghé vào tai cô em họ Vũ Quân nói nhỏ
Ngọc Sương thấy rõ ràng là thời gian dư ra lâu như vậy, đủ để cho cô ta chạy ra đỡ mình. Khá nghi ngờ, nhưng vẫn bị trấn an bởi lời nói thao túng của cô ả kia. Và đã vơi đi phần nào ác cảm với Phi Vũ, thấy anh cũng tốt bụng. Hèn gì khi mới gặp nhau, Vũ Quân đã khăng khăng một mực bảo vệ anh ấy đến vậy
Tú Như khó khăn lắm mới nài nỉ được Lập Tân cho đi. Không phải là cậu bạn này không biết, bỏi vì lúc đầu chỉ có mình Ngọc Sương năn nỉ xin đi, nào biết cô ta lại dẫn thêm Tú Như - người tình cũ của Vũ Quân đâu. Anh cũng khó xử dùm bạn mình, bày biện đủ lí do, Ngọc Sương cũng ợm ừ, bảo sẽ rủ người bạn khác đi thay thế. Ai ngờ vẫn giữ nguyên người cũ. Tới nơi, Lập Tân thấy mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi nên thôi
Bây giờ Tú Như phải tranh thủ chớp lấy thời cơ, đã đến được tận đây thì phải làm được như những gì đã bàn
“Em nhớ chúng ta nói gì với nhau tối hôm qua không?”
Nói tới đây cô em họ cũng đã tự nhận thức được điều gì sẽ xảy ra, có chút khiên cưỡng
Thấy cô ta như vậy, Tú Như lấy hai tay đặt lên vai người đối diện
“Chị biết em là người tốt bụng, nhưng cái này không có ảnh hưởng nặng lắm đâu. Chỉ dạy cho cậu ta một chút bài học thôi”, dụ dỗ Ngọc Sương phạm tội
Nhưng không may, cô ta đã bị trúng chiêu, thấy cũng hợp lí nên chấp nhận thỏa hiệp
“Ầm”
Đang nói cười vui vẻ thì đột nhiên nhiên có tiếng ai đó ngã la lên thất thanh khiến cả bọn bị giật mình quay lại. Lúc này, âm thanh đã đủ để lọt vào lỗ tai của cả nhóm rồi
“A, đau quá đi mất”, Ngọc Sương rên âm ỉ, giọng run run, kéo dài ra như sắp khóc. Hai tay ma sát với mặt đất, đầu tóc rối mù
Còn đằng sau là Tú Như, hình như khi chiếc xe chuẩn bị mất phương hướng lao vào bụi thì cô ta đã nhanh chóng nhảy ra như một sát thủ điêu luyện, mặc kệ lúc đó bản thân cô ta có thể chống chân xuống giữ đà của chiếc xe lại. Nhưng cô ta đã không làm vậy, cứ thế để người phía trên chịu họa một mình
Nghe thấy tiếng kêu yếu đuối của Ngọc Sương, Phi Vũ vội quay đầu xe lại chạy thật nhanh tới chỗ cô ấy
Chống chân chống xe xuống, Phi Vũ đưa vòng tay ra ẩm phần trên bả vai của Ngọc Sương đang ở trong bụi ra. Trong suốt quá trình, Tú Như chỉ đứng nhìn thờ ơ, có vẻ không quan tâm lắm
Vậy mà Dương - Tiên - Vân nhìn còn cảm thấy xót, liên tục xuýt xoa
“Em không sao chứ?”, Phi Vũ quan tâm hỏi người trong tay mình
“Trầy xước hết người rồi, huhu”, Ngọc Sương khóc òa lên như một đứa trẻ
Điều này là hiển nhiên rồi, vì từ nhỏ cô ta đã sống trong sung túc được cha mẹ cưng chiều, chưa bao giờ làm công việc nặng nhọc gì. Ấy thế mà trong thâm tâm cô lúc nào cũng nghĩ cha mẹ không yêu thương mình, đâm ra nhiều lúc tủi thân muốn đi bắt nạt bạn bè để gây sự chú ý. Hoặc không thì làm vậy cho bõ tức
Nên thành ra bây giờ không biết chạy xe đạp, có thì cũng không vững lắm, lại còn phải đèo thêm người ở đằng sau. Và kết quả là một bài học nhớ đời về chiếc xe đạp mà đáng lẽ ra cô ta nên học từ hồi nhỏ rồi
“Phù phù”, sự chú ý chuyển sang làn gió nhẹ mát mẻ được thổi ra từng đợt từ trong cái miệng nhỏ nhắn của Phi Vũ khiến cho cơn đau ở tay của Ngọc Sương giảm bớt đi phần nào
Từ trong tròng mắt của cô gái nhỏ, là bóng dáng của chàng trai trước đây mình đã gây sự. Vốn không để tâm lắm, chỉ cảm thấy ghen ghét vì sự tỏa sáng của anh ta, nhưng giờ đây, khi nhìn lại, đôi mi của anh ấy cong vút, làn da mịn màng. Lại còn với điệu bộ dịu dàng, ân cần như vậy nữa. Nên cô cảm thấy có chút bị anh cuốn hút. Có phải không Ngọc Sương là loại người dễ mềm lòng
Làn da tay của anh ma sát vào cánh tay của cô khiến cô bị giật điện, có thể là phản ứng hóa học khi tiếp xúc cơ thể. Ngọc Sương vô thức rụt tay lại
“Bỏ em ra, em ổn rồi”
Nhóm bạn đứng sau bàn tán, nói nhỏ
“Xem cô ta kìa, một lời cảm ơn cũng không có luôn”
Phi Vũ quay đầu lại, nói với đám bạn mình một cách đẹp trai rực rỡ, “Không sao hết, con gái là vậy đó, nên dịu dàng với họ một tí”
Bấy giờ, Tú Như mới chạy lên vờ như quan tâm Ngọc Sương, nhưng cô em nhận ra điều gì đó bất thường nên hỏi cô ta
“Nãy giờ sao chị đứng đó mà không đỡ em”
Búng nhẹ tay vào trán vẻ cưng chiều, Tú Như thuyết phục cô ta rằng
“Chị tính ra đỡ đó, mà bị Phi Vũ đẩy ra giành mất công lao. Chứ em biết tính chị rồi đó, sao chị nỡ làm như vậy với em. Ngoan nào, cậu ta làm vậy chỉ là muốn em bị chi phối cảm xúc sau đó khuất phục thôi”, cô ta ghé vào tai cô em họ Vũ Quân nói nhỏ
Ngọc Sương thấy rõ ràng là thời gian dư ra lâu như vậy, đủ để cho cô ta chạy ra đỡ mình. Khá nghi ngờ, nhưng vẫn bị trấn an bởi lời nói thao túng của cô ả kia. Và đã vơi đi phần nào ác cảm với Phi Vũ, thấy anh cũng tốt bụng. Hèn gì khi mới gặp nhau, Vũ Quân đã khăng khăng một mực bảo vệ anh ấy đến vậy
Tú Như khó khăn lắm mới nài nỉ được Lập Tân cho đi. Không phải là cậu bạn này không biết, bỏi vì lúc đầu chỉ có mình Ngọc Sương năn nỉ xin đi, nào biết cô ta lại dẫn thêm Tú Như - người tình cũ của Vũ Quân đâu. Anh cũng khó xử dùm bạn mình, bày biện đủ lí do, Ngọc Sương cũng ợm ừ, bảo sẽ rủ người bạn khác đi thay thế. Ai ngờ vẫn giữ nguyên người cũ. Tới nơi, Lập Tân thấy mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi nên thôi
Bây giờ Tú Như phải tranh thủ chớp lấy thời cơ, đã đến được tận đây thì phải làm được như những gì đã bàn
“Em nhớ chúng ta nói gì với nhau tối hôm qua không?”
Nói tới đây cô em họ cũng đã tự nhận thức được điều gì sẽ xảy ra, có chút khiên cưỡng
Thấy cô ta như vậy, Tú Như lấy hai tay đặt lên vai người đối diện
“Chị biết em là người tốt bụng, nhưng cái này không có ảnh hưởng nặng lắm đâu. Chỉ dạy cho cậu ta một chút bài học thôi”, dụ dỗ Ngọc Sương phạm tội
Nhưng không may, cô ta đã bị trúng chiêu, thấy cũng hợp lí nên chấp nhận thỏa hiệp