Chương 3: Buổi sáng
Lịch sinh hoạt của sáng hôm nay là 7.30 nên từ 6 giờ hôm đó, gia đình cô thức dậy chuẩn bị đi lên nhà nội cách khá xa khoảng chừng 20km. Hồi nhỏ cô đã từng đến, nếu đi nhanh thì 45 phút còn không thì sẽ lâu hơn một chút.
Cô không muốn đến đó đâu vì khi nhớ lại những chuyện xưa kia về người cô đã mất thì Cẩm Lệ lại thấy rùng mình. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, mọi thứ dường như trôi qua nhanh hơn bình thường. Ba cô lái xe chở mẹ con cô đi, trên đường chỉ có ba mẹ tán gẫu với nhau thôi nên cô thấy hơi chán.
....
Trong phút chốc đã tới nơi, thở hắt ra cô xách hành lí bước vào sân nhà. Sân khá rộng, đi dọc theo lối mòn trong sân, xung quanh là hàng cây được cắt tỉa gọn gàng, đi độ vài chục bước là tới trước căn nhà.
Căn nhà này cũng được gọi là khá lớn đi, khang trang, gọn gàng. Nhà có hai tầng, phòng bếp và phòng khách ở phía dưới. Ở tầng 2 là 3 phòng ngủ, 2 phòng dành cho họ hàng trong gia đình ghé thăm và 1 phòng dành cho khách.
Nghe thấy tiếng động cơ xe dừng trước sân, bà nội Liễu bước ra xem thì thấy gia đình con trai mình tới, đang bước vô là đứa cháu trai thân yêu của bà
Hôm qua ba Cẩm Lệ có gọi điện thông báo trước cho bà Liễu để bà ở nhà tiếp đón nên bây giờ bà mới có nhà, không thì đáng lẽ ra bà phải đi mua sắm rồi.
"Nào nào Phi Vũ, để bà phụ giúp cho". Bà nội Liễu niềm nỡ xách hộ Phi Vũ cái vali.
"Lâu rồi không chịu tới thăm bà gì cả, lỡ bà mất rồi sao có cơ hội gặp cháu đây"
Cẩm Lệ cười đáp lại: "Dạ đâu có, tại con bận chuẩn bị cho năm học mới ấy mà. Cháu trai bà cũng cần phải đi học chứ". Cô đã quá quen với việc xưng hô này rồi
"Xíu nữa cháu không ăn sáng ở nhà đâu, cháu còn phải đi dạo quanh làm quen với khu phố này chứ ạ, tiện thể ăn sáng ở quán gần đây luôn"
"Vậy sao, cháu cứ tự nhiên. Không biết đường thì hỏi bà. Nào nào nhanh vào trong cất đồ đã"
Thấy con trai mình xách thêm 1 túi hành lí nữa thì bà nheo mắt hỏi: "Ai ở lại đây à?"
"Vợ con", ba Hoàng nói tiếp: " Cô ấy ở đây để dặn dò chăm sóc Phi Vũ trước kia thằng bé đến kí túc xá ở"
"Vào đi", Vốn dĩ bà đã không thích cô con dâu này rồi, bối cảnh tầm thường chả giúp được gì cho sự nghiệp của con bà. Nhưng may sao lại sinh được cho gia đình một đứa con trai, vậy nên đã có người nối dõi rồi, bà cũng đỡ chướng mắt hơn.
Mẹ Hoàng cũng đâu khác gì, nghĩ đến cảnh ở căn nhà có 2 người lúc Cẩm Lệ đi vắng thôi đã cảm thấy chán nản, may sao chồng bà hôm qua hiểu ý đưa thẻ cho bà đi làm đẹp, vui chơi giải khuây. Cũng chỉ là 3 ngày thôi, cố gắng lên!
Còn về việc tại sao ở nhà có mỗi bà Liễu lại không thấy cô đơn. Vì trong nhà còn có 1 người giúp việc và bác cả thường xuyên dẫn gia đình ghé thăm. Một tuần 7 ngày thì bác ấy ghé tận 5 ngày rồi. Phần là vì nhà ở gần, phần là muốn lấy lòng bà Liễu.
Một lúc sau, Cẩm Lệ xin phép ba mẹ cho mình đi ra ngoài với chiếc xe phân khối nhỏ được chuẩn bị sẵn.
- Chỗ này có quán nào không ta. Cô chạy lu bu nãy giờ
- Mình cũng đói rồi, nhanh nhanh tìm được chỗ ăn đi mà...
"A đây, chính là nó. Quán cơm ngày xưa mình từng ăn". Bụng cô reo lên từng đợt, cô gửi xe rồi lao thẳng vào quán.
"Ông chủ cho một tô cơm sườn ạ"
"Rồi rồi có ngay"
Trong lúc ngồi chờ, cô ngắm nhìn xung quanh. Quán vẫn rất sạch sẽ như ngày nào, còn chất lượng thì xíu cô sẽ biết. Mà hình như mấy năm nay làm ăn khấm khá nên ông chủ đã cho kiến thiết lại quán, hèn gì cô thấy rộng hơn hồi trước, không gian thoáng mát hơn.
"Của cháu đây nhé"
"Dạ cháu cảm ơn", cô vui vẻ nhận lấy phần ăn của mình thưởng thức. .
- Woa đúng là ngon thật, mùi vị vẫn như vậy, cơm thì dẻo thịt thì thơm phức.
Hơn 10 phút trôi qua, với chiếc bụng no nê của mình, Cẩm Lệ móc túi tiến ra tính tiền. Nhưng mà móc mãi không thấy đâu, kiếm muốn rách cái quần. Cẩm Lệ nhớ ra mới nãy chạy vội quá nên quên mang theo tiền.
- Giờ phải làm sao đây. Cô bối rối nghĩ.
Nhìn qua bàn bên cô thấy có 2 thanh niên đang ngồi ăn sáng với nhau thì cô chợt nảy ra ý định
- Xung quanh đây một là người lớn, 2 là học sinh ứng tuyển vào trường G đang ăn. Mình có thể mượn rồi hẹn gặp trả sau mà. Cứ vậy đi!
Nói xong cô tiến về phía bàn
"Xin lỗi đã làm phiền, 2 cậu có phải là học sinh hôm nay đi lao động của trường G không? Nếu có thì cho mình mượn ít tiền nhé, hôm nay vội quá nên quên mang ví. Các cậu cho mình mượn rồi ta hẹn nhau trước cổng mình trả tiền cho", cô nài nỉ cầu xin, vẻ mặt bối rối, ngượng muốn tìm cái lỗ đâm xuống.
"Vũ Quân giúp cậu ấy đi, nay cậu bao mà".
Vũ Quân đứng dậy nghĩa khí, bước tới chỗ ông chủ và trả phần ăn cho cả 3. Khỏi phải nói, Cẩm Lệ xúc động không thôi.
Nhưng mà giờ cô phải chạy về lấy tiền, nên tạm biệt họ.
"Cảm ơn, nhớ đợi tớ ở cổng trường đó"
Vũ Quân hét lên phía sau: "Này cậu ơi, số tiền này không cần trả nữa nhé. Tôi bao"
Thấy kèo thơm, cô ngại ngại nhưng coi như là quà cho cô đi.
"Ok tôi nhận nha". Vẫy tay chào tạm biệt 2 cậu bạn đáng yêu, cô tiếp tục dạo quanh chỗ này.
Cô không muốn đến đó đâu vì khi nhớ lại những chuyện xưa kia về người cô đã mất thì Cẩm Lệ lại thấy rùng mình. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, mọi thứ dường như trôi qua nhanh hơn bình thường. Ba cô lái xe chở mẹ con cô đi, trên đường chỉ có ba mẹ tán gẫu với nhau thôi nên cô thấy hơi chán.
....
Trong phút chốc đã tới nơi, thở hắt ra cô xách hành lí bước vào sân nhà. Sân khá rộng, đi dọc theo lối mòn trong sân, xung quanh là hàng cây được cắt tỉa gọn gàng, đi độ vài chục bước là tới trước căn nhà.
Căn nhà này cũng được gọi là khá lớn đi, khang trang, gọn gàng. Nhà có hai tầng, phòng bếp và phòng khách ở phía dưới. Ở tầng 2 là 3 phòng ngủ, 2 phòng dành cho họ hàng trong gia đình ghé thăm và 1 phòng dành cho khách.
Nghe thấy tiếng động cơ xe dừng trước sân, bà nội Liễu bước ra xem thì thấy gia đình con trai mình tới, đang bước vô là đứa cháu trai thân yêu của bà
Hôm qua ba Cẩm Lệ có gọi điện thông báo trước cho bà Liễu để bà ở nhà tiếp đón nên bây giờ bà mới có nhà, không thì đáng lẽ ra bà phải đi mua sắm rồi.
"Nào nào Phi Vũ, để bà phụ giúp cho". Bà nội Liễu niềm nỡ xách hộ Phi Vũ cái vali.
"Lâu rồi không chịu tới thăm bà gì cả, lỡ bà mất rồi sao có cơ hội gặp cháu đây"
Cẩm Lệ cười đáp lại: "Dạ đâu có, tại con bận chuẩn bị cho năm học mới ấy mà. Cháu trai bà cũng cần phải đi học chứ". Cô đã quá quen với việc xưng hô này rồi
"Xíu nữa cháu không ăn sáng ở nhà đâu, cháu còn phải đi dạo quanh làm quen với khu phố này chứ ạ, tiện thể ăn sáng ở quán gần đây luôn"
"Vậy sao, cháu cứ tự nhiên. Không biết đường thì hỏi bà. Nào nào nhanh vào trong cất đồ đã"
Thấy con trai mình xách thêm 1 túi hành lí nữa thì bà nheo mắt hỏi: "Ai ở lại đây à?"
"Vợ con", ba Hoàng nói tiếp: " Cô ấy ở đây để dặn dò chăm sóc Phi Vũ trước kia thằng bé đến kí túc xá ở"
"Vào đi", Vốn dĩ bà đã không thích cô con dâu này rồi, bối cảnh tầm thường chả giúp được gì cho sự nghiệp của con bà. Nhưng may sao lại sinh được cho gia đình một đứa con trai, vậy nên đã có người nối dõi rồi, bà cũng đỡ chướng mắt hơn.
Mẹ Hoàng cũng đâu khác gì, nghĩ đến cảnh ở căn nhà có 2 người lúc Cẩm Lệ đi vắng thôi đã cảm thấy chán nản, may sao chồng bà hôm qua hiểu ý đưa thẻ cho bà đi làm đẹp, vui chơi giải khuây. Cũng chỉ là 3 ngày thôi, cố gắng lên!
Còn về việc tại sao ở nhà có mỗi bà Liễu lại không thấy cô đơn. Vì trong nhà còn có 1 người giúp việc và bác cả thường xuyên dẫn gia đình ghé thăm. Một tuần 7 ngày thì bác ấy ghé tận 5 ngày rồi. Phần là vì nhà ở gần, phần là muốn lấy lòng bà Liễu.
Một lúc sau, Cẩm Lệ xin phép ba mẹ cho mình đi ra ngoài với chiếc xe phân khối nhỏ được chuẩn bị sẵn.
- Chỗ này có quán nào không ta. Cô chạy lu bu nãy giờ
- Mình cũng đói rồi, nhanh nhanh tìm được chỗ ăn đi mà...
"A đây, chính là nó. Quán cơm ngày xưa mình từng ăn". Bụng cô reo lên từng đợt, cô gửi xe rồi lao thẳng vào quán.
"Ông chủ cho một tô cơm sườn ạ"
"Rồi rồi có ngay"
Trong lúc ngồi chờ, cô ngắm nhìn xung quanh. Quán vẫn rất sạch sẽ như ngày nào, còn chất lượng thì xíu cô sẽ biết. Mà hình như mấy năm nay làm ăn khấm khá nên ông chủ đã cho kiến thiết lại quán, hèn gì cô thấy rộng hơn hồi trước, không gian thoáng mát hơn.
"Của cháu đây nhé"
"Dạ cháu cảm ơn", cô vui vẻ nhận lấy phần ăn của mình thưởng thức. .
- Woa đúng là ngon thật, mùi vị vẫn như vậy, cơm thì dẻo thịt thì thơm phức.
Hơn 10 phút trôi qua, với chiếc bụng no nê của mình, Cẩm Lệ móc túi tiến ra tính tiền. Nhưng mà móc mãi không thấy đâu, kiếm muốn rách cái quần. Cẩm Lệ nhớ ra mới nãy chạy vội quá nên quên mang theo tiền.
- Giờ phải làm sao đây. Cô bối rối nghĩ.
Nhìn qua bàn bên cô thấy có 2 thanh niên đang ngồi ăn sáng với nhau thì cô chợt nảy ra ý định
- Xung quanh đây một là người lớn, 2 là học sinh ứng tuyển vào trường G đang ăn. Mình có thể mượn rồi hẹn gặp trả sau mà. Cứ vậy đi!
Nói xong cô tiến về phía bàn
"Xin lỗi đã làm phiền, 2 cậu có phải là học sinh hôm nay đi lao động của trường G không? Nếu có thì cho mình mượn ít tiền nhé, hôm nay vội quá nên quên mang ví. Các cậu cho mình mượn rồi ta hẹn nhau trước cổng mình trả tiền cho", cô nài nỉ cầu xin, vẻ mặt bối rối, ngượng muốn tìm cái lỗ đâm xuống.
"Vũ Quân giúp cậu ấy đi, nay cậu bao mà".
Vũ Quân đứng dậy nghĩa khí, bước tới chỗ ông chủ và trả phần ăn cho cả 3. Khỏi phải nói, Cẩm Lệ xúc động không thôi.
Nhưng mà giờ cô phải chạy về lấy tiền, nên tạm biệt họ.
"Cảm ơn, nhớ đợi tớ ở cổng trường đó"
Vũ Quân hét lên phía sau: "Này cậu ơi, số tiền này không cần trả nữa nhé. Tôi bao"
Thấy kèo thơm, cô ngại ngại nhưng coi như là quà cho cô đi.
"Ok tôi nhận nha". Vẫy tay chào tạm biệt 2 cậu bạn đáng yêu, cô tiếp tục dạo quanh chỗ này.