Chương 68
Gật nhẹ đầu tôi rời khỏi chung cư Hoàng Gia, trong đầu nhớ lời dặn của Hoàng Duy. Không được lộ ra tôi đã biết những gì ẩn phía sau!
Tôi trở về phòng bệnh của ba. Trong phòng bệnh đơn Hoàng Duy sắp xếp cho ba tôi, Khánh Ngân đang bổ bưởi còn mẹ tôi bón cho ông bát gà hầm. Ba vừa thấy tôi, ông lắc đầu ý bảo không ăn nữa. Quay về tôi, đôi mắt đanh lại ông cứng giọng:
– Chuyện là thế nào, con giải thích cho ba nghe đi!
– Ba… chuyện đâu có gì, báo chí cứ đồn thổi lung tung thôi ạ.
Mẹ tôi cùng Khánh Ngân đều hùa vào để ba tôi nhẹ lòng. Mẹ nói:
– Thằng đó nó thuê bọn nhà báo viết linh tinh để níu kéo cái Vân, nhưng cái Vân nó đâu có ngu gì mà đâm vào. Ông đấy, chưa gì đã tin chúng nó, sao mà lại chẳng suy nghĩ gì thế? Ông làm sao chỉ khổ mẹ con tôi thôi, mà có khi thằng đó nó lại cười trong bụng!
Khánh Ngân bóc từng múi bưởi để ra đĩa, nhẹ nhàng phụ họa:
– Chị Vân về đây rồi ba có thắc mắc gì thì cứ hỏi chị ấy chứ mẹ con con thì biết gì, chỉ biết tin chị ấy không dại dột lần nữa thôi!
Ba tôi có vẻ nguôi nguôi, quắc mắt hỏi tôi tiếp:
– Thế chuyện thằng mất dậy đó đem hàng đểu sang Phúc Tâm là thế nào? Tại sao con lại ký kết hợp tác gì với nó để nó có cơ hội thế hả? Còn chuyện ngày xưa, sao bọn chúng nó lại bảo thằng đó đứng phía sau?
Tôi mím môi nín lại cơn căm hờn mà bước đến, kéo ghế đẩu inox ngồi cạnh ba, nhẹ giọng giải thích:
– Hợp đồng này bên Samba muốn mua vải từ Trần Gia, đến khi ký kết ba bên thì con chấp nhận ký coi như nể mặt Samba, Samba không muốn tốn công vận chuyển vải nên để Trần Gia đem trực tiếp cho chúng ta. Chuyện hàng đểu anh Duy cũng nói là có kẻ tráo hàng, ngay hôm sau bên Trần Gia đã đền bù nguyên một nghìn cây vải hàng chuẩn rồi, bên thiệt hại ở đây là họ chứ không phải mình ba ạ. Còn chuyện ngày xưa, chẳng có bằng chứng nào cả, bọn chúng nó muốn đâm sau lưng nên vu oan cho anh Duy. Dù quá khứ anh ấy không đúng với gia đình mình nhưng chuyện làm ăn hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Khánh Ngân nghe vậy liền chêm vào:
– Chuyện Trần Hoàng Duy cố ý chơi mình hay không thì xét sau đi, quan trọng ba cứ yên tâm chị Vân với lão không có gì đâu!
Muốn quát vào mặt con bé nhưng tôi đành nín nhịn, giờ chưa phải lúc, hơn nữa điều ba tôi quan tâm nhất là thông tin tôi và Hoàng Duy không có liên hệ như báo chí viết, thế nên nghe qua lại hai đứa con gái nói như vậy ông cũng nguôi nguôi, không quên dặn dò:
– Ba chỉ lo cái Vân dại dột mà không dứt bỏ được, nếu biết nghĩ mà tránh nó ra thì ba cũng không nói gì, chuyện hàng đểu kia bên nó đền bù rồi thì sau mình cẩn thận hơn thôi, để nó muốn đểu nữa cũng không được!
Tôi vâng dạ cho qua chuyện, quay sang mẹ nói:
– Đêm nay mẹ với Ngân cứ về nghỉ ngơi, con ở đây chăm ba.
Mọi nghi ngờ hãy tạm gác lại, thứ nhất cảnh sát chưa tìm ra được lão Phong, thứ hai sức khỏe ba mẹ tôi cần được ưu tiên hàng đầu. Mẹ nghe tôi nói vậy thì lắc đầu bảo:
– Con biết chăm ông ấy thế nào, cứ để mẹ ở đây chăm, hai đứa có lúc nào qua được thì qua còn đâu nghỉ lấy sức mà làm việc chứ!
Khánh Ngân nhìn vẻ mệt mỏi của tôi cũng nói:
– Nhìn chị mệt mỏi thế kia hay chị về nhà nghỉ ngơi trước đi, em ở đây phụ được gì mẹ thì phụ, muộn muộn em về ngủ sau.
Tôi ậm ừ chấp nhận, lúc này quả thực tôi cần có thời gian sắp xếp lại những suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu, hơn nữa… tôi muốn có được mấy sợi tóc của Khánh Ngân để kiểm chứng lại nghi vấn mà chẳng hiểu sao… sâu trong lòng tôi đã tin rồi. Thảo Nhi giống tôi một cách lạ lùng… Nếu như không cùng dòng máu thì khó có thể như vậy, đó cũng là nguyên nhân kẻ gửi thư dễ dàng lừa gạt khiến Hoàng Duy tin chắc chắn vào điều bịa đặt, lại thêm bị tay trợ lý phản bội, anh chẳng còn nghi ngờ nào nữa, dứt khoát ghê tởm tôi mà xa lánh.
Tôi bắt taxi về trước. Căn nhà ba tầng rộng lớn im lìm vắng lặng. Đã lâu lắm rồi, kể từ lúc ba tôi gặp tai nạn nằm trong bệnh viện ngôi nhà mới trong trạng thái tĩnh mịch thế này, chỉ lướt qua thôi mà lòng tôi đau thắt. Phòng Khánh Ngân thường xuyên khóa kín, lúc này cũng vậy, tôi muốn lấy mấy sợi tóc con bé trong phòng cũng khó. Tóc con bé nhuộm cùng màu, cùng độ dài với mẹ tôi nên quả thực tôi không thể phân biệt được những sợi tóc dài rụng rơi trên nền đất. Chợt nhớ đến chiếc lược tròn trong phòng tắm tầng ba của hai chị em, tôi lập tức vào đó tìm, ít nhất thì tôi có thể phân biệt được đâu là tóc tôi, đâu là tóc Khánh Ngân.
Tôi trở về phòng bệnh của ba. Trong phòng bệnh đơn Hoàng Duy sắp xếp cho ba tôi, Khánh Ngân đang bổ bưởi còn mẹ tôi bón cho ông bát gà hầm. Ba vừa thấy tôi, ông lắc đầu ý bảo không ăn nữa. Quay về tôi, đôi mắt đanh lại ông cứng giọng:
– Chuyện là thế nào, con giải thích cho ba nghe đi!
– Ba… chuyện đâu có gì, báo chí cứ đồn thổi lung tung thôi ạ.
Mẹ tôi cùng Khánh Ngân đều hùa vào để ba tôi nhẹ lòng. Mẹ nói:
– Thằng đó nó thuê bọn nhà báo viết linh tinh để níu kéo cái Vân, nhưng cái Vân nó đâu có ngu gì mà đâm vào. Ông đấy, chưa gì đã tin chúng nó, sao mà lại chẳng suy nghĩ gì thế? Ông làm sao chỉ khổ mẹ con tôi thôi, mà có khi thằng đó nó lại cười trong bụng!
Khánh Ngân bóc từng múi bưởi để ra đĩa, nhẹ nhàng phụ họa:
– Chị Vân về đây rồi ba có thắc mắc gì thì cứ hỏi chị ấy chứ mẹ con con thì biết gì, chỉ biết tin chị ấy không dại dột lần nữa thôi!
Ba tôi có vẻ nguôi nguôi, quắc mắt hỏi tôi tiếp:
– Thế chuyện thằng mất dậy đó đem hàng đểu sang Phúc Tâm là thế nào? Tại sao con lại ký kết hợp tác gì với nó để nó có cơ hội thế hả? Còn chuyện ngày xưa, sao bọn chúng nó lại bảo thằng đó đứng phía sau?
Tôi mím môi nín lại cơn căm hờn mà bước đến, kéo ghế đẩu inox ngồi cạnh ba, nhẹ giọng giải thích:
– Hợp đồng này bên Samba muốn mua vải từ Trần Gia, đến khi ký kết ba bên thì con chấp nhận ký coi như nể mặt Samba, Samba không muốn tốn công vận chuyển vải nên để Trần Gia đem trực tiếp cho chúng ta. Chuyện hàng đểu anh Duy cũng nói là có kẻ tráo hàng, ngay hôm sau bên Trần Gia đã đền bù nguyên một nghìn cây vải hàng chuẩn rồi, bên thiệt hại ở đây là họ chứ không phải mình ba ạ. Còn chuyện ngày xưa, chẳng có bằng chứng nào cả, bọn chúng nó muốn đâm sau lưng nên vu oan cho anh Duy. Dù quá khứ anh ấy không đúng với gia đình mình nhưng chuyện làm ăn hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Khánh Ngân nghe vậy liền chêm vào:
– Chuyện Trần Hoàng Duy cố ý chơi mình hay không thì xét sau đi, quan trọng ba cứ yên tâm chị Vân với lão không có gì đâu!
Muốn quát vào mặt con bé nhưng tôi đành nín nhịn, giờ chưa phải lúc, hơn nữa điều ba tôi quan tâm nhất là thông tin tôi và Hoàng Duy không có liên hệ như báo chí viết, thế nên nghe qua lại hai đứa con gái nói như vậy ông cũng nguôi nguôi, không quên dặn dò:
– Ba chỉ lo cái Vân dại dột mà không dứt bỏ được, nếu biết nghĩ mà tránh nó ra thì ba cũng không nói gì, chuyện hàng đểu kia bên nó đền bù rồi thì sau mình cẩn thận hơn thôi, để nó muốn đểu nữa cũng không được!
Tôi vâng dạ cho qua chuyện, quay sang mẹ nói:
– Đêm nay mẹ với Ngân cứ về nghỉ ngơi, con ở đây chăm ba.
Mọi nghi ngờ hãy tạm gác lại, thứ nhất cảnh sát chưa tìm ra được lão Phong, thứ hai sức khỏe ba mẹ tôi cần được ưu tiên hàng đầu. Mẹ nghe tôi nói vậy thì lắc đầu bảo:
– Con biết chăm ông ấy thế nào, cứ để mẹ ở đây chăm, hai đứa có lúc nào qua được thì qua còn đâu nghỉ lấy sức mà làm việc chứ!
Khánh Ngân nhìn vẻ mệt mỏi của tôi cũng nói:
– Nhìn chị mệt mỏi thế kia hay chị về nhà nghỉ ngơi trước đi, em ở đây phụ được gì mẹ thì phụ, muộn muộn em về ngủ sau.
Tôi ậm ừ chấp nhận, lúc này quả thực tôi cần có thời gian sắp xếp lại những suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu, hơn nữa… tôi muốn có được mấy sợi tóc của Khánh Ngân để kiểm chứng lại nghi vấn mà chẳng hiểu sao… sâu trong lòng tôi đã tin rồi. Thảo Nhi giống tôi một cách lạ lùng… Nếu như không cùng dòng máu thì khó có thể như vậy, đó cũng là nguyên nhân kẻ gửi thư dễ dàng lừa gạt khiến Hoàng Duy tin chắc chắn vào điều bịa đặt, lại thêm bị tay trợ lý phản bội, anh chẳng còn nghi ngờ nào nữa, dứt khoát ghê tởm tôi mà xa lánh.
Tôi bắt taxi về trước. Căn nhà ba tầng rộng lớn im lìm vắng lặng. Đã lâu lắm rồi, kể từ lúc ba tôi gặp tai nạn nằm trong bệnh viện ngôi nhà mới trong trạng thái tĩnh mịch thế này, chỉ lướt qua thôi mà lòng tôi đau thắt. Phòng Khánh Ngân thường xuyên khóa kín, lúc này cũng vậy, tôi muốn lấy mấy sợi tóc con bé trong phòng cũng khó. Tóc con bé nhuộm cùng màu, cùng độ dài với mẹ tôi nên quả thực tôi không thể phân biệt được những sợi tóc dài rụng rơi trên nền đất. Chợt nhớ đến chiếc lược tròn trong phòng tắm tầng ba của hai chị em, tôi lập tức vào đó tìm, ít nhất thì tôi có thể phân biệt được đâu là tóc tôi, đâu là tóc Khánh Ngân.