Chương 55
“Nếu làm như vậy Kiều Lan sẽ bị dư luận chỉ trích nặng nề, với giới nghệ sĩ, họ như con thuyền còn dư luận là dòng nước. Trong chuyện này tôi có lỗi, tôi sẽ không ép cô ấy làm vậy.”
Hoàng Duy nghĩ cho cô ta, vậy còn tôi, còn tôi thì sao? Chẳng phải tôi bị anh hại đến te tua hay sao? Tôi cay đắng, sống mũi cay xè, không thèm nhắn gì cho anh thêm nữa. Không bao lâu sau có tin nhắn tiếp từ anh.
“Tôi sẽ sắp xếp cho em gặp Kiều Lan.”
Tôi hừ nhạt, gặp cô ta để xem cô ta diễn sao? Điều tôi cần anh và cô ta đâu thể cho tôi, vậy thì gặp để làm cái gì?
“Tôi không gặp. Giữa chúng ta không còn gì hết.”
Tôi ấm ức tắt chuông điện thoại, không muốn nghĩ gì thêm. Hợp đồng với Samba tuần tới sẽ tiến hành, lúc này tôi cần nhập nguyên vật liệu cần thiết cho mười nghìn bộ quần áo lao động. Công việc bộn bề, thời điểm cuối năm nhu cầu mua sắm quần áo gia tăng, tôi không thể bỏ lỡ thời cơ tốt để lên các kế hoạch quảng bá được.
Mệt mỏi trở về nhà, tôi thả mình ra giường, chẳng muốn ăn uống gì cả. Những ngày xa tôi, hẳn anh vẫn đầy đủ lắm, cơm có chị Bích nấu, ngủ có người kề bên, vài lời lôi kéo tôi đâu có ý nghĩa gì với anh chứ?
Tám giờ tối, có tiếng chuông gọi cửa, tôi bần thần bước ra, nhìn qua mắt thần tôi khựng lại. Kiều Lan? Cô ta bịt khẩu trang kín mít để tránh báo giới soi mói nhưng chỉ nhác qua đôi mắt ướt long lanh đa tình của cô ta là tôi đã nhận ra ngay. Âm giọng thanh thoát e dè của cô ta cất lên:
– Chị Khánh Vân, em Lan ạ… Em vào nhà được chứ?
Người đã đến đây tôi cũng muốn xem cô ta diễn ra sao, tuy nhiên tôi nhớ lời Thiện, ít nhất cô ta là kẻ xa lạ, tôi muốn gọi điện cho cậu ta. Chưa kịp mở điện thoại, Hoàng Duy đã gọi cho tôi. Âm giọng trầm ấm của anh vang lên:
– Vân… em mở cửa cho Kiều Lan giúp tôi, tôi đã nhờ cô ấy đến nói chuyện với em.
– Được, tôi sẽ xem hai người diễn trò thế nào.
Tôi ngắt máy, mở cửa, lạnh lùng nhìn Kiều Lan nói:
– Cô vào đi!
Cánh cửa căn hộ sập lại, Kiều Lan mới dám bỏ khẩu trang cùng mũ len che kín tóc tai. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta chỉ khiến tôi cảm thấy ghét đến cùng cực.
– Cô ngồi xuống ghế đi, tôi pha nước.
Tôi lạnh giọng định quay đi, cô ta đã nói ngay:
– Em chỉ ngồi một lát rồi đi thôi, không cần phải nước nôi gì đâu. Chị ngồi xuống nghe em nói chuyện được không?
Tôi không trả lời, cô ta đã nói vậy thì tôi ngồi xuống đối diện cô ta, thờ ơ hỏi:
– Cô muốn nói gì với tôi?
Kiều Lan hướng đôi mắt long lanh với hàng mi dài rợp về tôi, điệu bộ xinh đẹp yểu điệu có chút đáng thương.
– Chuyện cách đây hơn nửa năm… là anh Duy thuê em đóng giả người yêu… hôm em đến tổng công ty gặp anh ấy… cũng là lần đầu tiên em trực tiếp gặp anh ấy, trước đó trợ lý của anh ấy liên lạc với em…
Tôi hừ nhạt, trùng khớp với những gì anh vẽ ra, xem như cô ta rất giỏi nhớ lời thoại.
– Cô diễn đạt lắm đấy, thảo nào cô nổi tiếng.
Tôi mỉa mai nói. Bất chợt nước mắt cô ta lăn dài làm tôi lại cảm thấy có chút áy náy. Mẹ kiếp, tôi đúng là thỏ non bị mấy con cáo già lừa phỉnh mất rồi!
– Anh Duy giải thích với em chuyện anh ấy cần em đóng giả người yêu… anh ấy muốn tìm lý do ly hôn với vợ, bên cạnh đó… vì em đang có chút tiếng tăm nên anh ấy muốn quảng cáo hình ảnh cho Trần Gia… Chiều ngược lại, em cũng muốn được yên thân vì… thời gian đó em bị một đại gia nhiều tuổi quấy rầy rất mệt mỏi. Chỉ khi có mác người yêu anh ấy em mới được yên ổn. Sức khỏe mẹ em cũng không tốt… em chẳng biết trông cậy ai, hơn nữa… nếu báo giới thấy em đi cùng anh Duy thì sẽ tốt hơn cho cả hai nên em nhờ anh ấy… Anh Duy là người tốt, thực sự rất tốt. Nếu anh ấy không nhờ em đến đây thì em cũng không biết anh ấy muốn quay lại với chị. Chuyện chị muốn… là em đính chính thông tin trên báo… em không thể làm thế được, em mong chị hiểu cho em!
Khóc mà cũng xinh đẹp thật đấy! Tôi cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt trước Kiều Lan chứ trong lòng tôi đã mềm nhũn ra rồi. Cô ta quả là xứng đáng với giải thưởng mới nhận của Hội điện ảnh!
– Cô có nhan sắc, có tài năng, tại sao không tìm cho mình một người đàn ông tốt mà lại bám theo chồng tôi mãi thế?
Kiều Lan thoáng khựng lại, rất nhanh cô ta hơi đỏ mặt giải thích:
– Chị… anh Duy đã ly dị vợ thì… em nghĩ mình cũng không sai trái gì.
Kiều Lan nói đúng. Hoàng Duy tìm cô ta để ly dị với tôi. Sau ly hôn, về tình về lý anh đều có quyền đến với bất cứ ai. Cô ta muốn gì ở Hoàng Duy thì cô ta cũng đã giải thích cả với tôi, có muốn đào bới hơn cũng chẳng thể. Chỉ là, cứ nhìn cô ta tôi lại gai mắt.
– Tóm lại, cô đến nói những chuyện đó với tôi làm gì?
Hoàng Duy nghĩ cho cô ta, vậy còn tôi, còn tôi thì sao? Chẳng phải tôi bị anh hại đến te tua hay sao? Tôi cay đắng, sống mũi cay xè, không thèm nhắn gì cho anh thêm nữa. Không bao lâu sau có tin nhắn tiếp từ anh.
“Tôi sẽ sắp xếp cho em gặp Kiều Lan.”
Tôi hừ nhạt, gặp cô ta để xem cô ta diễn sao? Điều tôi cần anh và cô ta đâu thể cho tôi, vậy thì gặp để làm cái gì?
“Tôi không gặp. Giữa chúng ta không còn gì hết.”
Tôi ấm ức tắt chuông điện thoại, không muốn nghĩ gì thêm. Hợp đồng với Samba tuần tới sẽ tiến hành, lúc này tôi cần nhập nguyên vật liệu cần thiết cho mười nghìn bộ quần áo lao động. Công việc bộn bề, thời điểm cuối năm nhu cầu mua sắm quần áo gia tăng, tôi không thể bỏ lỡ thời cơ tốt để lên các kế hoạch quảng bá được.
Mệt mỏi trở về nhà, tôi thả mình ra giường, chẳng muốn ăn uống gì cả. Những ngày xa tôi, hẳn anh vẫn đầy đủ lắm, cơm có chị Bích nấu, ngủ có người kề bên, vài lời lôi kéo tôi đâu có ý nghĩa gì với anh chứ?
Tám giờ tối, có tiếng chuông gọi cửa, tôi bần thần bước ra, nhìn qua mắt thần tôi khựng lại. Kiều Lan? Cô ta bịt khẩu trang kín mít để tránh báo giới soi mói nhưng chỉ nhác qua đôi mắt ướt long lanh đa tình của cô ta là tôi đã nhận ra ngay. Âm giọng thanh thoát e dè của cô ta cất lên:
– Chị Khánh Vân, em Lan ạ… Em vào nhà được chứ?
Người đã đến đây tôi cũng muốn xem cô ta diễn ra sao, tuy nhiên tôi nhớ lời Thiện, ít nhất cô ta là kẻ xa lạ, tôi muốn gọi điện cho cậu ta. Chưa kịp mở điện thoại, Hoàng Duy đã gọi cho tôi. Âm giọng trầm ấm của anh vang lên:
– Vân… em mở cửa cho Kiều Lan giúp tôi, tôi đã nhờ cô ấy đến nói chuyện với em.
– Được, tôi sẽ xem hai người diễn trò thế nào.
Tôi ngắt máy, mở cửa, lạnh lùng nhìn Kiều Lan nói:
– Cô vào đi!
Cánh cửa căn hộ sập lại, Kiều Lan mới dám bỏ khẩu trang cùng mũ len che kín tóc tai. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta chỉ khiến tôi cảm thấy ghét đến cùng cực.
– Cô ngồi xuống ghế đi, tôi pha nước.
Tôi lạnh giọng định quay đi, cô ta đã nói ngay:
– Em chỉ ngồi một lát rồi đi thôi, không cần phải nước nôi gì đâu. Chị ngồi xuống nghe em nói chuyện được không?
Tôi không trả lời, cô ta đã nói vậy thì tôi ngồi xuống đối diện cô ta, thờ ơ hỏi:
– Cô muốn nói gì với tôi?
Kiều Lan hướng đôi mắt long lanh với hàng mi dài rợp về tôi, điệu bộ xinh đẹp yểu điệu có chút đáng thương.
– Chuyện cách đây hơn nửa năm… là anh Duy thuê em đóng giả người yêu… hôm em đến tổng công ty gặp anh ấy… cũng là lần đầu tiên em trực tiếp gặp anh ấy, trước đó trợ lý của anh ấy liên lạc với em…
Tôi hừ nhạt, trùng khớp với những gì anh vẽ ra, xem như cô ta rất giỏi nhớ lời thoại.
– Cô diễn đạt lắm đấy, thảo nào cô nổi tiếng.
Tôi mỉa mai nói. Bất chợt nước mắt cô ta lăn dài làm tôi lại cảm thấy có chút áy náy. Mẹ kiếp, tôi đúng là thỏ non bị mấy con cáo già lừa phỉnh mất rồi!
– Anh Duy giải thích với em chuyện anh ấy cần em đóng giả người yêu… anh ấy muốn tìm lý do ly hôn với vợ, bên cạnh đó… vì em đang có chút tiếng tăm nên anh ấy muốn quảng cáo hình ảnh cho Trần Gia… Chiều ngược lại, em cũng muốn được yên thân vì… thời gian đó em bị một đại gia nhiều tuổi quấy rầy rất mệt mỏi. Chỉ khi có mác người yêu anh ấy em mới được yên ổn. Sức khỏe mẹ em cũng không tốt… em chẳng biết trông cậy ai, hơn nữa… nếu báo giới thấy em đi cùng anh Duy thì sẽ tốt hơn cho cả hai nên em nhờ anh ấy… Anh Duy là người tốt, thực sự rất tốt. Nếu anh ấy không nhờ em đến đây thì em cũng không biết anh ấy muốn quay lại với chị. Chuyện chị muốn… là em đính chính thông tin trên báo… em không thể làm thế được, em mong chị hiểu cho em!
Khóc mà cũng xinh đẹp thật đấy! Tôi cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt trước Kiều Lan chứ trong lòng tôi đã mềm nhũn ra rồi. Cô ta quả là xứng đáng với giải thưởng mới nhận của Hội điện ảnh!
– Cô có nhan sắc, có tài năng, tại sao không tìm cho mình một người đàn ông tốt mà lại bám theo chồng tôi mãi thế?
Kiều Lan thoáng khựng lại, rất nhanh cô ta hơi đỏ mặt giải thích:
– Chị… anh Duy đã ly dị vợ thì… em nghĩ mình cũng không sai trái gì.
Kiều Lan nói đúng. Hoàng Duy tìm cô ta để ly dị với tôi. Sau ly hôn, về tình về lý anh đều có quyền đến với bất cứ ai. Cô ta muốn gì ở Hoàng Duy thì cô ta cũng đã giải thích cả với tôi, có muốn đào bới hơn cũng chẳng thể. Chỉ là, cứ nhìn cô ta tôi lại gai mắt.
– Tóm lại, cô đến nói những chuyện đó với tôi làm gì?