Chương 48
Câu chuyện lại trở về điểm thắt nút chẳng thể gỡ bỏ. Tôi mệt mỏi trước những gì diễn ra. Nếu tôi tin anh thì chẳng lẽ… Khánh Ngân lại lừa tôi sao, con bé làm thế để được gì chứ? Nếu nói nó ghen tỵ với tôi vì ba mẹ chọn tôi là người kết hôn với Hoàng Duy thì tôi thấy không hợp lý. Con bé thường xuyên tránh mặt Hoàng Duy chứ không tìm cách thu hút sự chú ý của anh.
– Tôi chỉ tin vào bằng chứng!
Hoàng Duy im lặng, anh không đưa ra được bằng chứng trước tôi. Việc Kiều Lan xuất hiện ở căn hộ hay không hẳn không có camera nào chứng minh được. Sáng nay sang Samba tôi đi xe máy cho linh động, thế nên kệ Hoàng Duy đứng đó, tôi lên xe phóng qua mặt anh, trong lòng cảm giác nặng nề như đá tảng.
Về đến Phúc Tâm, tôi mệt mỏi đẩy cửa phòng làm việc. Chuyện hợp đồng được ký kết thành công Minh Tuấn đã sớm khoe khắp công ty, khuôn mặt ai cũng đầy vẻ vui mừng. Nói gì thì nói, người có công lớn trong việc này là Hoàng Duy.
Đưa tay ôm trán, tôi cảm thấy quá đỗi nhức đầu về chuyện với anh. Anh đang tìm cách theo đuổi tôi, muốn thuyết phục tôi anh yêu tôi. Chỉ khác lúc trước, từ khi biết Mạnh Kiên chưa có được trái tim tôi như tôi từng tuyên bố trước anh, thái độ anh lúc này mềm mại ngọt ngào. Anh làm tôi muốn sa vào hũ mật nguy hiểm, mỗi lúc lại càng mong được gần anh, được anh bao bọc trong vòng tay ấm áp vững chãi. Không như lúc trước, quay lại với tôi anh vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt xa cách dù chúng tôi ăn chung mâm, ngủ chung giường. Nguyên nhân có thật đúng như anh nói là anh ghen? Tôi không biết nữa…
Tiếng tin nhắn bất chợt vang lên, tôi giật mình nhìn vào màn hình điện thoại. Tào Tháo lại xuất hiện rồi. “666” gửi tin nhắn cho tôi.
“Từ mai vứt xe máy ở chung cư đi. Đi xe máy vừa rét vừa không an toàn.”
“Chứ đi taxi mãi được chắc, đâu dễ gọi, nhiều khi cũng không tiện.”
“Có người đưa đón.”
“Anh à?”
“Tôi không rảnh theo đuôi em.”
Ghét cái mặt, nịnh người ta một câu thì chết à? Định không trả lời lại, lại có tin nhắn từ anh.
“Thiện sẽ đưa đón em, cái cậu hôm trước đưa em về đó.”
“Tôi không cần. Cảm ơn.”
Khẽ lắc đầu tôi trở lại với công việc bề bộn, người kia cũng không nhắn lại nữa. Năm giờ chiều, tôi trở về căn hộ nhỏ của mình. Nhìn cánh cửa khóa chặt ở căn hộ đối diện tôi biết Mạnh Kiên vẫn chưa về. Thời điểm cuối năm ai cũng bận rộn, anh lại là một giám đốc năng nổ nên việc anh về trễ thường diễn ra, dù muốn dù không tôi vẫn để ý người hàng xóm này.
Đang nấu ăn trong bếp, bất chợt tôi nghe có tiếng gõ cửa, tôi gác lại đôi đũa bước ra xem ai. Nhìn qua mắt thần, tôi thấy có hai nam thanh niên mặc quần áo đồng phục của một công ty gas. Tôi chưa kịp mở cửa đã nghe một người trong số họ nói:
– Cô Lê Khánh Vân có trong nhà không, chúng tôi ở công ty gas đến bảo trì.
Họ biết tên tôi, xem ra hai người này đúng là người của công ty gas mà tôi đang sử dụng. Tôi không nghĩ nhiều liền mở cửa cho họ, mỉm cười nói:
– Tôi cũng mới dùng thôi, đã cần kiểm tra chưa?
– Chúng tôi theo lịch định kỳ của công ty kiểm tra tất cả các bình gas của khách hàng. Chúng tôi vào nhà được chứ?
Tôi gật đầu, tránh cửa để hai người đó bước vào. Bọn họ kiểm tra trong bếp một hồi rồi gọi tôi:
– Cô vào đây tôi hỏi một chút!
Tôi không nghĩ gì liền bước về bếp. Người cao gầy nói:
– Cô nhìn cái dây này nhé!
Anh ta ngồi xổm, kéo cái dây bình gas ra để tôi xem nhưng tôi không nhìn được đành cúi xuống nhìn. Từ phía sau, một bàn tay ép miếng giẻ vào miệng tôi, ưm ưm vài tiếng tôi lịm đi, chẳng còn biết gì nữa…
– Con nhỏ đó tỉnh chưa?
– Em thấy nó tỉnh rồi đó sếp!
Trong cơn mơ màng, tôi nghe có tiếng đàn ông quen quen… Giật thót mình tôi nhận ra… Lão An! Khốn nạn thật! Lão bày mưu để bắt cóc tôi. Mắt cùng miệng đều bị bịt kín, tôi chỉ biết dùng cơ thể đã bị trói chân tay nằm trên sàn nhà lạnh toát lắc lắc người, phát ra âm thanh yếu ớt.
Băng bịt mắt được mở ra, tôi căm hờn nhìn lão An đứng ngay trước mặt. Muốn chửi lão cũng chẳng thể, tôi chỉ dùng đôi mắt đỏ vằn chiếu vào lão thay cho sự khinh bỉ. Lão ta nhếch môi tiến lại, quỳ một gối xuống bên cạnh, đưa bàn tay bẩn thỉu lướt qua cơ thể tôi, lưỡi cũng quét thành một đường cong thèm thuồng. Tôi vô thức cong người lùi lưng lại nhưng lão vẫn tiếp tục tiến đến. Bàn tay lão đặt lên cằm tôi nâng lên, đối diện đôi mắt ghê tởm của tôi là đáy mắt dâm dục hấp háy.
– Cô em… anh đã thích cô em từ hôm đầu tiên gặp cô em rồi đó! Được anh chấm là diễm phúc của em biết chưa?
– Tôi chỉ tin vào bằng chứng!
Hoàng Duy im lặng, anh không đưa ra được bằng chứng trước tôi. Việc Kiều Lan xuất hiện ở căn hộ hay không hẳn không có camera nào chứng minh được. Sáng nay sang Samba tôi đi xe máy cho linh động, thế nên kệ Hoàng Duy đứng đó, tôi lên xe phóng qua mặt anh, trong lòng cảm giác nặng nề như đá tảng.
Về đến Phúc Tâm, tôi mệt mỏi đẩy cửa phòng làm việc. Chuyện hợp đồng được ký kết thành công Minh Tuấn đã sớm khoe khắp công ty, khuôn mặt ai cũng đầy vẻ vui mừng. Nói gì thì nói, người có công lớn trong việc này là Hoàng Duy.
Đưa tay ôm trán, tôi cảm thấy quá đỗi nhức đầu về chuyện với anh. Anh đang tìm cách theo đuổi tôi, muốn thuyết phục tôi anh yêu tôi. Chỉ khác lúc trước, từ khi biết Mạnh Kiên chưa có được trái tim tôi như tôi từng tuyên bố trước anh, thái độ anh lúc này mềm mại ngọt ngào. Anh làm tôi muốn sa vào hũ mật nguy hiểm, mỗi lúc lại càng mong được gần anh, được anh bao bọc trong vòng tay ấm áp vững chãi. Không như lúc trước, quay lại với tôi anh vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt xa cách dù chúng tôi ăn chung mâm, ngủ chung giường. Nguyên nhân có thật đúng như anh nói là anh ghen? Tôi không biết nữa…
Tiếng tin nhắn bất chợt vang lên, tôi giật mình nhìn vào màn hình điện thoại. Tào Tháo lại xuất hiện rồi. “666” gửi tin nhắn cho tôi.
“Từ mai vứt xe máy ở chung cư đi. Đi xe máy vừa rét vừa không an toàn.”
“Chứ đi taxi mãi được chắc, đâu dễ gọi, nhiều khi cũng không tiện.”
“Có người đưa đón.”
“Anh à?”
“Tôi không rảnh theo đuôi em.”
Ghét cái mặt, nịnh người ta một câu thì chết à? Định không trả lời lại, lại có tin nhắn từ anh.
“Thiện sẽ đưa đón em, cái cậu hôm trước đưa em về đó.”
“Tôi không cần. Cảm ơn.”
Khẽ lắc đầu tôi trở lại với công việc bề bộn, người kia cũng không nhắn lại nữa. Năm giờ chiều, tôi trở về căn hộ nhỏ của mình. Nhìn cánh cửa khóa chặt ở căn hộ đối diện tôi biết Mạnh Kiên vẫn chưa về. Thời điểm cuối năm ai cũng bận rộn, anh lại là một giám đốc năng nổ nên việc anh về trễ thường diễn ra, dù muốn dù không tôi vẫn để ý người hàng xóm này.
Đang nấu ăn trong bếp, bất chợt tôi nghe có tiếng gõ cửa, tôi gác lại đôi đũa bước ra xem ai. Nhìn qua mắt thần, tôi thấy có hai nam thanh niên mặc quần áo đồng phục của một công ty gas. Tôi chưa kịp mở cửa đã nghe một người trong số họ nói:
– Cô Lê Khánh Vân có trong nhà không, chúng tôi ở công ty gas đến bảo trì.
Họ biết tên tôi, xem ra hai người này đúng là người của công ty gas mà tôi đang sử dụng. Tôi không nghĩ nhiều liền mở cửa cho họ, mỉm cười nói:
– Tôi cũng mới dùng thôi, đã cần kiểm tra chưa?
– Chúng tôi theo lịch định kỳ của công ty kiểm tra tất cả các bình gas của khách hàng. Chúng tôi vào nhà được chứ?
Tôi gật đầu, tránh cửa để hai người đó bước vào. Bọn họ kiểm tra trong bếp một hồi rồi gọi tôi:
– Cô vào đây tôi hỏi một chút!
Tôi không nghĩ gì liền bước về bếp. Người cao gầy nói:
– Cô nhìn cái dây này nhé!
Anh ta ngồi xổm, kéo cái dây bình gas ra để tôi xem nhưng tôi không nhìn được đành cúi xuống nhìn. Từ phía sau, một bàn tay ép miếng giẻ vào miệng tôi, ưm ưm vài tiếng tôi lịm đi, chẳng còn biết gì nữa…
– Con nhỏ đó tỉnh chưa?
– Em thấy nó tỉnh rồi đó sếp!
Trong cơn mơ màng, tôi nghe có tiếng đàn ông quen quen… Giật thót mình tôi nhận ra… Lão An! Khốn nạn thật! Lão bày mưu để bắt cóc tôi. Mắt cùng miệng đều bị bịt kín, tôi chỉ biết dùng cơ thể đã bị trói chân tay nằm trên sàn nhà lạnh toát lắc lắc người, phát ra âm thanh yếu ớt.
Băng bịt mắt được mở ra, tôi căm hờn nhìn lão An đứng ngay trước mặt. Muốn chửi lão cũng chẳng thể, tôi chỉ dùng đôi mắt đỏ vằn chiếu vào lão thay cho sự khinh bỉ. Lão ta nhếch môi tiến lại, quỳ một gối xuống bên cạnh, đưa bàn tay bẩn thỉu lướt qua cơ thể tôi, lưỡi cũng quét thành một đường cong thèm thuồng. Tôi vô thức cong người lùi lưng lại nhưng lão vẫn tiếp tục tiến đến. Bàn tay lão đặt lên cằm tôi nâng lên, đối diện đôi mắt ghê tởm của tôi là đáy mắt dâm dục hấp háy.
– Cô em… anh đã thích cô em từ hôm đầu tiên gặp cô em rồi đó! Được anh chấm là diễm phúc của em biết chưa?