Chương 42
Ông Minh khỏe mạnh hồng hào trở lại làm tôi rất mừng. Ông vẫn luôn hi vọng vào một đứa chắt của tôi và anh nhưng ông không hề nhắc đến “phần thưởng” về đứa bé như tôi từng suy đoán gì hết. Bên cạnh tôi, Hoàng Duy với vẻ mặt rạng ngời mà chưa bao giờ tôi được thấy, anh chăm sóc cho tôi từng chút làm tôi phát ngại với mọi người trong bữa.
Khi bữa ăn kết thúc cũng là lúc Hoàng Duy kéo tôi lên phòng. Ánh mắt ông Minh hài lòng nhìn theo, tôi nóng ran mặt mũi, lúng túng bước theo anh.
Đóng sập lại cửa, anh mở ngăn kéo tủ, ném lên bàn kính vài tấm ảnh cùng mấy tờ giấy rồi ngồi xuống sofa. Tôi ngơ ngác liền nhấc lên xem. Những gì trước mắt làm tôi sững sờ, toàn thân lạnh toát. Ba bức ảnh này… là ảnh tôi cùng Mạnh Kiên ôm hôn nhau trong tư thế vô cùng mờ ám, còn hai tờ giấy này… là hai bản xét nghiệm ADN đều có dòng chữ kết luận: tôi và bé Thảo Nhi… là mẹ con ruột.
Mặt mũi tái đi tôi liền nhìn Hoàng Duy, run run hỏi:
– Những thứ này… ở đâu anh có?
– Trước ngày cưới một ngày, có người gửi cho tôi những thứ này. Còn đính kèm một bức thư. Em xem bức thư viết gì đi.
Tôi run rẩy cầm tờ giấy lên tay, những dòng chữ đánh máy có nội dung như sau:
“Gửi anh Trần Hoàng Duy. Tôi không hề liên quan đến hai người trong bức ảnh này mà chỉ là một người quan tâm đến sự thật. Tình cờ tôi biết được những thông tin quan trọng về cô vợ sắp cưới của anh. Cô ta đã có người yêu trước khi đến với anh (như trong ảnh, tuy nhiên con số thực sự tôi không rõ). Do ăn chơi trác táng cô ta đã có thai và bí mật sinh con tại Bỉ, sau đó cô ta đưa nó về Việt Nam, nhẫn tâm ném nó vào cô nhi viện. Tại sao cô ta lại bỏ rơi con đẻ của mình? Theo suy luận của tôi, chắc hẳn vì chuyện kết hôn với anh hay vì gia tài của anh. Để hợp thức hóa việc nuôi con, khi trở về Việt Nam cô ta đã nhận nuôi đứa bé. Đây là bản xét nghiệm ADN tôi đã làm giúp anh, tất nhiên anh có thể tự mình kiểm chứng. Chúc anh nhìn ra được bộ mặt thật của cô ta.”
Bịa đặt… tất cả đều là bịa đặt! Tôi tức giận muốn vò nát tờ giấy nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhìn kỹ hai bản xét nghiệm ADN. Nếu một bản xét nghiệm giả mạo thì còn có thể nhưng… cả hai bản… đều cùng một kết quả!
Hoàng Duy hừ nhạt, trầm giọng tiếp lời:
– Tôi đã tự mình xét nghiệm, kết quả như em thấy. Em và bé Thảo Nhi là mẹ con ruột.
– Vô lý! Tại sao lại có thể như thế chứ?
Tôi gắt lên, ném mấy tờ giấy lại bàn, ngồi xuống cạnh anh. Mặt mũi nóng đến đỏ ửng tôi tự mình rót cốc trà cam thảo cho hạ hỏa. Thảo nào… sau đám cưới anh ghê tởm tôi đến mức chỉ nhìn tôi một cái anh cũng không nhìn. Bởi vì… người đàn bà sẵn sàng vứt bỏ cả con đẻ của mình chỉ vì một chữ tiền thì có thể nào chấp nhận được? Chắc hẳn lúc đó anh hối hận vô cùng vì không tìm hiểu tôi kỹ hơn trước khi đặt bút ký vào bản cam kết vợ chồng… Nhưng anh giải thích tất cả với tôi thế này… có nghĩa là anh đã tin tôi?
– Tôi đã bí mật giật mấy sợi tóc trên đầu em trong đám cưới, kết hợp với sợi tóc của bé Thảo Nhi mà tôi nhờ người lấy giúp. Có vẻ như không thể nào sai được phải không?
Hoàng Duy cười chua chát, anh cũng tự rót cho mình một cốc trà ấm, không quên châm thêm trà cho tôi. Tôi vẫn chưa thể tin được những bịa đặt mà kẻ kia áp đặt hoàn hảo lên mình, chỉ khẽ gật đầu trước câu hỏi của anh. Hoàng Duy mím môi nhìn tôi, thở hắt một hơi nói tiếp:
– Sau khi ly hôn, tôi vẫn suy nghĩ về chuyện này. Việc em dễ dàng ký vào đơn ly hôn khiến tôi bất ngờ, em hoàn toàn không đòi hỏi về tài chính trong thời điểm Phúc Tâm khó khăn nhất, điều ấy khiến tôi suy nghĩ lại. Cuối cùng, cách đây một tháng tôi đã làm xét nghiệm ADN thêm một lần nữa, kết quả: em và bé Thảo Nhi không phải mẹ con.
Nước mắt lăn dài, tôi đưa tay gạt đi, ngậm ngùi hiểu chuyện. Tôi đã hiểu tại sao lần kết hôn đầu tiên anh ghê tởm tôi, chỉ mong thoát khỏi cuộc hôn nhân với tôi, cũng đã hiểu tại sao… anh muốn quay lại với tôi. Anh muốn cho tôi và anh thêm một cơ hội khi lần đầu tiên chúng tôi bị chia cắt hết sức tinh vi.
Vòng tay rộng choàng qua vai tôi, siết chặt tôi trong lòng anh ấm áp. Hoàng Duy thì thầm những lời mà trong mơ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến, ngay bên tai tôi:
– Tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Đó cũng là nguyên nhân tôi hận em khi tin những gì bịa đặt về em. Khánh Vân… tôi xin lỗi. Tôi đã không muốn nói tất cả với em vì không muốn thừa nhận bản thân là kẻ ngu xuẩn trước em. Tôi dồn ép em… vì tôi sợ em không chấp nhận.
Khi bữa ăn kết thúc cũng là lúc Hoàng Duy kéo tôi lên phòng. Ánh mắt ông Minh hài lòng nhìn theo, tôi nóng ran mặt mũi, lúng túng bước theo anh.
Đóng sập lại cửa, anh mở ngăn kéo tủ, ném lên bàn kính vài tấm ảnh cùng mấy tờ giấy rồi ngồi xuống sofa. Tôi ngơ ngác liền nhấc lên xem. Những gì trước mắt làm tôi sững sờ, toàn thân lạnh toát. Ba bức ảnh này… là ảnh tôi cùng Mạnh Kiên ôm hôn nhau trong tư thế vô cùng mờ ám, còn hai tờ giấy này… là hai bản xét nghiệm ADN đều có dòng chữ kết luận: tôi và bé Thảo Nhi… là mẹ con ruột.
Mặt mũi tái đi tôi liền nhìn Hoàng Duy, run run hỏi:
– Những thứ này… ở đâu anh có?
– Trước ngày cưới một ngày, có người gửi cho tôi những thứ này. Còn đính kèm một bức thư. Em xem bức thư viết gì đi.
Tôi run rẩy cầm tờ giấy lên tay, những dòng chữ đánh máy có nội dung như sau:
“Gửi anh Trần Hoàng Duy. Tôi không hề liên quan đến hai người trong bức ảnh này mà chỉ là một người quan tâm đến sự thật. Tình cờ tôi biết được những thông tin quan trọng về cô vợ sắp cưới của anh. Cô ta đã có người yêu trước khi đến với anh (như trong ảnh, tuy nhiên con số thực sự tôi không rõ). Do ăn chơi trác táng cô ta đã có thai và bí mật sinh con tại Bỉ, sau đó cô ta đưa nó về Việt Nam, nhẫn tâm ném nó vào cô nhi viện. Tại sao cô ta lại bỏ rơi con đẻ của mình? Theo suy luận của tôi, chắc hẳn vì chuyện kết hôn với anh hay vì gia tài của anh. Để hợp thức hóa việc nuôi con, khi trở về Việt Nam cô ta đã nhận nuôi đứa bé. Đây là bản xét nghiệm ADN tôi đã làm giúp anh, tất nhiên anh có thể tự mình kiểm chứng. Chúc anh nhìn ra được bộ mặt thật của cô ta.”
Bịa đặt… tất cả đều là bịa đặt! Tôi tức giận muốn vò nát tờ giấy nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhìn kỹ hai bản xét nghiệm ADN. Nếu một bản xét nghiệm giả mạo thì còn có thể nhưng… cả hai bản… đều cùng một kết quả!
Hoàng Duy hừ nhạt, trầm giọng tiếp lời:
– Tôi đã tự mình xét nghiệm, kết quả như em thấy. Em và bé Thảo Nhi là mẹ con ruột.
– Vô lý! Tại sao lại có thể như thế chứ?
Tôi gắt lên, ném mấy tờ giấy lại bàn, ngồi xuống cạnh anh. Mặt mũi nóng đến đỏ ửng tôi tự mình rót cốc trà cam thảo cho hạ hỏa. Thảo nào… sau đám cưới anh ghê tởm tôi đến mức chỉ nhìn tôi một cái anh cũng không nhìn. Bởi vì… người đàn bà sẵn sàng vứt bỏ cả con đẻ của mình chỉ vì một chữ tiền thì có thể nào chấp nhận được? Chắc hẳn lúc đó anh hối hận vô cùng vì không tìm hiểu tôi kỹ hơn trước khi đặt bút ký vào bản cam kết vợ chồng… Nhưng anh giải thích tất cả với tôi thế này… có nghĩa là anh đã tin tôi?
– Tôi đã bí mật giật mấy sợi tóc trên đầu em trong đám cưới, kết hợp với sợi tóc của bé Thảo Nhi mà tôi nhờ người lấy giúp. Có vẻ như không thể nào sai được phải không?
Hoàng Duy cười chua chát, anh cũng tự rót cho mình một cốc trà ấm, không quên châm thêm trà cho tôi. Tôi vẫn chưa thể tin được những bịa đặt mà kẻ kia áp đặt hoàn hảo lên mình, chỉ khẽ gật đầu trước câu hỏi của anh. Hoàng Duy mím môi nhìn tôi, thở hắt một hơi nói tiếp:
– Sau khi ly hôn, tôi vẫn suy nghĩ về chuyện này. Việc em dễ dàng ký vào đơn ly hôn khiến tôi bất ngờ, em hoàn toàn không đòi hỏi về tài chính trong thời điểm Phúc Tâm khó khăn nhất, điều ấy khiến tôi suy nghĩ lại. Cuối cùng, cách đây một tháng tôi đã làm xét nghiệm ADN thêm một lần nữa, kết quả: em và bé Thảo Nhi không phải mẹ con.
Nước mắt lăn dài, tôi đưa tay gạt đi, ngậm ngùi hiểu chuyện. Tôi đã hiểu tại sao lần kết hôn đầu tiên anh ghê tởm tôi, chỉ mong thoát khỏi cuộc hôn nhân với tôi, cũng đã hiểu tại sao… anh muốn quay lại với tôi. Anh muốn cho tôi và anh thêm một cơ hội khi lần đầu tiên chúng tôi bị chia cắt hết sức tinh vi.
Vòng tay rộng choàng qua vai tôi, siết chặt tôi trong lòng anh ấm áp. Hoàng Duy thì thầm những lời mà trong mơ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến, ngay bên tai tôi:
– Tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Đó cũng là nguyên nhân tôi hận em khi tin những gì bịa đặt về em. Khánh Vân… tôi xin lỗi. Tôi đã không muốn nói tất cả với em vì không muốn thừa nhận bản thân là kẻ ngu xuẩn trước em. Tôi dồn ép em… vì tôi sợ em không chấp nhận.