Chương 20: Diệt Tiết gia
Lôi Vân ầm ầm kéo đến và dần tích tụ rồi bao trùm toàn bộ khu vực Lâm gia và ôm trọn cả đại trận phía bên ngoài. Mỗi một lần lôi quang chớp nổ, đại trận bắt đầu run lên kinh liệt giống như sắp nổ vỡ.
Đứng ở trong đại trận, năm vị trưởng lão sắc mặt tái xanh nhìn chằm chằm tòa lôi vân đang tích tụ mà chửi bới. “Không kiếp, là kẻ nào đã dẫn tên ma đầu này đến đây”.
“Các ngươi chỉ biết đứng nhìn thôi sao, nhanh giúp ta duy trì đại trận”. Đại trưởng lão lớn tiếng quát.
Rầm rầm!
Liên tiếp hai tiếng nổ lớn vang trời và một vệt lôi quang thình lình đánh xuống rồi sau đó là mười đạo khác đồng thời hạ xuống đánh ở phía trên đại trận.
Hơn trăm người duy trì trận pháp nhưng uy lực của lôi quang quá lớn nên đại trận đang không ngừng run rẩy và những người đứng ở bên dưới đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
“Lâm gia, thực lực của các ngươi quá yếu, chỉ một trận lôi quang thôi đã khiến các ngươi trọng thương như vậy rồi”. Đế Nguyên Quân quay đầu diễu cợt.
“Hừ, ngươi có giỏi thì đối đầu ta xem”. Đại trưởng lão hai mắt trừng lớn quát.
“Hahaha, không cần ngươi nói. Dù sao đó cũng là ý định của ta”.
Đế Nguyên Quân dẫm mạnh nhảy lên cao, ngay khi áp sát đại trận thì hai tay bắt đầu kết ấn, rồi sau đó đại trận liền tạo ra một lỗ hổng lớn. Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đám người Lâm gia bắt đầu nhăn lại, đại trận mà họ tự hào bị Đế Nguyên Quân dễ dàng mở ra như vậy.
Đứng ở bên ngoài đại trận, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn lên cao rồi thở dài một hơi. “Cái cảm giác này đã lâu rồi mới được cảm nhận lại?”.
“Thật hoài niệm”.
Đế Nguyên Quân ngồi xếp bằng, chỉ thấy hắn lấy từ trong nhẫn giới chi ra một hòm bảo khố để ở trước người rồi bắt đầu đón nhận lôi phạt.
Ở bên ngoài!
Hà Châu thành bị tiếng động của lôi quang làm cho kinh động, tất cả cường giả đều tụ tập ở đây. Mặc dù không dám tiến lại gần nhưng mọi cử chỉ ở bên ngoài Lâm gia họ đều nhìn thấy hết.
“Trên kia có người đang tu luyện?”.
“Cái gì, đó còn là người sao?”.
“Dùng nhục thân đón nhận lôi phạt đánh xuống, đây là người thứ hai làm được điều này”.
“Hà Châu thành từ bao giờ có hai đại cường giả như thế này?”.
“...”.
Đế Nguyên Quân đưa tay vuốt dọc bảo rương một cái rồi nói. “Ta tốn thời gian một tháng như không thể mở được, bây giờ ta mượn lôi phạt để xem ngươi có thể đóng đến bao giờ”.
Ném bảo rương lên cao, ngay lập tức, liên tiếp năm đạo lôi quang mạnh mẽ đánh xuống. Toàn bộ đều đánh ở trên mặt bảo khố. Điều khiến hắn có chút ngoài ý muốn là bảo khố thế mà chịu được.
“Mở cho ta”. Đế Nguyên Quân đưa hai tay kết ấn, tiên tiếp từng đạo trận văn từ trong miệng hắn truyền ra rồi bao bọc xung quanh bảo khố.
Kết hợp với mười đạo lôi quang liên tiếp đánh xuống khiến bảo khố rung lắc mạnh rồi nổ mạnh một tiếng.
Trận pháp bảo vệ ở bên ngoài hoàn toàn bị phá vỡ, nhìn bảo rương từ từ rơi xuống. Đế Nguyên Quân đưa tay giữ lại, lấy ra Ngũ Hành Tinh Thạch rồi thu bảo rương vào trong nhẫn giới chi.
“Thời điểm đột phá cũng là lúc ta ngưng tụ lại thiên phú”.
“Ngũ Hành bản nguyên ở trong giới cũng tính là một loại lực lượng tương đối mạnh”.
“Nếu như ta có thể ngưng luyện đồng thời năm loại thuộc tính và những thuộc tính khác thì bản nguyên của ta sẽ mạnh hơn gấp trăm gấp ngàn lần”.
Rầm rầm!
Lời nói vừa dứt, ở trên cao đánh xuống hai đạo lôi quang hướng về phía Đế Nguyên Quân và năm tia lôi quang khác đồng thời đánh lên bề mặt của đại trận.
Đế Nguyên Quân mạnh tay bóp nát tinh thạch rồi cảm nhận được ngũ hành lực lượng đang ẩn giấu ở bên trong từ từ bay ra và dần tán vào trong không khí.
“Trấn”. Đế Nguyên Quân không để ý đến lôi quang đang oanh kích trên cơ thể mà chỉ tập trung vào ngũ hành lực lượng.
Một lần nữa kết ấn, một loạt trận văn tiếp tục ẩn hiện bao bọc ngũ hành lực lượng rồi kéo vào bên trong cơ thể. Khi ngũ hành lực lượng đã bị kéo xuống đan điền, lúc này Đế Nguyên Quân mới dốc hết sức luyện hóa.
Rầm rầm rầm rầm!
Liên tiếp, mười đạo lôi quang đánh lên cơ thể Đế Nguyên Quân. Chỉ thấy nhục thân hắn bị một tia lôi quang đánh trúng thì da thịt bị xé toạc một mảng lớn trông cực kỳ đáng sợ, thậm chí toàn thân bị đánh thành một cục than đen.
Lôi quang liên tục đánh xuống gần trăm đạo, lôi vân lúc này mới bắt đầu tán đi. Ánh trăng chiếu lên cơ thể Đế Nguyên Quân ngồi bất động. Đám người Lâm gia thấy như vậy nên mừng rỡ vô cùng. “Hahaha, hắn chết rồi”.
“Ông trời có mắt, haha”.
Nhưng họ vui cười chưa được bao lâu, Đế Nguyên Quân toàn thân bắt đầu có sự biến đổi. Chỉ thấy những vệt đen trên cơ thể đang dần dần rơi xuống và chỉ để lộ làn da đang phát ra tinh quang năm màu. Khí tức trên người thu liễm hoàn toàn nhưng năm vị trưởng lão cảm nhận rõ ràng nhất. Ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân.
“Ngũ Hành bản nguyên đã ngưng tụ được ở dạng ban đầu, muốn nuôi dưỡng nó thì phải tốn một thời gian rất dài”.
“Tiết gia, trận chiến này tiếp tục”.
Đế Nguyên Quân phá mỡ đại trận đi xuống, cảm nhận chân nguyên nồng đậm trong cơ thể khiến hắn cảm thấy cực kỳ phấn khích.
Thức Nhân cảnh tầng một đã mở được một trượng đan điền nhưng đó chưa phải là tất cả. Mà đan điền và chân nguyên này là hỗn độn.
Đế Nguyên Quân tay nắm chặt chuôi kiếm lao lên, khí tức trên người mười phần cường hãn. Đám đệ tử Lâm gia nhìn hắn giống như nhìn thấy một tên ma đầu giết người như ngóe.
“Hừ, vượt qua được lôi phạt thì như thế nào? Thực lực của ngươi bây giờ còn lại bao nhiêu?”.
“Có thể chống đỡ được năm người bọn ta sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân khinh thường cười nói. “Các ngươi có thể thử”.
Đế Nguyên không nói nhiều lời, một tay vung kiếm chém mạnh xuống. Từ trên lưỡi kiếm, một đợt kiếm khí mạnh mẽ đánh ra.
“Cái gì? Đây là kiếm khí?”.
“Tên này đúng là quái vật, nhìn tuổi tác còn nhỏ nhưng thiên phú luyện kiếm bá đạo như vậy?”.
“Người này tuyệt đối không thể giữ lại”.
“Các vị, toàn lực giết chết hắn nếu không tương lai của Tiết gia chỉ có thể là bị hủy diệt”.
Đối mặt với năm vị trưởng lão có cảnh giới Ngưng Hải cảnh đồng thời công kích. Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
“Năm người phối hợp thì như thế nào?”.
“Một mình ta có thể trảm chi”.
Huyền cấp hạ phẩm kiếm pháp, Bích Lũy Kiếm!
Đế Nguyên Quân liên tục vung kiếm rồi tạo thành một tường thành mờ ảo được ngưng tụ bởi kiếm khí ở bên ngoài.
Rầm!
Bích lũy chống đỡ năm chưởng lực mạnh mẽ của năm vị trưởng lão thì sụp đổ ngay lập tức. Không những thế, chưởng lực cũng chưa dừng lại mà tiếp tục lao lên hướng về phía Đế Nguyên Quân.
“Vô tri tiểu nhi, chịu chết đi”.
“Người muốn giết ta rất nhiều nhưng chưa một ai có thể lấy được. Nhưng trái lại, bọn chúng đều đã trở thành ma dưới kiếm của ta rồi”.
Đế Nguyên Quân thân hình chợt lóe lên một cái rồi biến mất, ngay sau đó hắn xuất hiện ở bên cạnh một đám để tử sợ hãi đang tụ tập lại.
“Âm hiểm”.
“Hahaha, cái này ta phải cảm ơn Tiết gia các ngươi mới đúng”. Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng vung kiếm, kiếm khí đánh ra ngay lập tức cắn nuốt hết toàn bộ, đám đệ tử ở bên trong liên tục kêu lên những tiếng kêu thảm thiết rồi chết đi.
“Ngươi”. Đại trưởng lão rống giận rồi dốc hết toàn bộ lực lượng lao lên. Hai tay đánh ra hai đại chưởng ấn.
Nhưng Đế Nguyên Quân xem chưởng lực này như không có, chỉ cần lách nhẹ một cái là có thể tránh được. Thậm chí hắn còn lao đến một đám đệ tử khác rồi trực tiếp giết chết.
Mỗi nơi hắn đi qua, đám đệ tử liên tục ngã xuống. máu tươi chảy ra đã nhuộm đỏ toàn bộ khuôn viên ở bên ngoài.
Cho dù đám đệ tử trốn chạy đi đâu chăng nữa cũng bị hắn tàn nhẫn giết chết. Thi thể bị phân thành hai nửa.
Đế khi giết hết toàn bộ, Đế Nguyên Quân lúc này mới quay người lại rồi lao lên. Cùng năm vị trưởng lão đối chiến.
“Ta giết ngươi”. Tiết Anh Nghiêm ở ngoài xa hét lớn một tiếng rồi lao lên. Cùng năm vị trưởng lão đồng thời công phạt.
“Thêm một tên phế vật nữa thì cũng không thay đổi được gì?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh nói.
“Ta phải ra tay loại bỏ ngươi, tên ma đầu”.
“Hahaha, tới thử xem”.
Đối mặt với công kích của sáu người, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhạy bén quan sát rồi nhìn ra được tất cả lỗ hổng ở trong những chiêu thức của bọn họ rồi dễ dàng phá bỏ.
Nhìn Đế Nguyên Quân không một chút thương tích, cả sáu người bất chợt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Không thể nào?”.
“Ta là Ngưng Hải cảnh cường giả, sao không thể đánh trúng một tên Thức Nhân cảnh”.
“Điều này là không thể?”.
“Các ngươi làm không được không có nghĩa là ta làm không được”. Đế Nguyên Quân uyển chuyển tránh né, ánh mắt khinh thường nhìn họ nói. “Giun dế”.
Huyền cấp cực phẩm kiếm pháp, Phá Kiếm Thức!
Đế Nguyên Quân ngưng tụ chân nguyên dung nhập vào bên trong lưỡi kiếm rồi vung kiếm một vòng quét bay hết toàn bộ bọn họ.
“Hà Châu thành chưa từng xuất hiện cường giả như thế này?”.
“Khục, rốt cuộc ngươi là ai?”.
“Thế gian sâu kiến sao biết được trên trời ánh sao xanh”.
“Ánh mắt thiển cận như các ngươi sao có thể biết được ta là ai?”.
“Bây giờ các ngươi sắp trở thành người chết nên ta cũng không ngại nói ra”.
Đế Nguyên Quân cởi bỏ mặt nạ xuống. Ngay lập tức, đám người Tiết gia đột nhiên giật bắn người. Bọn họ không thể tin được, ở trong mắt họ hắn là một tên phế vật đi ở rể Lâm gia sống qua ngày nhưng không ngờ có hắn làm rể là phúc phận của Lâm gia nhưng sợ họ không bao giờ biết được mình đã bỏ lỡ một cường giả như thế này.
“Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật”. Tiết Hùng sợ hãi ngã người ra sau, gương mặt thều thào mếu máo thốt.
“Hahaha, hay cho tên phế vật đi ở rể, buồn cười”. Lâm gia trưởng lão gắng gượng đứng dậy nói.
“Ngươi để lộ thân phận như vậy không sợ bọn ta truyền ra ngoài sao?”.
“Truyền đi, các ngươi có thể làm được sao?”.
“Ngươi dám chắc giết được năm người bọn ta. Theo ta thấy thì thực lực của ngươi lúc này không còn nhiều, chỉ cần ngươi cạn sạch chân nguyên thì đó là lúc chết”.
“Ồ, ngươi nói không sai. Thực lực ta không còn nhiều nhưng muốn giết các ngươi là quá đủ”.
Sáu người một lần nữa đứng dậy, họ gắng chịu đựng những thương thế ở trên người rồi lao lên.
“Các ngươi chưa nhận ra sao?”.
“Ta một kiếm có thể đánh bay các ngươi, còn muốn giết các ngươi thì mỗi người một kiếm là quá đủ”.
Đế Nguyên Quân thân hình chợt lóe rồi biến mất trước mắt họ. Ngay sau đó liền xuất hiện ở bên cạnh Tiết Anh Nghiêm.
Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường, gương mặt lạnh lẽo nở một nụ cười nhẹ rồi vung kiếm. Tiết Anh Nghiêm bị một kiếm chém đứt đầu, cơ thể vô lực dần dần gục xuống đất.
“Anh Nghiêm”.
“Cha”.
“Không cần tiếc thương như vậy, các ngươi rất nhanh thôi sẽ gặp nhau ở dưới kia”. Vừa dứt lời nói, Đế Nguyên Quân phóng ra mười cái kim độc đánh về phía năm người.
Kim độc đâm trúng, độc tính nhanh chóng phát tán khiến toàn thân họ đột ngột mất đi hết toàn bộ sức lực mà khụy xuống đất.
“Ngươi là ai?”.
“Tiết gia ta chưa bao giờ đắc tội ngươi”.
“Xin hãy tha cho ta”.
Đại trưởng lão hai chân khụy xuống, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi nói.
“Hahaha, không đắc tội. Các ngươi xuống dưới kia hỏi Tiết Hàn, Tiết Linh và Tiết Hùng xem chúng nói như thế nào?”.
“Còn thân phận của ta sao?”.
“Thế gian phong ta vì Nhất Đế, Đế Nguyên Quân”.
Lời nói vừa ra, toàn bộ bảy người Tiết gia lúc này hoàn toàn chết đứng. Họ không thể tin được bản thân lại đi trên chọc loại cường giả đứng ở trên đỉnh như thế này. Biết bao là ngu ngốc, nhưng bây giờ biết cũng đã muộn rồi.
Bỏ mặc năm người chuẩn bị chết đi, Đế Nguyên Quân từ từ tiến về phía Tiết Hùng hai người, hắn không nói không rằng phóng một kiếm giết chết Tiết Vân Đạt.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiết Hùng nói. “Lúc trước ta đã nói ngươi và Tiết gia sẽ phải trả giá”.
“Đây là thứ ngươi tự mình chuốc lấy”.
“Tha cho ta, ngươi muốn vàng bạc, châu báu, linh thạch ta đều có thể cho ngươi”.
"Ta không muốn chết, là Lâm Quỳnh... là Lâm Quỳnh xúi ta làm như vậy?".
"Xin hãy tha cho ta".
“Muộn rồi”. Đế Nguyên Quân mạnh tay bóp chặt cốt Tiết Hùng rồi đưa lên cao.
Trước khi bị bóp chết, Tiết Hùng còn nhìn hắn với ánh mắt điên cuồng nói. “Mẹ của ta nhất định sẽ giết ngươi trả thù cho ta?”.
“Ta có chết cũng ở dưới kia chờ ngươi, Đế Nguyên Quân. Ta nguyền rủa ngươi?”.
Răng rắc!
Đế Nguyên Quân bóp chặt tay, một tiếng gãy xương vang lên, ngay sau đó. Tiết Hùng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn chết đi. Vứt bỏ thi thể qua một bên, Đế Nguyên Quân ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt băng lãnh và ánh mắt đằng đằng sát khí nói. "Lại là Lâm Quỳnh".
Chỉ trong một đêm, Tiết gia trên dưới toàn bộ bị tiêu diệt!
Hà Châu thành từ nay không Tiết gia!
- --
Ps: Bão like, bão cmt đi mn ơi.
Đứng ở trong đại trận, năm vị trưởng lão sắc mặt tái xanh nhìn chằm chằm tòa lôi vân đang tích tụ mà chửi bới. “Không kiếp, là kẻ nào đã dẫn tên ma đầu này đến đây”.
“Các ngươi chỉ biết đứng nhìn thôi sao, nhanh giúp ta duy trì đại trận”. Đại trưởng lão lớn tiếng quát.
Rầm rầm!
Liên tiếp hai tiếng nổ lớn vang trời và một vệt lôi quang thình lình đánh xuống rồi sau đó là mười đạo khác đồng thời hạ xuống đánh ở phía trên đại trận.
Hơn trăm người duy trì trận pháp nhưng uy lực của lôi quang quá lớn nên đại trận đang không ngừng run rẩy và những người đứng ở bên dưới đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
“Lâm gia, thực lực của các ngươi quá yếu, chỉ một trận lôi quang thôi đã khiến các ngươi trọng thương như vậy rồi”. Đế Nguyên Quân quay đầu diễu cợt.
“Hừ, ngươi có giỏi thì đối đầu ta xem”. Đại trưởng lão hai mắt trừng lớn quát.
“Hahaha, không cần ngươi nói. Dù sao đó cũng là ý định của ta”.
Đế Nguyên Quân dẫm mạnh nhảy lên cao, ngay khi áp sát đại trận thì hai tay bắt đầu kết ấn, rồi sau đó đại trận liền tạo ra một lỗ hổng lớn. Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đám người Lâm gia bắt đầu nhăn lại, đại trận mà họ tự hào bị Đế Nguyên Quân dễ dàng mở ra như vậy.
Đứng ở bên ngoài đại trận, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn lên cao rồi thở dài một hơi. “Cái cảm giác này đã lâu rồi mới được cảm nhận lại?”.
“Thật hoài niệm”.
Đế Nguyên Quân ngồi xếp bằng, chỉ thấy hắn lấy từ trong nhẫn giới chi ra một hòm bảo khố để ở trước người rồi bắt đầu đón nhận lôi phạt.
Ở bên ngoài!
Hà Châu thành bị tiếng động của lôi quang làm cho kinh động, tất cả cường giả đều tụ tập ở đây. Mặc dù không dám tiến lại gần nhưng mọi cử chỉ ở bên ngoài Lâm gia họ đều nhìn thấy hết.
“Trên kia có người đang tu luyện?”.
“Cái gì, đó còn là người sao?”.
“Dùng nhục thân đón nhận lôi phạt đánh xuống, đây là người thứ hai làm được điều này”.
“Hà Châu thành từ bao giờ có hai đại cường giả như thế này?”.
“...”.
Đế Nguyên Quân đưa tay vuốt dọc bảo rương một cái rồi nói. “Ta tốn thời gian một tháng như không thể mở được, bây giờ ta mượn lôi phạt để xem ngươi có thể đóng đến bao giờ”.
Ném bảo rương lên cao, ngay lập tức, liên tiếp năm đạo lôi quang mạnh mẽ đánh xuống. Toàn bộ đều đánh ở trên mặt bảo khố. Điều khiến hắn có chút ngoài ý muốn là bảo khố thế mà chịu được.
“Mở cho ta”. Đế Nguyên Quân đưa hai tay kết ấn, tiên tiếp từng đạo trận văn từ trong miệng hắn truyền ra rồi bao bọc xung quanh bảo khố.
Kết hợp với mười đạo lôi quang liên tiếp đánh xuống khiến bảo khố rung lắc mạnh rồi nổ mạnh một tiếng.
Trận pháp bảo vệ ở bên ngoài hoàn toàn bị phá vỡ, nhìn bảo rương từ từ rơi xuống. Đế Nguyên Quân đưa tay giữ lại, lấy ra Ngũ Hành Tinh Thạch rồi thu bảo rương vào trong nhẫn giới chi.
“Thời điểm đột phá cũng là lúc ta ngưng tụ lại thiên phú”.
“Ngũ Hành bản nguyên ở trong giới cũng tính là một loại lực lượng tương đối mạnh”.
“Nếu như ta có thể ngưng luyện đồng thời năm loại thuộc tính và những thuộc tính khác thì bản nguyên của ta sẽ mạnh hơn gấp trăm gấp ngàn lần”.
Rầm rầm!
Lời nói vừa dứt, ở trên cao đánh xuống hai đạo lôi quang hướng về phía Đế Nguyên Quân và năm tia lôi quang khác đồng thời đánh lên bề mặt của đại trận.
Đế Nguyên Quân mạnh tay bóp nát tinh thạch rồi cảm nhận được ngũ hành lực lượng đang ẩn giấu ở bên trong từ từ bay ra và dần tán vào trong không khí.
“Trấn”. Đế Nguyên Quân không để ý đến lôi quang đang oanh kích trên cơ thể mà chỉ tập trung vào ngũ hành lực lượng.
Một lần nữa kết ấn, một loạt trận văn tiếp tục ẩn hiện bao bọc ngũ hành lực lượng rồi kéo vào bên trong cơ thể. Khi ngũ hành lực lượng đã bị kéo xuống đan điền, lúc này Đế Nguyên Quân mới dốc hết sức luyện hóa.
Rầm rầm rầm rầm!
Liên tiếp, mười đạo lôi quang đánh lên cơ thể Đế Nguyên Quân. Chỉ thấy nhục thân hắn bị một tia lôi quang đánh trúng thì da thịt bị xé toạc một mảng lớn trông cực kỳ đáng sợ, thậm chí toàn thân bị đánh thành một cục than đen.
Lôi quang liên tục đánh xuống gần trăm đạo, lôi vân lúc này mới bắt đầu tán đi. Ánh trăng chiếu lên cơ thể Đế Nguyên Quân ngồi bất động. Đám người Lâm gia thấy như vậy nên mừng rỡ vô cùng. “Hahaha, hắn chết rồi”.
“Ông trời có mắt, haha”.
Nhưng họ vui cười chưa được bao lâu, Đế Nguyên Quân toàn thân bắt đầu có sự biến đổi. Chỉ thấy những vệt đen trên cơ thể đang dần dần rơi xuống và chỉ để lộ làn da đang phát ra tinh quang năm màu. Khí tức trên người thu liễm hoàn toàn nhưng năm vị trưởng lão cảm nhận rõ ràng nhất. Ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân.
“Ngũ Hành bản nguyên đã ngưng tụ được ở dạng ban đầu, muốn nuôi dưỡng nó thì phải tốn một thời gian rất dài”.
“Tiết gia, trận chiến này tiếp tục”.
Đế Nguyên Quân phá mỡ đại trận đi xuống, cảm nhận chân nguyên nồng đậm trong cơ thể khiến hắn cảm thấy cực kỳ phấn khích.
Thức Nhân cảnh tầng một đã mở được một trượng đan điền nhưng đó chưa phải là tất cả. Mà đan điền và chân nguyên này là hỗn độn.
Đế Nguyên Quân tay nắm chặt chuôi kiếm lao lên, khí tức trên người mười phần cường hãn. Đám đệ tử Lâm gia nhìn hắn giống như nhìn thấy một tên ma đầu giết người như ngóe.
“Hừ, vượt qua được lôi phạt thì như thế nào? Thực lực của ngươi bây giờ còn lại bao nhiêu?”.
“Có thể chống đỡ được năm người bọn ta sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân khinh thường cười nói. “Các ngươi có thể thử”.
Đế Nguyên không nói nhiều lời, một tay vung kiếm chém mạnh xuống. Từ trên lưỡi kiếm, một đợt kiếm khí mạnh mẽ đánh ra.
“Cái gì? Đây là kiếm khí?”.
“Tên này đúng là quái vật, nhìn tuổi tác còn nhỏ nhưng thiên phú luyện kiếm bá đạo như vậy?”.
“Người này tuyệt đối không thể giữ lại”.
“Các vị, toàn lực giết chết hắn nếu không tương lai của Tiết gia chỉ có thể là bị hủy diệt”.
Đối mặt với năm vị trưởng lão có cảnh giới Ngưng Hải cảnh đồng thời công kích. Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
“Năm người phối hợp thì như thế nào?”.
“Một mình ta có thể trảm chi”.
Huyền cấp hạ phẩm kiếm pháp, Bích Lũy Kiếm!
Đế Nguyên Quân liên tục vung kiếm rồi tạo thành một tường thành mờ ảo được ngưng tụ bởi kiếm khí ở bên ngoài.
Rầm!
Bích lũy chống đỡ năm chưởng lực mạnh mẽ của năm vị trưởng lão thì sụp đổ ngay lập tức. Không những thế, chưởng lực cũng chưa dừng lại mà tiếp tục lao lên hướng về phía Đế Nguyên Quân.
“Vô tri tiểu nhi, chịu chết đi”.
“Người muốn giết ta rất nhiều nhưng chưa một ai có thể lấy được. Nhưng trái lại, bọn chúng đều đã trở thành ma dưới kiếm của ta rồi”.
Đế Nguyên Quân thân hình chợt lóe lên một cái rồi biến mất, ngay sau đó hắn xuất hiện ở bên cạnh một đám để tử sợ hãi đang tụ tập lại.
“Âm hiểm”.
“Hahaha, cái này ta phải cảm ơn Tiết gia các ngươi mới đúng”. Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng vung kiếm, kiếm khí đánh ra ngay lập tức cắn nuốt hết toàn bộ, đám đệ tử ở bên trong liên tục kêu lên những tiếng kêu thảm thiết rồi chết đi.
“Ngươi”. Đại trưởng lão rống giận rồi dốc hết toàn bộ lực lượng lao lên. Hai tay đánh ra hai đại chưởng ấn.
Nhưng Đế Nguyên Quân xem chưởng lực này như không có, chỉ cần lách nhẹ một cái là có thể tránh được. Thậm chí hắn còn lao đến một đám đệ tử khác rồi trực tiếp giết chết.
Mỗi nơi hắn đi qua, đám đệ tử liên tục ngã xuống. máu tươi chảy ra đã nhuộm đỏ toàn bộ khuôn viên ở bên ngoài.
Cho dù đám đệ tử trốn chạy đi đâu chăng nữa cũng bị hắn tàn nhẫn giết chết. Thi thể bị phân thành hai nửa.
Đế khi giết hết toàn bộ, Đế Nguyên Quân lúc này mới quay người lại rồi lao lên. Cùng năm vị trưởng lão đối chiến.
“Ta giết ngươi”. Tiết Anh Nghiêm ở ngoài xa hét lớn một tiếng rồi lao lên. Cùng năm vị trưởng lão đồng thời công phạt.
“Thêm một tên phế vật nữa thì cũng không thay đổi được gì?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh nói.
“Ta phải ra tay loại bỏ ngươi, tên ma đầu”.
“Hahaha, tới thử xem”.
Đối mặt với công kích của sáu người, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhạy bén quan sát rồi nhìn ra được tất cả lỗ hổng ở trong những chiêu thức của bọn họ rồi dễ dàng phá bỏ.
Nhìn Đế Nguyên Quân không một chút thương tích, cả sáu người bất chợt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Không thể nào?”.
“Ta là Ngưng Hải cảnh cường giả, sao không thể đánh trúng một tên Thức Nhân cảnh”.
“Điều này là không thể?”.
“Các ngươi làm không được không có nghĩa là ta làm không được”. Đế Nguyên Quân uyển chuyển tránh né, ánh mắt khinh thường nhìn họ nói. “Giun dế”.
Huyền cấp cực phẩm kiếm pháp, Phá Kiếm Thức!
Đế Nguyên Quân ngưng tụ chân nguyên dung nhập vào bên trong lưỡi kiếm rồi vung kiếm một vòng quét bay hết toàn bộ bọn họ.
“Hà Châu thành chưa từng xuất hiện cường giả như thế này?”.
“Khục, rốt cuộc ngươi là ai?”.
“Thế gian sâu kiến sao biết được trên trời ánh sao xanh”.
“Ánh mắt thiển cận như các ngươi sao có thể biết được ta là ai?”.
“Bây giờ các ngươi sắp trở thành người chết nên ta cũng không ngại nói ra”.
Đế Nguyên Quân cởi bỏ mặt nạ xuống. Ngay lập tức, đám người Tiết gia đột nhiên giật bắn người. Bọn họ không thể tin được, ở trong mắt họ hắn là một tên phế vật đi ở rể Lâm gia sống qua ngày nhưng không ngờ có hắn làm rể là phúc phận của Lâm gia nhưng sợ họ không bao giờ biết được mình đã bỏ lỡ một cường giả như thế này.
“Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật”. Tiết Hùng sợ hãi ngã người ra sau, gương mặt thều thào mếu máo thốt.
“Hahaha, hay cho tên phế vật đi ở rể, buồn cười”. Lâm gia trưởng lão gắng gượng đứng dậy nói.
“Ngươi để lộ thân phận như vậy không sợ bọn ta truyền ra ngoài sao?”.
“Truyền đi, các ngươi có thể làm được sao?”.
“Ngươi dám chắc giết được năm người bọn ta. Theo ta thấy thì thực lực của ngươi lúc này không còn nhiều, chỉ cần ngươi cạn sạch chân nguyên thì đó là lúc chết”.
“Ồ, ngươi nói không sai. Thực lực ta không còn nhiều nhưng muốn giết các ngươi là quá đủ”.
Sáu người một lần nữa đứng dậy, họ gắng chịu đựng những thương thế ở trên người rồi lao lên.
“Các ngươi chưa nhận ra sao?”.
“Ta một kiếm có thể đánh bay các ngươi, còn muốn giết các ngươi thì mỗi người một kiếm là quá đủ”.
Đế Nguyên Quân thân hình chợt lóe rồi biến mất trước mắt họ. Ngay sau đó liền xuất hiện ở bên cạnh Tiết Anh Nghiêm.
Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường, gương mặt lạnh lẽo nở một nụ cười nhẹ rồi vung kiếm. Tiết Anh Nghiêm bị một kiếm chém đứt đầu, cơ thể vô lực dần dần gục xuống đất.
“Anh Nghiêm”.
“Cha”.
“Không cần tiếc thương như vậy, các ngươi rất nhanh thôi sẽ gặp nhau ở dưới kia”. Vừa dứt lời nói, Đế Nguyên Quân phóng ra mười cái kim độc đánh về phía năm người.
Kim độc đâm trúng, độc tính nhanh chóng phát tán khiến toàn thân họ đột ngột mất đi hết toàn bộ sức lực mà khụy xuống đất.
“Ngươi là ai?”.
“Tiết gia ta chưa bao giờ đắc tội ngươi”.
“Xin hãy tha cho ta”.
Đại trưởng lão hai chân khụy xuống, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi nói.
“Hahaha, không đắc tội. Các ngươi xuống dưới kia hỏi Tiết Hàn, Tiết Linh và Tiết Hùng xem chúng nói như thế nào?”.
“Còn thân phận của ta sao?”.
“Thế gian phong ta vì Nhất Đế, Đế Nguyên Quân”.
Lời nói vừa ra, toàn bộ bảy người Tiết gia lúc này hoàn toàn chết đứng. Họ không thể tin được bản thân lại đi trên chọc loại cường giả đứng ở trên đỉnh như thế này. Biết bao là ngu ngốc, nhưng bây giờ biết cũng đã muộn rồi.
Bỏ mặc năm người chuẩn bị chết đi, Đế Nguyên Quân từ từ tiến về phía Tiết Hùng hai người, hắn không nói không rằng phóng một kiếm giết chết Tiết Vân Đạt.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiết Hùng nói. “Lúc trước ta đã nói ngươi và Tiết gia sẽ phải trả giá”.
“Đây là thứ ngươi tự mình chuốc lấy”.
“Tha cho ta, ngươi muốn vàng bạc, châu báu, linh thạch ta đều có thể cho ngươi”.
"Ta không muốn chết, là Lâm Quỳnh... là Lâm Quỳnh xúi ta làm như vậy?".
"Xin hãy tha cho ta".
“Muộn rồi”. Đế Nguyên Quân mạnh tay bóp chặt cốt Tiết Hùng rồi đưa lên cao.
Trước khi bị bóp chết, Tiết Hùng còn nhìn hắn với ánh mắt điên cuồng nói. “Mẹ của ta nhất định sẽ giết ngươi trả thù cho ta?”.
“Ta có chết cũng ở dưới kia chờ ngươi, Đế Nguyên Quân. Ta nguyền rủa ngươi?”.
Răng rắc!
Đế Nguyên Quân bóp chặt tay, một tiếng gãy xương vang lên, ngay sau đó. Tiết Hùng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn chết đi. Vứt bỏ thi thể qua một bên, Đế Nguyên Quân ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt băng lãnh và ánh mắt đằng đằng sát khí nói. "Lại là Lâm Quỳnh".
Chỉ trong một đêm, Tiết gia trên dưới toàn bộ bị tiêu diệt!
Hà Châu thành từ nay không Tiết gia!
- --
Ps: Bão like, bão cmt đi mn ơi.