Chương 67: Cuộc gọi từ em trai
Ngã lưng lên giường anh cứ nằm suy nghĩ mãi, có rất nhiều điều kì lạ trong con người Linh Hoa. Anh chưa từng gặp một cô gái nào khó tiếp xúc đến như vậy.
Ngoài công việc ra, cô ấy có vẻ không một chút gì để ý đến tất cả mọi người. Lúc nào cũng khoác lên người một bộ dạng cứng cỏi đó người ngoài có thể dễ dàng bị cô ta đánh lừa. Chứ làm sao có thể qua mắt được anh.
Nhưng có vẻ anh và Linh Hoa có một khoảng cách quá lớn như kiểu không thể chạm gần đến nhau vậy. Mà như vậy mỗi khi gặp cô anh luôn có cảm giác yên bình đến lạ thường. Anh rất muốn tìm hiểu về cô gái đó một người có thể làm điên đảo suy nghĩ của anh. Nhất định phải tán đổ cô ta bằng mọi cách. Mặc dù ngay lúc này anh cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Bất chợt dòng suy nghĩ của anh dừng lại, Mẫn Văn cô ta đẩy cửa bước vào. Nhẹ nhàng ngồi lên giường.
“Anh vẫn chưa ngủ sao”
Cô ấy mặc một bộ đồ khá mát mẻ, nhưng vẫn không nhận lại một ánh nhìn thiện cảm đến từ anh.
“Ra sofa nằm”
“Lần sau cô ăn mặc đàng hoàng lại, đừng làm ba cái chuyện khó coi như vậy”
Nói rồi anh quăng cho cô ta cái gối rồi quay lưng nằm nhắm mắt thiếp đi. Mặc kệ cô ta.
Sáng cô đang mải bấm máy tính để giải quyết cái dữ liệu còn sót lại giúp chị Vân Nhi trên văn phòng. Thì cuộc gọi đến, cô cũng nhanh chóng bắt máy.
Ở đầu dây bên kia là đứa em trai của cô lên tiếng nói về việc mẹ cô phát bệnh phải nhập viện gấp trong đêm vào ngày hôm qua.
Cô cũng trở nên gấp gáp chạy đi, xin nghỉ ở cơ quan ngày hôm đó vì có việc đột xuất. Rồi nhanh chóng bắt taxi đến địa chỉ bệnh viện mà em cô đã gửi.
Khi bước vào bệnh viện cô đến khoa mà mẹ cô đang nằm. Đứng bên ngoài hành lang ghế đợi thằng em cô lúc này cũng nhanh chóng lên tiếng về bệnh tình của mẹ. Và chạy tiền phẫu thuật cũng như tiền thuốc ra sao.
Cô cũng vì quá lo lắng nên mở cửa bước vào trong xem mẹ như nào. Mặc cho sự ngăn cản của em trai. Khi vừa bước đến trước mặt mẹ, lúc này bạn gái của em trai cô đang đút cháo giúp cho mẹ ăn.
Cơ thể có đôi phần gầy hơn trước hôm đám tang của ba mà cô gặp.
“Mẹ có đau lắm không”
Bà ấy có đôi phần không ưa đứa con gái trước mắt này. Khó chịu lên tiếng.
“Ai cho cô gọi tôi là mẹ?”
Tiếp theo đó là hằng ngàn câu chỉ trích xuất phát đến từ mẹ của cô. Đứng trước những lời đó cô chỉ biết im lặng cúi gầm mặt xuống đón nhận nó.
Bà ấy lại con quá đáng hơn là giật lấy tô cháo đang nóng hổi. Quăng thẳng về phía cô, cơn nóng từ tô cháo có làm cô giật mình, bà ấy đi ra đẩy cô đuổi đi. Sự xô xác khiến chiếc túi trên tay cô rớt xuống đập mạnh vào chân cô.
Lúc này em trai cô mới vào cản rồi thuyết phục Linh Hoa ra ngoài tránh mẹ kích động.
Ra ngoài cửa, em cô cũng dần lên tiếng.
“em biết chị lo cho mẹ nhưng chuyện năm đó thì gia đình mình không có thiện cảm với chị”
“Nhưng chị đừng có trách mẹ, khi nãy cháo nóng có làm chị bỏng không”
Cô không biết nói thêm gì chỉ mở túi mình ra đưa cho em trai cái thẻ của mình rồi lên tiếng.
“Cầm lấy chạy viện cho mẹ rồi báo tình hình cho chị”
Cô từng bước rời khỏi nơi đó, có vẻ là không có sự xuất hiện của cô thì mọi chuyện sẽ ổn hơn.
Hôm nay Huễ Minh cũng vừa mới có cuộc gặp với cái tên bác sĩ bạn anh Yên Tuân. Anh cũng vừa xuống sảnh thì bắt gặp cảnh Linh Hoa bộ dạng khá là nhếch nhác đi từng bước từ thang máy ra ngoài.
Huễ Minh bước lại gần cô lên tiếng
“Linh Hoa”
Ngoài công việc ra, cô ấy có vẻ không một chút gì để ý đến tất cả mọi người. Lúc nào cũng khoác lên người một bộ dạng cứng cỏi đó người ngoài có thể dễ dàng bị cô ta đánh lừa. Chứ làm sao có thể qua mắt được anh.
Nhưng có vẻ anh và Linh Hoa có một khoảng cách quá lớn như kiểu không thể chạm gần đến nhau vậy. Mà như vậy mỗi khi gặp cô anh luôn có cảm giác yên bình đến lạ thường. Anh rất muốn tìm hiểu về cô gái đó một người có thể làm điên đảo suy nghĩ của anh. Nhất định phải tán đổ cô ta bằng mọi cách. Mặc dù ngay lúc này anh cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Bất chợt dòng suy nghĩ của anh dừng lại, Mẫn Văn cô ta đẩy cửa bước vào. Nhẹ nhàng ngồi lên giường.
“Anh vẫn chưa ngủ sao”
Cô ấy mặc một bộ đồ khá mát mẻ, nhưng vẫn không nhận lại một ánh nhìn thiện cảm đến từ anh.
“Ra sofa nằm”
“Lần sau cô ăn mặc đàng hoàng lại, đừng làm ba cái chuyện khó coi như vậy”
Nói rồi anh quăng cho cô ta cái gối rồi quay lưng nằm nhắm mắt thiếp đi. Mặc kệ cô ta.
Sáng cô đang mải bấm máy tính để giải quyết cái dữ liệu còn sót lại giúp chị Vân Nhi trên văn phòng. Thì cuộc gọi đến, cô cũng nhanh chóng bắt máy.
Ở đầu dây bên kia là đứa em trai của cô lên tiếng nói về việc mẹ cô phát bệnh phải nhập viện gấp trong đêm vào ngày hôm qua.
Cô cũng trở nên gấp gáp chạy đi, xin nghỉ ở cơ quan ngày hôm đó vì có việc đột xuất. Rồi nhanh chóng bắt taxi đến địa chỉ bệnh viện mà em cô đã gửi.
Khi bước vào bệnh viện cô đến khoa mà mẹ cô đang nằm. Đứng bên ngoài hành lang ghế đợi thằng em cô lúc này cũng nhanh chóng lên tiếng về bệnh tình của mẹ. Và chạy tiền phẫu thuật cũng như tiền thuốc ra sao.
Cô cũng vì quá lo lắng nên mở cửa bước vào trong xem mẹ như nào. Mặc cho sự ngăn cản của em trai. Khi vừa bước đến trước mặt mẹ, lúc này bạn gái của em trai cô đang đút cháo giúp cho mẹ ăn.
Cơ thể có đôi phần gầy hơn trước hôm đám tang của ba mà cô gặp.
“Mẹ có đau lắm không”
Bà ấy có đôi phần không ưa đứa con gái trước mắt này. Khó chịu lên tiếng.
“Ai cho cô gọi tôi là mẹ?”
Tiếp theo đó là hằng ngàn câu chỉ trích xuất phát đến từ mẹ của cô. Đứng trước những lời đó cô chỉ biết im lặng cúi gầm mặt xuống đón nhận nó.
Bà ấy lại con quá đáng hơn là giật lấy tô cháo đang nóng hổi. Quăng thẳng về phía cô, cơn nóng từ tô cháo có làm cô giật mình, bà ấy đi ra đẩy cô đuổi đi. Sự xô xác khiến chiếc túi trên tay cô rớt xuống đập mạnh vào chân cô.
Lúc này em trai cô mới vào cản rồi thuyết phục Linh Hoa ra ngoài tránh mẹ kích động.
Ra ngoài cửa, em cô cũng dần lên tiếng.
“em biết chị lo cho mẹ nhưng chuyện năm đó thì gia đình mình không có thiện cảm với chị”
“Nhưng chị đừng có trách mẹ, khi nãy cháo nóng có làm chị bỏng không”
Cô không biết nói thêm gì chỉ mở túi mình ra đưa cho em trai cái thẻ của mình rồi lên tiếng.
“Cầm lấy chạy viện cho mẹ rồi báo tình hình cho chị”
Cô từng bước rời khỏi nơi đó, có vẻ là không có sự xuất hiện của cô thì mọi chuyện sẽ ổn hơn.
Hôm nay Huễ Minh cũng vừa mới có cuộc gặp với cái tên bác sĩ bạn anh Yên Tuân. Anh cũng vừa xuống sảnh thì bắt gặp cảnh Linh Hoa bộ dạng khá là nhếch nhác đi từng bước từ thang máy ra ngoài.
Huễ Minh bước lại gần cô lên tiếng
“Linh Hoa”