Chương 30: Tâm tư
Ngồi vào ghế sofa cô rót một ly rượu vang vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ về việc đó.
Cô tự hỏi bản thân rằng, tại sao những vụ kiện cô tham dự đều giành phần thắng. Đều có thể đòi lại công bằng cho tất cả những người xung quanh.
Bọn họ đều ca tụng, tung hô cô sau mỗi khi một buổi phiên tòa thắng kết thúc. Nhưng đối với bản thân trong mắt cô là một kẻ thảm hại. Một kẻ thất bại trong việc đòi lại công bằng cho bản thân mình.
Liếc nhìn sang đống giấy tờ góc phải của chiếc bàn cô bất giác không thể kiềm chế được cơn tự trách bản thân dùng tay đập vỡ chiếc ly đang cầm.
Mảnh vỡ thủy tinh li ti vô tình ghim vào tay, cơn đầu dần dần tìm đến cô. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô trở nên như vậy suốt những năm qua.
Càng nhìn lại càng không thể chịu nổi cô đứng dậy đi về phía căn phòng ngủ có một chút sự ấm áp nhất của cô. Nằm trườn lên chiếc nệm đắp một cái chăn lớn cảm giác như được chữa lành vậy. Nó giống như một cái ôm sau những ngày cô cảm thấy mệt mỏi vậy. Tuy là ấm áp nhưng cô vẫn phải dùng thêm một liều thuốc an thần mới có thể ngủ một giấc trọn vẹn không bị ám ảnh bởi những thứ trong quá khứ.
Sáng hôm sau, cô thức dậy sau một giấc ngủ êm tới sáng do tác dụng của thuốc. Đi ra phòng khách nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh cô cũng chợt nhận ra vài điều. Đi đến dọn dẹp mớ hỗn độn đó rồi làm vệ sinh cá nhân bắt đầu một ngày mới.
Ở một bên khác, Huễ Minh anh cũng đã ở lại công ty làm việc từ đêm qua đến sáng hôm nay. Trong căn phòng làm việc to lớn tại trụ sở tập đoàn chính của anh. Sự cô đơn bao trùm lấy anh, chuyện của hôm qua khiến anh rất suy nghĩ.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc ấy, anh tâm tư thêm rối bời. Anh tự hỏi bản thân đã làm gì sai hay sao lại trở nên như vậy. Càng nghĩ tới bất giác anh nhớ lại có vẻ rất lâu rồi anh mới có cảm giác thật sự rung động một người nào đó.
Năm đó khi vừa lên cấp ba, anh vô tình rung động một bạn nữ của lớp khác. Cô ấy tên là Kiều Mẫn Văn, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn rất được lòng các bạn nam ở trường.
Lúc ấy anh như một tên mọt sách khờ khạo, vì từ bé anh đã được bao bọc từng chút từ gia đình. Mãi cho đến lúc lên đại học anh mới đủ dũng khí lấy hết can đảm của một thằng cin trai tỏ tình cô ấy.
Cứ nghĩ sẽ bị từ chối nhưng kết quả lại ngoài mong đợi khiến anh bất ngờ. Cô ấy cũng đồng ý, nhưng vì phải theo nghề của gia đình nên anh phải học ngành quản trị kinh doanh, còn cô thì học bên ngành Y.
Vì hai khoa học khác nhau nên cả hai rất ít thời gian chung dành cho nhau nhưng vẫn lun cố gắng dành ra khi cả hai rảnh. Và rồi đâu phải lúc nào cũng có một cái kết đẹp như trong truyện.
Anh lại vô tình biết được rằng, Mẫn Văn đã quen một người con trai khác sau danh nghĩa bạn gái của anh. Được biết anh ta cũng là một bác sĩ giỏi được mời về khoa cô ấy trao đổi và rồi sau đó cả hai bén duyên và quen nhau. Mẫn văn cũng dần quên đi hình bóng của một tên khờ khạo mọt sách Ngôn Huễ Minh.
Lúc ấy như một gáo nước lạnh vào thẳng mặt anh vậy. Kể từ hôm ấy anh cũng dần trầm tính điểm đạm và biết cách thay đổi hơn.
Sau nhiều thời gian từng năm thay đổi, quen dần với cuộc sống tẻ nhạt xung quanh tạo ra một Ngôn Huễ Minh của hiện tại.
Mà người ta thường nói đúng là oan gia ngõ hẹp, sau khi chia tay một khoảng thời gian không lâu. Anh mới biết rằng mẹ mình và mẹ cô ấy là hai người bạn học cùng nhưng cách xa nhau khá lâu nên tới tận bây giờ mới nhận ra nhau.
Và rồi tầng suất gặp lại nhau ngày một tăng lên. Đúng là ông trời muốn trêu đùa anh thật mà. Sau khi ra trường cô cũng trở thành một bác sĩ giỏi trong khoa điều trị xương khớp.
Còn anh thì chỉ lao đầu vào công việc, để dần quên đi cái điều cay cú năm đó. Sao mà thoát khỏi dù sao mẹ của hai bên đều là bạn học với nhau. Nhưng càng chạm mặt càng chán ghét đôi khi cô ấy nhìn anh, Huễ Minh còn chẳng đá động nhìn vào một cái như chưa từng quen biết. Càng yêu cô bao nhiêu anh càng hận cô bấy nhiêu.
Anh xoa xoa thái dương hiện ra sự mệt mỏi của mình ngã lưng vào sau ghế. Đáng lẽ ra anh không nên nhớ lại những thứ không tốt. Anh cũng chợt cảm thấy kể từ ngày cô xuất hiện trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh bóng dáng về cô.
Ngồi tâm tư một lát anh lại nhanh chóng không suy nghĩ đến những điều vừa nãy nữa. Cũng nên nghỉ ngơi một chút vì anh đã làm việc suốt một đêm không nghỉ rồi.
Đống tài liệu chúng sắp đè chết anh mất.
Cô tự hỏi bản thân rằng, tại sao những vụ kiện cô tham dự đều giành phần thắng. Đều có thể đòi lại công bằng cho tất cả những người xung quanh.
Bọn họ đều ca tụng, tung hô cô sau mỗi khi một buổi phiên tòa thắng kết thúc. Nhưng đối với bản thân trong mắt cô là một kẻ thảm hại. Một kẻ thất bại trong việc đòi lại công bằng cho bản thân mình.
Liếc nhìn sang đống giấy tờ góc phải của chiếc bàn cô bất giác không thể kiềm chế được cơn tự trách bản thân dùng tay đập vỡ chiếc ly đang cầm.
Mảnh vỡ thủy tinh li ti vô tình ghim vào tay, cơn đầu dần dần tìm đến cô. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô trở nên như vậy suốt những năm qua.
Càng nhìn lại càng không thể chịu nổi cô đứng dậy đi về phía căn phòng ngủ có một chút sự ấm áp nhất của cô. Nằm trườn lên chiếc nệm đắp một cái chăn lớn cảm giác như được chữa lành vậy. Nó giống như một cái ôm sau những ngày cô cảm thấy mệt mỏi vậy. Tuy là ấm áp nhưng cô vẫn phải dùng thêm một liều thuốc an thần mới có thể ngủ một giấc trọn vẹn không bị ám ảnh bởi những thứ trong quá khứ.
Sáng hôm sau, cô thức dậy sau một giấc ngủ êm tới sáng do tác dụng của thuốc. Đi ra phòng khách nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh cô cũng chợt nhận ra vài điều. Đi đến dọn dẹp mớ hỗn độn đó rồi làm vệ sinh cá nhân bắt đầu một ngày mới.
Ở một bên khác, Huễ Minh anh cũng đã ở lại công ty làm việc từ đêm qua đến sáng hôm nay. Trong căn phòng làm việc to lớn tại trụ sở tập đoàn chính của anh. Sự cô đơn bao trùm lấy anh, chuyện của hôm qua khiến anh rất suy nghĩ.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc ấy, anh tâm tư thêm rối bời. Anh tự hỏi bản thân đã làm gì sai hay sao lại trở nên như vậy. Càng nghĩ tới bất giác anh nhớ lại có vẻ rất lâu rồi anh mới có cảm giác thật sự rung động một người nào đó.
Năm đó khi vừa lên cấp ba, anh vô tình rung động một bạn nữ của lớp khác. Cô ấy tên là Kiều Mẫn Văn, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn rất được lòng các bạn nam ở trường.
Lúc ấy anh như một tên mọt sách khờ khạo, vì từ bé anh đã được bao bọc từng chút từ gia đình. Mãi cho đến lúc lên đại học anh mới đủ dũng khí lấy hết can đảm của một thằng cin trai tỏ tình cô ấy.
Cứ nghĩ sẽ bị từ chối nhưng kết quả lại ngoài mong đợi khiến anh bất ngờ. Cô ấy cũng đồng ý, nhưng vì phải theo nghề của gia đình nên anh phải học ngành quản trị kinh doanh, còn cô thì học bên ngành Y.
Vì hai khoa học khác nhau nên cả hai rất ít thời gian chung dành cho nhau nhưng vẫn lun cố gắng dành ra khi cả hai rảnh. Và rồi đâu phải lúc nào cũng có một cái kết đẹp như trong truyện.
Anh lại vô tình biết được rằng, Mẫn Văn đã quen một người con trai khác sau danh nghĩa bạn gái của anh. Được biết anh ta cũng là một bác sĩ giỏi được mời về khoa cô ấy trao đổi và rồi sau đó cả hai bén duyên và quen nhau. Mẫn văn cũng dần quên đi hình bóng của một tên khờ khạo mọt sách Ngôn Huễ Minh.
Lúc ấy như một gáo nước lạnh vào thẳng mặt anh vậy. Kể từ hôm ấy anh cũng dần trầm tính điểm đạm và biết cách thay đổi hơn.
Sau nhiều thời gian từng năm thay đổi, quen dần với cuộc sống tẻ nhạt xung quanh tạo ra một Ngôn Huễ Minh của hiện tại.
Mà người ta thường nói đúng là oan gia ngõ hẹp, sau khi chia tay một khoảng thời gian không lâu. Anh mới biết rằng mẹ mình và mẹ cô ấy là hai người bạn học cùng nhưng cách xa nhau khá lâu nên tới tận bây giờ mới nhận ra nhau.
Và rồi tầng suất gặp lại nhau ngày một tăng lên. Đúng là ông trời muốn trêu đùa anh thật mà. Sau khi ra trường cô cũng trở thành một bác sĩ giỏi trong khoa điều trị xương khớp.
Còn anh thì chỉ lao đầu vào công việc, để dần quên đi cái điều cay cú năm đó. Sao mà thoát khỏi dù sao mẹ của hai bên đều là bạn học với nhau. Nhưng càng chạm mặt càng chán ghét đôi khi cô ấy nhìn anh, Huễ Minh còn chẳng đá động nhìn vào một cái như chưa từng quen biết. Càng yêu cô bao nhiêu anh càng hận cô bấy nhiêu.
Anh xoa xoa thái dương hiện ra sự mệt mỏi của mình ngã lưng vào sau ghế. Đáng lẽ ra anh không nên nhớ lại những thứ không tốt. Anh cũng chợt cảm thấy kể từ ngày cô xuất hiện trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh bóng dáng về cô.
Ngồi tâm tư một lát anh lại nhanh chóng không suy nghĩ đến những điều vừa nãy nữa. Cũng nên nghỉ ngơi một chút vì anh đã làm việc suốt một đêm không nghỉ rồi.
Đống tài liệu chúng sắp đè chết anh mất.