Chương 92: Phiên ngoại 3
Edit: jena
Tuy là nghĩ như vậy nhưng bản thân Đông Liên cũng có máu "điên" trong người, hoàn toàn không sợ người khác đến khiêu chiến.
Hơn nữa cậu cũng rất muốn biết ai sẽ đứng ra so tài với bọn họ, vì vậy giữ im lặng đứng bên cạnh.
Cảnh Tây đọc qua cốt truyện, biết rằng nhân vật chính thứ hai Lâu Trác cũng là một cao thủ bóng rổ, chỉ là ngày thường bận quá nên không hay chơi trong trường thôi.
Cậu đã tính toán sẽ kéo Lâu Trác đến đây, đột nhiên nghe một tiếng la to từ trong đám đông.
Kế hoạch thì tốt, nhưng không chịu nổi sự ngu ngốc của một số người.
Ban đầu chơi với bọn họ có nhóm năm người, một người trong nhóm đó ỷ vào giao tình lúc đó mà vọt vào sân, vén tay áo lên, nhếch mép: "Mẹ nó, mọi người còn chờ gì nữa, nhào vô đánh cậu ta đi!"
Hệ thống nhỏ: "..."
Cảnh Tây: "..."
Đông Liên: "..."
Một lời kêu gọi kích thích tinh thần chiến đấu của toàn dân.
Không ai dám "hành hung" người nổi tiếng ư? Nhưng thằng nhóc này thực sự là đáng bị ăn đòn.
"Lên, đánh cậu ta!"
Cảnh Tây nắm tay Đông liên, tìm một kẽ hở chạy thoát, quay đầu lại nói: "Mấy anh vô liêm sỉ thế? Đường đường là sinh viên trường đại học danh giá mà lại đi bắt nạt người ta như vậy à?"
Mọi người cũng chỉ đùa giỡn đuổi theo, nghĩ rằng đuổi tới cổng sân bóng thì bỏ nên la lên: "Còn không phải muốn đánh bóng rổ sao? Quay lại đây đánh!"
Cảnh Tây: "Bộ dạng này của mấy anh mà là muốn đánh bóng rổ à?"
Cậu cười một tiếng, nói một câu tàn nhẫn: "Không chơi bóng rổ cũng được, hôm nay mấy anh đuổi kịp tôi thì tôi miễn cưỡng thừa nhận mọi người là đàn ông."
Mọi người: "... Đm."
"Mẹ nó hôm nay không đuổi kịp hai đứa bây tao không ăn cơm!"
"Gọi anh em tới chặn đường tụi nó lại đi!"
"Quá là còn mẹ nó ngông cuồng!"
Đông Liên bị cậu kéo theo cũng phải cong chân chạy thật nhanh, nghĩ thầm cậu quả thật là một người thích lửa cháy còn đổ thêm dầu, thành khẩn hỏi: "Anh trai của tôi ơi, anh tính làm gì vậy?"
"Hả?" Cảnh Tây kinh ngạc: "Bọn họ đánh không lại thì động tay động chân, cậu không bực à?"
Cậu vẫn còn tâm trạng phê bình người khác à?
Đông Liên: "... Thật ra cũng không cần phải nói nặng như vậy mà."
Cảnh Tây vô tội: "Tôi có nặng lời đâu, tôi chỉ thấy là họ không đuổi kịp tôi nổi thôi."
Cậu săn sóc hỏi: "Thể lực của cậu chịu nổi không? Nếu không nổi thì không cần phải chạy theo tôi đâu."
Đông Liên thua cái gì cũng không chịu thua chuyện này, lập tức hét: "Tôi chịu được!"
Đoạn Trì xem phát sóng trực tiếp của Cảnh Tây từ đầu tới cuối không sót giây nào đã có chút chịu không nổi, bây giờ thấy cậu lại gây chuyện không khỏi cười nhẹ một tiếng, quả thật là ngựa quen đường cũ mà.
Hắn biết Cảnh Tây muốn làm gì, cảm ứng một phen, nhờ hệ thống gửi bản đồ qua cho cậu.
Đoạn Trì: [ Bé con, chạy qua bên này. ]
Cảnh Tây biết vị trí của Lâu Trác, đang muốn nhờ hệ thống nhỏ gửi đường đi qua thì đã nhận được tin của Đoạn Trì trước, vui vẻ khen người yêu hai câu, kéo Đông Liên chạy tới lầu chính của ngành chỉ huy.
Khi sắp đến nơi, cậu bảo Đông Liên chuẩn bị, hai người đột ngột tăng tốc, nhanh chóng cắt đuôi đám người phía sau. Bọn họ vòng qua một con đường nhỏ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâu Trác đang cùng bạn mình đi ra ngoài, chuẩn bị lên xe.
Ngài khai giảng chỉ cần báo danh nên ở đây rất vắng vẻ.
Bốn người nhanh chóng chạm mặt nhau.
Đông Liên lễ phép chào hỏi: "Em chào học trưởng."
Lâu Trác gật gật đầu, nhìn sang người bên cạnh.
Hắn cũng đã nghe nói Ất Chu vừa chuyển đến trường mình, không ngờ là đã nhanh như vậy đã gặp được người, ánh mắt không khỏi nhìn "người định mệnh" lạ kỳ nọ một vòng, kinh ngạc hỏi: "Các cậu đây là?"
Cảnh Tây không đợi Đông Liên đáp, hỏi cậu: "Quen biết đúng không?"
Đông Liên "ừ" một tiếng.
Cảnh Tây: "Thật ngại quá, học trưởng à, cho chúng tôi quá giang xe được không?"
Lâu Trác cười: "Chúng tôi đang trở về khu ký túc xá."
Cảnh Tây: "Chúng tôi cũng về đó."
Cậu nói xong thấy đối phương không phản đối thì kéo Đông Liên lên xe.
Lâu Trác và bạn mình nhìn nhau xong cũng lên xe, hai người vừa muốn hỏi có chuyện gì hả thì quay đầu ra đã thấy một đại đội đông đảo. Lâu Trác nhìn dòng người trước mặt, hiểu rõ: "Họ đuổi theo các cậu?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy."
Lâu Trác cảm thấy họ vừa mới đến trường không lâu, không thể có "fan" được, lái xe vào đường chính, hỏi: "Sao lại chọc bọn họ?"
Cảnh Tây ngoan ngoãn thành thật với đàn anh: "Chà, là vầy, tôi nói rằng trong trường không có ai đấu lại tụi tôi."
Đông Liên: "..."
Lâu Trác và bạn mình: "..."
Cả xe chìm trong im lặng.
Vẻ mặt Đông Liên thảm không nỡ nhìn. Người anh em à, cậu còn đang đi nhờ xe của người ta đó!
Đây là lần đầu tiên cậu gặp được một nhân vật ăn chơi trác táng có thể gây chuyện đến mức này, nhất thời không biết là cậu ta ngốc thật hay giả ngốc, dù gì cũng là một thiên tài gen cấp S, ai dám nói gen cấp S là đồ ngu ngốc chứ?
Cậu vô cùng hối hận khi lên nhầm thuyền, cứu vớt: "Chỉ nói đùa thôi."
Lâu Trác không tin, tiếp tục hỏi: "Sao cậu lại nghĩ rằng không có ai?"
Cảnh Tây kể lại mọi chuyện, thở dài: "Tôi cũng không ngờ trường của mọi người lại yếu vậy."
Lâu Trác cười một tiếng: "Đàn em à, cậu hơi phản nghịch đó."
Cảnh Tây vô tội: "Có ạ?"
"Có." Lâu Trác giáo dục: "Còn nữa, từ nay về sau, trường này cũng trở thành trường của cậu."
Hắn lái xe đến sân bóng rổ: "Nào, tôi chơi với cậu một trận.
Lâu Trác, học sinh xuất sắc đứng đầu ngành chỉ huy của trường quân đội.
Là học trò ngoan trong mắt thầy cô, là chiến sĩ giỏi trong mắt huấn luyện viên, là thần tượng trong lòng học sinh, là anh em tốt của bạn bè.
Từ trước đến nay hắn gặp chuyện gì cũng có thể giữ vững bình tĩnh và lý trí, vừa trầm ổn lại đáng tin cậy, chỉ những người gần gũi mới biết nhân tài này thật ra cũng rất ngông cuồng, tính cách đôi khi rất ác liệt.
Cảnh Tây tất nhiên cũng biết chuyện này, nói: "Khỏi đi, dù sao tôi cũng khá thích anh. Lỡ như anh thua thì làm sao?"
Chuyện thắng thua với Lâu Trác không thành vấn đề: "Thua là do kỹ thuật yếu kém, bị cười cũng xứng đáng."
Cảnh Tây: "Vậy được rồi, nhưng tôi không bỏ đồng đội của tôi đâu, anh tìm thêm một người nữa làm đồng đội của mình đi."
Lâu Trác gọi bạn ngồi trên ghế phụ đến: "Không phải có sẵn rồi sao?"
Cảnh Tây tò mò: "Bạn học trưởng chơi bóng tốt lắm à?"
Người bạn kia khiêm tốn cười: "Cũng được."
Cảnh Tây biết đối phương cũng thường xuyên chơi với Lâu Trác, kỹ thuật cũng không tồi, nhanh chóng "OK".
Năm phút sau, sân bóng lại đầy người.
Ngay sau đó, đại đội đông đảo kia cũng quay lại, hăng máu gà cổ vũ học trưởng làm gỏi hai thằng nhóc sinh viên năm nhất kia.
Ban đầu họ còn hơi lo lắng vị học trưởng có thể thua, không ngờ rằng đội của hắn chơi cực tốt thì phấn khích vô cùng.
"Đúng vậy đúng vậy, đánh đi!"
"Đánh thắng tụi nó!"
"Dám khinh thường tụi tôi, chờ bị dạy dỗ đi!"
"Đúng vậy, đánh cho cho tụi nó biết ai mới là cha là mẹ!"
Cảnh Tây nhìn sang đồng đội mình: "Cảm giác thế nào?"
Đông Liên đang muốn chửi cậu sao lại kéo thù hận tới cho mình, nhưng khi nghe câu hỏi xong thì im lặng, nói thật: "Hơi thích thích."
Cảnh Tây khen ngợi: "Bạn học à, cậu cũng có chút phản nghịch đó nha."
Cậu nói: "Nhưng đừng có luống cuống, kẻo kéo chân tôi."
Đông Liên cong môi, vô cùng tự tin: "Yên tâm, sẽ không."
Hai người vỗ tay nhau, nhìn thẳng đối thủ của mình.
Cảnh Tây cố ý tạo cơ hội cho hai nhân vật chính làm quen nhau, chủ động làm một vai phụ lu mờ bên cạnh.
Đông Liên đối đầu với Lâu Trác, bọn họ trong cốt truyện chính cũng đã 1VS1 một trận hăng say, khi đấu bóng rổ cũng bất phân thắng bại. Lâu Trác vốn định chỉ đánh với nhân vật cấp S kia thôi, không ngờ đàn em này cũng lợi hại không kém, bắt đầu tập trung hơn.
Cảnh Tây đóng vai phụ nhưng vẫn là một vai phụ mạnh mẽ khó chơi.
Để cho trận đấu thêm kích thích, không đến mức nghiêng về một phía, cậu cố ý thả chậm tiết tấu.
Hai bên đánh qua đánh lại túi bụi, người đến xem ngày càng nhiều, bất tri bất giác đánh hơn một giờ, cho tới khi có nhân vật tốt bụng đến sắm vai trọng tài.
Một tiếng huýt góp: "Đội triết có thêm hai điểm."
Anh ta dừng một chút, hỏi quần chúng xung quanh: "Tổng số điểm của hai đội là bao nhiêu?"
Quần chúng xung quanh đồng loạt lắc đầu.
Bốn người trong sân đang chuẩn bị đánh trận mới thì cũng vừa lúc nghe xong cuộc đối thoại đó.
Bọn họ nhìn lẫn nhau.
Lâu Trác: "Đàn em, bao nhiêu điểm rồi?"
Cảnh Tây tròn xoe mắt: "Tôi không biết. Anh nói anh đánh với tụi tôi một hồi, anh cũng không tính điểm của mình luôn hả?"
Đông Liên: "Tôi thấy là đội tôi dẫn trước."
Bạn của Lâu Trác: "Tôi thì thấy là đội của tôi."
Bốn người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đồng thời cười phá lên.
Lâu Trác chơi rất sướng tay, vỗ vai Đông Liên: "Được rồi, không chơi nữa, về tắm rửa đi tôi dẫn các cậu đi ăn cơm."
Cảnh Tây và Đông Liên tất nhiên không có ý kiến, ngoan ngoãn nghe lời.
Mọi người nhìn theo bọn họ dần đi xe, đồng thời quay sang hội đồng "trọng tài".
Mẹ nó, tự nhiên ăn no rửng mỡ nhảy ra chi, không nói thì bọn họ có thể xem trai đẹp đánh bóng rổ tới tối luôn rồi!
Một buổi chơi bóng rổ khí thế, nháy mắt kéo gần khoảng cách của nhau.
Bốn người đều thêm bạn tốt, sau đó Cảnh Tây cảm thấy mình ở chỗ xa lạ nên mở một group chat, sau này có gì không biết không hiểu sẽ hỏi mọi người.
Bắt đầu từ hôm nay, cậu lại cuộc sống vườn trường đại học vui vui vẻ vẻ.
Học cùng lớp, Đông Liên ngồi với cậu nghe giảng cả buổi sáng, cảm thấy thanh niên ăn chơi trác táng này học hành vô cùng nghiêm túc, cũng không làm cái gì quái lạ, cảm thấy ngày hôm nay kết thúc trong êm đềm thì đối phương đã mở miệng.
Cảnh Tây: "Buổi chiều không có tiết đúng không?"
Đông Liên: "Đúng vậy."
Cảnh Tây: "Cậu có tính làm gì chưa?"
Đông Liên: "Không có. Muốn đi đánh cầu không?"
Cảnh Tây: "Không."
Đông Liên: "Hả?"
Cảnh Tây: "Chúng ta đổi ngành đi. Sang ngành chiến đấu."
Đông Liên: "..."
Cảnh Tây: "Trả lời, có đi không?"
Đông Liên: "Đi!"
Trong phòng công tác sinh viên của trường quân sự, một ngày sau ngày khai giảng có hai sinh viên năm nhất của ngành triết học xin chuyển sang ngành chiến đấu khiến toàn bộ giảng viên mắt chữ o mồm chữ a.
Khi Lâu Trác biết được việc này thì đầu sỏ gây tội đã nhắn tin trong group chat "Bóng rổ bóng bóng rổ".
Cảnh Tây: [ Học trưởng à, tụi tôi bị ngành chiến đấu bắt nạt. ]
Lâu Trác: [ Ồ, bọn họ đang chùi nước mắt nước mũi lên người các cậu hay là khóc lóc mắng các cậu không biết xấu hổ? ]
Cảnh Tây: [ Đều không phải. Bọn họ muốn đấu chiến cơ với tụi tôi. Này không phải là bắt nạt ma mới tụi tôi à? ]
Đông Liên: [ Học trưởng à, tụi tôi chỉ có thể tới nhờ anh. ]
Lâu Trác: [ Còn bao lâu? ]
Đông Liên: [ Đối phương ác lắm. ]
Lâu Trác: [ Nên là? ]
Đông Liên: [ Một tuần sau đánh. ]
Cảnh Tây: [ Không sao, năm nhất chỉ mới học lý thuyết, bọn họ cũng không giỏi lắm đâu. ]
Đông Liên: [ Bình thường họ có chơi trò chơi mô phỏng chiến cơ, nếu trong nhà có điều kiện thì hẳn là chơi đồ thật rồi. ]
Cảnh Tây: [ Sao nghe như cậu chưa bao giờ chơi trò chơi mô phỏng chiến cơ vậy? ]
Đông Liên: [ Cậu chơi rồi à? ]
Cảnh Tây: [ Đương nhiên là chưa. ]
Đông Liên: [... ]
Lâu Trác: [... ]
Một tuần trôi qua, họ phải trang bị kiến thức cho hai tên gà mờ đi đánh nhau bằng chiến cơ.
Lâu Trác rất muốn biết trình độ của cả hai đến đâu nên vừa bắt đầu đã dùng chương trình huấn luyện hạng nặng. Sau đó lại ngoài ý muốn phát hiện bọn họ quả thật là thiên phú kinh người.
Ất Chu là gen cấp S, còn có thể hiểu được, Đông Liên thì thật sự là một món quà lớn, hắn không nhịn được hỏi: "Sao ban đầu cậu không vào ngành chiến đấu?"
Đông Liên: "Không đủ điểm, cuối kỳ này tôi sẽ đổi ngành."
Lâu Trác nhướng mày: "Đổi xong không thấy bốn bề toàn thù địch à?"
Đông Liên: "..."
Cũng đúng, bây giờ chẳng phải cậu đang chuẩn bị đi đánh bạn học tương lai sao!
Cậu nhìn về đầu sỏ gây tội: "Cậu vẫn đổi ngành hả?"
"Tôi có đổi đâu." Cảnh Tây tròn xoe mắt vô tội: "Tôi tới trường các cậu là để học triết học mà."
Đông Liên: "..."
Mẹ nó, cậu nói gì cơ!
Lâu Trác nén cười, vỗ vỗ vai cậu: "Tôi cho cậu năm phút, tự đấu với nhau đi."
Đông Liên không nói hai lời, nhào qua chỗ của đầu sỏ gây tội.
Cảnh Tây nhẹ nhàng né thoát, kiên nhẫn khuyển bảo: "Không sao đâu. Những người đó vì thấy cậu quá nên mới ghét cậu thôi, cậu không cần quan tâm làm gì, bạn bè thật sự sẽ không để tâm những chuyện này. Còn không thì cậu vẫn còn tôi với học trưởng mà. Hơn nữa... Hay là do nhân phẩm cậu hơi kém nên mới không có bạn?"
Đông Liên: "Đứng im đó, tôi đánh chết cậu!"
Hệ thống nhỏ thấy không ổn: "Hình như ngài làm hơi sai."
Cảnh Tây: "Làm vậy không phải để ngành chiến đấu xem xét lại sao?"
Hệ thống nhỏ ngẩn ra: "Là sao?"
Cảnh Tây: "Lâu Trác cũng dẫn đầu một đội đối kháng chiến đấu, nhìn thấy thiên phú của Đông Liên, ngươi cảm thấy hắn có bỏ qua không?"
Hệ thống nhỏ: "Wow có đạo lý."
Sự thật chứng minh phán đoán của Cảnh Tây hoàn toàn chính xác. Sau khi bọn họ đánh chiến cơ với ngành chiến đấu xong thì Lâu Trác đã chủ động mời gọi.
Tuy là nghĩ như vậy nhưng bản thân Đông Liên cũng có máu "điên" trong người, hoàn toàn không sợ người khác đến khiêu chiến.
Hơn nữa cậu cũng rất muốn biết ai sẽ đứng ra so tài với bọn họ, vì vậy giữ im lặng đứng bên cạnh.
Cảnh Tây đọc qua cốt truyện, biết rằng nhân vật chính thứ hai Lâu Trác cũng là một cao thủ bóng rổ, chỉ là ngày thường bận quá nên không hay chơi trong trường thôi.
Cậu đã tính toán sẽ kéo Lâu Trác đến đây, đột nhiên nghe một tiếng la to từ trong đám đông.
Kế hoạch thì tốt, nhưng không chịu nổi sự ngu ngốc của một số người.
Ban đầu chơi với bọn họ có nhóm năm người, một người trong nhóm đó ỷ vào giao tình lúc đó mà vọt vào sân, vén tay áo lên, nhếch mép: "Mẹ nó, mọi người còn chờ gì nữa, nhào vô đánh cậu ta đi!"
Hệ thống nhỏ: "..."
Cảnh Tây: "..."
Đông Liên: "..."
Một lời kêu gọi kích thích tinh thần chiến đấu của toàn dân.
Không ai dám "hành hung" người nổi tiếng ư? Nhưng thằng nhóc này thực sự là đáng bị ăn đòn.
"Lên, đánh cậu ta!"
Cảnh Tây nắm tay Đông liên, tìm một kẽ hở chạy thoát, quay đầu lại nói: "Mấy anh vô liêm sỉ thế? Đường đường là sinh viên trường đại học danh giá mà lại đi bắt nạt người ta như vậy à?"
Mọi người cũng chỉ đùa giỡn đuổi theo, nghĩ rằng đuổi tới cổng sân bóng thì bỏ nên la lên: "Còn không phải muốn đánh bóng rổ sao? Quay lại đây đánh!"
Cảnh Tây: "Bộ dạng này của mấy anh mà là muốn đánh bóng rổ à?"
Cậu cười một tiếng, nói một câu tàn nhẫn: "Không chơi bóng rổ cũng được, hôm nay mấy anh đuổi kịp tôi thì tôi miễn cưỡng thừa nhận mọi người là đàn ông."
Mọi người: "... Đm."
"Mẹ nó hôm nay không đuổi kịp hai đứa bây tao không ăn cơm!"
"Gọi anh em tới chặn đường tụi nó lại đi!"
"Quá là còn mẹ nó ngông cuồng!"
Đông Liên bị cậu kéo theo cũng phải cong chân chạy thật nhanh, nghĩ thầm cậu quả thật là một người thích lửa cháy còn đổ thêm dầu, thành khẩn hỏi: "Anh trai của tôi ơi, anh tính làm gì vậy?"
"Hả?" Cảnh Tây kinh ngạc: "Bọn họ đánh không lại thì động tay động chân, cậu không bực à?"
Cậu vẫn còn tâm trạng phê bình người khác à?
Đông Liên: "... Thật ra cũng không cần phải nói nặng như vậy mà."
Cảnh Tây vô tội: "Tôi có nặng lời đâu, tôi chỉ thấy là họ không đuổi kịp tôi nổi thôi."
Cậu săn sóc hỏi: "Thể lực của cậu chịu nổi không? Nếu không nổi thì không cần phải chạy theo tôi đâu."
Đông Liên thua cái gì cũng không chịu thua chuyện này, lập tức hét: "Tôi chịu được!"
Đoạn Trì xem phát sóng trực tiếp của Cảnh Tây từ đầu tới cuối không sót giây nào đã có chút chịu không nổi, bây giờ thấy cậu lại gây chuyện không khỏi cười nhẹ một tiếng, quả thật là ngựa quen đường cũ mà.
Hắn biết Cảnh Tây muốn làm gì, cảm ứng một phen, nhờ hệ thống gửi bản đồ qua cho cậu.
Đoạn Trì: [ Bé con, chạy qua bên này. ]
Cảnh Tây biết vị trí của Lâu Trác, đang muốn nhờ hệ thống nhỏ gửi đường đi qua thì đã nhận được tin của Đoạn Trì trước, vui vẻ khen người yêu hai câu, kéo Đông Liên chạy tới lầu chính của ngành chỉ huy.
Khi sắp đến nơi, cậu bảo Đông Liên chuẩn bị, hai người đột ngột tăng tốc, nhanh chóng cắt đuôi đám người phía sau. Bọn họ vòng qua một con đường nhỏ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâu Trác đang cùng bạn mình đi ra ngoài, chuẩn bị lên xe.
Ngài khai giảng chỉ cần báo danh nên ở đây rất vắng vẻ.
Bốn người nhanh chóng chạm mặt nhau.
Đông Liên lễ phép chào hỏi: "Em chào học trưởng."
Lâu Trác gật gật đầu, nhìn sang người bên cạnh.
Hắn cũng đã nghe nói Ất Chu vừa chuyển đến trường mình, không ngờ là đã nhanh như vậy đã gặp được người, ánh mắt không khỏi nhìn "người định mệnh" lạ kỳ nọ một vòng, kinh ngạc hỏi: "Các cậu đây là?"
Cảnh Tây không đợi Đông Liên đáp, hỏi cậu: "Quen biết đúng không?"
Đông Liên "ừ" một tiếng.
Cảnh Tây: "Thật ngại quá, học trưởng à, cho chúng tôi quá giang xe được không?"
Lâu Trác cười: "Chúng tôi đang trở về khu ký túc xá."
Cảnh Tây: "Chúng tôi cũng về đó."
Cậu nói xong thấy đối phương không phản đối thì kéo Đông Liên lên xe.
Lâu Trác và bạn mình nhìn nhau xong cũng lên xe, hai người vừa muốn hỏi có chuyện gì hả thì quay đầu ra đã thấy một đại đội đông đảo. Lâu Trác nhìn dòng người trước mặt, hiểu rõ: "Họ đuổi theo các cậu?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy."
Lâu Trác cảm thấy họ vừa mới đến trường không lâu, không thể có "fan" được, lái xe vào đường chính, hỏi: "Sao lại chọc bọn họ?"
Cảnh Tây ngoan ngoãn thành thật với đàn anh: "Chà, là vầy, tôi nói rằng trong trường không có ai đấu lại tụi tôi."
Đông Liên: "..."
Lâu Trác và bạn mình: "..."
Cả xe chìm trong im lặng.
Vẻ mặt Đông Liên thảm không nỡ nhìn. Người anh em à, cậu còn đang đi nhờ xe của người ta đó!
Đây là lần đầu tiên cậu gặp được một nhân vật ăn chơi trác táng có thể gây chuyện đến mức này, nhất thời không biết là cậu ta ngốc thật hay giả ngốc, dù gì cũng là một thiên tài gen cấp S, ai dám nói gen cấp S là đồ ngu ngốc chứ?
Cậu vô cùng hối hận khi lên nhầm thuyền, cứu vớt: "Chỉ nói đùa thôi."
Lâu Trác không tin, tiếp tục hỏi: "Sao cậu lại nghĩ rằng không có ai?"
Cảnh Tây kể lại mọi chuyện, thở dài: "Tôi cũng không ngờ trường của mọi người lại yếu vậy."
Lâu Trác cười một tiếng: "Đàn em à, cậu hơi phản nghịch đó."
Cảnh Tây vô tội: "Có ạ?"
"Có." Lâu Trác giáo dục: "Còn nữa, từ nay về sau, trường này cũng trở thành trường của cậu."
Hắn lái xe đến sân bóng rổ: "Nào, tôi chơi với cậu một trận.
Lâu Trác, học sinh xuất sắc đứng đầu ngành chỉ huy của trường quân đội.
Là học trò ngoan trong mắt thầy cô, là chiến sĩ giỏi trong mắt huấn luyện viên, là thần tượng trong lòng học sinh, là anh em tốt của bạn bè.
Từ trước đến nay hắn gặp chuyện gì cũng có thể giữ vững bình tĩnh và lý trí, vừa trầm ổn lại đáng tin cậy, chỉ những người gần gũi mới biết nhân tài này thật ra cũng rất ngông cuồng, tính cách đôi khi rất ác liệt.
Cảnh Tây tất nhiên cũng biết chuyện này, nói: "Khỏi đi, dù sao tôi cũng khá thích anh. Lỡ như anh thua thì làm sao?"
Chuyện thắng thua với Lâu Trác không thành vấn đề: "Thua là do kỹ thuật yếu kém, bị cười cũng xứng đáng."
Cảnh Tây: "Vậy được rồi, nhưng tôi không bỏ đồng đội của tôi đâu, anh tìm thêm một người nữa làm đồng đội của mình đi."
Lâu Trác gọi bạn ngồi trên ghế phụ đến: "Không phải có sẵn rồi sao?"
Cảnh Tây tò mò: "Bạn học trưởng chơi bóng tốt lắm à?"
Người bạn kia khiêm tốn cười: "Cũng được."
Cảnh Tây biết đối phương cũng thường xuyên chơi với Lâu Trác, kỹ thuật cũng không tồi, nhanh chóng "OK".
Năm phút sau, sân bóng lại đầy người.
Ngay sau đó, đại đội đông đảo kia cũng quay lại, hăng máu gà cổ vũ học trưởng làm gỏi hai thằng nhóc sinh viên năm nhất kia.
Ban đầu họ còn hơi lo lắng vị học trưởng có thể thua, không ngờ rằng đội của hắn chơi cực tốt thì phấn khích vô cùng.
"Đúng vậy đúng vậy, đánh đi!"
"Đánh thắng tụi nó!"
"Dám khinh thường tụi tôi, chờ bị dạy dỗ đi!"
"Đúng vậy, đánh cho cho tụi nó biết ai mới là cha là mẹ!"
Cảnh Tây nhìn sang đồng đội mình: "Cảm giác thế nào?"
Đông Liên đang muốn chửi cậu sao lại kéo thù hận tới cho mình, nhưng khi nghe câu hỏi xong thì im lặng, nói thật: "Hơi thích thích."
Cảnh Tây khen ngợi: "Bạn học à, cậu cũng có chút phản nghịch đó nha."
Cậu nói: "Nhưng đừng có luống cuống, kẻo kéo chân tôi."
Đông Liên cong môi, vô cùng tự tin: "Yên tâm, sẽ không."
Hai người vỗ tay nhau, nhìn thẳng đối thủ của mình.
Cảnh Tây cố ý tạo cơ hội cho hai nhân vật chính làm quen nhau, chủ động làm một vai phụ lu mờ bên cạnh.
Đông Liên đối đầu với Lâu Trác, bọn họ trong cốt truyện chính cũng đã 1VS1 một trận hăng say, khi đấu bóng rổ cũng bất phân thắng bại. Lâu Trác vốn định chỉ đánh với nhân vật cấp S kia thôi, không ngờ đàn em này cũng lợi hại không kém, bắt đầu tập trung hơn.
Cảnh Tây đóng vai phụ nhưng vẫn là một vai phụ mạnh mẽ khó chơi.
Để cho trận đấu thêm kích thích, không đến mức nghiêng về một phía, cậu cố ý thả chậm tiết tấu.
Hai bên đánh qua đánh lại túi bụi, người đến xem ngày càng nhiều, bất tri bất giác đánh hơn một giờ, cho tới khi có nhân vật tốt bụng đến sắm vai trọng tài.
Một tiếng huýt góp: "Đội triết có thêm hai điểm."
Anh ta dừng một chút, hỏi quần chúng xung quanh: "Tổng số điểm của hai đội là bao nhiêu?"
Quần chúng xung quanh đồng loạt lắc đầu.
Bốn người trong sân đang chuẩn bị đánh trận mới thì cũng vừa lúc nghe xong cuộc đối thoại đó.
Bọn họ nhìn lẫn nhau.
Lâu Trác: "Đàn em, bao nhiêu điểm rồi?"
Cảnh Tây tròn xoe mắt: "Tôi không biết. Anh nói anh đánh với tụi tôi một hồi, anh cũng không tính điểm của mình luôn hả?"
Đông Liên: "Tôi thấy là đội tôi dẫn trước."
Bạn của Lâu Trác: "Tôi thì thấy là đội của tôi."
Bốn người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đồng thời cười phá lên.
Lâu Trác chơi rất sướng tay, vỗ vai Đông Liên: "Được rồi, không chơi nữa, về tắm rửa đi tôi dẫn các cậu đi ăn cơm."
Cảnh Tây và Đông Liên tất nhiên không có ý kiến, ngoan ngoãn nghe lời.
Mọi người nhìn theo bọn họ dần đi xe, đồng thời quay sang hội đồng "trọng tài".
Mẹ nó, tự nhiên ăn no rửng mỡ nhảy ra chi, không nói thì bọn họ có thể xem trai đẹp đánh bóng rổ tới tối luôn rồi!
Một buổi chơi bóng rổ khí thế, nháy mắt kéo gần khoảng cách của nhau.
Bốn người đều thêm bạn tốt, sau đó Cảnh Tây cảm thấy mình ở chỗ xa lạ nên mở một group chat, sau này có gì không biết không hiểu sẽ hỏi mọi người.
Bắt đầu từ hôm nay, cậu lại cuộc sống vườn trường đại học vui vui vẻ vẻ.
Học cùng lớp, Đông Liên ngồi với cậu nghe giảng cả buổi sáng, cảm thấy thanh niên ăn chơi trác táng này học hành vô cùng nghiêm túc, cũng không làm cái gì quái lạ, cảm thấy ngày hôm nay kết thúc trong êm đềm thì đối phương đã mở miệng.
Cảnh Tây: "Buổi chiều không có tiết đúng không?"
Đông Liên: "Đúng vậy."
Cảnh Tây: "Cậu có tính làm gì chưa?"
Đông Liên: "Không có. Muốn đi đánh cầu không?"
Cảnh Tây: "Không."
Đông Liên: "Hả?"
Cảnh Tây: "Chúng ta đổi ngành đi. Sang ngành chiến đấu."
Đông Liên: "..."
Cảnh Tây: "Trả lời, có đi không?"
Đông Liên: "Đi!"
Trong phòng công tác sinh viên của trường quân sự, một ngày sau ngày khai giảng có hai sinh viên năm nhất của ngành triết học xin chuyển sang ngành chiến đấu khiến toàn bộ giảng viên mắt chữ o mồm chữ a.
Khi Lâu Trác biết được việc này thì đầu sỏ gây tội đã nhắn tin trong group chat "Bóng rổ bóng bóng rổ".
Cảnh Tây: [ Học trưởng à, tụi tôi bị ngành chiến đấu bắt nạt. ]
Lâu Trác: [ Ồ, bọn họ đang chùi nước mắt nước mũi lên người các cậu hay là khóc lóc mắng các cậu không biết xấu hổ? ]
Cảnh Tây: [ Đều không phải. Bọn họ muốn đấu chiến cơ với tụi tôi. Này không phải là bắt nạt ma mới tụi tôi à? ]
Đông Liên: [ Học trưởng à, tụi tôi chỉ có thể tới nhờ anh. ]
Lâu Trác: [ Còn bao lâu? ]
Đông Liên: [ Đối phương ác lắm. ]
Lâu Trác: [ Nên là? ]
Đông Liên: [ Một tuần sau đánh. ]
Cảnh Tây: [ Không sao, năm nhất chỉ mới học lý thuyết, bọn họ cũng không giỏi lắm đâu. ]
Đông Liên: [ Bình thường họ có chơi trò chơi mô phỏng chiến cơ, nếu trong nhà có điều kiện thì hẳn là chơi đồ thật rồi. ]
Cảnh Tây: [ Sao nghe như cậu chưa bao giờ chơi trò chơi mô phỏng chiến cơ vậy? ]
Đông Liên: [ Cậu chơi rồi à? ]
Cảnh Tây: [ Đương nhiên là chưa. ]
Đông Liên: [... ]
Lâu Trác: [... ]
Một tuần trôi qua, họ phải trang bị kiến thức cho hai tên gà mờ đi đánh nhau bằng chiến cơ.
Lâu Trác rất muốn biết trình độ của cả hai đến đâu nên vừa bắt đầu đã dùng chương trình huấn luyện hạng nặng. Sau đó lại ngoài ý muốn phát hiện bọn họ quả thật là thiên phú kinh người.
Ất Chu là gen cấp S, còn có thể hiểu được, Đông Liên thì thật sự là một món quà lớn, hắn không nhịn được hỏi: "Sao ban đầu cậu không vào ngành chiến đấu?"
Đông Liên: "Không đủ điểm, cuối kỳ này tôi sẽ đổi ngành."
Lâu Trác nhướng mày: "Đổi xong không thấy bốn bề toàn thù địch à?"
Đông Liên: "..."
Cũng đúng, bây giờ chẳng phải cậu đang chuẩn bị đi đánh bạn học tương lai sao!
Cậu nhìn về đầu sỏ gây tội: "Cậu vẫn đổi ngành hả?"
"Tôi có đổi đâu." Cảnh Tây tròn xoe mắt vô tội: "Tôi tới trường các cậu là để học triết học mà."
Đông Liên: "..."
Mẹ nó, cậu nói gì cơ!
Lâu Trác nén cười, vỗ vỗ vai cậu: "Tôi cho cậu năm phút, tự đấu với nhau đi."
Đông Liên không nói hai lời, nhào qua chỗ của đầu sỏ gây tội.
Cảnh Tây nhẹ nhàng né thoát, kiên nhẫn khuyển bảo: "Không sao đâu. Những người đó vì thấy cậu quá nên mới ghét cậu thôi, cậu không cần quan tâm làm gì, bạn bè thật sự sẽ không để tâm những chuyện này. Còn không thì cậu vẫn còn tôi với học trưởng mà. Hơn nữa... Hay là do nhân phẩm cậu hơi kém nên mới không có bạn?"
Đông Liên: "Đứng im đó, tôi đánh chết cậu!"
Hệ thống nhỏ thấy không ổn: "Hình như ngài làm hơi sai."
Cảnh Tây: "Làm vậy không phải để ngành chiến đấu xem xét lại sao?"
Hệ thống nhỏ ngẩn ra: "Là sao?"
Cảnh Tây: "Lâu Trác cũng dẫn đầu một đội đối kháng chiến đấu, nhìn thấy thiên phú của Đông Liên, ngươi cảm thấy hắn có bỏ qua không?"
Hệ thống nhỏ: "Wow có đạo lý."
Sự thật chứng minh phán đoán của Cảnh Tây hoàn toàn chính xác. Sau khi bọn họ đánh chiến cơ với ngành chiến đấu xong thì Lâu Trác đã chủ động mời gọi.