Chương 47: Bắt cóc
Khi Diệp Thánh Sinh tỉnh lại, đầu như búa bổ, cả cơ thể đau nhức.
Cô lắc đầu. Lúc này mới nhận ra mình đang bị trói vào một chiếc ghế.
Diệp Thánh Sinh sợ hãi, vội vàng vùng vẫy, cố gắng cởi dây.
Nhưng không có kết quả.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện đây là một nhà kho, ánh đèn lờ mờ có thể thấy những con chuột, con gián đang nhúc nhích, chạy qua chạy lại.
Dưới ánh đèn, một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế.
Mặc dù không thể nhìn rõ diện mạo, nhưng Diệp Thánh Sinh có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ và áp lực chết người của anh ta.
Người đó là ai? Tại sao trói cô lại?
Diệp Thánh Sinh hét vào mặt người đàn ông: “Anh là ai, tại sao lại bắt cóc tôi?”
Thấy cô gái tỉnh dậy, người đàn ông xua tay, cả nhà kho bật đèn lên.
Diệp Thánh Sinh nheo mắt nhìn rõ người đàn ông ngồi trước mặt mình.
Cô nhớ rồi.
Đó là người đàn ông đã xuất hiện ở trung tâm thương mại để cảnh báo cô.
Diệp Thánh Sinh không biết tại sao anh ta lại bắt mình, vì vậy kích động hét lên: "Tôi không có ân oán gì với anh, tại sao anh lại trói tôi?"
Mộ Dung Kỳ đứng dậy, đến gần cô.
Đứng sừng sững trước mặt Diệp Thánh Sinh, anh ta có đôi chân thon thả và vẻ ngoài phi thường.
Khuôn mặt kia càng giống như được nghệ nhân điêu khắc tỉ mỉ, khuôn mặt như ngọc, thực sự rất tuấn tú hoa lệ.
Hắn cúi người đi tới gần Diệp Thánh Sinh, ánh mắt âm trầm đáng sợ, trên mặt lộ ra hung dữ.
"Cô quên tôi đã cảnh cáo cô tránh xa Cung Hàn sao?"
Giọng nói của anh ta giống như tiếng gọi của ác quỷ từ địa ngục, khiến Diệp Thánh Sinh cảm thấy kinh hãi.
Ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
"Anh hiểu lầm rồi. Tôi cùng Cung Hàn chỉ là quan hệ quen biết.”
“Cô còn dám nói láo?”
Mộ Dung Kỳ mắng, giơ tay nhéo cằm Diệp Thánh Sinh, hung ác nói: "Chỉ quen biết bình thường mà lại cùng nhau đi thành phố B? Không thân mà mỗi ngày cậu ta đều đến chỗ cô?"
Diệp Thánh Sinh vội vàng lắc đầu giải thích nói: "Chính anh ta khăng khăng đi theo, tôi có thể làm gì?"
"Cô không cho Cung Hàn cơ hội, cậu ta tại sao đi theo cô?"
Diệp Thánh Sinh cảm thấy vô tội, trong tình thế nguy cấp, cô vừa khóc vừa van xin:
"Tôi cũng muốn thoát khỏi anh ta, nhưng anh ta cứ đi theo. Anh để tôi đi, tôi hứa sau này sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa. Cả đời cũng không liên lạc, được không?"
Mộ Dung Kỳ lạnh lùng nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh thật sự không nỡ ra tay.
Mục tiêu của anh không phải là cô.
Nhưng anh ta không quên mục đích của mình.
Xoay người, Mộ Dung Kỳ lấy điện thoại gọi cho Cung Hàn.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, sau khi kết nối thì tràn ngập tiếng mắng mỏ.
"Mộ Dung Kỳ, tên chết tiệt! Mặc kệ anh làm cái gì, tôi cũng không theo anh trở về. Anh đi chết đi!"
"Đừng kết luận sớm như vậy, cậu xem ai đang ngồi đối diện kìa."
Anh chuyển máy quay sang Diệp Thánh Sinh.
Khi Cung Hàn nhìn thấy Diệp Thánh Sinh bị Mộ Dung Kỳ bắt, anh lo lắng hét lên:
"Mộ Dung Kỳ, anh điên rồi, anh đã làm gì cô ấy hả?"
Mộ Dung Kỳ lại hướng camera về phía mình, trở lại ngồi ở ghế, nhàn nhã nói: "Không có gì. Tôi chỉ là buồn chán, trói người chơi thôi."
“Mộ Dung Kỳ, nếu anh dám làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh!"
”Nóng tính vậy?" Mộ Dung Kỳ châm chọc.
Cung Hàn dừng lại, hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Trả lời tôi trước, cậu có cùng tôi trở về không?"
"Mộ Dung Kỳ, anh không được phép làm tổn thương cô ấy. Cô ấy là người của Diệp Vân Triệt, anh ta sẽ giết anh."
"Tôi không quan tâm Diệp Vân Triệt là ai, nhưng bởi vì cậu không quay về với tôi nên tôi mới tìm cô ấy. Cậu suy nghĩ kỹ đi, cùng tôi trở về, nếu không tối nay tôi sẽ cho người đến chăm sóc cô gái này.”
Tuy không biết ai đã đưa cô gái này đến chỗ anh ta, nhưng người đưa đến tận cửa, đương nhiên phải tận dụng thật tốt.
"Được, được, tôi cùng anh trở về, nhưng trước để tôi đưa cô ấy về nhà, được không?"
Anh thực sợ Mộ Dung Kỳ nổi giận sẽ tổn thương Diệp Thánh Sinh.
Sao khi quay về anh lại trốn đi.
"Được, nhà kho ở số 7 đường Tinh Luân."
Mộ Dung Kỳ cúp điện thoại, ra hiệu cho những người xung quanh.
"Để mắt tới cô ta, đợi Cung Hàn tới, trói cậu ta lại rồi thả cô ấy ra."
Mộ Dung Kỳ xoay người rời đi, đi tới cửa chờ Cung Hàn.
Diệp Thánh Sinh không biết mình đã bị trói bao lâu, cũng không biết bây giờ là mấy giờ.
Cô rất mệt.
Bụng cô càng đau hơn.
Cô yếu ớt nhìn đám vệ sĩ bên cạnh cầu xin: “Các anh có thể cởi trói cho tôi trước không, bụng tôi khó chịu.”
Hai vệ sĩ thần sắc uy nghiêm, không động đậy.
Diệp Thánh Sinh trên trán toát mồ hôi, nói:
"Tôi, tôi đang mang thai. Các người trói tôi như vậy rất khó chịu. Hơn nữa tôi vừa bị hít phải thuốc mê, không biết có ảnh hưởng đứa nhỏ không. Làm ơn cởi trói trước, tôi sẽ không chạy trốn."
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Thánh Sinh, một vệ sĩ đi thông báo.
"Thiếu gia, cô gái đó nói đang mang thai, và bụng không thoải mái, muốn chúng ta cởi trói cho cô ấy."
Nghe xong, Mộ Dung Kỳ hừ lạnh.
"Định giở trò à."
Trong nhà kho, Diệp Thánh Sinh đau đớn nghiêng đầu, mồ hôi không ngừng chảy. Cô thực sự sợ đứa con trong bụng xảy ra chuyện nên lại khóc cầu xin vệ sĩ bên cạnh.
"Thả tôi ra, bụng tôi đau lắm. Đưa tôi đến bệnh viện."
Hai vệ sĩ vẫn phớt lờ cô.
Diệp Thánh Sinh không thể lay động họ, bản thân cũng không thể cử động, cô chỉ có thể chịu đựng cơn đau xé nát ở bụng, ngửa đầu ngồi ở đó, đau đớn cầu nguyện. Cầu mong đứa con trong bụng cô không sao.
Nếu lần này cô có thể bảo vệ an toàn cho đứa bé, thì khi về nhà cô sẽ nói cho anh biết chuyện có thai. Cô hy vọng rằng Chúa có thể giúp cô giữ lại đứa trẻ này. Nhưng cô thực sự rất đau.
Cô thậm chí còn cảm thấy chất lỏng rỉ ra từ giữa hai chân.
Diệp Thánh Sinh cúi đầu xuống, khi nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra từ chiếc quần jean xanh trắng của mình, cô sững sờ, nước mắt giàn giụa.
Cô lắc đầu. Lúc này mới nhận ra mình đang bị trói vào một chiếc ghế.
Diệp Thánh Sinh sợ hãi, vội vàng vùng vẫy, cố gắng cởi dây.
Nhưng không có kết quả.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện đây là một nhà kho, ánh đèn lờ mờ có thể thấy những con chuột, con gián đang nhúc nhích, chạy qua chạy lại.
Dưới ánh đèn, một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế.
Mặc dù không thể nhìn rõ diện mạo, nhưng Diệp Thánh Sinh có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ và áp lực chết người của anh ta.
Người đó là ai? Tại sao trói cô lại?
Diệp Thánh Sinh hét vào mặt người đàn ông: “Anh là ai, tại sao lại bắt cóc tôi?”
Thấy cô gái tỉnh dậy, người đàn ông xua tay, cả nhà kho bật đèn lên.
Diệp Thánh Sinh nheo mắt nhìn rõ người đàn ông ngồi trước mặt mình.
Cô nhớ rồi.
Đó là người đàn ông đã xuất hiện ở trung tâm thương mại để cảnh báo cô.
Diệp Thánh Sinh không biết tại sao anh ta lại bắt mình, vì vậy kích động hét lên: "Tôi không có ân oán gì với anh, tại sao anh lại trói tôi?"
Mộ Dung Kỳ đứng dậy, đến gần cô.
Đứng sừng sững trước mặt Diệp Thánh Sinh, anh ta có đôi chân thon thả và vẻ ngoài phi thường.
Khuôn mặt kia càng giống như được nghệ nhân điêu khắc tỉ mỉ, khuôn mặt như ngọc, thực sự rất tuấn tú hoa lệ.
Hắn cúi người đi tới gần Diệp Thánh Sinh, ánh mắt âm trầm đáng sợ, trên mặt lộ ra hung dữ.
"Cô quên tôi đã cảnh cáo cô tránh xa Cung Hàn sao?"
Giọng nói của anh ta giống như tiếng gọi của ác quỷ từ địa ngục, khiến Diệp Thánh Sinh cảm thấy kinh hãi.
Ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
"Anh hiểu lầm rồi. Tôi cùng Cung Hàn chỉ là quan hệ quen biết.”
“Cô còn dám nói láo?”
Mộ Dung Kỳ mắng, giơ tay nhéo cằm Diệp Thánh Sinh, hung ác nói: "Chỉ quen biết bình thường mà lại cùng nhau đi thành phố B? Không thân mà mỗi ngày cậu ta đều đến chỗ cô?"
Diệp Thánh Sinh vội vàng lắc đầu giải thích nói: "Chính anh ta khăng khăng đi theo, tôi có thể làm gì?"
"Cô không cho Cung Hàn cơ hội, cậu ta tại sao đi theo cô?"
Diệp Thánh Sinh cảm thấy vô tội, trong tình thế nguy cấp, cô vừa khóc vừa van xin:
"Tôi cũng muốn thoát khỏi anh ta, nhưng anh ta cứ đi theo. Anh để tôi đi, tôi hứa sau này sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa. Cả đời cũng không liên lạc, được không?"
Mộ Dung Kỳ lạnh lùng nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh thật sự không nỡ ra tay.
Mục tiêu của anh không phải là cô.
Nhưng anh ta không quên mục đích của mình.
Xoay người, Mộ Dung Kỳ lấy điện thoại gọi cho Cung Hàn.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, sau khi kết nối thì tràn ngập tiếng mắng mỏ.
"Mộ Dung Kỳ, tên chết tiệt! Mặc kệ anh làm cái gì, tôi cũng không theo anh trở về. Anh đi chết đi!"
"Đừng kết luận sớm như vậy, cậu xem ai đang ngồi đối diện kìa."
Anh chuyển máy quay sang Diệp Thánh Sinh.
Khi Cung Hàn nhìn thấy Diệp Thánh Sinh bị Mộ Dung Kỳ bắt, anh lo lắng hét lên:
"Mộ Dung Kỳ, anh điên rồi, anh đã làm gì cô ấy hả?"
Mộ Dung Kỳ lại hướng camera về phía mình, trở lại ngồi ở ghế, nhàn nhã nói: "Không có gì. Tôi chỉ là buồn chán, trói người chơi thôi."
“Mộ Dung Kỳ, nếu anh dám làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh!"
”Nóng tính vậy?" Mộ Dung Kỳ châm chọc.
Cung Hàn dừng lại, hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Trả lời tôi trước, cậu có cùng tôi trở về không?"
"Mộ Dung Kỳ, anh không được phép làm tổn thương cô ấy. Cô ấy là người của Diệp Vân Triệt, anh ta sẽ giết anh."
"Tôi không quan tâm Diệp Vân Triệt là ai, nhưng bởi vì cậu không quay về với tôi nên tôi mới tìm cô ấy. Cậu suy nghĩ kỹ đi, cùng tôi trở về, nếu không tối nay tôi sẽ cho người đến chăm sóc cô gái này.”
Tuy không biết ai đã đưa cô gái này đến chỗ anh ta, nhưng người đưa đến tận cửa, đương nhiên phải tận dụng thật tốt.
"Được, được, tôi cùng anh trở về, nhưng trước để tôi đưa cô ấy về nhà, được không?"
Anh thực sợ Mộ Dung Kỳ nổi giận sẽ tổn thương Diệp Thánh Sinh.
Sao khi quay về anh lại trốn đi.
"Được, nhà kho ở số 7 đường Tinh Luân."
Mộ Dung Kỳ cúp điện thoại, ra hiệu cho những người xung quanh.
"Để mắt tới cô ta, đợi Cung Hàn tới, trói cậu ta lại rồi thả cô ấy ra."
Mộ Dung Kỳ xoay người rời đi, đi tới cửa chờ Cung Hàn.
Diệp Thánh Sinh không biết mình đã bị trói bao lâu, cũng không biết bây giờ là mấy giờ.
Cô rất mệt.
Bụng cô càng đau hơn.
Cô yếu ớt nhìn đám vệ sĩ bên cạnh cầu xin: “Các anh có thể cởi trói cho tôi trước không, bụng tôi khó chịu.”
Hai vệ sĩ thần sắc uy nghiêm, không động đậy.
Diệp Thánh Sinh trên trán toát mồ hôi, nói:
"Tôi, tôi đang mang thai. Các người trói tôi như vậy rất khó chịu. Hơn nữa tôi vừa bị hít phải thuốc mê, không biết có ảnh hưởng đứa nhỏ không. Làm ơn cởi trói trước, tôi sẽ không chạy trốn."
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Thánh Sinh, một vệ sĩ đi thông báo.
"Thiếu gia, cô gái đó nói đang mang thai, và bụng không thoải mái, muốn chúng ta cởi trói cho cô ấy."
Nghe xong, Mộ Dung Kỳ hừ lạnh.
"Định giở trò à."
Trong nhà kho, Diệp Thánh Sinh đau đớn nghiêng đầu, mồ hôi không ngừng chảy. Cô thực sự sợ đứa con trong bụng xảy ra chuyện nên lại khóc cầu xin vệ sĩ bên cạnh.
"Thả tôi ra, bụng tôi đau lắm. Đưa tôi đến bệnh viện."
Hai vệ sĩ vẫn phớt lờ cô.
Diệp Thánh Sinh không thể lay động họ, bản thân cũng không thể cử động, cô chỉ có thể chịu đựng cơn đau xé nát ở bụng, ngửa đầu ngồi ở đó, đau đớn cầu nguyện. Cầu mong đứa con trong bụng cô không sao.
Nếu lần này cô có thể bảo vệ an toàn cho đứa bé, thì khi về nhà cô sẽ nói cho anh biết chuyện có thai. Cô hy vọng rằng Chúa có thể giúp cô giữ lại đứa trẻ này. Nhưng cô thực sự rất đau.
Cô thậm chí còn cảm thấy chất lỏng rỉ ra từ giữa hai chân.
Diệp Thánh Sinh cúi đầu xuống, khi nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra từ chiếc quần jean xanh trắng của mình, cô sững sờ, nước mắt giàn giụa.