Chương : 47
Vì hôm nay phải ký một hợp đồng quan trọng với một tập đoàn lớn nước ngoài. Nên vừa ra khỏi Trác gia Trác Diệu và Lục Dĩ Nhi liền đến nơi hẹn là nhà hàng kiểu Pháp rất nổi tiếng ở thành phố này, không chỉ vì vẻ ngoài xa hoa mà còn là vì món ăn nơi đây đặc biệt rất ngon. Không phải Trác Diệu nói cô thật sự không biết, nhà hàng này thì ra là của Cố gia. Hai tay Lục Dĩ Nhi nhất thời siết chặt.
Trác Diệu liếc mắt một cái liền phát hiện cô gái nhỏ có chút bất thường không khỏi lo lắng trong lòng.
"Làm sao? Có phải không khỏe?"
"Tôi không sao" Lục Dĩ Nhi lắc lắc đầu.
Không sao mới là lạ, biết rõ Lục Dĩ Nhi không muốn nói hắn cũng không tiếp tục hỏi. Nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ tìm kiếm nguyên nhân. Đối với Lục Dĩ Nhi hắn không muốn lo cũng không được.
Xuống xe, Lục Dĩ Nhi trên tay cầm hợp đồng. Mắt xinh đẹp nhìn xung quanh một chút, trong lòng thầm khinh bỉ.
Quá trình bàn bạc ký hợp đồng vô cùng thuận lợi. Ký xong hợp đồng còn phải uống rượu cùng đối tác một lúc. Lục Dĩ Nhi hôm nay lại rất ngoan ngoãn ngồi cạnh Trác Diệu.
Trác Diệu cũng cảm thấy kì lạ, đồ ngốc ngày thường nhìn thấy thức ăn đã sáng mắt hôm nay trước mặt chính là một bàn thức ăn thịnh soạn ánh mắt dường như lại là chán ghét không muốn ăn. Không phải thật sự không khỏe hay không?
Uống một lúc, bên đối tác có việc bận nên trở về trước. Lục Dĩ Nhi cũng nhanh chóng đứng dậy ra ngoài, nơi đây chính là con mẹ nó yêu khí quá nặng cô chịu không nổi a.
Lục Dĩ Nhi vội vàng đi ra ngoài ngay cả túi xách cũng bỏ quên lại. Trác Diệu thở dài cốc đầu nhỏ của cô một cái.
"Ngốc" Lục Dĩ Nhi lúc nào cũng hậu đậu như vậy.
"Chủ tịch à, anh đừng tưởng bản thân là cấp trên nên lúc nào cũng ức hiếp tôi" Lục Dĩ Nhi như vật nhỏ bị chọc cho tức giận.
"Tiền lương của em là phụ thuộc vào tôi, có vấn đề gì không?" Trác Diệu nhếch môi, hôm nay còn biết chống trả hắn.
Lục Dĩ Nhi hừ một tiếng, có tiền là giỏi hay sao? Đáp án chính là đúng vậy, hắn có tiền xem như hắn giỏi. Hừ hừ, người ta nói quân tử không chấp nhất tiểu nhân. Cô không tính toán với hắn nữa. Dù sao không nể mặt hắn thì cũng nể mặt tiền của hắn.
"Tôi đi lấy túi xách" Lục Dĩ Nhi vừa đi liền bị nắm lại.
"Chờ ở dây, tôi đi lấy" Không để Lục Dĩ Nhi trả lời liền đã đi vào bên trong. Dù sao cô cũng không có vấn đề gì, có người muốn giúp đỡ cô cũng không nỡ lòng nào từ chối đâu a.
Trác Diệu đi trở lại vào nhà hàng, đi đến bàn lúc nãy liền nhìn thấy túi xách của Lục Dĩ Nhi. Vừa cầm lên muốn ra ngoài lại có giọng nói vang lên.
"Chủ tịch Trác đã lâu không gặp" Giọng nói yểu điệu, ngọt ngào pha chút ngây thơ. Người đến là một cô gái xinh đẹp, gương mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn chứa đựng sự thuần khiết. Từ khí chất đến gương mặt đều toát lên vẻ sang trọng.
Trác Diệu nhìn cô ta, con mẹ nó hắn và cô ta có quen biết hay sao?
Thấy Trác Diệu im lặng không nói, cô gái cũng hiểu được lại nở một nụ cười xinh đẹp.
"Em là Cố Vĩ Yên, năm năm trước chúng ta từng gặp nhau tại sinh nhật của Long lão gia"
"Cô là Cố Vĩ Yên?" Trác Diệu nghi ngờ hỏi một câu. Lại một lần nữa quan sát từ trên xuống dưới.
Cố Vĩ Yên trong lòng vui vẻ gật đầu. Cô biết mà, hắn sẽ nhớ cô như cô suốt năm năm đều nhớ đến hắn.
Trác Diệu cũng nở một nụ cười đáp lại "Xin lỗi, không quen" sau đó liền muốn rời đi. Hắn thật sự không nhớ cái người tên Cố Vĩ Yên này là ai? Hắn trên thương trường gặp qua không biết bao nhiêu người, người nên nhớ liền nhớ, những người mà hắn không nhớ thì chính là không có giá trị gì đối với hắn. Không cần lãng phí thời gian với cô ta? Lục Dĩ Nhi còn đang đợi hắn.
Vốn dĩ muốn đi lại một lần nữa bị Cố Vĩ Yên cản bước.
"Anh không nhớ cũng không sao? Gặp lại nhau chứng tỏ rất có duyên, em..." Cố Vĩ Yên nắm tay âm thầm siết chặt. Cô chỉ vì một lần gặp mặt Trác Diệu này mà nhớ đến tận nay, hôm nay biết tin hắn đên nhà hàng của Cố gia mình liền lập tức chạy đến đây, muốn "trùng hợp" gặp lại hắn nhưng mà hắn thế nào lại một chút ấn tượng với cô cũng không có.
"Không cần nói nữa, Cố tiểu thư hiện tại tôi có việc cần làm. Tạm biệt" Nói xong liền dút khoát đi ra ngoài, người phụ nữ này phiền người khác quá rồi. Hắn và cô ta thì có duyên cái quái gì chứ?
"Tạm biệt" Cố Vĩ Yên trên mỗi vẫn là nụ cười nhưng có mấy phần cứng đờ. Ánh mắt lại nhìn đến túi xách trong tay người đàn ông trong lòng âm thầm suy tính. Mấy hôm trước, cô đọc được mấy bào viết nói đến Trác Diệu đã có bạn gái nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn không tin, luôn nghĩ rằng là tin đồn nhảm. Một người ưu tú như vậy làm sao dễ dàng bị người khác cướp mất nhưng mà lần này cô thật sự không thể không nghi ngờ.
Một con người kiêu ngạo như Trác Diệu lại hạ mình đi lấy túi xách cho một người phụ nữ. Túi xách rốt cuộc là của ai? Trác phu nhân hiện nay chính là ở nước ngoài chưa về, Trác lão phu nhân lại rất ít khi ra ngoài, vậy người phụ nữ kia có thể là ai chứ?
Lục Dĩ Nhi nhận lấy túi xách trong lòng không ngừng suy nghĩ, Trác Diệu này có phải là rùa đầu thai hay không? Lấy một cái túi xách lại có thể lâu như vậy.
Lên xe Lục Dĩ Nhi trong lòng vẫn còn vươn lại chút khó chịu. Chỉ cần mỗi lần nhắc đến Cố gia thì như nhắc cô nhớ về những uất ức mà cô và mẹ phải chịu lúc trước.
"Hôm nay không có lịch trình gì đặc biệt?" Trác Diệu hỏi, ánh mắt đôi lúc lại nhìn đến Lục Dĩ Nhi ngồi bên cạnh.
"Ừm, không có" Lục Dĩ Nhi lười biếng trả lời.
Trác Diệu không nói gì nhưng Lục Dĩ Nhi có phải bị hắn chiều hư rồi không? Nói chuyện với cấp trên như hắn lại như thể đang nói chuyện cùng đồng nghiệp, lại càng không phải, xem tình hình này, mỗi ngày đều là hắn đưa đón cô đi làm, thức ăn cũng đều là hắn chuẩn bị đột nhiên lại cảm thấy bản thân mình trước nay đều giống như hắn mới là cấp dưới của Lục Dĩ Nhi. Rõ ràng là trong lòng bất mãn nhưng vẫn không tự chủ nâng lên nụ cười.
TG: VÌ VIỆC HỌC NÊN MÌNH KHÔNG THƯỜNG XUYÊN ĐĂNG CHAP MỚI ĐƯỢC NÊN MONG MỌI NGƯỜI ĐỪNG BỎ TRUYỆN. MỌI NGƯỜI NĂM MỚI VUI VẺ! CHAP 47 NÀY XEM NHƯ QÙA NĂM MỚI NHÉ <3
Trác Diệu liếc mắt một cái liền phát hiện cô gái nhỏ có chút bất thường không khỏi lo lắng trong lòng.
"Làm sao? Có phải không khỏe?"
"Tôi không sao" Lục Dĩ Nhi lắc lắc đầu.
Không sao mới là lạ, biết rõ Lục Dĩ Nhi không muốn nói hắn cũng không tiếp tục hỏi. Nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ tìm kiếm nguyên nhân. Đối với Lục Dĩ Nhi hắn không muốn lo cũng không được.
Xuống xe, Lục Dĩ Nhi trên tay cầm hợp đồng. Mắt xinh đẹp nhìn xung quanh một chút, trong lòng thầm khinh bỉ.
Quá trình bàn bạc ký hợp đồng vô cùng thuận lợi. Ký xong hợp đồng còn phải uống rượu cùng đối tác một lúc. Lục Dĩ Nhi hôm nay lại rất ngoan ngoãn ngồi cạnh Trác Diệu.
Trác Diệu cũng cảm thấy kì lạ, đồ ngốc ngày thường nhìn thấy thức ăn đã sáng mắt hôm nay trước mặt chính là một bàn thức ăn thịnh soạn ánh mắt dường như lại là chán ghét không muốn ăn. Không phải thật sự không khỏe hay không?
Uống một lúc, bên đối tác có việc bận nên trở về trước. Lục Dĩ Nhi cũng nhanh chóng đứng dậy ra ngoài, nơi đây chính là con mẹ nó yêu khí quá nặng cô chịu không nổi a.
Lục Dĩ Nhi vội vàng đi ra ngoài ngay cả túi xách cũng bỏ quên lại. Trác Diệu thở dài cốc đầu nhỏ của cô một cái.
"Ngốc" Lục Dĩ Nhi lúc nào cũng hậu đậu như vậy.
"Chủ tịch à, anh đừng tưởng bản thân là cấp trên nên lúc nào cũng ức hiếp tôi" Lục Dĩ Nhi như vật nhỏ bị chọc cho tức giận.
"Tiền lương của em là phụ thuộc vào tôi, có vấn đề gì không?" Trác Diệu nhếch môi, hôm nay còn biết chống trả hắn.
Lục Dĩ Nhi hừ một tiếng, có tiền là giỏi hay sao? Đáp án chính là đúng vậy, hắn có tiền xem như hắn giỏi. Hừ hừ, người ta nói quân tử không chấp nhất tiểu nhân. Cô không tính toán với hắn nữa. Dù sao không nể mặt hắn thì cũng nể mặt tiền của hắn.
"Tôi đi lấy túi xách" Lục Dĩ Nhi vừa đi liền bị nắm lại.
"Chờ ở dây, tôi đi lấy" Không để Lục Dĩ Nhi trả lời liền đã đi vào bên trong. Dù sao cô cũng không có vấn đề gì, có người muốn giúp đỡ cô cũng không nỡ lòng nào từ chối đâu a.
Trác Diệu đi trở lại vào nhà hàng, đi đến bàn lúc nãy liền nhìn thấy túi xách của Lục Dĩ Nhi. Vừa cầm lên muốn ra ngoài lại có giọng nói vang lên.
"Chủ tịch Trác đã lâu không gặp" Giọng nói yểu điệu, ngọt ngào pha chút ngây thơ. Người đến là một cô gái xinh đẹp, gương mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn chứa đựng sự thuần khiết. Từ khí chất đến gương mặt đều toát lên vẻ sang trọng.
Trác Diệu nhìn cô ta, con mẹ nó hắn và cô ta có quen biết hay sao?
Thấy Trác Diệu im lặng không nói, cô gái cũng hiểu được lại nở một nụ cười xinh đẹp.
"Em là Cố Vĩ Yên, năm năm trước chúng ta từng gặp nhau tại sinh nhật của Long lão gia"
"Cô là Cố Vĩ Yên?" Trác Diệu nghi ngờ hỏi một câu. Lại một lần nữa quan sát từ trên xuống dưới.
Cố Vĩ Yên trong lòng vui vẻ gật đầu. Cô biết mà, hắn sẽ nhớ cô như cô suốt năm năm đều nhớ đến hắn.
Trác Diệu cũng nở một nụ cười đáp lại "Xin lỗi, không quen" sau đó liền muốn rời đi. Hắn thật sự không nhớ cái người tên Cố Vĩ Yên này là ai? Hắn trên thương trường gặp qua không biết bao nhiêu người, người nên nhớ liền nhớ, những người mà hắn không nhớ thì chính là không có giá trị gì đối với hắn. Không cần lãng phí thời gian với cô ta? Lục Dĩ Nhi còn đang đợi hắn.
Vốn dĩ muốn đi lại một lần nữa bị Cố Vĩ Yên cản bước.
"Anh không nhớ cũng không sao? Gặp lại nhau chứng tỏ rất có duyên, em..." Cố Vĩ Yên nắm tay âm thầm siết chặt. Cô chỉ vì một lần gặp mặt Trác Diệu này mà nhớ đến tận nay, hôm nay biết tin hắn đên nhà hàng của Cố gia mình liền lập tức chạy đến đây, muốn "trùng hợp" gặp lại hắn nhưng mà hắn thế nào lại một chút ấn tượng với cô cũng không có.
"Không cần nói nữa, Cố tiểu thư hiện tại tôi có việc cần làm. Tạm biệt" Nói xong liền dút khoát đi ra ngoài, người phụ nữ này phiền người khác quá rồi. Hắn và cô ta thì có duyên cái quái gì chứ?
"Tạm biệt" Cố Vĩ Yên trên mỗi vẫn là nụ cười nhưng có mấy phần cứng đờ. Ánh mắt lại nhìn đến túi xách trong tay người đàn ông trong lòng âm thầm suy tính. Mấy hôm trước, cô đọc được mấy bào viết nói đến Trác Diệu đã có bạn gái nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn không tin, luôn nghĩ rằng là tin đồn nhảm. Một người ưu tú như vậy làm sao dễ dàng bị người khác cướp mất nhưng mà lần này cô thật sự không thể không nghi ngờ.
Một con người kiêu ngạo như Trác Diệu lại hạ mình đi lấy túi xách cho một người phụ nữ. Túi xách rốt cuộc là của ai? Trác phu nhân hiện nay chính là ở nước ngoài chưa về, Trác lão phu nhân lại rất ít khi ra ngoài, vậy người phụ nữ kia có thể là ai chứ?
Lục Dĩ Nhi nhận lấy túi xách trong lòng không ngừng suy nghĩ, Trác Diệu này có phải là rùa đầu thai hay không? Lấy một cái túi xách lại có thể lâu như vậy.
Lên xe Lục Dĩ Nhi trong lòng vẫn còn vươn lại chút khó chịu. Chỉ cần mỗi lần nhắc đến Cố gia thì như nhắc cô nhớ về những uất ức mà cô và mẹ phải chịu lúc trước.
"Hôm nay không có lịch trình gì đặc biệt?" Trác Diệu hỏi, ánh mắt đôi lúc lại nhìn đến Lục Dĩ Nhi ngồi bên cạnh.
"Ừm, không có" Lục Dĩ Nhi lười biếng trả lời.
Trác Diệu không nói gì nhưng Lục Dĩ Nhi có phải bị hắn chiều hư rồi không? Nói chuyện với cấp trên như hắn lại như thể đang nói chuyện cùng đồng nghiệp, lại càng không phải, xem tình hình này, mỗi ngày đều là hắn đưa đón cô đi làm, thức ăn cũng đều là hắn chuẩn bị đột nhiên lại cảm thấy bản thân mình trước nay đều giống như hắn mới là cấp dưới của Lục Dĩ Nhi. Rõ ràng là trong lòng bất mãn nhưng vẫn không tự chủ nâng lên nụ cười.
TG: VÌ VIỆC HỌC NÊN MÌNH KHÔNG THƯỜNG XUYÊN ĐĂNG CHAP MỚI ĐƯỢC NÊN MONG MỌI NGƯỜI ĐỪNG BỎ TRUYỆN. MỌI NGƯỜI NĂM MỚI VUI VẺ! CHAP 47 NÀY XEM NHƯ QÙA NĂM MỚI NHÉ <3