Chương : 10
"Anh... Anh là chủ tịch, là người đêm đó?" Lục Dĩ Nhi lắp bắp nói. Chuyện này là thế nào? Tại sao có thể như vậy chứ. Lúc này thật muốn tìm một cái hố mà chui xuống. Như vậy mà cô có thể để lại tiền bồi thường cho hắn, người đàn ông trước mặt cô là ai chứ chính là chủ tịch Trác Thị công ty đứng đầu cả nước. Cô lại có thể ngốc đến mức để tiền của mình lại cho hắn, cô có nên đòi tiền lại? Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu liền bị cô dẹp đi, cô làm sao có cái gan đó chứ?
"Nhớ thì tốt, hôm đó tại sao lại bỏ trốn?" Trác Diệu vẫn một bộ dáng bình tĩnh như vậy trái ngược với Lục Dĩ Nhi lúc này trán đã ướt đẫm mồ hôi. Cô lại biết nói làm sao chứ? Lúc xảy ra mối quan hệ đó, cô cứ nghĩ hắn là một người đàn ông bình thường nhưng cũng không dám nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với mình, dù sao hôm đó cô cũng vì bị hạ dược. Cho dù chịu trách nhiệm thù thế nào giữa hai người cũng không có tình yêu nên mới bỏ đi. Lại không ngờ người đàn ông này thân thế quá lớn, cái gọi là chịu trách nhiệm chính là không thể. Hắn và cô chính là một trời một vực, không cần suy nghĩ cũng biết là không thể.
Cố hít thở lấy lại chút bình tĩnh "Tôi ở lại ngài sẽ chịu trách nhiệm?"
"Sẽ không" Trác Diệu không suy nghĩ liền nhanh chóng trả lời. Hắn chính là không cần người phụ nữ nào ở bên cạnh, phụ nữ vốn dĩ rất phiền phức cho nên từ trước đến giờ không tiếp xúc thân mật với phụ nữ. Con người như hắn chính là chưa từng tin vào thứ gọi là tình yêu gì đó.
"Vậy tôi ở lại đó làm gì?" Lục Dĩ Nhi lúc này có vẻ đã bình tĩnh hơn. Cũng không ngạc nhiên vì câu trả lời của Trác Diệu, cô không cần nghĩ cũng đoán ra rồi. Đúng thật là trên đời này không có đàn ông tốt, cha cô cũng vậy.
"Hừ, vậy tiền bồi thường là có ý gì? Tôi còn không có tiền" Trác Diệu nhắc đến đây liền hận không thể bóp chết cô gái nhỏ. Sắc mặt cũng chứa nồng đậm sát khí.
"Ách... Cái này" Cô hiện giờ cũng không biết nên nói làm sao, lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản là tiền bồi thường cho hắn thôi. Hai người sẽ không bao giờ gặp lại. Ai mà biết được trái đất tròn như vậy.
"Chủ tịch anh dù gì cũng không chịu trách nhiệm, tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm. Cho bên có thể xem như tôi và anh chưa từng xảy ra chuyện gì, chúng ta đừng nên làm khó nhau" Lục Dĩ Nhi nói xong liền cảm thấy một luồng sát khí phóng đến. Cô chỉ nói lời trong lòng, Trác Diệu là đang muốn cái gì?
"Em là đang muốn phủi sạch quan hệ với tôi" Trác Diệu đứng lên tiến đến gần cô, mày đẹp nhíu lại.
"Đúng vậy" cô gái nhỏ nào đó vẫn không biết sợ, nói lời trong lòng mình ra. Phủi sạch quan hệ? Cũng có thể cho là như vậy. Lời vừa ra khỏi miệng liền bị người đàn ông thân hình to lớn ép sát vào tường.
"Chủ tịch..."
Trác Diệu cúi người xuống gần tai cô, cắn nhẹ một cái trút giận. Làm cả người cô nhạy cảm run lên. Không hiểu sao khi nghe Lục Dĩ Nhi muốn phủi sạch quan hệ trong lòng liền cảm thấy bất mãn.
"Tôi đẹp trai chứ không dễ dãi, lần đầu của tôi đâu thể cho không em như vậy" giọng nói trầm ấm chứa đầy sự bất mãn.
Người đàn ông này là muốn cái gì, tiền cô cũng đưa rồi a. Cô cũng là lần đầu mà, cô không cảm thấy thiệt thòi thì thôi, hắn thiệt thòi cái gì chứ?
"Nhớ thì tốt, hôm đó tại sao lại bỏ trốn?" Trác Diệu vẫn một bộ dáng bình tĩnh như vậy trái ngược với Lục Dĩ Nhi lúc này trán đã ướt đẫm mồ hôi. Cô lại biết nói làm sao chứ? Lúc xảy ra mối quan hệ đó, cô cứ nghĩ hắn là một người đàn ông bình thường nhưng cũng không dám nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với mình, dù sao hôm đó cô cũng vì bị hạ dược. Cho dù chịu trách nhiệm thù thế nào giữa hai người cũng không có tình yêu nên mới bỏ đi. Lại không ngờ người đàn ông này thân thế quá lớn, cái gọi là chịu trách nhiệm chính là không thể. Hắn và cô chính là một trời một vực, không cần suy nghĩ cũng biết là không thể.
Cố hít thở lấy lại chút bình tĩnh "Tôi ở lại ngài sẽ chịu trách nhiệm?"
"Sẽ không" Trác Diệu không suy nghĩ liền nhanh chóng trả lời. Hắn chính là không cần người phụ nữ nào ở bên cạnh, phụ nữ vốn dĩ rất phiền phức cho nên từ trước đến giờ không tiếp xúc thân mật với phụ nữ. Con người như hắn chính là chưa từng tin vào thứ gọi là tình yêu gì đó.
"Vậy tôi ở lại đó làm gì?" Lục Dĩ Nhi lúc này có vẻ đã bình tĩnh hơn. Cũng không ngạc nhiên vì câu trả lời của Trác Diệu, cô không cần nghĩ cũng đoán ra rồi. Đúng thật là trên đời này không có đàn ông tốt, cha cô cũng vậy.
"Hừ, vậy tiền bồi thường là có ý gì? Tôi còn không có tiền" Trác Diệu nhắc đến đây liền hận không thể bóp chết cô gái nhỏ. Sắc mặt cũng chứa nồng đậm sát khí.
"Ách... Cái này" Cô hiện giờ cũng không biết nên nói làm sao, lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản là tiền bồi thường cho hắn thôi. Hai người sẽ không bao giờ gặp lại. Ai mà biết được trái đất tròn như vậy.
"Chủ tịch anh dù gì cũng không chịu trách nhiệm, tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm. Cho bên có thể xem như tôi và anh chưa từng xảy ra chuyện gì, chúng ta đừng nên làm khó nhau" Lục Dĩ Nhi nói xong liền cảm thấy một luồng sát khí phóng đến. Cô chỉ nói lời trong lòng, Trác Diệu là đang muốn cái gì?
"Em là đang muốn phủi sạch quan hệ với tôi" Trác Diệu đứng lên tiến đến gần cô, mày đẹp nhíu lại.
"Đúng vậy" cô gái nhỏ nào đó vẫn không biết sợ, nói lời trong lòng mình ra. Phủi sạch quan hệ? Cũng có thể cho là như vậy. Lời vừa ra khỏi miệng liền bị người đàn ông thân hình to lớn ép sát vào tường.
"Chủ tịch..."
Trác Diệu cúi người xuống gần tai cô, cắn nhẹ một cái trút giận. Làm cả người cô nhạy cảm run lên. Không hiểu sao khi nghe Lục Dĩ Nhi muốn phủi sạch quan hệ trong lòng liền cảm thấy bất mãn.
"Tôi đẹp trai chứ không dễ dãi, lần đầu của tôi đâu thể cho không em như vậy" giọng nói trầm ấm chứa đầy sự bất mãn.
Người đàn ông này là muốn cái gì, tiền cô cũng đưa rồi a. Cô cũng là lần đầu mà, cô không cảm thấy thiệt thòi thì thôi, hắn thiệt thòi cái gì chứ?