Chương 46: Đánh Nhau (3)
Mâu thuẫn trước đây giữa hai thầy trò Tiểu Thành không căng thẳng tới mức đó, nhưng bây giờ đều đã động tay động chân rồi, nên Trần Kiến Quân đồng ý với ý kiến của Lưu Điền Phương.Trần Lão Tam ngày nào cũng ở bên cạnh không nói một lời, chẳng biết gì về thế giới cả, trước đây nếu như có cơ hội học hành, có ai không nghe lời thầy giáo mà chăm chỉ học tập chứ, e là bản thân bản thân sẽ chẳng làm, chẳng học được gì, thầy giáo cũng chẳng thèm để vào mắt nữa.Vết thương của Trần Kiến Quân thực ra cũng không quá nghiêm trọng, anh thoa chút thuốc lên đó là ổn rồi.“Mẹ, hôm nay có làm món gì ngon không?” Trần Hướng Quyên khịt khịt mũi, cô bé ngửi thấy mùi thơm của thịt, nếu như không phải bọn họ đang nói chuyện, thì cô bé đã hỏi lâu rồi.“Hôm nay ăn dạ dày lợn hầm, lát nữa ăn nhiều chút nhé.”“Anh cả mua về sao, anh cả, anh thật tốt, thật là giỏi, em kể với mọi người là em có một anh cả làm lái xe được đi khắp nơi, bọn họ ngưỡng mộ em lắm, lúc nào cũng hỏi về anh thôi.” Trước đây còn có người nói cô bé quê mùa, nhưng bây giờ không nói vậy nữa rồi, thậm chí thỉnh thoảng còn có người hỏi cô bé là anh cả cô bé đi đâu, có chuyện gì mới không.Trần Kiến Quân khẽ xoa mái tóc thưa thớt của cô bé: “Giỏi chứ, vậy em phải chăm chỉ học hành, phải đứng nhất trong kỳ thi cuối kỳ, nếu như đứng nhất, anh cả sẽ thưởng cho em.”“Thật vậy sao?” Trần Hướng Quyên nghe vậy thì tinh thần phấn khởi hơn hẳn, thành tích trong lớp của cô bé cũng rất tốt, luôn đứng trong top năm, nếu như chăm chỉ thêm nữa thì cũng có khả năng đứng đầu lớp.Trần Kiến Cường cũng lại gần: “Vậy em thì sao? Em thì sao?”“Em cũng vậy, nếu như em đứng nhất kỳ thi, anh cả cũng sẽ thưởng cho em.”“Được, nói là phải giữ lời!” Thành tích của cậu kém hơn em gái một chút, nhưng cậu cũng khá tốt, nên việc tranh được hạng nhất cũng không phải là một giấc mơ!“Ngoắc tay rồi thì trăm năm sau cũng không được nuốt lời.” Trần Hướng Quyên dùng ngón út ngoắc tay với anh cả, rồi đột nhiên nhớ ra: “Anh đến xem trường rồi đúng không, thực ra trường học của chúng em cũng khá ổn, trước đây chưa từng xảy ra chuyện hỗn loạn như vậy.” Nghĩ đến lời mẹ nói là nếu như trường học hỗn loạn quá thì sẽ để bọn họ ở nhà ban nãy, thì Trần Hướng Quyên lại vội vã giải thích.Dù sao cô bé cũng không muốn ở nhà, nếu ở nhà thì sẽ phải ra đồng làm việc, công việc ngoài đồng vô cùng vất vả, việc học hành ở trường mặc dù cũng không nhẹ nhàng gì, nhưng nếu so với việc đồng áng thì thực sự vẫn thoải mái hơn nhiều.“Đúng rồi, thật đó, bình thường vẫn ổn mà, từ trước đến giờ chưa từng xảy ra bạo lực xô xát, lần này cũng đã làm kinh động đến hiệu trưởng rồi, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa đâu, anh cả, anh có thể tiết lộ phần thương là gì có được không? Trần Kiến Cường cũng không muốn ở nhà, cậu sắp học xong cấp rồi, nếu bỏ dở giữa chừng thì tiếc lắm.“Đúng vậy, nói cho bọn em biết đi, khuyến khích cổ vũ bọn em.”“Mua cho các em một bộ quần áo mới thì sao?”“Thật vậy sao!” Trần Hướng Quyên nhảy cẫng lên: “Em nhất định sẽ đứng thứ nhất!” Từ trước đến giờ cô bé vẫn luôn mặc lại quần áo của hai chị gái, không có quần áo mới gì cả, bây giờ lại nghe mình sẽ có cơ hội có một bộ quần áo mới thì suýt chút nữa cô bé đã bật tung người lên rồi.“Đương nhiên là thật, nếu anh nhìn thấy có tấm vải nào phù hợp thì có thể xem xét trước, em thích màu gì?”“Màu xanh quân đội!”Trần Kiến Cường cũng rất phấn khởi, làm gì có ai mà không thích quần áo mới chứ, bây giờ cậu bé cũng đã lớn hơn, quần áo đang mặc đã chật cả rồi.“Em cũng thích màu xanh quân đội!” Đồng phục quân đội là đẹp nhất.“Được, anh nhớ rồi.” Nếu như không có, thì có thể mua nó ở cửa hàng trong nông trường.“Được rồi, các con cũng biết vòi vĩnh anh cả đấy chứ, cơm nấu xong rồi, chắc các con cũng đói rồi phải không.” Lưu Điền Phương ở bên cạnh mỉm cười, những nếp nhăn của tháng năm trên mặt bà dường như cũng đã được giãn ra, trông vô cùng hiền từ.