Chương 44: Đánh Nhau (1)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaCon trai siêng năng là một điều tốt, nhưng: "Con mới về, đã nghỉ ngơi tốt chưa? Đêm qua có ngủ ngon không? Nếu còn cảm thấy mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó dưỡng tốt tinh thần còn đi làm nữa, không thể uể oải đi lái xe được.”Trần Kiến Quân lau mồ hôi trên đầu: "Con hiểu rồi, mẹ, mẹ đã làm xong chưa?”"Xong rồi, con còn nghi ngờ tốc độ làm việc của mẹ à?" Bà bước vào nhà bếp, bắt đầu dọn dẹp và chuẩn bị cho bữa trưa.Trần Kiến Quân cầm khăn mặt, rửa mặt xong giặt lại bằng nước lạnh rồi lau mồ hôi trên người.Lưu Điền Phương ở bên trong hô một tiếng: "Quân Tử, đi hái chút rau xanh đi.”"Được, hái cái gì ạ?""Có cái gì con cứ xem rồi hái đi."Trần Kiến Quân nhìn quanh một vòng, quyết định hái một nắm cải thìa.Anh rửa sạch xong đưa đến phòng bếp, Lưu Điền Phương đột nhiên hỏi: "Buổi tối mấy em của con về rồi, ngày mai là ngày nghỉ, chắc chị hai của con cũng được nghỉ. ”Trần Kiến Quân gật đầu: "Đúng vậy."Thời gian nghỉ ngơi của chị hai vẫn rất cố định, hiếm khi thay đổi."Nếu không thế này đi, ngày mai con đi đưa… Không được, thôi, khi nào con đi làm thì sẵn tiện mang theo chút đồ qua đó, mẹ có phơi chút rau dại khô cùng với Đào Kim Nương ở trên núi. Ba chồng nó thích dùng cái này ngâm rượu, đến lúc đó con nhớ đừng quên đấy."Thời tiết chuyển lạnh, các loại rau dưa cũng ít hẳn, mấy loại mà người dân trong thành phố có thể chọn cũng sẽ càng ít hơn. Nhờ có núi lớn này, nên họ có nhiều hơn người dân trong thành phố một chút.Trần Kiến Quân gật đầu, cái này cũng tiện đường, rẽ đến chỗ chị hai cũng không xa lắm.Sau đó lại im lặng một chút, Lưu Điền Phương đột nhiên lại mở miệng: "Con trai, con cho mẹ nhiều tiền như vậy, con có đủ tiền tiêu không?" Lúc sáng bà lấy đồ vật ra kiểm kê một lần, mới biết anh mua cái gì."Đủ.""Con đang làm gì đó đúng không? Mẹ cũng không hỏi, con cũng đã lớn rồi, sắp làm ba rồi, hẳn là trong lòng con cũng hiểu, sau này chú ý một chút. Đừng mua nhiều thứ quá đắt tiền, người khác nhìn thấy cũng không tiện giải thích.”Trên mặt Trần Kiến Quân mang theo một chút ý cười: "Con hiểu rồi, con cũng có làm gì đâu.”"Vậy là tốt rồi."Chắc Lưu Điền Phương cũng dễ dàng đoán được anh ra ngoài làm riêng. Nhưng thái độ này của bà làm cho Trần Kiến Quân cũng có chút bất ngờ, hiện tại có mấy tình huống kiểu này xảy ra, thường sẽ xuất hiện hai loại phản ứng.Một là bị sức hút của đồng tiền đánh gục, không phản đối, còn hy vọng kiếm được càng nhiều tiền hơn. Mà loại thứ hai chính là sợ xảy ra chuyện, không cho anh tiếp tục làm, nếu như bị bắt vào phòng giam cải tạo, vậy sẽ lưu lại vết nhơ cả đời.Nếu không phải do anh có nông trại hack game này, thì cũng sẽ không yên tâm như vậy rồi, cho nên anh hiểu ý mà gật đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm."Bởi vì có Trần Kiến Quân ở nhà, cho dù trên bàn ăn không có thêm thức ăn, nhưng cũng tương đối ngon miệng hơn.Bởi vì dầu muối đều được nêm nếm đầy đủ, không giống bình thường, thêm dầu chính là dùng đầu đũa dính một chút, mà muối cũng chỉ rắc một ít, thỏa mãn nhu cầu thân thể là được.Hiện tại rau xanh trên đĩa xào cũng óng lên một lớp dầu mỏng, hương vị cũng đậm đà. Dưa muối trộn với với nước sốt thịt lần trước mang về, vô cùng thơm, chỉ riêng món này, gắp một đũa nhỏ cũng có thể ăn liền ba chén cơm.Có điều dù tiết kiệm thế nào cũng phải rõ căn nguyên.Trần Kiến Quân lập tức cân nhắc lần sau mang theo nhiều một chút."Con ở bên ngoài làm việc vất vả, nên ăn nhiều một chút." Lưu Điền Phương và Hứa Hiểu nhao nhao gắp thức ăn cho Trần Kiến Quân, chỉ chốc lát sau chén cơm đã đầy ắp.Trần Kiến Quân ăn rất no, cơm khoai lang thô như vậy, trình độ ăn uống như này ở bên ngoài đã thuộc top vừa phải rồi. Dù sao bình thường, mấy lúc có điều kiện thì dùng nồi sắt nấu một chút nước nóng nấu chút cháo hay gì đó.Nếu không có, chỉ đành ăn bánh ngô kèm với nước lạnh thôi, thế nào cũng nghẹn đến khó chịu. Đôi khi anh muốn lén lút làm chút gì đó dưới mí mắt Đội trưởng Lưu cũng không có cách nào.Hầu hết thời gian đều ăn uống giống nhau, chỉ có khi tách ra ngủ riêng, anh mới có thể lén lút lấy một vài thứ từ trong nông trại ra để ăn thêm một bữa.Nhìn anh ăn uống vui vẻ, Lưu Điền Phương nhịn không được âm thầm vui mừng. May là bà có chuẩn bị đủ, nếu không con trai lâu lâu mới được về nhà một chuyến lại không thể ăn no.Trước khi trời tối, Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên mang theo cặp sách trở về, vừa lúc bữa cơm tối cũng sắp xong. Trong đó còn có món canh dạ dày heo mà Lưu Điền Phương đã dùng không ít nguyên liệu tốt để nấu.Chẳng qua vừa tới gần, đã thấy trên mặt của Trần Kiến Cường có một vết thương, Trần Lão Tam nhíu mày: "Sao vậy, đây là đánh nhau à?"