Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
  3. Chương : 70

Chương : 70

Edit: Dép

Ngày Giang Tử Mặc bắt đầu vào trại giáo dưỡng, trời vô cùng trong xanh, ngàn dặm không một bóng mây.

Hai cánh cửa sắt, tường vây cao ngất ngưởng, ngăn cách nhóm thiếu niên phạm tội với thế giới tự do bên ngoài, nếu bạn chỉ nhìn bề ngoài thì mỗi người ở đây vẫn còn là một đứa trẻ.

Giang Tử Mặc bị mang đi gặp mặt vài "giáo viên", ở đây đều xưng hô là "thầy giáo", "cô giáo", mà mấy người ấy cũng rất giống giáo viên trong một trường học, khuôn mặt tràn đầy vẻ hòa ái dễ gần.

Sau đó Giang Tử Mặc được đưa đến khu ký túc xá, tám người một phòng, bảy đứa trẻ còn lại có vẻ cũng không chênh lệch tuổi là bao.

Giang Tử Mặc ném cặp sách lên giường, sau đó nằm vật ra nhắm mắt lại.

Bảy tên con trai còn lại nhìn thấy thế, lập tức xông tới.

"Đứng lên." Một tên hô.

Giang Tử Mặc mở mắt ra nhìn bọn chúng, không hiểu bọn chúng định làm gì.

"Ngày đầu tiên vào đây, bọn tao phải dạy mày biết quy tắc." Một tên con trai có khuôn mặt to bành cười nói, "Vừa nhìn mày là biết là một thằng công tử nhà giàu, trắng trẻo sạch sẽ, ở nhà toàn được bế bồng cưng nựng mà lớn lên đúng không, nhưng mày đến đây rồi thì không còn như thế nữa đâu. Bọn tao thằng nào cũng có trong tay vài cái án giết người, to nhỏ gì cũng có hết."

Nó nói xong thì tự thấy buồn cười, vài tên phía sau cũng ha ha cười theo.

Giang Tử Mặc không thấy buồn cười, hắn nhíu mi lại, ngồi dậy, lạnh lùng nhìn tên trước mặt.

"Arghhh!!!" Tên mặt to kia kêu lên một tiếng quái dị, liếc về phía các "huynh đệ" phía sau, sau đó nó nắm lấy tóc Giang Tử Mặc kéo giật từ trên giường xuống đất.

"Mày nghĩ chỗ này là trường học hả thằng công tử bột?" Tên mặt to cười, đạp một cước, sau đó giống như đại ca cầm đầu, ngồi xuống bên giường vung tay nói: "Chúng mày xông lên dạy dỗ nó đi, các thầy cô bảo chúng ta phải "giúp đỡ" lẫn nhau, cho nên chúng ta phải dạy bạn mới các quy tắc ở đây chứ nhỉ."

Mấy tên còn lại cười cợt, bọn chúng thuần thục đi lên giữ chặt người, hung hăng nắm đầu Giang Tử Mặc dộng mạnh vào tường, sau khi ăn đau, người đương nhiên sẽ ngoan hơn, không phản kháng nữa. Chiêu này chúng đã làm rất nhiều lần.

Bọn chúng vẫn chiếu theo quy tắc cũ, chiêu đãi "bạn mới" một lần, trong lúc hành hung còn dùng khăn mặt hoặc tất để bịt mồm tên "bạn mới", không cho phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Lúc làm chuyện này, chúng rất phấn khích, giống như đang so xem ai ra nhiều quyền cước hơn vậy. Sự kiêu ngạo của thiếu niên, tự tôn mà một người nên có, chúng lại lựa chọn đạt được thông qua cách hành hung người khác.

Không ai cảm thấy đó là sai trái, người lúc đầu bị bắt nạt thành quen, sau đó sẽ trở thành một trong số bọn chúng, người lợi hại nhất sẽ trở thành bá chủ của cái ký túc xá, lợi hại hơn nữa thì xưng vua cả cái trại giáo dưỡng.

Chúng tâng bốc lẫn nhau, nịnh nọt lẫn nhau, nghiễm nhiên đã hình thành một cái xã hội giang hồ thu nhỏ, bọn chúng lấy đó làm tự hào.

Cho nên khi hoàn thành xong tiết mục đón mừng bạn mới, chúng lắc lắc cánh tay nằm vật ra giường, ngủ hết một loạt.

Qua thật lâu sau, đèn trong ký túc xá đã tắt hết, người nằm trên đất kia mới giật mình tỉnh dậy. Hắn khó nhọc chống tường đứng lên, động tác chậm chạp, xương cốt trên người như vỡ nát, nhưng hắn vẫn không kêu một tiếng.

Hắn đứng lên, ánh mắt đảo qua bọn người nằm trên giường sắt, ánh sáng chiếu vào qua khung cửa sổ, khiến hắn nhớ rõ khuôn mặt của từng tên cùng phòng trong ngày đầu tiên đến đây.

Thời gian tầm một tháng sau đó, vết thương trên người hắn ngày càng nhiều, nhưng đồng thời mấy tên kia cũng không dám động vào hắn nữa.

Đúng một tháng sau.

Ngày đầu tiên Hạ Phủ Hiên đến trại giáo dưỡng đã được giao cho một nhiệm vụ, bởi vì hắn xuất thân từ gia đình quân nhân, học thức và năng lực vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi, chứ đừng nói chỗ này chỉ rặt bọn trẻ tội phạm.

Thầy Trương dạy tư tưởng chính trị, vỗ vai Hạ Phủ Hiên nói: "Đến đúng lúc lắm, giúp thầy nói chuyện với Giang Tử Mặc. Thầy nói thế nào chúng nó cũng không chịu nghe, em thì không giống, em chỉ lớn hơn chúng nó 2 - 3 tuổi, không khác gì mấy, em đi tâm sự với chúng nó, đừng để bọn trẻ sau này ra trại thì lại đi sai đường."

Hạ Phủ Hiên gật đầu, hắn tới nơi này mà chưa nói với người nhà, nếu không thì hắn đừng hòng tới. Nhưng hắn có lý do phải đến đây, cho nên khi được giao nhiệm vụ này, hắn rất là thích ý.

Thầy Trương dẫn hắn đến một căn phòng, trong phòng chỉ đặt một cái bàn và hai chiếc ghế hai bên, một thiếu niên đang ngồi ở đó. Ánh mắt thiếu niên kia rất hung tàn, toàn thân đều là vết thương bầm tím.

Thầy Trương nhìn thấy hắn thì lại thở dài, Giang Tử Mặc vẫn đang ngồi bất động.

"Phủ Hiên không lớn hơn các em là bao, các em ngồi tâm sự đi." Thầy Trương khoát tay, đi ra ngoài.

Hạ Phủ Hiên đánh giá người đối diện, nói: "Giang Tử Mặc phải không? Tôi là Hạ Phủ Hiên."

Hôm nay Hạ Phủ Hiên mặc đồ thường ngày, còn cố ý tạo kiểu tóc, quần áo cũng là chọn tới chọn lui, hắn nhìn chiếc ghế đen bẩn bẩn còn lại, không ngồi xuống.

Giang Tử Mặc rũ mắt, không nói gì cả.

Hạ Phủ Hiên nhíu mày, hắn biết Hà Nguyễn tới trại giáo dưỡng nên hắn đã tiến hành điều tra nơi này, sau khi biết ở đây toàn là loại người gì, hắn lập tức chạy theo qua.

Hà Nguyễn rất tốt bụng, Hạ Phủ Hiên sợ cô tới đây sẽ buông lỏng cảnh giác trước những đứa trẻ này mà rước họa. Trại giáo dưỡng Kim Thành lập ra chỉ để nhận trẻ vị thành niên phạm tội, phạm nhân lớn tuổi nhất cũng không quá 18 tuổi.

Đa số những đứa trẻ ở đây, sau khi ra khỏi trại giáo dưỡng lại tiếp tục vào ngục giam, cho nên đừng hy vọng ở đây có người nào lương thiện.

Hạ Phủ Hiên đã xem tư liệu của Giang Tử Mặc, tội phạm giết người khi mới 15 tuổi. Cho dù quá trình xảy ra thế nào, sau khi một người ra tay giết người, lương tri và đạo đức chắc chắn đã không còn lành lặn, cả đời sẽ nhớ kỹ cảm giác giết người, rồi một lúc nào đó, cảm giác ấy sẽ lại dâng trào trong đầu óc, tiếp tục giết người là chuyển hiển nhiên.

"Có lẽ cậu cũng biết vì sao nhà cậu gửi cậu đến đây, nếu cậu đã được tòa xử trắng án thì chỉ cần ở trong này hai năm, không gây chuyện thì sẽ được về. Nếu cậu còn đánh nhau thì e là hai năm sau không được ra đâu."

"Chẳng sao cả." Giang Tử Mặc cười lạnh.

"Cậu không sao, thế người nhà cậu thì sao? Cha mẹ đã mất, chẳng lẽ cậu muốn bọn họ nhắm mắt không yên?"

Giang Tử Mặc đột nhiên lật tung cái bàn lên, nước trà trên bàn văng lên quần Hạ Phủ Hiên. Hạ Phủ Hiên lập tức sầm mặt, hắn cố ý ăn diện để chút nữa đi gặp Hà Nguyễn, thế mà lại bị thằng ranh này làm dơ hết rồi.

Cho dù Hạ Phủ Hiên có trầm ổn thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một cậu trai hơn Giang Tử Mặc có 2 tuổi, cũng là vị thành niên, cơn tức giận tức khắc bùng lên.

Quần áo đã bẩn, hắn không nể nang gì nữa. Ánh mắt Hạ Phủ Hiên chăm chú nhìn, tóm lấy bả vai Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc nghiêng người né được. Sau đó, hắn nhanh chóng xoay người đá ra một cước, in một vết giày đen sì lên tà áo sơ mi trắng tinh khôi của Hạ Phủ Hiên.

Từ nhỏ Hạ Phủ Hiên đã luyện tập thể lực cùng ba và các chú, không ngờ lại bị một thằng nhóc gầy gò làm cho bị thương.

Hạ Phủ Hiên không dám coi thường, hắn không kiêng dè nữa, ra tay toàn lực. Thân thủ của Hạ Phủ Hiên là do được huấn luyện chuyên nghiệp từ nhỏ, Giang Tử Mặc mới chỉ tập tành đánh đấm một tháng, sao có thể đánh lại. Qua vài chiêu, Giang Tử Mặc rơi vào thế yếu.

Hạ Phủ Hiên bắt chéo hai tay Giang Tử Mặc bẻ quặt ra sau, đầu gối đè lên cạnh sườn Giang Tử Mặc, lạnh lùng nói: "Cậu muốn đánh với tôi á, còn non và xanh lắm."

"Trong thời gian tôi ở đây, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn một chút, đừng để tôi nghe thấy cậu lại đi đánh người, tôi sẽ không nương tay với cậu đâu." Hạ Phủ Hiên tự nhận rằng vẻ mặt ôn hòa của hắn không thể chế phục được Giang Tử Mặc, cho nên Hạ Phủ Hiên trực tiếp uy hiếp, dù sao Giang Tử Mặc cũng đâu có đánh lại hắn.

Chỉ cần trong khoảng thời gian Hà Nguyễn ở đây, Giang Tử Mặc ngoan ngoãn không gây chuyện, Hạ Phủ Hiên sẽ không động tay.

"Các em... đang làm gì đấy?" Hà Nguyễn đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Hạ Phủ Hiên sửng sốt, mau chóng buông tay ra, Giang Tử Mặc thừa cơ phản kích, vung một đấm trở về, đấm trúng mắt Hạ Phủ Hiên. Đây là lần đầu tiên trong đời Hạ Phủ Hiên chịu mệt như vậy, hắn không nghĩ được gì nữa, cũng vung một quyền qua.

Hai người lăn vòng trên đất đấm nhau túi bụi, Hà Nguyễn khuyên ngăn thế nào cũng vô ích, cuối cùng phải đi kêu thầy giáo khác vào cùng kéo hai thằng nhóc ra.

Lần đầu tiên Hạ Phủ Hiên lăn lộn trên đất đánh nhau với thằng nhóc dai như đỉa, lại còn là một thằng nhóc gầy gò ốm yếu, chuyện này trở thành nét bút sỉ nhục trong cuộc đời hắn.

Mối thù này đã hình thành như thế!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5725 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5258 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4992 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4573 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4490 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4426 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter