Chương 99
Hai tháng sau.
Tiểu Vy dậy từ rất sớm chuẩn bị hành lý, hôm nay là ngày cô trở về thăm mẹ cùng mẹ ăn tết sau gần nửa năm xa cách. Bước xuống nhà nhìn thấy Tử Khâm đang chuẩn bị rất nhiều quà cáp cô thắc mắc bước đến hỏi.
“Anh mua gì mà nhiều vậy!”
“Anh chuẩn bị ít quà về cho mẹ.”
Nhìn những món quà đắt tiền, Tiểu Vy không khỏi nhíu mày nhìn anh càm ràm.
“Dù biết là làm quà cho mẹ, nhưng anh cũng không nên quá phung phí như thế. Quan trọng là ở tấm lòng, anh đi làm kiếm tiền cực khổ cũng nên tiết kiệm chứ! Mẹ cũng đâu có đòi hỏi anh phải mang quà đắt tiền thế này về chứ!”
Nhìn bà cụ non của anh đang càm ràm, chẳng những anh không khó chịu mà còn kéo cô ngồi vào lòng mình nhẹ giọng.
“Những thứ này không đáng bao nhiêu cả, chẳng lẽ em sợ chồng em vì mua những thứ này mà phá sản sao? Chồng em nghèo đến thế à!”
“Em biết anh sẽ không vỡ nợ vì mua những món đồ này, nhưng anh kiếm tiền cũng đâu có dễ. Mẹ nhìn thấy những món quà này cũng sẽ nói như em thôi.”
Lục Tử Khâm cảm thấy dường như anh vẫn chưa nói thật với cô là mình làm nghề gì thì phải. Mà cô ấy cũng chưa từng hỏi, chẳng lẽ cô thật sự không muốn biết sao. Dù là thế cũng nên nói cho cô biết để tránh cô nghĩ chồng của mình nghèo lắm. Nghĩ thế, Lục Tử Khâm tìm lấy tờ báo với gương mặt mình trên ảnh bìa đưa cho cô, Tiểu Vy không hiểu ánh đang muốn nói gì, sao đang nói chuyện lại đưa tạp chí cho cô đọc chứ!
Nhìn vào trang bìa tạp chí với tiêu đề " Lục Tử Khâm chính thức đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Lục thị." Đọc tiêu đề Tiểu Vy kinh ngạc đến không tin vào những gì mình vừa đọc. Tập đoàn Lục thị nổi tiếng của thành phố là của anh ấy sao? Anh ấy không phải người làm công ăn lương, cũng không phải người nghèo đến mức ở nhà thuê xe mướn như trước đây anh nói. Vậy hóa ra bấy lâu nay cô bị lừa à?
Nhìn sắc mặt kinh ngạc đến khó tin của Tiểu Vy làm Lục Tử Khâm vô cùng hài lòng, trong lòng anh đang âm thầm tự đắc nghĩ, bây giờ đã biết chồng em lợi hại thế nào chưa? Cứ nghĩ là cô sẽ tự hào về anh mà thưởng cho anh một nụ hôn, không ngờ Tiểu Vy lại khó chịu ra mặt hỏi.
“Lừa em bấy lâu nay anh vui lắm đúng không?”
“Anh đâu có lừa em, là do em tự nghĩ…”
“Lục Tử Khâm!”
“Em đừng gọi cả họ lẫn tên anh như thế, rất giống cực hình đấy em biết không?”
Tiểu Vy giận dỗi đứng bật dậy định bỏ về phòng không nói chuyện với anh nữa, nhưng mới đi được vài bước cô đã cảm thấy choáng váng đến không đứng vững được mà ngất đi. Lục Tử Khâm thấy thế nhanh chân bước đến đỡ lấy cô.
“Vy Vy em sao vậy? Anh xin lỗi anh không cố ý lừa em mà.”
Không nhận được câu trả lời của cô sắc mặt anh càng lo lắng hơn, anh vội ôm cô trở về phòng gọi bác sĩ đến. Trong lòng như lửa đốt đứng chờ bác sĩ kiểm tra cho cô, anh lo lắng hỏi.
“Cô ấy làm sao vậy bác sĩ? Có gì nghiêm trọng không?”
“Có rất nghiêm trọng đấy!”
“Vợ tôi bị làm sao anh nói rõ hơn được không?”
“Anh Lục chúc mừng anh, vợ anh mang thai rồi.”
“Mang thai???”
“Đúng thế, thai hơn năm tuần rồi. Chúc mừng anh nhé! Chú ý bồi bổ cho cô ấy, mấy tháng đầu thai kỳ chắc chắn sẽ bị nghén, tùy theo mỗi người mà nghén ít hay nhiều. Không còn việc gì nữa tôi về đây.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tâm trạng Lục Tử Khâm giờ này vô cùng phức tạp. Anh có còn rồi sao? Anh sắp làm cha rồi. Niềm vui đến quá bất ngờ khiến anh như một đứa trẻ, cứ đi đi lại lại rồi lại cười thầm một mình trong sự vui mừng. Bước đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Vy anh nói.
“Vy Vy em nghe thấy không? Em mang thai rồi, anh làm cha rồi.”
Nhìn Tử Khâm vui mừng khi được làm cha khiến Tiểu Vy cũng thấy vui. Nhưng cả hai còn chưa đám cưới mà cô đã mang thai rồi, liệu mẹ sẽ nghĩ như thế nào đây! Mình đã hứa với mẹ là sau khi kết hôn mới… vậy mà. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Vy anh nắm tay cô lo lắng hỏi.
“Em sao vậy, chúng ta sắp có con rồi em không thấy vui sao?”
“Không phải em không vui, mà là không biết mẹ sẽ nghĩ thế nào.”
Nắm lấy tay Tiểu Vy nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc anh nói.
“Vy Vy, chúng ta kết hôn nhé!”
…****************…
Sau hai tháng điều trị, Nhược Hân nay đã bình phục khá nhiều. Cô không còn cảm giác sợ hãi khi gặp người khác nữa, cũng giao tiếp nhiều hơn với mọi người. Đó cũng là một điều đáng mừng cho Nhược Hân và cho cả Lục gia. Nhìn cô hồi phục từng ngày Tiêu Quốc Huy cũng cảm thấy vui mừng cho cô. Cô bây giờ không còn là một cô gái kiêu căng ương bướng nữa, mà đã trở thành một cô gái tình tình điềm đạm và dễ mến hơn.
Cũng như mọi ngày, Tiêu Quốc Huy sau giờ học lại đến nhà trò chuyện làm bạn cùng cô. Mỗi lần nhìn thấy anh Nhược Hân lại nở nụ cười tươi tắn như gặp được ánh bình minh của đời mình vậy. Nghĩ đến ngày mai anh phải rời thành phố về quê, không còn được gặp cô và nhìn nụ cười tươi ấy khiến Quốc Huy cũng có chút không nỡ. Thấy Tiêu Quốc Huy tâm trạng không như mọi ngày Nhược Hân lên tiếng hỏi.
“Anh sao vậy? Hôm nay thấy anh không được vui?”
“Đâu có, tôi vẫn vậy mà. À mấy ngày tới tôi sẽ trở về quê ăn tết cùng gia đình, cô ở đây nhớ giữ gìn sức khỏe và nghe lời bác sĩ đấy!”
“Anh về quê sao?”
“Đúng thế! Sao vậy, không nỡ để tôi về sao?”
“Anh không thể ở lại thành phố sao?”
“Mỗi năm tôi đều trở về quê ăn tết cùng gia đình, năm nay cũng không ngoại lệ. Nếu tôi không về mẹ tôi sẽ buồn lắm.”
“Vậy anh có thể cho tôi đi cùng không?”
Tiêu Quốc Huy có chút ngạc nhiên khi nghe đề nghị của Lục Nhược Hân. Anh thắc mắc chẳng lẽ cô không biết rằng chỉ có người đặc biệt mới đưa về nhà trong ngày tết sao? Hay do tinh thần cô vẫn chưa bình phục hẳn nên như thế! Nghĩ thế anh ngập ngừng giải thích với cô.
“Nhược Hân cô nghe tôi nói này, cô là con gái không thể tùy tiện đến nhà đàn ông ở trong ngày tết đâu cô hiểu không?”
“Tại sao?”
“Vì… nói tóm lại như thế không tiện, sẽ gây hiểu lầm không đáng có cô hiểu không?”
“Tôi hiểu rồi, anh thấy tôi rất phiền đúng không?”
Lục Nhược Hân cúi mặt xuống vẻ buồn bã nói. Tiêu Quốc Huy biết cô hiểu sai ý mình, anh vừa mở miệng định giải thích thì cô lại nói tiếp.
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không phiền anh nữa đâu. Hai tháng vừa qua cảm ơn anh rất nhiều. Tôi hơi mệt về phòng đây.”
Tiểu Vy dậy từ rất sớm chuẩn bị hành lý, hôm nay là ngày cô trở về thăm mẹ cùng mẹ ăn tết sau gần nửa năm xa cách. Bước xuống nhà nhìn thấy Tử Khâm đang chuẩn bị rất nhiều quà cáp cô thắc mắc bước đến hỏi.
“Anh mua gì mà nhiều vậy!”
“Anh chuẩn bị ít quà về cho mẹ.”
Nhìn những món quà đắt tiền, Tiểu Vy không khỏi nhíu mày nhìn anh càm ràm.
“Dù biết là làm quà cho mẹ, nhưng anh cũng không nên quá phung phí như thế. Quan trọng là ở tấm lòng, anh đi làm kiếm tiền cực khổ cũng nên tiết kiệm chứ! Mẹ cũng đâu có đòi hỏi anh phải mang quà đắt tiền thế này về chứ!”
Nhìn bà cụ non của anh đang càm ràm, chẳng những anh không khó chịu mà còn kéo cô ngồi vào lòng mình nhẹ giọng.
“Những thứ này không đáng bao nhiêu cả, chẳng lẽ em sợ chồng em vì mua những thứ này mà phá sản sao? Chồng em nghèo đến thế à!”
“Em biết anh sẽ không vỡ nợ vì mua những món đồ này, nhưng anh kiếm tiền cũng đâu có dễ. Mẹ nhìn thấy những món quà này cũng sẽ nói như em thôi.”
Lục Tử Khâm cảm thấy dường như anh vẫn chưa nói thật với cô là mình làm nghề gì thì phải. Mà cô ấy cũng chưa từng hỏi, chẳng lẽ cô thật sự không muốn biết sao. Dù là thế cũng nên nói cho cô biết để tránh cô nghĩ chồng của mình nghèo lắm. Nghĩ thế, Lục Tử Khâm tìm lấy tờ báo với gương mặt mình trên ảnh bìa đưa cho cô, Tiểu Vy không hiểu ánh đang muốn nói gì, sao đang nói chuyện lại đưa tạp chí cho cô đọc chứ!
Nhìn vào trang bìa tạp chí với tiêu đề " Lục Tử Khâm chính thức đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Lục thị." Đọc tiêu đề Tiểu Vy kinh ngạc đến không tin vào những gì mình vừa đọc. Tập đoàn Lục thị nổi tiếng của thành phố là của anh ấy sao? Anh ấy không phải người làm công ăn lương, cũng không phải người nghèo đến mức ở nhà thuê xe mướn như trước đây anh nói. Vậy hóa ra bấy lâu nay cô bị lừa à?
Nhìn sắc mặt kinh ngạc đến khó tin của Tiểu Vy làm Lục Tử Khâm vô cùng hài lòng, trong lòng anh đang âm thầm tự đắc nghĩ, bây giờ đã biết chồng em lợi hại thế nào chưa? Cứ nghĩ là cô sẽ tự hào về anh mà thưởng cho anh một nụ hôn, không ngờ Tiểu Vy lại khó chịu ra mặt hỏi.
“Lừa em bấy lâu nay anh vui lắm đúng không?”
“Anh đâu có lừa em, là do em tự nghĩ…”
“Lục Tử Khâm!”
“Em đừng gọi cả họ lẫn tên anh như thế, rất giống cực hình đấy em biết không?”
Tiểu Vy giận dỗi đứng bật dậy định bỏ về phòng không nói chuyện với anh nữa, nhưng mới đi được vài bước cô đã cảm thấy choáng váng đến không đứng vững được mà ngất đi. Lục Tử Khâm thấy thế nhanh chân bước đến đỡ lấy cô.
“Vy Vy em sao vậy? Anh xin lỗi anh không cố ý lừa em mà.”
Không nhận được câu trả lời của cô sắc mặt anh càng lo lắng hơn, anh vội ôm cô trở về phòng gọi bác sĩ đến. Trong lòng như lửa đốt đứng chờ bác sĩ kiểm tra cho cô, anh lo lắng hỏi.
“Cô ấy làm sao vậy bác sĩ? Có gì nghiêm trọng không?”
“Có rất nghiêm trọng đấy!”
“Vợ tôi bị làm sao anh nói rõ hơn được không?”
“Anh Lục chúc mừng anh, vợ anh mang thai rồi.”
“Mang thai???”
“Đúng thế, thai hơn năm tuần rồi. Chúc mừng anh nhé! Chú ý bồi bổ cho cô ấy, mấy tháng đầu thai kỳ chắc chắn sẽ bị nghén, tùy theo mỗi người mà nghén ít hay nhiều. Không còn việc gì nữa tôi về đây.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tâm trạng Lục Tử Khâm giờ này vô cùng phức tạp. Anh có còn rồi sao? Anh sắp làm cha rồi. Niềm vui đến quá bất ngờ khiến anh như một đứa trẻ, cứ đi đi lại lại rồi lại cười thầm một mình trong sự vui mừng. Bước đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Vy anh nói.
“Vy Vy em nghe thấy không? Em mang thai rồi, anh làm cha rồi.”
Nhìn Tử Khâm vui mừng khi được làm cha khiến Tiểu Vy cũng thấy vui. Nhưng cả hai còn chưa đám cưới mà cô đã mang thai rồi, liệu mẹ sẽ nghĩ như thế nào đây! Mình đã hứa với mẹ là sau khi kết hôn mới… vậy mà. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Vy anh nắm tay cô lo lắng hỏi.
“Em sao vậy, chúng ta sắp có con rồi em không thấy vui sao?”
“Không phải em không vui, mà là không biết mẹ sẽ nghĩ thế nào.”
Nắm lấy tay Tiểu Vy nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc anh nói.
“Vy Vy, chúng ta kết hôn nhé!”
…****************…
Sau hai tháng điều trị, Nhược Hân nay đã bình phục khá nhiều. Cô không còn cảm giác sợ hãi khi gặp người khác nữa, cũng giao tiếp nhiều hơn với mọi người. Đó cũng là một điều đáng mừng cho Nhược Hân và cho cả Lục gia. Nhìn cô hồi phục từng ngày Tiêu Quốc Huy cũng cảm thấy vui mừng cho cô. Cô bây giờ không còn là một cô gái kiêu căng ương bướng nữa, mà đã trở thành một cô gái tình tình điềm đạm và dễ mến hơn.
Cũng như mọi ngày, Tiêu Quốc Huy sau giờ học lại đến nhà trò chuyện làm bạn cùng cô. Mỗi lần nhìn thấy anh Nhược Hân lại nở nụ cười tươi tắn như gặp được ánh bình minh của đời mình vậy. Nghĩ đến ngày mai anh phải rời thành phố về quê, không còn được gặp cô và nhìn nụ cười tươi ấy khiến Quốc Huy cũng có chút không nỡ. Thấy Tiêu Quốc Huy tâm trạng không như mọi ngày Nhược Hân lên tiếng hỏi.
“Anh sao vậy? Hôm nay thấy anh không được vui?”
“Đâu có, tôi vẫn vậy mà. À mấy ngày tới tôi sẽ trở về quê ăn tết cùng gia đình, cô ở đây nhớ giữ gìn sức khỏe và nghe lời bác sĩ đấy!”
“Anh về quê sao?”
“Đúng thế! Sao vậy, không nỡ để tôi về sao?”
“Anh không thể ở lại thành phố sao?”
“Mỗi năm tôi đều trở về quê ăn tết cùng gia đình, năm nay cũng không ngoại lệ. Nếu tôi không về mẹ tôi sẽ buồn lắm.”
“Vậy anh có thể cho tôi đi cùng không?”
Tiêu Quốc Huy có chút ngạc nhiên khi nghe đề nghị của Lục Nhược Hân. Anh thắc mắc chẳng lẽ cô không biết rằng chỉ có người đặc biệt mới đưa về nhà trong ngày tết sao? Hay do tinh thần cô vẫn chưa bình phục hẳn nên như thế! Nghĩ thế anh ngập ngừng giải thích với cô.
“Nhược Hân cô nghe tôi nói này, cô là con gái không thể tùy tiện đến nhà đàn ông ở trong ngày tết đâu cô hiểu không?”
“Tại sao?”
“Vì… nói tóm lại như thế không tiện, sẽ gây hiểu lầm không đáng có cô hiểu không?”
“Tôi hiểu rồi, anh thấy tôi rất phiền đúng không?”
Lục Nhược Hân cúi mặt xuống vẻ buồn bã nói. Tiêu Quốc Huy biết cô hiểu sai ý mình, anh vừa mở miệng định giải thích thì cô lại nói tiếp.
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không phiền anh nữa đâu. Hai tháng vừa qua cảm ơn anh rất nhiều. Tôi hơi mệt về phòng đây.”