Chương 61
Tiếp)
Câu hỏi của Cố Thành suýt chút nữa đã khiến hắn bật cười thật to, lòng thầm mắng ông ta vô sỉ hàng trăm lần. Ông ta đúng là có nước trong não mất rồi.
- Có lẽ bác có hiểu lầm gì đó rồi. Chuyện của cháu và Cố Tâm bị đồn thổi bấy lâu nay cháu luôn là người đứng lên giải thích. Cháu chỉ xem cô ấy là bạn, như cháu đã từng nói. Cháu đã có bạn gái rồi và đây là cô ấy. Không lâu nữa bọn cháu sẽ cưới, đến lúc đó mong bác Cố đến uống rượu mừng.
Bị khí thế và lời nói sắc bén của hắn làm ông ta chẳng biết nên nói thế nào.
- Ta..... ta.....
Nhìn ông ta một cái hắn nhếch nhẹ khóe môi rồi kéo tay cô rời đi để lại cho Cố Thành ngơ ngác phía sau.
........ Tại một góc bữa tiệc.......
Nhìn theo bóng lưng hắn kéo người mình yêu đi Cố Tâm liền siết chặt tay thành nắm đấm.
- Ch.ết tiệc con nhỏ đó có gì mà anh ta lại yêu thích như vậy chứ?
Vừa mắngê xong, nhìn bạn mình như thế Lục Kiều Nhi liền an ủi.
- Chị Tâm, chị đừng buồn. Không sớm thì muộn anh của em cũng đ.á cô ta đi thôi.
Cố Tâm tuy bên ngoài vờ như đau thương không kiềm nổi cảm xúc nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái. Cuộc đời cô ta gần một nữa là ở trong bóng tối nhưng ít nhất cô ta chỉ có một mình Cố Thành. Nay nhìn vào Lục Thế Minh, cô ta không khỏi khó chịu và ghê tởm chính mình. Chẳng biết người '' ba '' tốt đó của cô ta có ý định gì lại một mực mong muốn '' con gái nuôi '' của mình ngủ với kẻ khác.
Cảm xúc tiêu cực kia vừa nghĩ tới đã khiến cô ta không thoải mái. Lục Kiều Nhi nghĩ cô nàng không thích cô gái đi cùng anh mình nên nhìn về phía họ đầy đăm chiêu như suy nghĩ điều gì đó rồi khẽ vỗ vỗ vào tay Cố Tâm.
- Chị, đừng buồn. Chị cứ vui chơi, ăn uống thoải mái đi. Em ra kia một tí sẽ quay lại liền.
Lục Kiều Nhi vừa nước ra ngã rẽ ngoài hành lang sảnh tiệc liền bắt gặp Thẩm Nhược Giai đi phía trước không xa. Đoán rằng cô nàng cũng đi vệ sinh nên cô ta lặng lẽ bám đuôi.
Còn bên này, sau khi cô đi hắn lại tập trung vào việc làm quen với vài nhân vật máu mặt được ông nội mời tới thật khiến hắn mở mang tầm mắt nên chẳng để ý nhiều. Chỉ biết khi nãy cô đã nói sẽ đi chút rồi quay lại mà thôi.
………
Tất bật ở bên kia là thế nhưng bên này lại xảy ra chút chuyện.
Vì để thúc đẩy tình hình theo như dự tính. Cố Thành nhìn về phía '' con gái nuôi '' của mình một cái, ánh mắt đầy ý tứ rồi lại nhìn sang Lục Thế Minh chậc chậc lưỡi. Thấy phục vụ nước uống đi qua, ông ta với tay gọi...
- Cậu giúp tôi.......
Rượu nâng môi một hơi cạn hết. Lục Thế Minh không hề đề phòng. Sau khi ly rượu trên tay cạn sạch vẫn tiếp tục nói chuyện mà chẳng hay biết kẻ đứng gần đó đã nở nụ cười thỏa mãn.
Vài phút trôi qua, công dụng của '' ly rượu '' khi nãy dần phát huy tác dụng.
Đầu hơi choáng, mắt phủ toàn sương, toàn thân nóng rực, phía dưới lại ngứa ngáy ẩn nhẫn đau đau. Lúc này, Lục Thế Minh mới cảm nhận được sự khác lạ. Nhớ đến khi nãy bản thân đã lỡ tay quá chén nên hắt tạch lưỡi.
'' Hắn trúng thuốc rồi. ''
Cố giữ bình tĩnh, nét mặt trầm ổn hơi đỏ. Bước chân loạng choạng do mắt lờ mờ đi về phía trước. Suýt đâm sầm vào một người phía trước, cả cơ thể Lục Thế Minh lập tức siêu dẹo muốn ngã.
Chẳng biết lượng thuốc ít hay nhiều nhưng xem ra... hắn sắp không trụ nổi nữa rồi. Phải nhanh tìm cô rồi rời khỏi. Chưa kịp bước đi liền có bàn tay ai đó giữ lại rồi nói.
- Cháu bị sao vậy? Lục Thế Minh... cháu sao thế?
Người đỡ lấy hắn không ai khác là ông nội hắn. Nhìn hắn như thế ông hỏi
- Cháu.... ông... ông giúp cháu cho người tìm Nhược Giai với ạ. Cháu lạc cô ấy rồi.
Nhìn hắn như thế tán chín phần ông cũng đoán ra được. Cháu trai ông ưu tú, gia thế tốt như thế đến những bữa tiệc thế này thì đây cũng không phải là điều khó hiểu.
- Chìa khóa và thẻ từ, phòng số 3 tầng 0. Cháu đi trước, ông cho người tìm con bé.
Dù đang khó chịu nhưng hắn vẫn nghe ra điều không hợp lí.
- Vâng. Nhưng ông ơi...tầng 0 ạ?
Ông đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi nói.
- Nó nằm ở một vị trí đặc biệt. Được rồi, ông sẽ giải thích sao.
Hắn nghe xong cũng không dám nán lại lâu mà nhanh chân bước về phía thang máy. Nhìn hắn đi khuất ông mới vỗ tay một cái, bốn người vệ sĩ không biết ở đó từ khi nào mà nhanh như cắt xuất hiện ngay lập tức.
- Mau chia ra, đi tìm cháu dâu của tôi đi.
Nhận xong nhiệm vụ, họ gật đầu rồi nhanh chóng tản ra đi tìm người.
Thời gian không đợi họ, kẻ trúng thuốc, người thì nguy hiểm gần kề thì họ phải chạy đua mới kịp thời gian.
.........
Tiếng bước chân do chủ nhân đi giày cao gót nện xuống sàn nhà, âm thanh cộc cộc vang lên gõ to giữa hành lang vắng lặng.
Tiếng bước chân ngày càng gần, vừa bước vào nhà vệ sinh chưa lâu một bóng dáng cô gái yểu điệu cũng nhanh chân bước vào.
- Cô muốn gì để đồng ý rời xa Lục Thế Minh?
Câu hỏi của Cố Thành suýt chút nữa đã khiến hắn bật cười thật to, lòng thầm mắng ông ta vô sỉ hàng trăm lần. Ông ta đúng là có nước trong não mất rồi.
- Có lẽ bác có hiểu lầm gì đó rồi. Chuyện của cháu và Cố Tâm bị đồn thổi bấy lâu nay cháu luôn là người đứng lên giải thích. Cháu chỉ xem cô ấy là bạn, như cháu đã từng nói. Cháu đã có bạn gái rồi và đây là cô ấy. Không lâu nữa bọn cháu sẽ cưới, đến lúc đó mong bác Cố đến uống rượu mừng.
Bị khí thế và lời nói sắc bén của hắn làm ông ta chẳng biết nên nói thế nào.
- Ta..... ta.....
Nhìn ông ta một cái hắn nhếch nhẹ khóe môi rồi kéo tay cô rời đi để lại cho Cố Thành ngơ ngác phía sau.
........ Tại một góc bữa tiệc.......
Nhìn theo bóng lưng hắn kéo người mình yêu đi Cố Tâm liền siết chặt tay thành nắm đấm.
- Ch.ết tiệc con nhỏ đó có gì mà anh ta lại yêu thích như vậy chứ?
Vừa mắngê xong, nhìn bạn mình như thế Lục Kiều Nhi liền an ủi.
- Chị Tâm, chị đừng buồn. Không sớm thì muộn anh của em cũng đ.á cô ta đi thôi.
Cố Tâm tuy bên ngoài vờ như đau thương không kiềm nổi cảm xúc nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái. Cuộc đời cô ta gần một nữa là ở trong bóng tối nhưng ít nhất cô ta chỉ có một mình Cố Thành. Nay nhìn vào Lục Thế Minh, cô ta không khỏi khó chịu và ghê tởm chính mình. Chẳng biết người '' ba '' tốt đó của cô ta có ý định gì lại một mực mong muốn '' con gái nuôi '' của mình ngủ với kẻ khác.
Cảm xúc tiêu cực kia vừa nghĩ tới đã khiến cô ta không thoải mái. Lục Kiều Nhi nghĩ cô nàng không thích cô gái đi cùng anh mình nên nhìn về phía họ đầy đăm chiêu như suy nghĩ điều gì đó rồi khẽ vỗ vỗ vào tay Cố Tâm.
- Chị, đừng buồn. Chị cứ vui chơi, ăn uống thoải mái đi. Em ra kia một tí sẽ quay lại liền.
Lục Kiều Nhi vừa nước ra ngã rẽ ngoài hành lang sảnh tiệc liền bắt gặp Thẩm Nhược Giai đi phía trước không xa. Đoán rằng cô nàng cũng đi vệ sinh nên cô ta lặng lẽ bám đuôi.
Còn bên này, sau khi cô đi hắn lại tập trung vào việc làm quen với vài nhân vật máu mặt được ông nội mời tới thật khiến hắn mở mang tầm mắt nên chẳng để ý nhiều. Chỉ biết khi nãy cô đã nói sẽ đi chút rồi quay lại mà thôi.
………
Tất bật ở bên kia là thế nhưng bên này lại xảy ra chút chuyện.
Vì để thúc đẩy tình hình theo như dự tính. Cố Thành nhìn về phía '' con gái nuôi '' của mình một cái, ánh mắt đầy ý tứ rồi lại nhìn sang Lục Thế Minh chậc chậc lưỡi. Thấy phục vụ nước uống đi qua, ông ta với tay gọi...
- Cậu giúp tôi.......
Rượu nâng môi một hơi cạn hết. Lục Thế Minh không hề đề phòng. Sau khi ly rượu trên tay cạn sạch vẫn tiếp tục nói chuyện mà chẳng hay biết kẻ đứng gần đó đã nở nụ cười thỏa mãn.
Vài phút trôi qua, công dụng của '' ly rượu '' khi nãy dần phát huy tác dụng.
Đầu hơi choáng, mắt phủ toàn sương, toàn thân nóng rực, phía dưới lại ngứa ngáy ẩn nhẫn đau đau. Lúc này, Lục Thế Minh mới cảm nhận được sự khác lạ. Nhớ đến khi nãy bản thân đã lỡ tay quá chén nên hắt tạch lưỡi.
'' Hắn trúng thuốc rồi. ''
Cố giữ bình tĩnh, nét mặt trầm ổn hơi đỏ. Bước chân loạng choạng do mắt lờ mờ đi về phía trước. Suýt đâm sầm vào một người phía trước, cả cơ thể Lục Thế Minh lập tức siêu dẹo muốn ngã.
Chẳng biết lượng thuốc ít hay nhiều nhưng xem ra... hắn sắp không trụ nổi nữa rồi. Phải nhanh tìm cô rồi rời khỏi. Chưa kịp bước đi liền có bàn tay ai đó giữ lại rồi nói.
- Cháu bị sao vậy? Lục Thế Minh... cháu sao thế?
Người đỡ lấy hắn không ai khác là ông nội hắn. Nhìn hắn như thế ông hỏi
- Cháu.... ông... ông giúp cháu cho người tìm Nhược Giai với ạ. Cháu lạc cô ấy rồi.
Nhìn hắn như thế tán chín phần ông cũng đoán ra được. Cháu trai ông ưu tú, gia thế tốt như thế đến những bữa tiệc thế này thì đây cũng không phải là điều khó hiểu.
- Chìa khóa và thẻ từ, phòng số 3 tầng 0. Cháu đi trước, ông cho người tìm con bé.
Dù đang khó chịu nhưng hắn vẫn nghe ra điều không hợp lí.
- Vâng. Nhưng ông ơi...tầng 0 ạ?
Ông đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi nói.
- Nó nằm ở một vị trí đặc biệt. Được rồi, ông sẽ giải thích sao.
Hắn nghe xong cũng không dám nán lại lâu mà nhanh chân bước về phía thang máy. Nhìn hắn đi khuất ông mới vỗ tay một cái, bốn người vệ sĩ không biết ở đó từ khi nào mà nhanh như cắt xuất hiện ngay lập tức.
- Mau chia ra, đi tìm cháu dâu của tôi đi.
Nhận xong nhiệm vụ, họ gật đầu rồi nhanh chóng tản ra đi tìm người.
Thời gian không đợi họ, kẻ trúng thuốc, người thì nguy hiểm gần kề thì họ phải chạy đua mới kịp thời gian.
.........
Tiếng bước chân do chủ nhân đi giày cao gót nện xuống sàn nhà, âm thanh cộc cộc vang lên gõ to giữa hành lang vắng lặng.
Tiếng bước chân ngày càng gần, vừa bước vào nhà vệ sinh chưa lâu một bóng dáng cô gái yểu điệu cũng nhanh chân bước vào.
- Cô muốn gì để đồng ý rời xa Lục Thế Minh?