Chương 59
Cuộc sống của Lục Thế Minh và Thẩm Nhược Giai mỗi ngày đều trôi qua êm đềm và thoải mái. Họ chẳng khác nào những cặp vợ chồng mới cưới, quấn quýt không rời.
Hôm nay Thẩm Nhược Giai về Thẩm gia. Mới xa cô một chút thôi mà hắn đã nhớ. Thật mong thời gian trôi nhanh một chút để hắn đến đón cô về.
…
Lục Thế Minh sau khi xong họp liền ngồi ỳ ở văn phòng để mặc trợ lí muốn làm gì thì làm hắn chẳng buồn để tâm tới. Vì với hắn, người thì ở đây nhưng tâm trí hắn đã theo vợ về Thẩm gia rồi.
‘’ reng reng ‘’…
Cuộc gọi đến nhanh, nội dung cuộc gọi lại càng trống vánh. Nó ngắn đến mức như chẳng có cuộc gọi nào vừa diễn ra.
Tựa người vào lưng ghế, hắn thở dài đầy mệt mỏi. Ông già của hắn vừa bảo hắn phải về nhà vào cuối tuần, vì ngày đó là sinh nhật của con gái út ông ta - Lục Kiều Nhi. Mà trùng hợp thế quái nà mốt lại là cuối tuần, thời gian họ sắp xếp cho hắn quả thật cũng vừa khéo. Hắn vốn cũng chẳng muốn về nhà càng không muốn gặp những người ở đó, ngoại trừ ông nội của hắn.
Vốn dĩ dự định của hắn là sẽ đưa cô đi biển ngắm hoàng hôn. Nhưng xem ra dự định cũng chỉ là dự định.
Định than vãn vài câu nhưng trong đầu bỗng nảy lên một suy nghĩ táo bạo làm hắn nhanh chóng vui vẻ trở lại. Đúng là không có gì qua nổi đầu óc của người kinh doanh. Chuyện gì mà đã dám nghĩ. Chắc Chắn sẽ dám làm.
………… Rồi ngày này cũng đến…
Tiệc mừng sinh nhật của Lục Kiều Nhi.
Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn sang trọng. Sảnh tiệc được trang trí chu đáo bởi hoa tươi đến bàn tiệc hay rượu cũng được lựa chọn vô cùng cầu kì.
Đến khi bữa tiệc bắt đầu, Lục Kiều Nhi như một nàng công chúa với tà váy trắng thuần khiết được ba Lục dắt tay ra mắt giới thiệu.
Ông nội Lục đảo mắt vài vòng như tìm kiếm gì đó. Ba Lục thì sau nét mặt vui vẻ là vẻ tức giận đã được che giấu kĩ. Nhìn qua ông, Tú Kiều bà ta liền biết chồng mình đang tức giận vì chưa thấy Lục Thế Minh ở đâu nên thầm đắt ý nhưng ngoài mặt lại giả vờ như chẳng có gì.
Dù gì đối với ‘’ đứa con ‘’ không máu mủ này bà ta cũng chẳng lo ngại như trước. Đơn giản là vì Lục Thế Minh đã có công ty riêng, danh tiếng và địa vị chẳng thua kém ai cả nên bà ta chẳng lo hai con của mình sẽ mất phần. Về phần Lục Quang thì chẳng sao, nhưng trước mặt người ba chồng kia bà ta lại vô cùng khó chịu. Nhìn mà xem, hôm nay rõ là ngày vui của cháu gái ông như thế mà ông ta chỉ lo đảo mắt tìm kiếm Lục Thế Minh chẳng tập chung nổi vào bữa tiệc gì cả.
Ông nội Lục già như thế nhưng danh tiếng cũng không thua kém bất kì vãn bối nào. Ai biết sau lưng bà ta, ông nội Lục đã chống lưng hay giúp đỡ gì cho Lục Thế Minh.
Nghĩ thôi đã thấy khó chịu nhưng hôm nay là ngày vui, nếu ‘’ đứa con ‘’ kia không đến thì bà ta càng vui gấp bội.
Vừa nghĩ xong, lưng vừa xoay lại. Từ ngoài cửa bỗng có hai dáng người một nam một nữ đi vào.
Do mắt bà ta cận nên chẳng thể nhìn xa nhìn rõ là ai, chỉ biết cặp đôi kia vừa bước vào. Cả khán phòng vừa sôi động náo nhiệt bỗng chốc im bặt không tiếng động.
Người đàn ông với gương mặt tuấn tú, dáng người cao lớn không ai khác chính là cậu cả nhà họ Lục kiêm chủ tịch tập đoàn M&G - Lục Thế Minh. Khoát lên người bộ vest đen được thiết kế đặt may riêng, khoát tay một cô gái có mái tóc dài đến thắt lưng. Gương mặt diễm lệ sắc sảo, bộ váy đen xẻ tà tôn lên làn da trắng ngần cùng đôi chân thon dài càng thêm nổi bật.
Hai người nhìn kiểu nào cũng rất hợp nhau. Họ đồng điệu từ màu sắc trang phục, thần thái lạnh lùng đến có nét gì đó rất giống nhau như kiểu tiên đồng ngọc nữ xứng lứa vừa đôi.
Đợi đến khi cặp đôi lướt qua bao nhiêu người tiến về phía này, Tú Kiều bà ta mới biết họ là ai.
Chẳng ai khác ngoài người bà ta vừa nghĩ tới cả. Lòng bà ta thầm mắng chính mình, đúng là sui xẻo vừa nghĩ tới nó… nó liền tới. Đã vậy hôm nay còn thân mật khoát tay cô gái nào đó đến đây? Nghĩ rồi bà ta tia mắt về phía cô đánh giá.
Thẩm Nhược Giai bị nhiều ánh mắt soi vào liền có chút không tự nhiên nên đứng sát lại phía hắn một chút. Nhận ra điều đó, Lục Thế Minh nhanh chóng ôm lấy người kề sát vào mình nhanh chóng đưa cô tiến về phía trước.
Khi cả hai đã đứng trước mặt ông nội Lục, Lục Thế Minh mới niềm nở chào hỏi ông.
- Ông, con về rồi.
Ông nội Lục nhìn hắn gật gật đầu vỗ vỗ vai hắn. Giọng nói trầm trầm lên tiếng.
- Ừm, về là tốt, về là tốt. Ông cứ trông mãi chỉ sợ cháu không về. Đây là…
Hắn nhìn sang cô, gương mặt gạng gỡ pha nét hạnh phúc giới thiệu với ông.
- Ông, đây là người con gái cháu yêu. Cháu thương cô gái này, mong ông tác thành cho bọn cháu.
Ông Lục từ đầu đã nhìn sang cô, cô gái đi cùng cháu trai ông thật sự rất đẹp. Một vẻ đẹp nhã nhặn thanh lịch càng nhìn càng có thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thẩm Nhược Giai nhìn ông nội Lục, nét mặt hiền phúc hậu nhưng cương nghị. Mái tóc đã bạc quá nửa đầu, gương mặt đã hằn sâu nếp nhăn minh chứng cho tuổi tác qua thời gian của mình.
- Dạ, cháu chào ông. Cháu là Thẩm Nhược Giai ạ.
Nhìn cô, ông cười hiền.
- Chào cháu.
Màn chào hỏi chưa đâu vào đâu, phía sau liền vang lên giọng nói.
- Về rồi à?
Hôm nay Thẩm Nhược Giai về Thẩm gia. Mới xa cô một chút thôi mà hắn đã nhớ. Thật mong thời gian trôi nhanh một chút để hắn đến đón cô về.
…
Lục Thế Minh sau khi xong họp liền ngồi ỳ ở văn phòng để mặc trợ lí muốn làm gì thì làm hắn chẳng buồn để tâm tới. Vì với hắn, người thì ở đây nhưng tâm trí hắn đã theo vợ về Thẩm gia rồi.
‘’ reng reng ‘’…
Cuộc gọi đến nhanh, nội dung cuộc gọi lại càng trống vánh. Nó ngắn đến mức như chẳng có cuộc gọi nào vừa diễn ra.
Tựa người vào lưng ghế, hắn thở dài đầy mệt mỏi. Ông già của hắn vừa bảo hắn phải về nhà vào cuối tuần, vì ngày đó là sinh nhật của con gái út ông ta - Lục Kiều Nhi. Mà trùng hợp thế quái nà mốt lại là cuối tuần, thời gian họ sắp xếp cho hắn quả thật cũng vừa khéo. Hắn vốn cũng chẳng muốn về nhà càng không muốn gặp những người ở đó, ngoại trừ ông nội của hắn.
Vốn dĩ dự định của hắn là sẽ đưa cô đi biển ngắm hoàng hôn. Nhưng xem ra dự định cũng chỉ là dự định.
Định than vãn vài câu nhưng trong đầu bỗng nảy lên một suy nghĩ táo bạo làm hắn nhanh chóng vui vẻ trở lại. Đúng là không có gì qua nổi đầu óc của người kinh doanh. Chuyện gì mà đã dám nghĩ. Chắc Chắn sẽ dám làm.
………… Rồi ngày này cũng đến…
Tiệc mừng sinh nhật của Lục Kiều Nhi.
Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn sang trọng. Sảnh tiệc được trang trí chu đáo bởi hoa tươi đến bàn tiệc hay rượu cũng được lựa chọn vô cùng cầu kì.
Đến khi bữa tiệc bắt đầu, Lục Kiều Nhi như một nàng công chúa với tà váy trắng thuần khiết được ba Lục dắt tay ra mắt giới thiệu.
Ông nội Lục đảo mắt vài vòng như tìm kiếm gì đó. Ba Lục thì sau nét mặt vui vẻ là vẻ tức giận đã được che giấu kĩ. Nhìn qua ông, Tú Kiều bà ta liền biết chồng mình đang tức giận vì chưa thấy Lục Thế Minh ở đâu nên thầm đắt ý nhưng ngoài mặt lại giả vờ như chẳng có gì.
Dù gì đối với ‘’ đứa con ‘’ không máu mủ này bà ta cũng chẳng lo ngại như trước. Đơn giản là vì Lục Thế Minh đã có công ty riêng, danh tiếng và địa vị chẳng thua kém ai cả nên bà ta chẳng lo hai con của mình sẽ mất phần. Về phần Lục Quang thì chẳng sao, nhưng trước mặt người ba chồng kia bà ta lại vô cùng khó chịu. Nhìn mà xem, hôm nay rõ là ngày vui của cháu gái ông như thế mà ông ta chỉ lo đảo mắt tìm kiếm Lục Thế Minh chẳng tập chung nổi vào bữa tiệc gì cả.
Ông nội Lục già như thế nhưng danh tiếng cũng không thua kém bất kì vãn bối nào. Ai biết sau lưng bà ta, ông nội Lục đã chống lưng hay giúp đỡ gì cho Lục Thế Minh.
Nghĩ thôi đã thấy khó chịu nhưng hôm nay là ngày vui, nếu ‘’ đứa con ‘’ kia không đến thì bà ta càng vui gấp bội.
Vừa nghĩ xong, lưng vừa xoay lại. Từ ngoài cửa bỗng có hai dáng người một nam một nữ đi vào.
Do mắt bà ta cận nên chẳng thể nhìn xa nhìn rõ là ai, chỉ biết cặp đôi kia vừa bước vào. Cả khán phòng vừa sôi động náo nhiệt bỗng chốc im bặt không tiếng động.
Người đàn ông với gương mặt tuấn tú, dáng người cao lớn không ai khác chính là cậu cả nhà họ Lục kiêm chủ tịch tập đoàn M&G - Lục Thế Minh. Khoát lên người bộ vest đen được thiết kế đặt may riêng, khoát tay một cô gái có mái tóc dài đến thắt lưng. Gương mặt diễm lệ sắc sảo, bộ váy đen xẻ tà tôn lên làn da trắng ngần cùng đôi chân thon dài càng thêm nổi bật.
Hai người nhìn kiểu nào cũng rất hợp nhau. Họ đồng điệu từ màu sắc trang phục, thần thái lạnh lùng đến có nét gì đó rất giống nhau như kiểu tiên đồng ngọc nữ xứng lứa vừa đôi.
Đợi đến khi cặp đôi lướt qua bao nhiêu người tiến về phía này, Tú Kiều bà ta mới biết họ là ai.
Chẳng ai khác ngoài người bà ta vừa nghĩ tới cả. Lòng bà ta thầm mắng chính mình, đúng là sui xẻo vừa nghĩ tới nó… nó liền tới. Đã vậy hôm nay còn thân mật khoát tay cô gái nào đó đến đây? Nghĩ rồi bà ta tia mắt về phía cô đánh giá.
Thẩm Nhược Giai bị nhiều ánh mắt soi vào liền có chút không tự nhiên nên đứng sát lại phía hắn một chút. Nhận ra điều đó, Lục Thế Minh nhanh chóng ôm lấy người kề sát vào mình nhanh chóng đưa cô tiến về phía trước.
Khi cả hai đã đứng trước mặt ông nội Lục, Lục Thế Minh mới niềm nở chào hỏi ông.
- Ông, con về rồi.
Ông nội Lục nhìn hắn gật gật đầu vỗ vỗ vai hắn. Giọng nói trầm trầm lên tiếng.
- Ừm, về là tốt, về là tốt. Ông cứ trông mãi chỉ sợ cháu không về. Đây là…
Hắn nhìn sang cô, gương mặt gạng gỡ pha nét hạnh phúc giới thiệu với ông.
- Ông, đây là người con gái cháu yêu. Cháu thương cô gái này, mong ông tác thành cho bọn cháu.
Ông Lục từ đầu đã nhìn sang cô, cô gái đi cùng cháu trai ông thật sự rất đẹp. Một vẻ đẹp nhã nhặn thanh lịch càng nhìn càng có thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thẩm Nhược Giai nhìn ông nội Lục, nét mặt hiền phúc hậu nhưng cương nghị. Mái tóc đã bạc quá nửa đầu, gương mặt đã hằn sâu nếp nhăn minh chứng cho tuổi tác qua thời gian của mình.
- Dạ, cháu chào ông. Cháu là Thẩm Nhược Giai ạ.
Nhìn cô, ông cười hiền.
- Chào cháu.
Màn chào hỏi chưa đâu vào đâu, phía sau liền vang lên giọng nói.
- Về rồi à?