Chương 38
Sảnh tiệc ở tập đoàn Thịnh Thế…
Lục Thế Minh diện trên người bộ vest được thiết kế và đặt may sẳn theo chiều cao và số đo hình thể của hắn. Và như thường lệ thì bên cạnh hắn vẫn là trợ lí Trình mà chẳng phải bất cứ bạn đồng hành nào khác.
- haha chủ tịch Lục. Hân hạnh, hân hạnh.
Người vừa cất tiếng là chủ nhân bữa tiệc - Trịnh Bắc. Người sáng lập và điều hành tập đoàn Thịnh Thế, gia đình lại có tiếng giàu có bậc nhất Thịnh Kinh này.
Hai ngày trước, khi ba Lục nói hắn phải đến đây. Dù muốn dù không hắn cũng phải đến, vì không nể mặt Lục gia hắn cũng cần nâng cao vị thế của riêng mình nên đã để Trình Cán tìm chút ít thông tin về Thịnh Thế.
Đại loại thứ hắn nhận được và điều khiến hắn tán dương là Trịnh Bắc quả thực đúng với câu gừng càng già càng cay. Nhìn vào những thành quả mà ông ấy đã đạt được, Lục Thế Minh hắn phải cuối đầu nghiêng người thán phục.
- Chủ tịch Trịnh khách sáo rồi. Hôm nay Lục Thế Minh này phải vinh hạnh cỡ nào mới được đến đây cơ chứ.
…
Sau màn tay bắt mặt mừng, anh anh em em. Cả hắn và Trình Bắc nhận ra họ khá giống nhau về cách làm việc nên nói chuyện khá hợp. Mãi cho đến khi MC cất tiếng giới thiệu mới có thể ngưng câu chuyện giữa họ lại.
Tiếng MC vang lên, mọi người đều hướng mắt về sân khấu lớn. Sau màn giới thiệu, từ trên tầng, chàng thiếu niên đẹp trai dần xuất hiện. Vừa nhìn người kia, Lục Thế Minh liền kêu thầm tên ‘’ Alex ‘’.
Thật không ngờ chạy Đông chạy Tây cuối cùng tình địch vẫn gặp nhau. Đã thế còn trông hoàn cảnh hết sức hoành tráng như thế này nữa chứ.
Miên man suy nghĩ, chẳng biết Trịnh Bắc đã lên sân khấu từ lúc nào. Chỉ thấy ông một thân tây trang dõng dạc tuyên bố.
- Xin chào các vị quan khách. Như mọi người đã biết, tôi - Trịnh Bắc, có hai người con. Người con gái lớn đã thành gia thất rồi, còn đây là con trai nhỏ của tôi từ bé đã sống với ông nội ở Úc. Nó là Trịnh Tử Khiêm, rất vinh hạnh được ra mắt mọi người.
Bữa tiệc rượu cứ như vậy mà sôi động hơn. Vốn dĩ ngay từ đầu Lục Thế Minh hắn cũng chẳng xem trọng cậu nhóc này cho lắm. Vì có lợi thế hơn vì Giai nhi yêu hắn, hắn lại đang ở độ tuổi trững trạc không bốc đồng nên chẳng lo được lo mất. Cứ nghĩ mọi chuyện bình yên như thế nhưng hình như đó là suy nghĩ quá sớm của hắn.
- Chào chú, chú Lục Thế Minh.
Bị điểm mặt gọi thẳng tên. Hắn xoay người lại đối diện với người vừa gọi mình thì thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Alex phía sau đang tươi cười nhìn hắn.
- Chào cậu, Alex.
Cậu ta nhìn hắn, môi cười nhẹ. Nâng ly rượu trên tay mình hướng về phía hắn ý mời rồi tự nhiên đưa lên môi nhấp một ngụm.
- Đã lâu mới gặp lại chú đấy. Không ngờ ở trong nước, chú lại tài giỏi như vậy. Cả Hải Thành không ai không biết tới chú.
Được chính miệng tình địch khen về năng lực của mình làm hắn không khỏi phổng mũi vui vẻ. Mặc dù người có thâm niên như hắn chẳng có ý chấp nhất với trẻ con nhưng được khen, hắn đương nhiên không từ chối.
- Tôi cũng bất ngờ thật đấy. Không ngờ cậu lại là con trai của chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế, là cậu ấm ở Thịnh Kinh này.
…
Cả hai nói chuyện một lúc lâu. Tuy đây không phải lần gặp đầu nhưng lại là lần đầu hắn ta nói chuyện tử tế với một cậu nhóc kém hơn mình những 10 tuổi.
Buổi tiệc này nhàm chán cứ thế là kết thúc, Lục Thế Minh cùng Trình Cán thông thả ra về.
Vừa ngồi lên xe chưa được bao lâu điện thoại của hắn liền đổ chuông. Lấy điện thoại từ túi áo, hắn hơi bất ngờ với tên người gọi đến. Chẳng kịp suy nghĩ, hắn vui như trẩy hội liền nhanh chóng bắt máy.
- Sao thế bé con, nhớ tôi rồi à?.
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát. Rồi rất nhanh liền có người đáp lời.
- Chú, em nhớ chú.
‘’ thịch ‘’
Một câu nói ngắn gọn, duy chỉ một câu nói thôi hắn có thể tưởng chừng như nghe tim mình đang đập loạn.
- Tôi cũng nhớ em. Em … đang làm gì đấy?
Chẳng biết thế nào hắn lại nghe cô ngáp dài trong điện thoại. Điệu bộ mệt mỏi chẳng có chút hơi.
- Ừhm, hem vừa ngủ dậy. Giờ thì chuẩn bị chút đồ cho buổi sinh nhật chiều nay của cô bạn cùng lớp.
- Em đi với ai, là sinh nhật của con trai hay con gái? Rồi khi nào em về?
Bị hỏi dồn nhưng cô chỉ cười thầm mà chẳng thể nổi cáu, chỉ thành thật trả lời.
- Em đi với vài người bạn, là sinh nhật của con trai. Còn khi nào về thì chưa biết.
Nghe cô nói, mày kiếm hơi cau lại. Hắn và cô nói thêm vài ba câu rồi tắt máy.
Xe vẫn chạy bon bon trên đường, bỗng nhiên hắn lại cất lời.
- Trình Cán, cậu gọi ra sân bay. Đặt vé cho tôi, tôi muốn sang Úc, gọi cho họ!càng nhanh càng tốt…
Hình như hắn cũng nhớ cô rồi.
…
Lục Thế Minh diện trên người bộ vest được thiết kế và đặt may sẳn theo chiều cao và số đo hình thể của hắn. Và như thường lệ thì bên cạnh hắn vẫn là trợ lí Trình mà chẳng phải bất cứ bạn đồng hành nào khác.
- haha chủ tịch Lục. Hân hạnh, hân hạnh.
Người vừa cất tiếng là chủ nhân bữa tiệc - Trịnh Bắc. Người sáng lập và điều hành tập đoàn Thịnh Thế, gia đình lại có tiếng giàu có bậc nhất Thịnh Kinh này.
Hai ngày trước, khi ba Lục nói hắn phải đến đây. Dù muốn dù không hắn cũng phải đến, vì không nể mặt Lục gia hắn cũng cần nâng cao vị thế của riêng mình nên đã để Trình Cán tìm chút ít thông tin về Thịnh Thế.
Đại loại thứ hắn nhận được và điều khiến hắn tán dương là Trịnh Bắc quả thực đúng với câu gừng càng già càng cay. Nhìn vào những thành quả mà ông ấy đã đạt được, Lục Thế Minh hắn phải cuối đầu nghiêng người thán phục.
- Chủ tịch Trịnh khách sáo rồi. Hôm nay Lục Thế Minh này phải vinh hạnh cỡ nào mới được đến đây cơ chứ.
…
Sau màn tay bắt mặt mừng, anh anh em em. Cả hắn và Trình Bắc nhận ra họ khá giống nhau về cách làm việc nên nói chuyện khá hợp. Mãi cho đến khi MC cất tiếng giới thiệu mới có thể ngưng câu chuyện giữa họ lại.
Tiếng MC vang lên, mọi người đều hướng mắt về sân khấu lớn. Sau màn giới thiệu, từ trên tầng, chàng thiếu niên đẹp trai dần xuất hiện. Vừa nhìn người kia, Lục Thế Minh liền kêu thầm tên ‘’ Alex ‘’.
Thật không ngờ chạy Đông chạy Tây cuối cùng tình địch vẫn gặp nhau. Đã thế còn trông hoàn cảnh hết sức hoành tráng như thế này nữa chứ.
Miên man suy nghĩ, chẳng biết Trịnh Bắc đã lên sân khấu từ lúc nào. Chỉ thấy ông một thân tây trang dõng dạc tuyên bố.
- Xin chào các vị quan khách. Như mọi người đã biết, tôi - Trịnh Bắc, có hai người con. Người con gái lớn đã thành gia thất rồi, còn đây là con trai nhỏ của tôi từ bé đã sống với ông nội ở Úc. Nó là Trịnh Tử Khiêm, rất vinh hạnh được ra mắt mọi người.
Bữa tiệc rượu cứ như vậy mà sôi động hơn. Vốn dĩ ngay từ đầu Lục Thế Minh hắn cũng chẳng xem trọng cậu nhóc này cho lắm. Vì có lợi thế hơn vì Giai nhi yêu hắn, hắn lại đang ở độ tuổi trững trạc không bốc đồng nên chẳng lo được lo mất. Cứ nghĩ mọi chuyện bình yên như thế nhưng hình như đó là suy nghĩ quá sớm của hắn.
- Chào chú, chú Lục Thế Minh.
Bị điểm mặt gọi thẳng tên. Hắn xoay người lại đối diện với người vừa gọi mình thì thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Alex phía sau đang tươi cười nhìn hắn.
- Chào cậu, Alex.
Cậu ta nhìn hắn, môi cười nhẹ. Nâng ly rượu trên tay mình hướng về phía hắn ý mời rồi tự nhiên đưa lên môi nhấp một ngụm.
- Đã lâu mới gặp lại chú đấy. Không ngờ ở trong nước, chú lại tài giỏi như vậy. Cả Hải Thành không ai không biết tới chú.
Được chính miệng tình địch khen về năng lực của mình làm hắn không khỏi phổng mũi vui vẻ. Mặc dù người có thâm niên như hắn chẳng có ý chấp nhất với trẻ con nhưng được khen, hắn đương nhiên không từ chối.
- Tôi cũng bất ngờ thật đấy. Không ngờ cậu lại là con trai của chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế, là cậu ấm ở Thịnh Kinh này.
…
Cả hai nói chuyện một lúc lâu. Tuy đây không phải lần gặp đầu nhưng lại là lần đầu hắn ta nói chuyện tử tế với một cậu nhóc kém hơn mình những 10 tuổi.
Buổi tiệc này nhàm chán cứ thế là kết thúc, Lục Thế Minh cùng Trình Cán thông thả ra về.
Vừa ngồi lên xe chưa được bao lâu điện thoại của hắn liền đổ chuông. Lấy điện thoại từ túi áo, hắn hơi bất ngờ với tên người gọi đến. Chẳng kịp suy nghĩ, hắn vui như trẩy hội liền nhanh chóng bắt máy.
- Sao thế bé con, nhớ tôi rồi à?.
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát. Rồi rất nhanh liền có người đáp lời.
- Chú, em nhớ chú.
‘’ thịch ‘’
Một câu nói ngắn gọn, duy chỉ một câu nói thôi hắn có thể tưởng chừng như nghe tim mình đang đập loạn.
- Tôi cũng nhớ em. Em … đang làm gì đấy?
Chẳng biết thế nào hắn lại nghe cô ngáp dài trong điện thoại. Điệu bộ mệt mỏi chẳng có chút hơi.
- Ừhm, hem vừa ngủ dậy. Giờ thì chuẩn bị chút đồ cho buổi sinh nhật chiều nay của cô bạn cùng lớp.
- Em đi với ai, là sinh nhật của con trai hay con gái? Rồi khi nào em về?
Bị hỏi dồn nhưng cô chỉ cười thầm mà chẳng thể nổi cáu, chỉ thành thật trả lời.
- Em đi với vài người bạn, là sinh nhật của con trai. Còn khi nào về thì chưa biết.
Nghe cô nói, mày kiếm hơi cau lại. Hắn và cô nói thêm vài ba câu rồi tắt máy.
Xe vẫn chạy bon bon trên đường, bỗng nhiên hắn lại cất lời.
- Trình Cán, cậu gọi ra sân bay. Đặt vé cho tôi, tôi muốn sang Úc, gọi cho họ!càng nhanh càng tốt…
Hình như hắn cũng nhớ cô rồi.
…