Chương : 82
Diêu Tố hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng ném cho ông một câu: “Đợi lúc nào ông bằng lòng giao Phong Thanh ra, thì tôi sẽ trả nó lại cho ông, bằng không… dù sao thì không có Phong Thanh, tôi cũng không muốn sống nữa, chuyện gì tôi cũng làm được.”
“Tô Điền, lái xe.” Bà ta quay đầu lại nhắc nhở Tô Điền ngồi phía trước.
Tô Điền khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà họ Phong, Phong Hách vội vàng sai người làm đuổi theo.
Tô Điền nhìn qua kính chiếu hậu thấy 2 chiếc xe đang đuổi theo, e sợ đối phương sẽ dồn mình vào đường cùng, cô ta quay đầu liếc mắt nhìn Cố Duyên và Diêu Tố, vẻ mặt sợ hãi khuyên nhủ: “Dì à, cháu thấy hay là thôi đi, người ta đã nói không dẫn Phong Thanh đi rồi, dì cứ làm như vậy sẽ rất nguy hiểm.”
Diêu Tố liếc mắt, tức giận nhìn chằm chằm cô ta: “Trước kia cô cầu xin tôi làm chủ để Phong Thanh cưới cô, là cô nói xa Phong Thanh sẽ không sống nổi, hiện tại Phong Thanh vừa hôn mê, giờ lại mất tích, nên cô không cần nó nữa đúng không? Sao cô có thể thay đổi nhanh như vậy?”
“Dì à, cháu không có ý đó, cháu chỉ nghĩ chuyện này nên dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, chứ không phải giống như bây giờ. Dì có biết dì làm như vậy sẽ phạm tội gì không? Tội bắt cóc phải ngồi tù đó.”
Mặc dù tình cảm của Tô Điền đối với Phong Thanh còn thật hơn cả ngọc trai, Phong Thanh gặp tai nạn xe cộ cô ta cũng rất đau lòng. Thế nhưng người chết không thể sống lại, trở thành người thực vật cũng sẽ không còn cơ hội có chuyển biến tốt, cô ta không thể vì một người đàn ông chưa kết hôn mà ở vậy cả đời!
Càng không thể vì một người đàn ông không thuộc về mình mà tự nhốt mình vào tù, đây là một việc làm rất ngu ngốc!
“Đúng vậy, mẹ, mẹ đừng quá kích động, chúng con sẽ giúp mẹ tìm thấy anh Phong Thanh mà.” Cố Duyên vừa giữ lấy bàn tay đang cầm dao của bà, đề phòng khi xe thắng gấp sẽ làm mình bị thương, vừa run rẩy nói.
Sắc mặt của cô rất xấu, vừa sợ hãi lại vừa lo lắng.
“Mẹ, mẹ để con dao xuống trước được không? Con nghĩ, Phong Hách không nói dối đâu, nếu quả thật là ông ta giấu anh Phong Thanh, thì con sẽ giúp mẹ thuyết phục ông ta trả lại anh Phong Thanh cho mẹ.”
“Cô không phải nói đỡ cho ông ta, câm miệng!” Diêu Tố nổi giận lớn tiếng với cô: “Nếu như không phải tại cô, Phong Thanh sẽ biến thành như bây giờ sao? Sẽ mất tích sao? Đều là do cô hại!”
Bà ta lại nữa rồi, luôn đẩy mọi trách nhiệm lên trên người cô, bà có thể tha thứ cho Tô Điền, nhưng không bao giờ chịu tha thứ cho cô. Vì sao chứ? Lẽ nào sau khi chuyện này xảy ra, giữa cô và mẹ thực sự không còn chút tình cảm nào sao?
Không chỉ có mỗi Diêu Tố thét cô, ngay cả Tô Điền cũng nhìn vào kính chiếu hậu lườm lườm như đang trách móc cô.
Xem ra, cô phải gánh vác tội danh này cả đời rồi.
Cố Duyên không nói gì nữa, im lặng dựa vào ghế nhìn cảnh vật vút qua ngoài cửa sổ.
Từ kính chiếu hậu cô nhìn thấy hai chiếc xe của nhà họ Phong đang đuổi sát phía sau, mấy chiếc xe phía sau thỉnh thoảng đuổi kịp tới nơi hô lớn với Diêu Tố, nhưng Diêu Tố căn bản không thèm quan tâm, nước mắt cứ từng hàng chảy ra.
Thấy Diêu Tố như vậy, trong lòng cô chỉ thấy đồng cảm, không thấy hận bà, mặc dù dao của bà ta đã cứa rách da thịt trên cổ cô.
Chiếc xe nhanh chóng chạy trên con đường ra ngoại thành, chính là con đường hướng đến vịnh lớn.
Con đường này vừa khó đi vừa nguy hiểm, hầu như tháng nào cũng có tai nạn xảy ra.
Trong lòng Tô Điền vô cùng khẩn trương, run rẩy hỏi: “Dì, chúng ta định đi đâu đây? Có thể đừng đi tiếp nữa được không, xe của Phong Hách vẫn đuổi theo phía sau, chúng ta chạy không thoát được đâu…”
“Lái nhanh lên để cắt đuôi ông ta!”
“Cắt đuôi được ông ta thì thế nào? Dì à, lẽ nào dì thực sự nhẫn tâm giết Cố Duyên sao?”
“Cô không cần phải kích thích tôi.” Diêu Tố giơ con dao về phía cô ta, Tô Điền bị dọa sợ hét lớn, cánh tay run rẩy khiến chiếc xe nhanh chóng lao về phía vách núi, cô ta lập tức giẫm chân phanh xe lại.
Bên trong xe ba người cùng nhau thét chói tai, chiếc xe trực tiếp đâm vào ngọn núi, may mà chiếc xe đâm vào sườn núi bên kia, nên ba người trên xe không ai bị thương.
Sau khi chiếc xe bị ép phải dừng lại, Diêu Tố vô cùng sốt ruột, trước khi người của Phong Hách xông lên, bà ta đã lôi Cố Duyên ra khỏi xe, tiếp tục kề con dao găm trên cổ của cô, sau đó quát mắng đám người Phong Hách: “Ông muốn ép tôi chết đúng không. Chẳng sao cả, tôi có Phong Thanh đi cùng là được rồi!”
Trong khoảnh khắc Phong Hách nhìn thấy xe của Tô Điền đâm thẳng vào sườn núi, ông bị dọa sợ mềm nhũn cả người, cuống cuồng hét lớn với Diêu Tố: “Đừng, Diêu Tố, bà đừng kích động, chỉ cần bà thả Phong Thanh, tôi sẽ đồng ý bất cứ điều kiện gì bà đưa ra, chỉ cần bà tha cho con bé…”
“Thật không? Điều kiện gì cũng đồng ý sao?” Diêu Tố tỏ vẻ hoài nghi.
“Đúng vậy!” Phong Hách vô cùng kiên quyết nói.
“Trả lại Phong Thanh cho tôi, hoặc là ly hôn với Lăng Tiêm Hà, hoặc là giao toàn bộ sản nghiệp nhà họ Phong cho tôi.”
Phong Hách sững sờ, hoàn toàn không ngờ bà ấy sẽ đưa ra điều kiện như vậy!
Diêu Tố lại cười: “Thế nào? Không làm được sao? Không làm được cũng không sao, bây giờ tôi lập tức đẩy nó xuống!”
Bà ấy đẩy Cố Duyên sang phía bên kia đường, Cố Duyên kinh sợ bám chặt vào hàng rào bảo vệ, dưới chân cô là sóng biển đang cuộn trào. Chỉ cần Diêu Tố buông tay, cô nhất định sẽ chôn thân dưới đáy biển!
“Được, tôi đồng ý với bà!” Phong Hách vội vã giơ tay lên ngăn bà ấy lại, cuống cuồng nói: “Tôi đồng ý trong vòng 3 ngày sẽ giúp bà tìm được Phong Thanh, rồi giao tất cả sản nghiệp nhà họ Phong cho bà.”
So với tính mạng của Phong Thanh, sản nghiệp nhà họ Phong có là gì chứ?
Diêu Tố vô cùng thất vọng, bà ấy nhắm chặt hai mắt, để nước mắt chảy xuống.
Phong Hách có thể đồng ý với bà ấy bất cứ điều kiện gì, sản nghiệp của nhà họ Phong lớn như vậy mà ông ấy cũng đồng ý giao cho bà, nhưng ông nhất định không chịu ly hôn với Lăng Tiêm Hà, không bao giờ chịu ly hôn!
“Phong Hách, tôi đã từng này tuổi rồi, con trai cũng đã biến thành bộ dạng như vậy, tôi còn cần tài sản của nhà ông làm gì chứ?” Bà ấy nở nụ cười buồn bã, rồi khóc lóc vô cùng thảm thiết, đau khổ không chịu nổi.
30 năm trước phải chịu sự tổn thương thấu tim, ba mươi năm sau lại bị tổn thương lần nữa, vẫn đau đớn khó chịu như cũ!
Cố Duyên nhìn khuôn mặt đau lòng đến cùng cực của bà, cô sợ bà ấy sẽ tuyệt vọng kéo theo mình cùng nhảy xuống, cô không sợ chết, nhưng cô không muốn tổn thương người vô tội. Ánh mắt của cô nhìn Phong Hách cầu xin sự giúp đỡ, nhưng lại thấy vẻ mặt vừa nóng ruột lại bất lực của ông, xuyên qua vai ông, cô nhìn thấy một chiếc xe Bugatti quen thuộc đang tiến đến gần.
Bugatti, chiếc Bugatti của Phong Tùy.
Nhìn thấy bóng người của Phong Tùy, cô lập tức cảm thấy yên tâm hơn, lần này thực sự an tâm được rồi.
Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, Phong Tùy đều xuất hiện, mỗi lần Phong Tùy xuất hiện, đều có thể kéo cô thoát khỏi nguy hiểm!
Lần này anh cũng nhất định làm được, cô nghĩ vậy!
Chiếc xe Bugatti dừng phía sau Phong Hách, cửa xe vừa mở, người bước ra quả nhiên là Phong Tùy, không ai nghĩ tới anh sẽ xuất hiện ở đây!
Phong Hách vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, giống Cố Duyên đem tất cả hy vọng giao cho anh.
“Phong Tùy, sao cậu lại tới đây?” Ông run giọng hỏi.
Phong Tùy liếc mắt nhìn ông, ánh mắt lo lắng quét về phía Cố Duyên, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của Diêu Tố, ánh mắt của anh liền khôi phục lại vẻ thờ ơ, hờ hững nói với Diêu Tố: “Thả Cố Duyên ra, tôi sẽ cho bà biết Phong Thanh bị ai dẫn đi.”
“Là ai!” Diêu Tố cảnh giác hỏi, bà ấy vẫn không buông Cố Duyên ra, ngược lại càng giữ cô chặt hơn.
Trong lòng Phong Tùy sớm đã đổ mồ hôi lạnh vì Cố Duyên, nhưng trên mặt từ đầu tới cuối vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: “Phong Thanh tự mình rời bệnh viện.”
“Không thể nào!” Diêu Tố lên tiếng phản bác.
Tất cả mọi người ở đây đều giống bà ấy, căn bản không tin tưởng lời nói của Phong Tùy, bọn họ nghĩ rằng anh muốn cứu Cố Duyên nên cố tình nói dối. Phong Tùy cũng không tranh cãi với bọn họ, vẫn giữ bộ dáng nghiêm túc nói: “Anh ta tỉnh rồi, nhưng anh ta không muốn gặp ai, có lẽ là bởi vì vừa mới sống lại lần nữa, mọi người đừng tìm anh ta nữa, bởi vì tìm thấy cũng chưa chắc có ích gì đâu.”
Tô Điền hờ hững nói: “Cho dù anh ấy không muốn gặp bất cứ người nào trong số chúng ta, nhưng anh ấy nhất định sẽ đến gặp Cố Duyên.”
Cố Duyên cười khổ trong lòng, lúc này người Phong Thanh không muốn gặp nhất phải là cô mới đúng!
Ngược lại cô thực sự hy vọng Phong Tùy không nói dối, không phải vì cứu cô mà anh bịa ra lời nói dối này, cô hy vọng Phong Thanh đã thực sự tỉnh lại, để bắt đầu cuộc sống mới của anh ấy.
Nghe Tô Điền nói như vậy, trái tim vốn dĩ đã thấy hơi dao động của Diêu Tố giờ lại bắt đầu nguội lạnh, bà ấy nở nụ cười thất vọng, ngoảnh mặt về phía vách đá, ngắm nhìn bên kia đại dương.
Bà ấy nghĩ, Phong Thanh không còn nữa, Phong Hách cũng đã biết bí mật về Phong Thanh, nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ấy. Dù sao cũng phải chết, không bằng cứ như vậy giải thoát cho xong.
Thế nhưng bà ấy sẽ không dùng cái chết để thành toàn cho ba người nhà Phong Hách đoàn tụ, để họ sống hạnh phúc bên nhau, bà không có vĩ đại như vậy!
“Cố Duyên, coi như cô xui xẻo khi làm con gái của Phong Hách với Lăng Tiêm Hà…” Bà ấy hạ con dao đang kề trên cổ Cố Duyên xuống, rồi lôi cô cùng nhảy xuống dưới vách núi.
“Đừng –!” Tiếng thét chói tai của Cố Duyên vang vọng bốn phía.
Phong Tùy vẫn luôn tỉ mỉ quan sát từng động tác của Diêu Tố, đúng lúc Diêu Tố hạ dao xuống anh liền nhanh chóng tiến lên, khi cơ thể của Cố Duyên bị ép nghiêng về phía dưới vách núi, anh lập tức nắm lấy cánh tay của cô kéo lên.
Trong tình huống như vậy, cứu được Cố Duyên đã rất khó khăn, thế nhưng tay kia của Cố Duyên lại nắm chặt lấy tay của Diêu Tố, kéo Diêu Tố không buông.
“Duyên Duyên, buông bà ấy ra!” Phong Tùy tức giận nói: “Nếu không… Em sẽ bị bà ấy kéo xuống mất.”
“Không được, em không thể buông tay.” Cố Duyên sốt sắng, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ không thiết sống của Diêu Tố, cầu khẩn nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ mau lên đây đi, nếu mẹ không còn, thì ai sẽ đi tìm anh Phong Thanh đây…!”
Phong Thanh, Phong Thanh… trong lòng Diêu Tố vô cùng đau khổ, cả đời này bà còn có thể gặp lại con trai của mình sao?
Tất cả mọi người đều chạy tới giúp đỡ Phong Tùy kéo Cố Duyên lên.
Cố Duyên khóc lóc cầu xin mọi người: “Mau cứu mẹ tôi, mọi người mau cứu mẹ tôi lên đi!”
Cuối cùng, bởi Diêu Tố một lòng muốn chết, nên hai người cùng ngã xuống vách núi, rơi trên một hòn đá ở phía dưới, Diêu Tố may mắn bị mắc kẹt trên một khối đá ngầm, nhưng Cố Duyên lại trực tiếp rơi xuống biển.
Mọi người thét lên những tiếng chói tai –.
Trơ mắt nhìn sóng biển nuốt lấy cơ thể của Cố Duyên.
“Phong Thanh!” Phong Hách thất thanh kêu lên, vội vàng phất tay ra hiệu cho mấy người vệ sĩ: “Nhanh! Nhanh cứu Phong Thanh lên!”
Khi đám vệ sĩ vẫn còn loay hoay không biết xuống dưới đó bằng cách nào, thì Phong Tùy đã ‘Ùm’ một cái nhảy xuống biển, ôm chặt lấy Cố Duyên kéo vào bờ, để cho cô nằm ngửa trên mỏm đá ngầm.
“Duyên Duyên!” Phong Tùy lo lắng vừa gọi tên của cô vừa giúp cô xử lý đống nước biển đã uống vào bụng.
Rất nhiều nước biển được phun ra từ trong miệng của Cố Duyên, cô bắt đầu ho khan, sự đau
đớn cùng lạnh giá khiến toàn thân cô run rẩy.
Mặc dù cả người khó chịu như muốn chết đi, thế nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng cho Diêu Tố, đôi môi run rẩy khó khăn thốt ra vài tiếng: “Mẹ tôi… Nhanh đi cứu mẹ tôi…”
Diêu Tố vừa mới hoàn hồn đang ngồi dưới đất, lớn tiếng khóc rống lên.
Mặc dù bà ấy bị chảy máu, nhưng không tổn thương đến gân cốt, thấy Cố Duyên giờ này vẫn còn lo lắng cho sức khỏe của mình, cuối cùng bà cũng chịu bộc lộ cảm xúc chân thật nhất trong lòng mình ra bên ngoài. Bà ấy bò đến bên cạnh Cố Duyên, kéo tay cô kêu khóc: “Duyên Duyên, sao con lại ngốc như vậy! Tại sao con lại cứu ta!”
“Mẹ…” Nhìn thấy Diêu Tố vẫn ổn, cô rốt cục cũng cảm thấy yên tâm.
“Máu… Duyên Duyên con chảy máu rồi… Con bị thương ở chỗ nào vậy… ?” Diêu Tố thấy trên quần áo của cô dính máu, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào.
“Đừng động vào cô ấy!” Phong Tùy tức giận đẩy bà ấy ra, ôm lấy Cố Duyên, được mọi người giúp đỡ vất vả đi lên trên. Khó khăn lắm mới lên đến mặt đường rồi ngồi vào trong xe.
Phong Hách khoác áo của mình lên người Cố Duyên, ra lệnh cho tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Cố Duyên bị Phong Tùy ôm chặt trong vòng tay của anh, hai người đều lạnh đến mức run rẩy, Cố Duyên mơ mơ màng màng, không rõ là lạnh hay là đau, chỉ cảm thấy cả người khó chịu muốn chết đi.
Phong Tùy tức giận ôm chặt lấy cô, hằm hằm mắng cô: “Cố Duyên! Anh sớm đã nhắc nhở em đừng có suốt ngày xen vào chuyện của người khác, tại sao em không nghe hả? Lẽ nào em không biết mình là phụ nữ có thai sao?”
Đôi mắt của Cố Duyên mệt mỏi không mở ra được, thế nhưng cô lại đang cười khổ trong lòng, cô cũng không muốn như vậy mà!
Đứa bé này theo cô đã phải chịu quá nhiều cực khổ, cùng cô trải qua rất nhiều nguy hiểm, cô thề sau này nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt, yêu thương nó, không để nó phải chịu bất kỳ sự sợ hãi hay ấm ức gì!