Chương : 8
Người mà đời này mình phải nắm tay cùng đi đến cuối cuộc đời lại là một kẻ ngu si mắc bệnh lạ, trời ơi!
Cố Duyên cả đêm không ngủ, mãi đến khi trời hơi sáng thì trong phòng ngủ mới từ từ yên tĩnh lại, cô mạnh dạn cẩn thận tiến vào.
Trong phòng rối tung lên, những thứ vốn nằm trên bàn đều lăn lóc dưới đất. Mà cậu hai nhà họ Ngự đau đớn đến mức tự hành hạ mình cuối cùng cũng im lặng, im lặng cuộn mình trong góc.
Quần áo xốc xếch, tóc tai hỗn loạn, trên trán và cánh tay đều rỉ máu, nếu không phải vì lồng ngực anh đang phập phồng đều đều, Cố Duyên sẽ nghi ngờ anh bị đau đến chết rồi.
Sau khi Cố Duyên chắc chắn anh sẽ không tấn công nữa mới nhặt chăn dưới đất lên đắp trên người anh đang run lẩy bẩy.
Người đàn ông này, chung quy cũng là một đứa trẻ đáng thương bị lạnh nhạt, bị lợi dụng! Không khác biệt gì so với cô.
Sau đó xảy ra chuyện gì thì Cố Duyên cũng không có ấn tượng, dù sao cô cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, chỉ biết ngày hôm sau vừa tỉnh lại đã không thấy cậu hai nhà họ Ngự đâu, trong phòng trống rỗng chỉ có một mình cô.
Cố Duyên vùi trong chăn ấm áp vẫn không nhúc nhích, đánh giá căn phòng hỗn loạn, nhớ lại tất cả tối qua, bộ dạng ngốc nghếch cầm sô-cô-la ăn ngấu nghiến của Ngự Tứ trong hôn lễ, căn bệnh lạ của Ngự Tứ trong đêm tân hôn, căn bệnh lạ đáng sợ!
Không phải cô thích nằm ỳ mà là cô không muốn dậy, không muốn ra khỏi phòng này, càng không muốn đối mặt với người nhà họ Ngự.
Vùi mặt trong chăn lụa mềm mại ấm áp, Cố Duyên nghe thấy tiếng thở đặc biệt, thuộc hơi thở của đàn ông. Hơi thở của tên ngốc, cô phát hiện mình lại không hề ghét bỏ, thậm chí cảm thấy hài lòng.
So với mùi nước hoa trên người Lam Ba, cô càng thích mùi hương cỏ xanh do tiếp xúc với thiên nhiên này hơn, thoang thoảng, không phô trương, không hăng mũi.
Cố Duyên vẫn đang say sưa, cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị ai đó đẩy ra, một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi, gương mặt khắc nghiệt không biểu cảm đang đi đến. Chính là người phụ nữ tối hôm qua cô gặp ở tầng một, bà ta đứng trước mặt cô: “Mợ hai nên dậy rồi, đừng để mọi người đợi một mình cô.”
Giọng nói bình thản y như biểu cảm nhạt nhẽo của bà ta.
Không gõ cửa, không hỏi trước, đây chính là địa vị của cậu hai nhà họ Ngự trong cái nhà này sao? Đường đường là cậu hai mà còn như vậy thì cô sẽ phải chịu sự đối xử như thế nào chứ?
“Bà bảo mọi người đừng đợi nữa, tôi ngủ tiếp.” Cố Duyên vùi đầu vào trong chăn.
Người phụ nữ không thèm quay đầu lại: “Trân Chu, hầu hạ mợ thay quần áo.”
“Vâng, chị Lương.” Một người làm đi theo sau chị Lương đặt quần áo trong tay xuống, đưa tay kéo toàn bộ cái chăn của Cố Duyên sang một bên.
Cố Duyên lập tức vừa tức vừa gấp gáp, người làm ở đây thật đúng là không xem chủ nhân là chủ, ngay cả chăn của mợ chủ là cô mà cũng dám vén lên? Đang định quát mắng, cô lại nghĩ thôi bỏ đi, dù sao cũng là ngày đầu vào nhà người ta, nhịn một chút sóng yên biển lặng!
Cố Duyên không đổi sắc mặt đi đánh răng rửa mặt, thay xong đồ do người làm đưa cho, là một bộ váy chất liệu rất bình thường, kiểu dáng quê mùa. Đứng trước gương, cô nhìn thấy trên thái dương sưng đỏ một vùng, đó là vết thương tối hôm qua Ngự Tứ để lại cho cô.
Chả trách sáng nay đau như vậy.
Cô đi theo sau chị Lương đến tầng một.
Phòng khách dưới tầng một đầy người, Cố Duyên chỉ biết cơ bản đều là người thân của nhà họ Ngự, phụ nữ thì ai nấy đều xinh đẹp ngất ngây, đàn ông thì thần thái ngời ngời. Trong đó người không có hình tượng nhất, người đáng xấu hổ nhất chính là anh chồng ngốc kia của cô, đang ngồi dưới đất khóc nước mắt nước mũi lưng tròng trông mà phát tội, sống mà y như là mẹ mới chết ấy.