Chương : 77
Dung Kim bĩu môi, không để ý tới cô nữa.
Ngự Hàn đi theo sau Cố Duyên ra cửa, lại nói một lần nữa: “Duyên Duyên em đợi một chút, anh đi lấy xe.”
Cố Duyên đùa cợt cười: “Anh cả, anh không sợ chị dâu ghen sao?”
“Cô ấy thích ghen thì ghen, quan tâm làm gì.” Ngự Hàn nói xong liền nhanh chóng bước về phía gara xe.
Dung Kim ở trong nhà tức đến mức phổi sắp nổ ra rồi, xông vọt ra, chỉ vào Cố Duyên hét mắng: “Họ Cố kia, cô là cái thá gì? Cô coi chồng tôi là lái xe sao?”
Dung Kim tức giận không chỉ mình Cố Duyên, mà giận hơn là sự nhiệt tình của Ngự Hàn đối với Cố Duyên, ngày thường cô ra ngoài không muốn lái xe, muốn hắn chở một chút, mà hắn từ xưa đến nay chưa bao giờ đồng ý.
Cô biết Ngự Hàn thích trêu trọc phụ nữ, nhưng Cố Duyên thì có là gì? Không xinh đẹp bằng cô, lại còn là phụ nữ có thai.
“Chị cũng không phải đang ức hiếp chồng tôi sao.” Cố Duyên liếc nhìn Ngự Tứ đang ngồi trên ghế sofa: “Hơn nữa anh cả chỉ là đưa tôi đi một đoạn, là chuyện rất bình thường, chị nghĩ nhiều quá rồi.”
“Hồ ly tinh!” Dung Kim nghiến răng nghiến lợi, rất đơn giản rất bình thường, cô không tin Cố Duyên không nhìn thấy sự tham lam trong mắt của Ngự Hàn đối với cô.
“Ngay cả người phụ nữ đã có chồng như tôi cũng có thể làm hồ ly tinh, không khéo đến ngày nào đó những con hồ ly tinh thực sự ngoài kia sẽ ăn sạch chồng chị đến xương cũng không còn.” Cố Duyên cười lạnh, dưới ánh giận dữ nổi điên của Dung Kim cô bước lên chiếc xe thể thao của Ngự Hàn.
Đương nhiên là cô biết được cảm tình trong mắt Ngự Hàn, nếu như không phải do Dung Kim làm loạn thì cô cũng không có ý định lên xe của Ngự Hàn, cô làm như thế, chỉ là muốn chọc tức Dung Kim chút mà thôi.
Ngồi bên cạnh Ngự Hàn, vẻ mặt cô dần dần trở lên nghiêm túc.
Chiếc xe rời khỏi khu nhà, đến đoạn đường có thể vào thành phố, Cố Duyên nói với Ngự Hàn: “Anh cả, làm phiền anh cho em xuống đây, em tự mình bắt xe đi.”
Ngự Hàn không hề dừng xe, lái xe theo hướng đi vào thành phố, miệng cười nói: “Sao phải lãng phí thời gian và tiền bạc chứ, để anh đưa em đi, dù sao thì anh cũng đến công ty.”
Tập đoàn Tần Thị nằm ở trong thành phố, giờ này đáng lẽ ra Ngự Hàn phải đi làm rồi.
Hắn ta nói như vậy, Cố Duyên cũng không thể nói gì được nữa, dựa lưng ra sau ghế, cố bắt đầu nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Thật ra cô không hề mệt, chỉ là mượn cớ tránh tiếp xúc nhiều với hắn mà thôi, thậm chí cô đã bắt đầu hối hận vừa rồi vì trọc tức Dung Kim mà lên xe của hắn.
Đáng tiếc cô có ý trốn tránh nhưng người ta lại hề có ý phối hợp, xe mới đi được hai kilomet, Ngự Hàn đã không nhịn được quay đầu nhìn cô cười nói: “Duyên Duyên, em có cảm thấy Dung Kim với
Ngự Tứ thích hợp làm một đôi không?”
Cố Duyên hơi giật mình, không ngờ hắn ta sẽ nói ra những lời như thế, hắn ta rốt cuộc có ý gì? Dung Kim và Ngự Tứ hợp nhau, vậy còn cô? Không phải hợp với cậu cả nhà họ Ngự chứ?
Để ngăn cản hắn tiếp tục nói ra những lời không ra thể thống gì, Cố Duyên nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh cả, hiện nay công việc ở công ty vẫn thuận lợi chứ? Có vẻ anh và cha đều rất bận.”
“Không thuận lợi mấy, gần đây gặp phải một công ty đối thủ tên là Thụy Cảnh, kinh doanh cũng thường xuyên xảy ra vấn đề, thôi nói em cũng không hiểu. Con gái các em á, chỉ ở nhà sống cuộc sống thiếu phu nhân là được rồi.” Ngự Hàn đưa tay vỗ vỗ lên tay cô.
Cố Duyên đặt tay ở bên cánh cửa xe, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng chán ghét hắn, nhưng lại tỏ bình tĩnh: “Công ty đối thủ thế nào?”
“Âm thầm cướp mất hai xưởng cung cấp cát đá lớn nhất của chúng ta, gần đây, công trình Mạn Sơn đang thi công bị buộc dừng thi công rồi.”
“Tìm được phương án giải quyết chưa ạ?”
“Tìm xưởng cát đá khác thôi, cha đang liên lạc rồi, tình hình cụ thể anh cũng không rõ lắm.”
Tuy Ngự Hàn là người kế thừa tập đoàn Tần Thị, nhưng tình hình cả công ty từ trước đến nay không hề biết rõ, ông Ngự hận nhất là rèn hắn sắt không thành gang cũng là điều này.
Hắn quay đầu lại nhìn cô một cái: “Duyên Duyên, chắc em bữa trưa không quay về đúng không? Bữa trưa chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”
“Không cần đây, em đi ăn với bạn.”
“Cùng người mà vừa nãy em gọi là cái gì Thần sao?”
“Không phải, là người khác ạ.” Thật ra, cô chưa hề nghĩ đến việc buổi trưa, nói là đi ăn với bạn chỉ là cô tiện miệng ra ứng phó mà thôi. Phong Thanh có thể cùng cô ăn cơm thì đã tốt, đáng tiếc sau này cũng không thể.
Ngự Hàn tỏ ra hơi thất vọng, nhưng mà là người một nhà, tuy không thường xuyên gặp mặt, nhưng hắn ít nhiều có thể hiểu được cô, cũng đoán được kết quả này.
Đã ba ngày chưa gặp Phong Thanh, mặt anh đã đỡ sưng hơn, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, những con số trên máy hiện thị sưc khỏe của anh vẫn bình thường.
Bây giờ không phải là thời gian thăm bệnh, bởi vì thời gian thăm bệnh đều là Diêu Tố ở đây, Diêu Tố đã nói không cho cô gặp lại Phong Thanh nữa, vì thế cô chỉ có thể nhân lúc Diêu Tố không ở bệnh viện mới dám đến.
Khó khăn lắm cô mới xin bác sĩ được mười phút vào thăm anh, đứng trước giường bệnh của anh, cô vừa kích động vừa buồn, đối mặt với anh, nhất thời cô lại không biết nói gì cho phải.
Cuối cùng, cô nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, tay anh hơi lạnh, có lẽ là do truyền nước. Cố Duyên vì thế nắm tay anh vào trong lòng bàn tay, mong muốntay anh có thể ấm lên.
Cô cẩn thận gọi tên Phong Thanh, liên tục gọi vài tiếng, nhưng Phong Thanh thì vẫn nằm ngủ yên bình như cũ. Đương nhiên, cô cũng không trông cậy vào việc anh có thể đột nhiên tỉnh lại nói chuyện với cô.
Tuy rằng Phong Thanh ngủ, nhưng cô tin rằng nhất định anh có thể nghe thấy lời cô nói.
“Phong Thanh, anh có thể nghe thấy lời em nói đúng không? Nằm một mình ở đây chắc chắn rất buồn chán đúng không? Không sao, em sẽ cố gắng dành thời gian đến đây nói chuyện với anh.” Cố Duyên dùng đầu ngón tay bóp bóp lòng bàn tay anh: “Anh biết không? Hôm đó em trở về nhà, cha mẹ đểu đuổi em ra, bắt em trờ về nhà họ Phong. Sau đó, em đi tìm cha ruột của chúng ta Phong Hách, nhưng ông đã hoàn toàn không nhận ra em rồi, bây giờ nghĩ lại thật ra chuyện này không thể hoàn toàn trách ông ấy đúng không, suy cho cùng thì đã bao nhiêu năm rồi. Khi đó lòng em đã bị tổn thương qua rồi, cảm giác như qua một đêm đã biến thành đứ trẻ không ai thèm nhận. Nhưng vì đứa bé em chỉ có thể dũng cảm đối mặt với mọi thứ.”
“Phong Tùy nói muốn đưa em đi, nhưng anh đã từng bất chấp tất cả căn dặn em không được bị bề ngoài của anh lừa nữa, em nghĩ tấm lòng anh ấy, anh chắc chắn càng hiểu rõ hơn em, em cũng không mong sau con sau này sẽ phải sống cuộc sống trốn trốn tránh tránh với anh, sống không nơi không chốn. Hơn nữa, trong lòng anh ấy có người con gái khác rồi, em không muốn nửa kia của mình thích người phụ nữ khác, tuy em không biết người tên Phong Thanh anh quen mười năm trước có phải là mình hay không, nhưng mười ba năm sau Phong Thanh mà anh yêu vẫn mãi là người anh yêu thật lòng. Em đã nghĩ rất lâu, cảm thấy vẫn là nhà họ Ngự hợp với em. Phong Thanh, anh không nghe nhầm đâu, em lại quay về nhà họ Ngự rồi, ông nội nói đúng, cho dù thế nào đi nữa thì vẫn là nhà của mình, cũng là nơi duy nhất em có thể ở hiện nay. Chắc chắn anh cho rằng em rất ngốc, rất mặt dày đúng không? Em đúng là rất ngốc, đúng là không biết xấu hổ, bà hai và Dung Kim nói chuyện lạnh nhạt với em, Ngự Tứ chán ghét em, nhưng vẫn quay về… . Phong Thanh, nếu như anh tỉnh lại thì thật tốt, chắc chắn anh sẽ không để em bị ức hiếp như thế đúng không? Anh chắc chắn có thể…”
Cố Duyên nghẹn ngào dừng lại, hít mũi một cái, buồn vô cớ cười: “Nói những thứ này làm gì? Chỉ cần anh có thể tỉnh lại là đủ rồi, những khó khăn này hãy để em tự mình giải quyết đi, em tin mình chắc chắn có thể…”
Mười phút trôi qua rất nhanh, Cố Duyên vẫn chưa nói hết, y tá đã vào đuổi ra.
Cố Duyên đứng lên, cẩn thận bỏ tay anh vào trong chăn, cô nói: “Phong Thanh, anh giữ gìn sức khỏe, cha mẹ không cho phép em đến thăm anh, nhưng mà em sẽ tìm cơ hội lại đến thăm anh, hi vọng lần sau em tới thăm, anh đã chuyển ra phòng bệnh thường rồi.”
Cô cởi bộ bảo hộ ra, lúc ra khỏi phòng bệnh quay đầu lại, nhìn về phía Phong Thanh anh mắt không nỡ rời đi, dường như sau lần gặp mặt này sẽ không có lần sau vậy…
Cố Duyên còn sớm đã trở về, nhưng vẫn bị bà hai trách móc, lí do là trời rét thế này mà còn vác bụng chạy khắp nơi, đối với lời trách móc của bà hai cô vẫn luôn luôn nghe không hề cãi, lần này cũng thế.
Mà điều làm bà hai không thể nhịn được nhất là cô cứ như thế, rõ ràng là coi những lời dạy dỗ của bà ta như gió thổi ngang tai.
Nàng hít thở sâu, nhìn bà ta chằm chằm, không biết làm gì với bà ta mới phải. Bèn quay đầu hỏi chị Lương một câu: “Cậu hai đâu?”
Chị Lương lạnh nhạt liếc cô một cái, trả lời: “Cả buổi chiều không thấy bóng dáng cậu hai đâu cả, không biết là chạy đâu rồi.”
“Hình như lại chạy ra sau vườn chơi rồi.” Dung Kim thêm vào một câu.
Cố Duyên trong lòng chợt căng thẳng, quả nhiên bà hai quay đầu nói với cô: “Trời sắp tối rồi, đi ra sau vườn tìm cậu hai về.”
Sau vườn, nơi mà bị mọi người đồn thổi là khủng bố thần bí, chỉ có mình Ngự Tứ dám đến, sắc trời thế này mà bảo cô một mình tới đó tìm người? Rõ ràng là cố tình dày vò cô chăng?
Riêng nhìn bộ mặt trêu tức của Dung Kim, cô đã đại khái hiểu ra.
Có điều phản ứng của cô từ trước đến nay luôn làm cho đối thủ không thể đắc ý nổi, vì thế cô khi sợ hãi cô luôn thích biểu hiện ra bộ mặt bình tĩnh, cô chưa thèm nghĩ đã gật đầu: “Vâng.”
Nói xong quay người ra khỏi nhà chính, đi về phía sau vườn.
Sắc trời đã dần tối xuống, chẳng mấy chốc sẽ tối om, nhìn mảng tối om ở sân sau, Cố Duyên hít một hơi sâu, may là đường ra sau vườn có lắp điện, không đến nỗi không nhìn thấy đường. Bóng cây lắc lư, gió lạnh thấu xương, cô thật không thể hiểu nổi tại sao Ngự Tứ lại thích chui rúc đến nơi như thế này chứ.
Linh Lung vội vội vàng vàng đuổi theo: “Mợ hai, chỗ đó không tốt, để em đưa mợ đi.”
Lúc Linh Lung nói lời này, vẫn đang run rẩy, có thể thấy cô sợ đến mức ào, không muốn đi đến mức nào.”
Cố Duyên cười với nàng cười: “Không cần, tôi không tin có ma quỷ, vì thế tôi không sợ.”
Cô không tin ma quỷ, nhưng một mình đi vào chỗ quái quỷ như vậy thì vẫn có chút rợn cả tóc gáy, nhưng nhìn ánh mắt sợ hãi của Linh Lung thật là làm cho người khác đau lòng, vẫn là không làm khó cô nữa.
“Vậy… mợ hai phải chú ý an toàn.” Linh Lung đưa cô một cái đèn pin: “Cho mợ cái này.”
“Cảm ơn.” Cố Duyên cầm lấy đèn pin, nắm chặt cổ áo nhanh chóng bước về phía sau vườn.
Sau vườn cây mọc thành bụi, cây thủy sam thành hàng, Cố Duyên bước nhanh trên con đường sỏi đá, vừa đi vừa gọi tên Ngự Tứ.
Từ trước đến nay cho chưa từng ra sau vườn, không quan thuộc hoàn cảnh bên trong, hơn nữa tầm mắt không tốt lắm, trong chốc lát cô có cảm giác như lạc vào mê cung. Chỉ có thế thuận theo con đường đi về phía trước, cũng không biết đi được bao lâu, quay đầu lại, thì đã không thấy ánh đèn lồng ở nhà chính rồi, con đường phía trước thì vẫn không thấy đầu đâu.
Mấy con quạ kêu những tiếng kêu kinh dị bay qua đầu cô, cô giật mình, mà đúc lúc đó, tất cả đèn đường đều tắt ngụp, bốn bề tối om, chỉ còn chiếc đèn pin trong tay cô đang phát sáng.
Cô không biết đây là do ngoài ý muốn hay là có người cố ý, vào lúc này thì cũng không có tâm tư mà nghĩ chuyện đó nữa, cô quay người bước, vội vàng quay về hướng vừa đi.
Càng làm cho cô sợ hãi là cô lại không tìm thấy đường lúc đi, rõ ràng là thuận theo con đường đá đi, nhưng cuối cùng lại vòng về chỗ cũ. Sau khi liên tục thử mấy lần, nỗi sợ trong lòng mỗi lúc một tăng lên, cô biết, khó khăn mà bà hai cho cô không dễ gì đối phó như thế!
Bây giờ tìm không thấy Ngự Tự, thì cô cũng không thể về nữa, chẳng lẽ bắt cô phải qua đêm ở nơi kêu trời trời không thấu gọi đất đất không linh này sao?
Trong tình huống như này điều cần thiết là phải bình tĩnh, Cố Duyên cũng ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng mà… trái tim lại càng đập càng nhanh, không thể nào bình tĩnh lại được, làm thể nào cũng không tìm thấy đường về.
Đột nhiên Cố Duyên nghe thấy tiếng bước chân khe kẽ phía sau, cô quay ngoắt người lại, đèn pin soi về hướng phát ra âm thanh. Ánh sáng đèn pin chói mắt làm cho đến lấy tay che mắt.