Chương : 6
Khi cô mở hai mắt ra, một gương mặt đẹp trai to đùng thình lình xuất hiện trước mặt cô, gương mặt cười khiến xương quai hàm gồ lên.
“Này! Anh đang làm gì vậy!” Từ sau khi bị một người đàn ông xa lạ “ăn”, Cố Duyên có sự kháng cự cực lớn đối với đàn ông không quen biết. Mà cái người nửa đêm phồng má thổi phù phù lên mặt người khác, lại còn cười ngây thơ vô tội như vậy, ngoài anh chồng có chỉ số thông minh như đứa bé năm tuổi của cô thì còn ai vào đây?
Tên này, không phải mới vừa rồi anh còn chơi rất sung với mấy chị em của anh sao? Sao chợp mắt cái đã lên đây rồi, cô nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã sắp một giờ sáng, cô ngủ được hai giờ rồi.
Nếu đã có thể ngủ say như vậy ở một căn phòng xa lạ, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thể tin được.
“Em Cố, sao em lại ngủ sớm như vậy?” Cậu ấm Ngự Tứ tiếp tục bày ra gương mặt tươi cười ngây thơ vô tội của mình.
Em Cố… Đôi mày thanh tú của Cố Duyên nhăn lại, có thể gọi phù hợp với mình một chút không? Bị một tên chỉ số thông minh năm tuổi gọi là em, cô thực sự không thể nào chấp nhận được.
“Gọi chị Cố.” Cố Duyên nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp trai đỏ lên vì rượu của anh mà ra lệnh.
Mà cậu hai nhà họ Ngự hiển nhiên là một người cực kỳ dễ bảo, không hề nghĩ ngợi gì mà đổi giọng: “Chị Cố, vì sao lại ngủ sớm như vậy?”
“Mệt thì ngủ thôi.”
“Mẹ hai bảo hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta…”
“Tân cái đầu cậu ấy!” Cố Duyên đạp anh một cước lăn xuống giường, trừng mắt nhíu mày nhìn anh: “Tôi cảnh cáo cậu, tôi sẽ không ngủ chung một giường với cậu, ngủ trên sàn nhà hay ngủ ở sofa là do cậu chọn, nếu nửa đêm dám đụng vào tôi một cái, hoặc thậm chí thổi vào mặt quấy rầy tôi thì tôi sẽ ném cậu ra ngoài.”
Ngự Tứ tủi thân ngồi bệt xuống nền nhà, nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng ấp úng nói: “Đây là phòng của em…”
“Bây giờ tôi đến rồi thì chính là phòng của tôi, mau cút đi!” Cố Duyên mặc kệ anh có phải là cậu hai nhà họ Ngự hay không, cứ xả được cơn tức giận tích tụ trong lòng cái đã, còn cậu hai hiển nhiên là một đối tượng rất tốt để trút giận.
Chỉ một lễ kết hôn thôi cô cũng đã nhìn ra, những người chủ trong nhà đều xem thường anh, đám người làm thì mặc kệ anh. Một tên ngốc không hề có địa vị và uy tín như vậy, ông nội lại cứ bảo đảm gả cho anh sẽ hạnh phúc.
Hạnh phúc, Cố Duyên thực sự không thể nào nhìn thấy hy vọng của hạnh phúc từ anh.
Cô bị ép cưới, lại gặp mặt Ngự Tứ lần đầu, muốn cô nằm trên một chiếc giường với một người đàn ông ngốc nghếch không chút cảm tình nào, cô sợ mình sẽ làm ra một số chuyện không lý trí, thế là ngả đầu xuống ngủ tiếp.
Lại ngủ rồi lại tỉnh, lần này là một âm thanh kỳ lạ khiến cô thấy phiền mà tỉnh dậy.
Ở nơi xa lạ luôn khiến người ta cảnh giác với những thứ khác thường, Cố Duyên chợt mở hai mắt ra, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy trong bóng đêm nhập nhoạng ánh đèn, hình như có thể thấy một bóng người co ro trên nền nhà, bóng người đó dùng hai tay ôm đầu, đang run rẩy, trong miệng khẽ phát ra tiếng đau đớn.
Đây là phòng tân hôn của cô và Ngự Tứ, ở đây ngoài cô cũng chỉ có Ngự Tứ có thể ở đây, mà nhìn kiểu gì thì bóng dáng đau khổ kia cũng là của anh chồng mới cưới của cô.
Anh sao vậy? Xảy ra chuyện gì ư?
Dù không yêu thậm chí là cực kỳ chán ghét kẻ ngốc này, nhưng nhìn bộ dạng đau đớn đó thực sự khiến người ta không đành lòng bỏ mặc.
Cố Duyên cả gan xuống giường lại gần đó, đánh giá anh cẩn thận từng tí, hỏi: “Cậu sao vậy?”
Cảnh tượng tiếp theo khiến cô nhất thời kinh hãi…