Chương : 16
Ông nội luôn đức cao vọng trọng, lại từng là một phó tướng uy phong lẫm liệt mà lại nhiệt tình với một kẻ giàu có giống như đối đãi với cha ruột. Mà mẹ kế thì chẳng chừa chút mặt mũi nào, trước mặt người nhà họ Ngự lại ra sức bộc lộ bản chất tham lam của bà ấy vô cùng nhuần nhuyễn, lúc này đôi mắt lấp lánh kia đang dừng trên dây chuyền vàng ở cổ cậu hai nhà họ Ngự, chắc là đang suy nghĩ làm sao có được.
Vì không để mẹ kế quá mất mặt, Cố Duyên che tay ho khan bước xuống xe, ôm cánh tay Diêu Tố mỉm cười: “Mẹ, ông nội không để ý đến con, sao mẹ cũng không chào đón người khách này thế?”
“Sao mẹ lại không chào đón con chứ? Mẹ thương con nhất mà, ừm… cha, Cố Hạo, mọi người mau đưa Duyên Duyên vào nhà đi, con đưa cậu hai đi dạo quanh vườn một chút.” Diêu Tố nói rồi đẩy quà tặng trong lòng vào người Cố Hạo, kéo Ngự Tứ đi “dạo vườn”.
Cố Duyên đã nhận ra Diêu Tố không có ý tốt, đang định tiến lên ngăn cản, bước chân lại bị Diêu Tố lườm cho dừng tại chỗ.
Bỏ đi, kệ bà ấy vậy.
Cố Duyên theo ông nội vào phòng, cô không giống với những cô gái mới lấy chồng, ôm người nhà mình thắm thiết, mà thay vào đó là đập tan mọi thứ trong phòng khách, đồng thời hét lên như sư tử Hà Đông: “Bây giờ ông đã vui chưa? Cháu thành vợ một thằng đần! Đời này cứ như vậy mà bị hủy! Có phải ông cảm thấy rất thành công không?”
Những lời này không phải cô mắng lần đầu, ông cụ Cố lại vẫn lặng lẽ hút thuốc như những lần trước, than thở một lúc lâu mới lắc đầu nói: “Duyên Duyên à, ông làm vậy cũng là vì tốt cho cháu, là muốn tốt cho cháu…”
“Vậy ông xem bây giờ cháu có tốt không? Mỗi ngày không phải bắt dế với anh ta thì lại cùng anh ta đi bắt bướm, cháu sắp thành đứa trẻ ba tuổi luôn rồi!”
“Không phải bắt dế rất tốt sao, khi còn bé con rất thích bắt mà.” Diêu Tố lặng lẽ đi từ ngoài vào, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng ban nãy vẫn ở trên cổ Ngự Tứ.
“Em cũng thích.” Ngự Tứ vẫn tỏ vẻ vui mừng.
Cố Duyên trừng mắt cảnh cáo, Ngự Tứ lập tức cúi đầu xuống, Diêu Tố nhìn quà tặng quý giá trên mặt bàn: “Con xem mấy thứ này có cái nào không phải là đồ quý giá, chẳng phải thứ phụ nữ cần tìm là một nhà giàu có sao? Con xem Ngự Tứ lại là một người ngoan như vậy, hào phóng như vậy, ở bên nhau thật tốt.”
Sợi dây chuyền lớn như vậy cũng chắp tay tặng người, đương nhiên hào phóng rồi.
“Tên ngốc!” Cố Duyên hừ lạnh trong lòng.
Ông cụ Cố nghiêm mặt, bày ra vẻ mặt nghiêm túc của người lính: “Duyên Duyên, cho dù trong lòng cháu tức giận và bất mãn cỡ nào đi nữa, bây giờ ván đã đóng thuyền, cậu hai Ngự đã là chồng cháu, phụ nữ cho dù không được tam tòng tứ đức thì cũng phải có sự tôn trọng và bảo vệ tối thiểu, hiểu chưa?”
“Đúng vậy, Duyên Duyên, phải tôn trọng chồng mình.” Cố Hạo cũng ở bên cạnh nói.
Cố Duyên biết nhà này lại sắp bắt đầu dạy dỗ mình, đứng bật dậy đi thẳng về phòng ngủ, không nghe thấy sẽ thanh tịnh.
Buổi tối Cố Duyên hẹn Sương Sương Xinh Xinh đến quán bar uống rượu, hai chị em Sương Sương Xinh Xinh biết rõ đi thể nào cũng sẽ bị mắng, đắn đo một hồi cuối cùng vẫn không thay đổi được một câu uy hiếp cắt đứt tình bạn của Cố Duyên, xuất hiện trước mặt Cố Duyên với tốc độ nhanh nhất.
Thực ra mắng thì cũng đã mắng rồi, ban ngày lại ở nhà náo loạn cả ngày, Cố Duyên thực sự muốn yên tĩnh uống rượu, yên tĩnh uống rượu. Nhưng vừa thấy hai con quỷ Sương Sương Xinh Xinh này, máu nóng không kiềm chế được mà sôi trào.
Sương Sương đánh giá Ngự Tứ đang vui vẻ ăn vặt bên cạnh, cười ha ha lấy lòng: “Duyên Duyên, chồng của cậu thật đẹp trai, đẹp trai hơn tên xấu xa Lam Ba kia nhiều, cậu thật có phúc.”
“Vậy tớ tặng anh ấy cho cậu đấy.” Cố Duyên kéo cánh tay Ngự Tứ qua, Ngự Tứ nghiêng ngả ngã chúi đầu xuống chân Sương Sương, đau đến mức anh kêu la oai oái.
Xinh Xinh ngồi xổm xuống trước mặt Ngự Tứ, lấy tay vỗ vỗ gương mặt đẹp trai của anh khen ngợi: “Đúng ra rất đẹp trai, nếu không phải đầu óc có vấn đề thì tuyệt đối sẽ là người đàn ông ưu tú, hấp dẫn nhất thành phố Tương, chị, em nói có đúng không.”
“Quá đúng ấy chứ.” Hai chị em dìu Ngự Tứ trở lại ghế sofa.
Ngự Tứ xị mặt ra, hiển nhiên là thể hiện sự bất mãn với Cố Duyên.