Chương 7: Chuẩn bị cưới thôi!
Mày còn dám hỏi tao câu đó à? Chạy lăng xăng đến tận đây để hưởng thụ cuộc sống an nhàn, còn công việc thì cứ bỏ bê chất đống thế kia, có đáng cho ăn đánh một trận không?- bác trai hạ giọng, nén sự tức giận mà nói.
- Bố à, con cũng hết cách... Con sẽ giải thích sau, chút nữa bố mẹ hãy giúp con đóng kịch một lát nhé!
Nói vừa dứt lời, bên ngoài truyền vào tiếng la mắng.
- Con với chả cái! Mày còn thản nhiên đưa thằng đó về nhà thế hả!?
Bố cô hùng hùng hổ hổ xông vào, định đạp văng cánh cửa phòng nhưng bị cô kịp ngăn lại, còn mẹ cô chạy đuổi theo sau, bà đã xắn tay áo lên từ bao giờ. Hai ông bà tuổi cũng độ trung niên, xương khớp vẫn còn khỏe lắm, chuẩn bị làm một phen ra trò.
- Ơ! Ông... ông là ông Liêm, Thanh Liêm đấy phải không?
Hai người đàn ông đứng ngây ra.
- Đúng rồi. Thế ông là...?
- Tôi là Vũ Minh Quân!
- Ông là Vũ Minh Quân? Ôi trời ơi!
Hai người đi đến bắt tay nhau, còn vỗ vai, miệng cười niềm nở như chưa từng có cuộc chia ly.
Thanh Du cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sao người đàn ông tên Quân này lại quen biết bố cô nhỉ, trông hai người có vẻ thân lắm, mà người có thể dập tắt máu nóng của bố cô thì hẳn là người có lai lịch không tầm thường. Nói thế là bởi bố Thanh có rất ít bạn, ông là một trong số ít cựu binh chủng đặc nhiệm còn sống trở về sau chiến tranh, những người bạn bố cô còn qua lại cô đều thuộc mặt cả rồi.
- Mà khoan! Sao ông lại có mặt ở nhà con gái tôi thế?
- Con gái ông đây ư? Tôi còn nhớ hồi đó nó vẫn còn nhỏ xíu như này, lớn nhanh thật đấy. Cơ mà từ từ đã, thế hoá ra con gái ông là thủ phạm đâm con trai tôi thành ra thế này à?
Bố mẹ cô nghe đến đây thì phát sốc, hai ông bà vào phòng, nhìn thấy còn người phụ nữ nữa đang ôm "nạn nhân" khóc hết nước mắt. Ông Liêm đưa tay lên day trán, nhìn mà nhức nhức cái đầu.
- Ông bảo sao cơ? Đó là thằng Vũ Minh Viễn, con trai ông thật sao?
Câu hỏi này của bố cô làm cô vô cùng bất ngờ. Hình như bố cô biết gì đó, còn cô thì hình như mới bỏ qua chi tiết gì đó.
Minh Vỹ nhìn quanh một lượt, gỡ tay người mẹ đang ôm chặt lấy cổ mình, ánh mắt sau cùng dừng lại trên người Thanh Du.
- Vợ ơi! Bỗng nhiên hôm nay đông vui thế! Vợ có còn đủ kẹo cho họ không?
Anh ngây thơ hỏi. Câu hỏi tưởng chừng vô hại nhưng đối với những người còn lại trong phòng thì chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
- Sao thằng con tôi... Ôi trời, tôi hiểu rồi...- ông Quân nói đến đây thì quay sang hỏi cô- Cháu còn giữ sổ bệnh án của thằng Viễn nhà bác không?
- Phải đấy anh ạ! Thằng bé lạ quá, nó mất trí thì thôi đi, lại còn xử sự như một thằng ngốc... Đáng lẽ bây giờ thằng bé nên được điều trị tại bệnh viện chứ không phải ngồi bóc kẹo trong căn phòng ngỏ hẹp này!
Bác gái bức xúc tiếp lời, bác vẫn cứ khóc. Minh Vỹ nhìn bà hồi lâu, rồi mang cho bà bịch giấy Thanh Du đặt trên mặt bàn.
Thanh Du chỉ biết cúi đầu, lỗi cũng là do cô muốn nhanh chóng thoát tội, thoát khỏi cái bệnh viện ngột ngạt ấy, anh ta chẳng qua là đối tượng tiếp tay cho cô thôi. Sau đó cô lục lại ngăn bàn, lấy ra một xấp giấy tờ đưa cho ông Quân.
- Sao hai người dám mắng vợ tôi vậy?- Minh Vỹ nhíu mày.
***
Sau một hồi đôi bên ngồi xuống bàn bạc, mãi bọn họ mới bắt cùng "tần số" nhau được, tất cả cùng ra ngoài phòng khách nói chuyện.
- Thanh Du, đây là vợ chồng bác Quân, bạn cũ của bố, ông ấy là một...
Nói tới đây, ông Quân nhìn sang bố cô nháy nháy mắt ra ám hiệu. Ông Liêm cũng nhanh chóng hiểu vấn đề.
- Vợ chồng ông là thương nhân thuộc top 3 giới thượng lưu hiện nay đấy. Tập đoàn gì ông nhỉ?
- Là tập đoàn Chấn Phong. Còn đây là vợ tôi, kia là thằng con trai cả nhà tôi, Vũ Minh Viễn. Nhà còn một thằng con trai nữa, tên Vũ Minh Đăng.
Cả nhà bọn họ đều mang họ Vũ Minh, thế quái nào cô đặt bừa một cái tên cho anh ta lại là: Vũ Minh Vỹ... Thật quá trùng hợp!
- Bây giờ như thế này, chúng ta phải định ngày cho bọn trẻ cưới thôi.
Hai bên phụ huynh gật gù. Bố mẹ cô nói.
- Chúng tôi giờ cũng chuyển về quê sống cho an nhàn, con gái bảo bối thì lớn rồi, năm nay cũng độ 27, 28... Công việc ổn định, căn nhà này là tự nó mua, biết làm việc nhà, tính tình độc lập. Như thế ổn chứ?
- Thằng con tôi trước khi bị tai nạn thì đang giữ chức phó chủ tịch tập đoàn Chấn Phong. Chưa ngán việc gì, tính khí ngoài lạnh trong nóng, rất được việc đấy. Năm nay tuổi cũng chưa đến 30 đâu.
Hai ông bố ngồi giới thiệu con mình, hết lượt liền đến hai bà mẹ.
- Bây giờ con chúng tôi thành ra thế này rồi, lại còn nhận con ông bà làm "vợ" nó. Nghĩ cũng không cần nghĩ nữa, con bé phải chịu trách nhiệm với thằng Viễn nhà tôi!
- Bà nói phải đấy! Con gái tôi mãi chẳng thấy yêu đương gì, đâu thể cứ để nó ăn chơi mãi được. Chúng tôi đều già cả rồi, tâm nguyện được thấy con bé sống hạnh phúc trước khi nhắm mắt xuôi tay mà thôi!
Thanh Du ngồi cạnh Minh Vỹ, hai tai cô ù đi, mặt biến sắc không biết bao nhiêu lần, còn người nào đó thản nhiên cười tươi rói.
Đó là một thành công lớn trong đời!
- Bố à, con cũng hết cách... Con sẽ giải thích sau, chút nữa bố mẹ hãy giúp con đóng kịch một lát nhé!
Nói vừa dứt lời, bên ngoài truyền vào tiếng la mắng.
- Con với chả cái! Mày còn thản nhiên đưa thằng đó về nhà thế hả!?
Bố cô hùng hùng hổ hổ xông vào, định đạp văng cánh cửa phòng nhưng bị cô kịp ngăn lại, còn mẹ cô chạy đuổi theo sau, bà đã xắn tay áo lên từ bao giờ. Hai ông bà tuổi cũng độ trung niên, xương khớp vẫn còn khỏe lắm, chuẩn bị làm một phen ra trò.
- Ơ! Ông... ông là ông Liêm, Thanh Liêm đấy phải không?
Hai người đàn ông đứng ngây ra.
- Đúng rồi. Thế ông là...?
- Tôi là Vũ Minh Quân!
- Ông là Vũ Minh Quân? Ôi trời ơi!
Hai người đi đến bắt tay nhau, còn vỗ vai, miệng cười niềm nở như chưa từng có cuộc chia ly.
Thanh Du cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sao người đàn ông tên Quân này lại quen biết bố cô nhỉ, trông hai người có vẻ thân lắm, mà người có thể dập tắt máu nóng của bố cô thì hẳn là người có lai lịch không tầm thường. Nói thế là bởi bố Thanh có rất ít bạn, ông là một trong số ít cựu binh chủng đặc nhiệm còn sống trở về sau chiến tranh, những người bạn bố cô còn qua lại cô đều thuộc mặt cả rồi.
- Mà khoan! Sao ông lại có mặt ở nhà con gái tôi thế?
- Con gái ông đây ư? Tôi còn nhớ hồi đó nó vẫn còn nhỏ xíu như này, lớn nhanh thật đấy. Cơ mà từ từ đã, thế hoá ra con gái ông là thủ phạm đâm con trai tôi thành ra thế này à?
Bố mẹ cô nghe đến đây thì phát sốc, hai ông bà vào phòng, nhìn thấy còn người phụ nữ nữa đang ôm "nạn nhân" khóc hết nước mắt. Ông Liêm đưa tay lên day trán, nhìn mà nhức nhức cái đầu.
- Ông bảo sao cơ? Đó là thằng Vũ Minh Viễn, con trai ông thật sao?
Câu hỏi này của bố cô làm cô vô cùng bất ngờ. Hình như bố cô biết gì đó, còn cô thì hình như mới bỏ qua chi tiết gì đó.
Minh Vỹ nhìn quanh một lượt, gỡ tay người mẹ đang ôm chặt lấy cổ mình, ánh mắt sau cùng dừng lại trên người Thanh Du.
- Vợ ơi! Bỗng nhiên hôm nay đông vui thế! Vợ có còn đủ kẹo cho họ không?
Anh ngây thơ hỏi. Câu hỏi tưởng chừng vô hại nhưng đối với những người còn lại trong phòng thì chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
- Sao thằng con tôi... Ôi trời, tôi hiểu rồi...- ông Quân nói đến đây thì quay sang hỏi cô- Cháu còn giữ sổ bệnh án của thằng Viễn nhà bác không?
- Phải đấy anh ạ! Thằng bé lạ quá, nó mất trí thì thôi đi, lại còn xử sự như một thằng ngốc... Đáng lẽ bây giờ thằng bé nên được điều trị tại bệnh viện chứ không phải ngồi bóc kẹo trong căn phòng ngỏ hẹp này!
Bác gái bức xúc tiếp lời, bác vẫn cứ khóc. Minh Vỹ nhìn bà hồi lâu, rồi mang cho bà bịch giấy Thanh Du đặt trên mặt bàn.
Thanh Du chỉ biết cúi đầu, lỗi cũng là do cô muốn nhanh chóng thoát tội, thoát khỏi cái bệnh viện ngột ngạt ấy, anh ta chẳng qua là đối tượng tiếp tay cho cô thôi. Sau đó cô lục lại ngăn bàn, lấy ra một xấp giấy tờ đưa cho ông Quân.
- Sao hai người dám mắng vợ tôi vậy?- Minh Vỹ nhíu mày.
***
Sau một hồi đôi bên ngồi xuống bàn bạc, mãi bọn họ mới bắt cùng "tần số" nhau được, tất cả cùng ra ngoài phòng khách nói chuyện.
- Thanh Du, đây là vợ chồng bác Quân, bạn cũ của bố, ông ấy là một...
Nói tới đây, ông Quân nhìn sang bố cô nháy nháy mắt ra ám hiệu. Ông Liêm cũng nhanh chóng hiểu vấn đề.
- Vợ chồng ông là thương nhân thuộc top 3 giới thượng lưu hiện nay đấy. Tập đoàn gì ông nhỉ?
- Là tập đoàn Chấn Phong. Còn đây là vợ tôi, kia là thằng con trai cả nhà tôi, Vũ Minh Viễn. Nhà còn một thằng con trai nữa, tên Vũ Minh Đăng.
Cả nhà bọn họ đều mang họ Vũ Minh, thế quái nào cô đặt bừa một cái tên cho anh ta lại là: Vũ Minh Vỹ... Thật quá trùng hợp!
- Bây giờ như thế này, chúng ta phải định ngày cho bọn trẻ cưới thôi.
Hai bên phụ huynh gật gù. Bố mẹ cô nói.
- Chúng tôi giờ cũng chuyển về quê sống cho an nhàn, con gái bảo bối thì lớn rồi, năm nay cũng độ 27, 28... Công việc ổn định, căn nhà này là tự nó mua, biết làm việc nhà, tính tình độc lập. Như thế ổn chứ?
- Thằng con tôi trước khi bị tai nạn thì đang giữ chức phó chủ tịch tập đoàn Chấn Phong. Chưa ngán việc gì, tính khí ngoài lạnh trong nóng, rất được việc đấy. Năm nay tuổi cũng chưa đến 30 đâu.
Hai ông bố ngồi giới thiệu con mình, hết lượt liền đến hai bà mẹ.
- Bây giờ con chúng tôi thành ra thế này rồi, lại còn nhận con ông bà làm "vợ" nó. Nghĩ cũng không cần nghĩ nữa, con bé phải chịu trách nhiệm với thằng Viễn nhà tôi!
- Bà nói phải đấy! Con gái tôi mãi chẳng thấy yêu đương gì, đâu thể cứ để nó ăn chơi mãi được. Chúng tôi đều già cả rồi, tâm nguyện được thấy con bé sống hạnh phúc trước khi nhắm mắt xuôi tay mà thôi!
Thanh Du ngồi cạnh Minh Vỹ, hai tai cô ù đi, mặt biến sắc không biết bao nhiêu lần, còn người nào đó thản nhiên cười tươi rói.
Đó là một thành công lớn trong đời!