Chương : 13
Không chờ hắn lần nữa quay trở lại tìm cô, Quảng Nhân Nhân đã tự động tìm đến cửa.
Bước vào đại sảnh của khu nhà cao cấp, chú bảo vệ niềm nở gật đầu với cô, còn gọi cô một tiếng "Bà Triển", cô chỉ mỉm cười, gật đầu đáp lại, nhanh chóng lướt qua, đi vào thang máy. Cô không sửa lại cách gọi của chú bảo vệ, lấy lí do chính đáng là chuyện li hôn vốn là chuyện riêng, không cần phải nói với tất cả mọi người. Nhưng lí do thực sự chính là cô muốn tự lừa gạt chính bản thân mình, tự huyễn hoặc bản thân mình rằng cô vẫn còn là "bà Triển", Triển Hựu Dực và cô cũng chưa hề li hôn, tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, vì người khác vẫn gọi cô là "bà Triển" mà, không phải sao? Nực cười lắm, đúng không?
Đúng vậy, rất nực cười, nhưng mơ mộng thì có tội tình gì đâu, mà thời gian để cô ngủ mê kia cũng chỉ có một phút đồng hồ ngắn ngủi mà thôi, sau khi đi qua chú bảo vệ, cô đã thức giấc rồi. Còn bây giờ thì sao? Cô bắt buộc phải làm thế sao?
Thang máy dừng ở lầu 27, cô bước ra khỏi thang máy, đứng trước cửa nhà hắn, đột nhiên cảm thấy do dự.
Cô thực sự muốn làm thế sao?
Thực sự muốn đánh cược một ván lớn như vậy sao?
Chắc chắn sẽ không hối hận chứ?
Đây là một chuyện lớn, liên quan đến một sinh mạng đấy, mà sinh mạng này thì...
Quảng Nhân Nhân bất giác cúi đầu, hai tay nhẹ nhàng xoa bụng, mặc dù không cảm nhận được bất cứ động tĩnh gì nhưng cô biết, nơi này đang chứa đựng một sinh linh bé bỏng. Đúng vậy, cô đã có thai. Mà suốt cả tuần nay hắn không tìm đến cô, không liên lạc với cô, dường như muốn nói rằng, cuộc chơi của họ đã tàn rồi, vậy nên cô đành phải mặt dày mà tìm đến hắn.
Đứa bé là của cả hai người, cô nghĩ mãi vẫn thấy rằng, không thể một mình quyết định chuyện giữ hay bỏ đứa bé này nên cô mới đến đây. Nhưng cô tự hỏi bản thân, cô thực sự chỉ nghĩ có vậy thôi sao? Tìm đến hắn đơn thuần chỉ vì chuyện đấy thôi sao? Không có chút nào ý định dùng đứa bé này để giữ hắn lại hay sao?
Nếu như may mắn, có thể hắn muốn đứa bé, cũng vì đứa trẻ mà nguyện ở lại bên cạnh cô. Nhưng nếu hắn nói không cần đứa bé này thì cô phải làm gì bây giờ? Cô thực sự có đủ dũng khí, đủ kiên cường để đối mặt với sự tàn nhẫn, tuyệt tình của hắn sao?
Thật xin lỗi, cục cưng à, cho tới lúc này, mẹ chưa từng có ý muốn bỏ con, sao mẹ có thể không yêu con, không muốn con cho được kia chứ? Nhưng nếu bố con không muốn con, nếu bố con nói hắn không muốn con...
Tim lại quặn đau khiến cho Quảng Nhân Nhân phải nhắm mắt lại, cố chịu đựng.
Nếu như hắn thực sự nói hắn không muốn đứa trẻ trong bụng cô, cô nên làm gì bây giờ?
Với tình trạng hiện giờ của cô, đến tự chăm lo cho bản thân mình còn khó khăn nữa nói gì đến chuyện nuôi nấng đứa bé?
Cô không muốn con cô sinh ra sẽ phải chịu khổ cùng cô, không muốn đứa bé sinh ra sẽ bị người khác giễu cợt vì không có bố, càng không muốn một ngày nào đó khi con cô bắt đầu hiểu chuyện, nó hỏi cô về bố nó rồi lại buồn khi biết được sự thật đau lòng là bố nó không cần nó. Làm sao bây giờ, nếu hắn thực lòng không muốn có đứa bé này thì phải làm sao? Thậm chí, nếu như hắn muốn cô... muốn cô... bỏ đứa trẻ này đi, cô phải làm gì bây giờ?
Hai chân đột nhiên mềm nhũn khiến cho cô lảo đảo lùi về sau mấy bước, cho đến khi chạm được vào bức tường, có một chỗ để dựa vào cô mới gắng gượng để không bị ngã xuống mặt đất. Không được, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, cô không có đủ dũng khí để đối mặt với sự lạnh lùng, nhẫn tâm của hắn, cô không thể đánh cược, không thể mạo hiểm, cô không thể dùng đứa bé để ép buộc hắn, để làm điều kiện, để mà đánh cược một phen, cô làm không được!
Ra sức lắc đầu, cô nhanh chóng xoay người tính rời đi, không ngờ đúng lúc ấy, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Triển Hựu Dực bước ra khỏi thanh máy khiến cho khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên tái nhợt.
"Sao em lại tới đây?" Đột nhiên nhìn thấy cô, Triển Hựu Dực buột miệng hỏi, tiếp đó hắn lập tức chú ý đến sắc mặt nhợt nhạt như giấy của cô, "Em làm sao vậy? Có chuyện gì à?" Hắn vội vã bước đến cạnh cô, siết chặt lấy bờ vai cô, quan tâm hỏi han.
Quảng Nhân Nhân sợ hãi, vội vã tránh khỏi tay hắn, thoái lui về sau mấy bước.
Triển Hựu Dực cau mày, "Em làm sao vậy?" Hắn trầm giọng hỏi với vẻ không vui.
"Em phải đi rồi." Vội vã buông một câu nói, cô nhanh chóng vòng qua người hắn, đi về phía thang máy nào ngờ hắn đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
"Tại sao đã tới đây rồi còn muốn đi?" Hắn hỏi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đáy mắt chất chứa vẻ đau đớn, khổ sở.
"Nếu như..." Cô muốn hỏi hắn nhưng lại nói không nên lời, bên tai dường như có thể nghe thấy hắn đang nói với cô, bỏ đứa bé đi.
"Nếu như cái gì?" Hắn mất hết kiên nhẫn, không đợi được cho cô nói hết câu, hắn đã hỏi cô.
"Em phải đi." Cô lắc đầu, lặp lại lần nữa, định hất tay hắn ra, nhưng hắn lại nắm thật chặt, không chịu buông ra.
"Vào đây." Hắn mở cửa rồi kéo cô vào bên trong.
"Đừng mà." Cô cự lại hắn nhưng giọng nói yếu ớt đến mức dường như chẳng thể nghe thấy gì.
Vậy nên hắn nhanh chóng kéo cô vào trong nhà, đóng cửa lại, một mạch đưa cô đến trước ghế sôpha, áp cô ngồi xuống ghế. Bộ dạng nhợt nhạt của cô thoạt nhìn giống như có thể té xỉu bất cứ lúc nào, rốt cục có chuyện gì xảy ra với cô? Tại sao mới một tuần không gặp thôi mà cô đã đày đọa bản thân ra thành cái dạng này? Triển Hựu Dực nghĩ mà tức giận.
Hắn ngồi lên mép bàn trà, vây cô trong lồng ngực mình, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô. "Nói anh nghe, rốt cục là có chuyện gì vậy?" Hắn nghiêm mặt ra lệnh.
Cô vội lắc đầu, cắn chặt môi, trên mặt lộ vẻ sắp khóc đến nơi.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hắn lo lắng hỏi lại lần nữa.
"Không nên hỏi làm gì." Cô thấp giọng khẩn cầu.
"Sắc mặt của em trắng tái như vậy, bộ dạng thì như sắp té xỉu đến nơi, em nói sao anh có thể không hỏi cho được?" Hắn không kìm nổi cơn giận mà nắm lấy bả vai cô, gầm nhẹ lên với cô.
Quảng Nhân Nhân kinh ngạc nhìn hắn, không kiềm được mà nhẹ giọng hỏi: "Anh quan tâm đến em à?"
"Nói nhảm!" Triển Hựu Dực giận đến nỗi muốn xông lên bóp chết cô cho xong. "Rốt cuộc là có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?" Hắn cố gắng kìm nén sự tức giận, nghiêm mặt hỏi cô.
"Không phải anh muốn chia tay với em sao?" Không để ý đến câu hỏi của hắn, Quảng Nhân Nhân chỉ muốn biết được lời giải cho khúc mắc đã vướng bận trong lòng cô suốt hơn tuần nay.
"Chia tay cái gì mà chia tay?" Hắn trừng mắt hỏi cô, khuôn mặt lộ vẻ tức giận. "Em muốn chia tay?"
Cô lắc đầu như trống bỏi, nước mắt ngưng đọng tại khóe mắt cũng theo đó mà rơi xuống, đọng trên mu bàn tay của hắn.
"Chết tiệt!" Triển Hựu Dực khẽ chửi thề một tiếng, lại dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt của cô, nhẹ nhàng van xin: "Đừng khóc mà!"
"Tại sao suốt một tuần qua anh không liên lạc với em?" Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên, hỏi hắn. Cô không muốn để nỗi nghi ngờ trong lòng ngày một lớn lên, rồi một lúc nào đó, nó sẽ nuốt chửng lấy cô.
Triển Hựu Dực cứng người, ra vẻ có điều khó nói, hắn im lặng một lúc lâu rồi mới khó khăn thốt ra: "Anh đang tự trừng phạt chính mình." Hắn nhận ra, ý muốn độc chiếm của mình đối cô vẫn cứ mãnh liệt như vậy, có thể sẽ phá nát không khí yên ấm giữa bọn họ hiện nay nên hắn chỉ có thể tạm thời tránh mặt cô, tìm chút yên tĩnh để bản thân có thể tỉnh táo lại, cũng là tự trừng phạt chính mình vì ngày đó vì ghen mà đã phá hỏng bầu không khí, khiến cô cảm thấy không vui.
Quảng Nhân Nhân kinh ngạc nhìn hắn, còn cho rằng mình nghe nhầm. "Gì cơ?"
"Anh đang tự trừng phạt bản thân." Hắn lặp lại lần nữa.
Cô giật mình, nhìn hắn trân trân, ngay cả nước mắt cũng ngưng đọng, không rơi xuống nữa. Trừng phạt bản thân? Cô thấy hắn giống như đang muốn trừng phạt cô thì đúng hơn. "Em không hiểu." Cô lắc đầu, nói.
"Em không hiểu cũng không sao, anh hiểu là được rồi. Giờ thì nói cho anh nghe, sao đột nhiên em lại đến tìm anh? Xảy ra chuyện gì à?" Hắn nhìn thẳng vào cô.
Quảng Nhân Nhân cắn miệng, nửa muốn nói, nửa lại không.
Mặc dù đã chứng thực hắn không muốn chia tay với cô nhưng hắn cũng không nói là hắn yêu cô, cũng không nói là muốn tái hợp, cô có nên nói cho hắn biết chuyện cô mang thai hay không? Nếu hắn biết được thì hắn sẽ có phản ứng gì đây? Là vui mừng, kinh ngạc, khó tin được hay là khó chịu, tức giận?
"Rốt cục có chuyện gì mà khó nói đến vậy?" Hắn khẽ cau mày, nói.
Cô ra sức hít một hơi, nhắm chặt hai mắt, nói nhanh hết mức có thể: "Em có thai." Rồi im lặng.
Xung quanh chìm vào tĩnh lặng, tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ được tiếng tim mình đang đập. Quảng Nhân Nhân căng thẳng đến độ không dám mở mắt nhìn hắn, ráng lắng nghe tiếng động xung quanh, hi vọng có thể nghe thấy chút động tĩnh của hắn, nhờ vào đó cô có thể biết được phản ứng của hắn. Nhưng cô không nghe thấy gì cả, bốn phía chỉ là một mảnh yên lặng, không có lấy một chút âm thanh.
Có thể như vậy sao?
Cô đợi thật lâu, nín nhịn thật lâu, rốt cục kìm không nổi mà chậm rãi mở mắt ra, lọt vào mắt cô là hình ảnh hắn cau chặt chân mày, gương mặt hơi nhợt nhạt. Cô nhìn hắn, hắn nhìn cô, không ai nói gì, cô lại nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.
"Thật xin lỗi." Cô cúi đầu, thấp giọng xin lỗi, nước mắt nhanh chóng ngập tràn khóe mắt.
Nghe cô nói xin lỗi, Triển Hựu Dực thoáng chốc run lên, cả người không ngừng run bần bật. "Không!" Hắn ôm choàng lấy cô, siết chặt vào trong ngực, chặt đến mức thiếu chút nữa là cô không thể thở nổi.
"Dực?"
Bước vào đại sảnh của khu nhà cao cấp, chú bảo vệ niềm nở gật đầu với cô, còn gọi cô một tiếng "Bà Triển", cô chỉ mỉm cười, gật đầu đáp lại, nhanh chóng lướt qua, đi vào thang máy. Cô không sửa lại cách gọi của chú bảo vệ, lấy lí do chính đáng là chuyện li hôn vốn là chuyện riêng, không cần phải nói với tất cả mọi người. Nhưng lí do thực sự chính là cô muốn tự lừa gạt chính bản thân mình, tự huyễn hoặc bản thân mình rằng cô vẫn còn là "bà Triển", Triển Hựu Dực và cô cũng chưa hề li hôn, tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, vì người khác vẫn gọi cô là "bà Triển" mà, không phải sao? Nực cười lắm, đúng không?
Đúng vậy, rất nực cười, nhưng mơ mộng thì có tội tình gì đâu, mà thời gian để cô ngủ mê kia cũng chỉ có một phút đồng hồ ngắn ngủi mà thôi, sau khi đi qua chú bảo vệ, cô đã thức giấc rồi. Còn bây giờ thì sao? Cô bắt buộc phải làm thế sao?
Thang máy dừng ở lầu 27, cô bước ra khỏi thang máy, đứng trước cửa nhà hắn, đột nhiên cảm thấy do dự.
Cô thực sự muốn làm thế sao?
Thực sự muốn đánh cược một ván lớn như vậy sao?
Chắc chắn sẽ không hối hận chứ?
Đây là một chuyện lớn, liên quan đến một sinh mạng đấy, mà sinh mạng này thì...
Quảng Nhân Nhân bất giác cúi đầu, hai tay nhẹ nhàng xoa bụng, mặc dù không cảm nhận được bất cứ động tĩnh gì nhưng cô biết, nơi này đang chứa đựng một sinh linh bé bỏng. Đúng vậy, cô đã có thai. Mà suốt cả tuần nay hắn không tìm đến cô, không liên lạc với cô, dường như muốn nói rằng, cuộc chơi của họ đã tàn rồi, vậy nên cô đành phải mặt dày mà tìm đến hắn.
Đứa bé là của cả hai người, cô nghĩ mãi vẫn thấy rằng, không thể một mình quyết định chuyện giữ hay bỏ đứa bé này nên cô mới đến đây. Nhưng cô tự hỏi bản thân, cô thực sự chỉ nghĩ có vậy thôi sao? Tìm đến hắn đơn thuần chỉ vì chuyện đấy thôi sao? Không có chút nào ý định dùng đứa bé này để giữ hắn lại hay sao?
Nếu như may mắn, có thể hắn muốn đứa bé, cũng vì đứa trẻ mà nguyện ở lại bên cạnh cô. Nhưng nếu hắn nói không cần đứa bé này thì cô phải làm gì bây giờ? Cô thực sự có đủ dũng khí, đủ kiên cường để đối mặt với sự tàn nhẫn, tuyệt tình của hắn sao?
Thật xin lỗi, cục cưng à, cho tới lúc này, mẹ chưa từng có ý muốn bỏ con, sao mẹ có thể không yêu con, không muốn con cho được kia chứ? Nhưng nếu bố con không muốn con, nếu bố con nói hắn không muốn con...
Tim lại quặn đau khiến cho Quảng Nhân Nhân phải nhắm mắt lại, cố chịu đựng.
Nếu như hắn thực sự nói hắn không muốn đứa trẻ trong bụng cô, cô nên làm gì bây giờ?
Với tình trạng hiện giờ của cô, đến tự chăm lo cho bản thân mình còn khó khăn nữa nói gì đến chuyện nuôi nấng đứa bé?
Cô không muốn con cô sinh ra sẽ phải chịu khổ cùng cô, không muốn đứa bé sinh ra sẽ bị người khác giễu cợt vì không có bố, càng không muốn một ngày nào đó khi con cô bắt đầu hiểu chuyện, nó hỏi cô về bố nó rồi lại buồn khi biết được sự thật đau lòng là bố nó không cần nó. Làm sao bây giờ, nếu hắn thực lòng không muốn có đứa bé này thì phải làm sao? Thậm chí, nếu như hắn muốn cô... muốn cô... bỏ đứa trẻ này đi, cô phải làm gì bây giờ?
Hai chân đột nhiên mềm nhũn khiến cho cô lảo đảo lùi về sau mấy bước, cho đến khi chạm được vào bức tường, có một chỗ để dựa vào cô mới gắng gượng để không bị ngã xuống mặt đất. Không được, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, cô không có đủ dũng khí để đối mặt với sự lạnh lùng, nhẫn tâm của hắn, cô không thể đánh cược, không thể mạo hiểm, cô không thể dùng đứa bé để ép buộc hắn, để làm điều kiện, để mà đánh cược một phen, cô làm không được!
Ra sức lắc đầu, cô nhanh chóng xoay người tính rời đi, không ngờ đúng lúc ấy, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Triển Hựu Dực bước ra khỏi thanh máy khiến cho khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên tái nhợt.
"Sao em lại tới đây?" Đột nhiên nhìn thấy cô, Triển Hựu Dực buột miệng hỏi, tiếp đó hắn lập tức chú ý đến sắc mặt nhợt nhạt như giấy của cô, "Em làm sao vậy? Có chuyện gì à?" Hắn vội vã bước đến cạnh cô, siết chặt lấy bờ vai cô, quan tâm hỏi han.
Quảng Nhân Nhân sợ hãi, vội vã tránh khỏi tay hắn, thoái lui về sau mấy bước.
Triển Hựu Dực cau mày, "Em làm sao vậy?" Hắn trầm giọng hỏi với vẻ không vui.
"Em phải đi rồi." Vội vã buông một câu nói, cô nhanh chóng vòng qua người hắn, đi về phía thang máy nào ngờ hắn đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
"Tại sao đã tới đây rồi còn muốn đi?" Hắn hỏi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đáy mắt chất chứa vẻ đau đớn, khổ sở.
"Nếu như..." Cô muốn hỏi hắn nhưng lại nói không nên lời, bên tai dường như có thể nghe thấy hắn đang nói với cô, bỏ đứa bé đi.
"Nếu như cái gì?" Hắn mất hết kiên nhẫn, không đợi được cho cô nói hết câu, hắn đã hỏi cô.
"Em phải đi." Cô lắc đầu, lặp lại lần nữa, định hất tay hắn ra, nhưng hắn lại nắm thật chặt, không chịu buông ra.
"Vào đây." Hắn mở cửa rồi kéo cô vào bên trong.
"Đừng mà." Cô cự lại hắn nhưng giọng nói yếu ớt đến mức dường như chẳng thể nghe thấy gì.
Vậy nên hắn nhanh chóng kéo cô vào trong nhà, đóng cửa lại, một mạch đưa cô đến trước ghế sôpha, áp cô ngồi xuống ghế. Bộ dạng nhợt nhạt của cô thoạt nhìn giống như có thể té xỉu bất cứ lúc nào, rốt cục có chuyện gì xảy ra với cô? Tại sao mới một tuần không gặp thôi mà cô đã đày đọa bản thân ra thành cái dạng này? Triển Hựu Dực nghĩ mà tức giận.
Hắn ngồi lên mép bàn trà, vây cô trong lồng ngực mình, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô. "Nói anh nghe, rốt cục là có chuyện gì vậy?" Hắn nghiêm mặt ra lệnh.
Cô vội lắc đầu, cắn chặt môi, trên mặt lộ vẻ sắp khóc đến nơi.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hắn lo lắng hỏi lại lần nữa.
"Không nên hỏi làm gì." Cô thấp giọng khẩn cầu.
"Sắc mặt của em trắng tái như vậy, bộ dạng thì như sắp té xỉu đến nơi, em nói sao anh có thể không hỏi cho được?" Hắn không kìm nổi cơn giận mà nắm lấy bả vai cô, gầm nhẹ lên với cô.
Quảng Nhân Nhân kinh ngạc nhìn hắn, không kiềm được mà nhẹ giọng hỏi: "Anh quan tâm đến em à?"
"Nói nhảm!" Triển Hựu Dực giận đến nỗi muốn xông lên bóp chết cô cho xong. "Rốt cuộc là có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?" Hắn cố gắng kìm nén sự tức giận, nghiêm mặt hỏi cô.
"Không phải anh muốn chia tay với em sao?" Không để ý đến câu hỏi của hắn, Quảng Nhân Nhân chỉ muốn biết được lời giải cho khúc mắc đã vướng bận trong lòng cô suốt hơn tuần nay.
"Chia tay cái gì mà chia tay?" Hắn trừng mắt hỏi cô, khuôn mặt lộ vẻ tức giận. "Em muốn chia tay?"
Cô lắc đầu như trống bỏi, nước mắt ngưng đọng tại khóe mắt cũng theo đó mà rơi xuống, đọng trên mu bàn tay của hắn.
"Chết tiệt!" Triển Hựu Dực khẽ chửi thề một tiếng, lại dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt của cô, nhẹ nhàng van xin: "Đừng khóc mà!"
"Tại sao suốt một tuần qua anh không liên lạc với em?" Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên, hỏi hắn. Cô không muốn để nỗi nghi ngờ trong lòng ngày một lớn lên, rồi một lúc nào đó, nó sẽ nuốt chửng lấy cô.
Triển Hựu Dực cứng người, ra vẻ có điều khó nói, hắn im lặng một lúc lâu rồi mới khó khăn thốt ra: "Anh đang tự trừng phạt chính mình." Hắn nhận ra, ý muốn độc chiếm của mình đối cô vẫn cứ mãnh liệt như vậy, có thể sẽ phá nát không khí yên ấm giữa bọn họ hiện nay nên hắn chỉ có thể tạm thời tránh mặt cô, tìm chút yên tĩnh để bản thân có thể tỉnh táo lại, cũng là tự trừng phạt chính mình vì ngày đó vì ghen mà đã phá hỏng bầu không khí, khiến cô cảm thấy không vui.
Quảng Nhân Nhân kinh ngạc nhìn hắn, còn cho rằng mình nghe nhầm. "Gì cơ?"
"Anh đang tự trừng phạt bản thân." Hắn lặp lại lần nữa.
Cô giật mình, nhìn hắn trân trân, ngay cả nước mắt cũng ngưng đọng, không rơi xuống nữa. Trừng phạt bản thân? Cô thấy hắn giống như đang muốn trừng phạt cô thì đúng hơn. "Em không hiểu." Cô lắc đầu, nói.
"Em không hiểu cũng không sao, anh hiểu là được rồi. Giờ thì nói cho anh nghe, sao đột nhiên em lại đến tìm anh? Xảy ra chuyện gì à?" Hắn nhìn thẳng vào cô.
Quảng Nhân Nhân cắn miệng, nửa muốn nói, nửa lại không.
Mặc dù đã chứng thực hắn không muốn chia tay với cô nhưng hắn cũng không nói là hắn yêu cô, cũng không nói là muốn tái hợp, cô có nên nói cho hắn biết chuyện cô mang thai hay không? Nếu hắn biết được thì hắn sẽ có phản ứng gì đây? Là vui mừng, kinh ngạc, khó tin được hay là khó chịu, tức giận?
"Rốt cục có chuyện gì mà khó nói đến vậy?" Hắn khẽ cau mày, nói.
Cô ra sức hít một hơi, nhắm chặt hai mắt, nói nhanh hết mức có thể: "Em có thai." Rồi im lặng.
Xung quanh chìm vào tĩnh lặng, tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ được tiếng tim mình đang đập. Quảng Nhân Nhân căng thẳng đến độ không dám mở mắt nhìn hắn, ráng lắng nghe tiếng động xung quanh, hi vọng có thể nghe thấy chút động tĩnh của hắn, nhờ vào đó cô có thể biết được phản ứng của hắn. Nhưng cô không nghe thấy gì cả, bốn phía chỉ là một mảnh yên lặng, không có lấy một chút âm thanh.
Có thể như vậy sao?
Cô đợi thật lâu, nín nhịn thật lâu, rốt cục kìm không nổi mà chậm rãi mở mắt ra, lọt vào mắt cô là hình ảnh hắn cau chặt chân mày, gương mặt hơi nhợt nhạt. Cô nhìn hắn, hắn nhìn cô, không ai nói gì, cô lại nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.
"Thật xin lỗi." Cô cúi đầu, thấp giọng xin lỗi, nước mắt nhanh chóng ngập tràn khóe mắt.
Nghe cô nói xin lỗi, Triển Hựu Dực thoáng chốc run lên, cả người không ngừng run bần bật. "Không!" Hắn ôm choàng lấy cô, siết chặt vào trong ngực, chặt đến mức thiếu chút nữa là cô không thể thở nổi.
"Dực?"