Chương 9
Một ngày trước khi phá dỡ.
Từ cổng trường, tôi lại đi bộ về nhà dì.
Con đường quen thuộc này được bao phủ bởi những cây si rậm rạp.
Đi hết con đường cuối cùng và nhìn thấy cửa sổ nhỏ ở tầng hầm.
Như có thần giao cách cảm, tôi quay lại.
Bùi Giác đang đeo khẩu trang và đứng bên kia đường.
Hai mươi phút sau, chúng tôi ngồi xuống nhà hàng yêu thích cũ của mình.
Sau khi hết phim, anh ấy gọi cho tôi bao nhiêu tôi cũng không trả lời.
Chỉ là không ngờ lại để anh tìm được đây.
Bên cạnh nhà hàng là phòng bi-a cũ.
Tôi nhìn những chàng trai ra vào, và chợt muốn có một câu trả lời.
"Bùi Giác, kỳ nghỉ hè năm đó, em đã tới đây tìm anh."
"Ừm."
"Anh nóng nảy như vậy, liền đuổi em ra ngoài, anh có biết em đã buồn bực như thế nào không?"
Bùi Giác sửng sốt một lát: "Tuế Tuế, anh không có nóng nảy, anh lúc đó chỉ vừa sợ vừa lo cho em mà thôi."
"Anh sợ cái gì?"
"Phòng bi-a đó không phải là một nơi tốt, người anh gặp ngày hôm đó không phải là người tốt, thằng đó cứ muốn đánh anh. Khi em xuất hiện, anh thực sự sợ hãi, anh sợ rằng em sẽ bị họ nhắm đến..."
Bùi Giác cau mày, cẩn thận nhớ lại.
"Thực xin lỗi Tuế Tuế, là do anh quá khẩn trương, làm cho em hiểu lầm."
Ngay sau đó, ông chủ gọi tới số của chúng tôi.
Nhân tiện, tôi nhờ Bùi Giác mua hộ một chai nước.
Ngay khi anh ấy rời đi, tôi bị bao vây bởi một nhóm đàn ông thối.
"Người đẹp, cùng nhau chơi nha?"
"Vừa rồi là bạn trai của em sao? Tại sao nó lại đeo khẩu trang khi ăn chứ? Nó bị bệnh sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn họ: "Cút."
"Ha ha, tính tình nóng nảy quá à, cùng tụi anh chơi một xíu đi."
Người đàn ông đi đầu đưa tay chạm vào vai tôi.
Giây tiếp theo, hắn liền rú lên đau đớn.
Bùi Giác đến bẻ gần như gãy tay của hắn.
"Mẹ kiếp! Đánh nó!"
Bùi Giác chặn tôi lại từ phía sau
Anh ấy hoàn toàn từ bỏ lớp ngụy trang và nhân cách của mình, cả người toát ra sự thù địch.
Tôi ngây người nhìn anh.
Chính là anh ấy, Bùi Giác mà tôi biết... đã trở lại.
Hung dữ, tàn bạo.
Nhưng luôn bảo vệ tôi.
Với sức của Bùi Giác liền có thể dễ dàng đánh bại tất cả bọn họ chỉ từ hai cú đá và một cú đấm.
Nhưng tôi cũng phải ngăn anh ấy lại.
Anh không thể đánh nhau được.
Bùi Giác rất bướng bỉnh, anh nhìn chằm chằm vào bốn người họ, nhất quyết đòi công lý cho tôi.
Tôi nắm lấy tay anh ấy
"Bùi Giác, đừng làm như vậy, em sợ."
Bùi Giác sững sờ một lúc.
Ngay lập tức, toàn bộ bức chân dung được chải dưới nước, sự thù địch biến mất, thậm chí các cạnh và góc mặt của anh cũng được làm dịu đi.
"Tuế Tuế đừng sợ mà... không sao đâu."
"Bùi Giác, chạy thôi."
Bùi Giác dùng tay trái ôm chặt lấy tôi, kéo tôi chạy ra ngoài.
Qua đường phố, qua nhiều người.
Chúng tôi chạy và chạy, không biết mệt mỏi.
Nhịp tim được phóng đại vô hạn trong tai, thình thịch, thịch, thịch...
Lần cuối cùng tôi nghe thấy giọng nói này, cũng là bởi vì người này, đã mang đến cho tôi sự rung động của tuổi trẻ.
Và tại thời điểm này.
Anh dường như vẫn là chàng trai đó.
Từ cổng trường, tôi lại đi bộ về nhà dì.
Con đường quen thuộc này được bao phủ bởi những cây si rậm rạp.
Đi hết con đường cuối cùng và nhìn thấy cửa sổ nhỏ ở tầng hầm.
Như có thần giao cách cảm, tôi quay lại.
Bùi Giác đang đeo khẩu trang và đứng bên kia đường.
Hai mươi phút sau, chúng tôi ngồi xuống nhà hàng yêu thích cũ của mình.
Sau khi hết phim, anh ấy gọi cho tôi bao nhiêu tôi cũng không trả lời.
Chỉ là không ngờ lại để anh tìm được đây.
Bên cạnh nhà hàng là phòng bi-a cũ.
Tôi nhìn những chàng trai ra vào, và chợt muốn có một câu trả lời.
"Bùi Giác, kỳ nghỉ hè năm đó, em đã tới đây tìm anh."
"Ừm."
"Anh nóng nảy như vậy, liền đuổi em ra ngoài, anh có biết em đã buồn bực như thế nào không?"
Bùi Giác sửng sốt một lát: "Tuế Tuế, anh không có nóng nảy, anh lúc đó chỉ vừa sợ vừa lo cho em mà thôi."
"Anh sợ cái gì?"
"Phòng bi-a đó không phải là một nơi tốt, người anh gặp ngày hôm đó không phải là người tốt, thằng đó cứ muốn đánh anh. Khi em xuất hiện, anh thực sự sợ hãi, anh sợ rằng em sẽ bị họ nhắm đến..."
Bùi Giác cau mày, cẩn thận nhớ lại.
"Thực xin lỗi Tuế Tuế, là do anh quá khẩn trương, làm cho em hiểu lầm."
Ngay sau đó, ông chủ gọi tới số của chúng tôi.
Nhân tiện, tôi nhờ Bùi Giác mua hộ một chai nước.
Ngay khi anh ấy rời đi, tôi bị bao vây bởi một nhóm đàn ông thối.
"Người đẹp, cùng nhau chơi nha?"
"Vừa rồi là bạn trai của em sao? Tại sao nó lại đeo khẩu trang khi ăn chứ? Nó bị bệnh sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn họ: "Cút."
"Ha ha, tính tình nóng nảy quá à, cùng tụi anh chơi một xíu đi."
Người đàn ông đi đầu đưa tay chạm vào vai tôi.
Giây tiếp theo, hắn liền rú lên đau đớn.
Bùi Giác đến bẻ gần như gãy tay của hắn.
"Mẹ kiếp! Đánh nó!"
Bùi Giác chặn tôi lại từ phía sau
Anh ấy hoàn toàn từ bỏ lớp ngụy trang và nhân cách của mình, cả người toát ra sự thù địch.
Tôi ngây người nhìn anh.
Chính là anh ấy, Bùi Giác mà tôi biết... đã trở lại.
Hung dữ, tàn bạo.
Nhưng luôn bảo vệ tôi.
Với sức của Bùi Giác liền có thể dễ dàng đánh bại tất cả bọn họ chỉ từ hai cú đá và một cú đấm.
Nhưng tôi cũng phải ngăn anh ấy lại.
Anh không thể đánh nhau được.
Bùi Giác rất bướng bỉnh, anh nhìn chằm chằm vào bốn người họ, nhất quyết đòi công lý cho tôi.
Tôi nắm lấy tay anh ấy
"Bùi Giác, đừng làm như vậy, em sợ."
Bùi Giác sững sờ một lúc.
Ngay lập tức, toàn bộ bức chân dung được chải dưới nước, sự thù địch biến mất, thậm chí các cạnh và góc mặt của anh cũng được làm dịu đi.
"Tuế Tuế đừng sợ mà... không sao đâu."
"Bùi Giác, chạy thôi."
Bùi Giác dùng tay trái ôm chặt lấy tôi, kéo tôi chạy ra ngoài.
Qua đường phố, qua nhiều người.
Chúng tôi chạy và chạy, không biết mệt mỏi.
Nhịp tim được phóng đại vô hạn trong tai, thình thịch, thịch, thịch...
Lần cuối cùng tôi nghe thấy giọng nói này, cũng là bởi vì người này, đã mang đến cho tôi sự rung động của tuổi trẻ.
Và tại thời điểm này.
Anh dường như vẫn là chàng trai đó.