Chương 7
Nửa đêm tôi lại lên cơn sốt.
Bùi Giác hầu như không ngủ, thỉnh thoảng anh sẽ thay khăn nóng cho tôi.
Con người hoang mang đến mức không tránh khỏi ảo giác.
Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ mình đã trở lại căn hầm nhỏ đó.
Bùi Giác ngủ trên mặt đất, như thể tránh bị nghi ngờ, anh nằm cách tôi vài mét.
Giữa chúng tôi có một cái bàn, và tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh khi tôi nhìn qua.
Một lần, Bùi Giác bị ốm nên cố nén không nói gì.
Tôi nhận ra có gì đó không ổn vào nửa đêm, nên tôi dậy và thử trán cho anh.
Rất nóng.
Tôi chạy lên lầu tìm thuốc hạ sốt, lấy khăn lau đi lau lại mặt anh nhiều lần.
Bùi Giác đưa tay ra và bất ngờ tóm lấy tôi.
Anh nắm lấy nó một lúc, như thể anh sợ rằng tôi sẽ đi mất.
Chờ cho đến khi anh ngủ thiếp đi anh ta mới chịu buông tay.
Đây là lần thân mật nhất cuối cùng tôi có với anh trước khi tốt nghiệp.
Hầu hết thời gian, chúng tôi đều là những người xa lạ đi ngang qua nhau ở trường.
...
Một đêm uể oải trôi qua.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, Bùi Giác đã biến mất.
Anh ta tạm thời được gọi để thực hiện buổi chụp.
Nhưng trên bàn đã bày sẵn các món ăn.Ngay ở giữa, là một túi sô cô la.
Loại đắt nhất.
Nửa chừng bữa ăn, có người bước vào.
Tôi nghĩ Bùi Giác đã trở lại.
Nhưng đó là một người đàn ông xa lạ đã đến.
Tôi có ấn tượng rằng người quản lý của Bùi Giác cũng là bạn tốt của anh ấy.
Anh ta ngây người nhìn tôi.
"Chết tiệt, không ngờ rằng Bùi Giác cũng sẽ giấu phụ nữ đó."
Tôi giải thích với người quản lý là tôi chỉ là trợ lý đạo diễn của đoàn làm phim, anh ta không biết là có tin hay không nhưng chỉ hỏi tên tôi.
Tôi nói: "Cứ gọi tôi là Tuế Tuế."
Anh ta gần như nhảy dựng lên vì sốc.
"Tuế Tuế? M.ẹ n.ó, cô tên là Tuế Tuế sao!?!"
"Làm sao vậy?"
Người quản lý nhìn tôi với một khuôn mặt đầy bất ngờ: "Cô là Tuế Nghi!"
Dưới sự nghi ngờ của tôi, anh ta cuối cùng cũng giải thích.
"Cô không biết đâu, trước đây tên Bùi Giác đã tìm cô như sắp phát đ.iên tới nơi luôn đấy."
TÔI:......
"Chỉ vì không tìm được cô, cậu ấy liền vứt bỏ luôn chính mình, không ăn không ngủ, cả người nhất thời giống như rơi xuống đáy vực, chậc chậc."
Quản lý cười hiền lành: "Bây giờ không sao rồi, cậu ấy đã tìm được cô rồi, cô yên tâm đi, bảy năm rồi, không cần phải tự hành hạ mình nữa."
"Anh nói đùa sao," tôi nói, "Tôi và anh ấy quen nhau chỉ ba tháng, cũng không đáng nhớ lắm đâu."
"Gì chứ? Cô không biết Bùi Giác vì cô mà trở thành minh tinh sao?"
Tôi đóng băng.
"Vì bố mẹ, nên từ nhỏ cậu ấy đã rất ghét nghề ngôi sao. Trước kia gia đình rủ cậu ấy ra mắt làm sao nhí, nhưng lại bị cậu ấy từ chối. Nhưng sau khi chia tay cô, cậu liền bất ngờ nói muốn trở thành ngôi sao".
"Là bởi vì cô thích điện ảnh, nếu như cậu ấy là minh tinh, liền có thể đứng ở nơi sáng chói nhất, chỉ để cho cô xem..."
Chuyện này thực sự có.
Có một đêm tôi không ngủ được, tôi đã nói chuyện với Bùi Giác.
"Bạn học Bùi, anh ngủ chưa?"
"Anh chưa."
"Hôm nay em vừa đi xem một bộ phim, tên là 'Roman Holiday', hay lắm luôn đó."
"Không có hứng thú."
"Em thích điện ảnh. Anh nghĩ xem tuyệt đến thế nào nếu em có thể làm một bộ phim ha, nhưng làm phim rất tốn kém đúng không? Em lại không có tiền."
"Không thì thôi."
Tôi tưởng anh không hiểu tôi nói gì, tính khí của anh lại còn hay thay đổi nên tôi cũng không muốn nói nữa.
Hóa ra anh lại nhớ những gì tôi nói.
Người quản lý đã rất xúc động.
"Cô lợi hại quá đi, chỉ có ba tháng mà lại khiến cậu ấy bảy năm không quên."
Bùi Giác trở lại vào buổi chiều.
"Cậu đang làm gì ở đây thế?" Lời này là nói với quản lý của mình.
"Phim sắp đến hồi kết rồi, đến thu dọn hoi mà."
"Không cần đâu, cậu có thể đi đi. Hơn nữa, tôi cần đi nghỉ một lát, tạm biệt."
"Chậc chậc chậc chậc, có bạn gái liền quên mất anh em, nhớ tới trước kia không tìm được cô ấy, ai kia còn ở trước mặt tôi khóc lóc thảm thiết..."
Bùi Giác ngắt lời: "Đừng nói điều này trước mặt bạn gái của tôi."
Tôi sửa lại: "Bạn gái cũ."
"Chúng ta còn chưa nói lời chia tay, thì chia tay hồi nào chứ."
"Em có viết một lá thư mà."
"Chỉ là một bức thư, đọc xong liền ném đi, ai biết có phải là em viết hay không."
Thấy màn này xong người quản lý cũng bỏ đi không ngoảnh lại.
Tôi: "Bùi Giác, đọc bức thư đó anh không tức giận chút xíu sao? Em nói là chỉ lợi dụng nhà anh mà..."
Bùi Giác cười nói: "Gan của em bé xíu, hơn nữa tin tức có bại lộ hay không, anh còn không thể tự biết hay sao?"
Tôi chết lặng.
Bùi Giác đi rửa trái cây.
Tôi nói tiếp: "Chia tay chỉ cần sự đồng ý của một người thôi. Dù anh có đồng ý hay không, chúng ta cũng đã chia tay từ lâu rồi."
Anh sững người: "Em đừng đuổi anh nữa... Em bực với anh luôn hả?"
Anh ấy cáu kỉnh châm một điếu thuốc, nhưng nhìn tôi rồi lại dập tắt.
"Bởi vì anh lừa em, không nói cho em lai lịch của mình? Hay là bởi vì... Vì Tô Chu Nhiên, chuyện cô ta anh cũng không kịp thời giải thích cho em."
"Cả hai đều không phải. Bùi Giác, chúng ta không giống nhau, anh cũng đừng ngoan cố."
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đâm.
Không biết bao lâu sau, Bùi Giác hai mắt đỏ ngầu, hung tợn nói:
"Không hợp cũng phải hợp."
Bùi Giác hầu như không ngủ, thỉnh thoảng anh sẽ thay khăn nóng cho tôi.
Con người hoang mang đến mức không tránh khỏi ảo giác.
Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ mình đã trở lại căn hầm nhỏ đó.
Bùi Giác ngủ trên mặt đất, như thể tránh bị nghi ngờ, anh nằm cách tôi vài mét.
Giữa chúng tôi có một cái bàn, và tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh khi tôi nhìn qua.
Một lần, Bùi Giác bị ốm nên cố nén không nói gì.
Tôi nhận ra có gì đó không ổn vào nửa đêm, nên tôi dậy và thử trán cho anh.
Rất nóng.
Tôi chạy lên lầu tìm thuốc hạ sốt, lấy khăn lau đi lau lại mặt anh nhiều lần.
Bùi Giác đưa tay ra và bất ngờ tóm lấy tôi.
Anh nắm lấy nó một lúc, như thể anh sợ rằng tôi sẽ đi mất.
Chờ cho đến khi anh ngủ thiếp đi anh ta mới chịu buông tay.
Đây là lần thân mật nhất cuối cùng tôi có với anh trước khi tốt nghiệp.
Hầu hết thời gian, chúng tôi đều là những người xa lạ đi ngang qua nhau ở trường.
...
Một đêm uể oải trôi qua.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, Bùi Giác đã biến mất.
Anh ta tạm thời được gọi để thực hiện buổi chụp.
Nhưng trên bàn đã bày sẵn các món ăn.Ngay ở giữa, là một túi sô cô la.
Loại đắt nhất.
Nửa chừng bữa ăn, có người bước vào.
Tôi nghĩ Bùi Giác đã trở lại.
Nhưng đó là một người đàn ông xa lạ đã đến.
Tôi có ấn tượng rằng người quản lý của Bùi Giác cũng là bạn tốt của anh ấy.
Anh ta ngây người nhìn tôi.
"Chết tiệt, không ngờ rằng Bùi Giác cũng sẽ giấu phụ nữ đó."
Tôi giải thích với người quản lý là tôi chỉ là trợ lý đạo diễn của đoàn làm phim, anh ta không biết là có tin hay không nhưng chỉ hỏi tên tôi.
Tôi nói: "Cứ gọi tôi là Tuế Tuế."
Anh ta gần như nhảy dựng lên vì sốc.
"Tuế Tuế? M.ẹ n.ó, cô tên là Tuế Tuế sao!?!"
"Làm sao vậy?"
Người quản lý nhìn tôi với một khuôn mặt đầy bất ngờ: "Cô là Tuế Nghi!"
Dưới sự nghi ngờ của tôi, anh ta cuối cùng cũng giải thích.
"Cô không biết đâu, trước đây tên Bùi Giác đã tìm cô như sắp phát đ.iên tới nơi luôn đấy."
TÔI:......
"Chỉ vì không tìm được cô, cậu ấy liền vứt bỏ luôn chính mình, không ăn không ngủ, cả người nhất thời giống như rơi xuống đáy vực, chậc chậc."
Quản lý cười hiền lành: "Bây giờ không sao rồi, cậu ấy đã tìm được cô rồi, cô yên tâm đi, bảy năm rồi, không cần phải tự hành hạ mình nữa."
"Anh nói đùa sao," tôi nói, "Tôi và anh ấy quen nhau chỉ ba tháng, cũng không đáng nhớ lắm đâu."
"Gì chứ? Cô không biết Bùi Giác vì cô mà trở thành minh tinh sao?"
Tôi đóng băng.
"Vì bố mẹ, nên từ nhỏ cậu ấy đã rất ghét nghề ngôi sao. Trước kia gia đình rủ cậu ấy ra mắt làm sao nhí, nhưng lại bị cậu ấy từ chối. Nhưng sau khi chia tay cô, cậu liền bất ngờ nói muốn trở thành ngôi sao".
"Là bởi vì cô thích điện ảnh, nếu như cậu ấy là minh tinh, liền có thể đứng ở nơi sáng chói nhất, chỉ để cho cô xem..."
Chuyện này thực sự có.
Có một đêm tôi không ngủ được, tôi đã nói chuyện với Bùi Giác.
"Bạn học Bùi, anh ngủ chưa?"
"Anh chưa."
"Hôm nay em vừa đi xem một bộ phim, tên là 'Roman Holiday', hay lắm luôn đó."
"Không có hứng thú."
"Em thích điện ảnh. Anh nghĩ xem tuyệt đến thế nào nếu em có thể làm một bộ phim ha, nhưng làm phim rất tốn kém đúng không? Em lại không có tiền."
"Không thì thôi."
Tôi tưởng anh không hiểu tôi nói gì, tính khí của anh lại còn hay thay đổi nên tôi cũng không muốn nói nữa.
Hóa ra anh lại nhớ những gì tôi nói.
Người quản lý đã rất xúc động.
"Cô lợi hại quá đi, chỉ có ba tháng mà lại khiến cậu ấy bảy năm không quên."
Bùi Giác trở lại vào buổi chiều.
"Cậu đang làm gì ở đây thế?" Lời này là nói với quản lý của mình.
"Phim sắp đến hồi kết rồi, đến thu dọn hoi mà."
"Không cần đâu, cậu có thể đi đi. Hơn nữa, tôi cần đi nghỉ một lát, tạm biệt."
"Chậc chậc chậc chậc, có bạn gái liền quên mất anh em, nhớ tới trước kia không tìm được cô ấy, ai kia còn ở trước mặt tôi khóc lóc thảm thiết..."
Bùi Giác ngắt lời: "Đừng nói điều này trước mặt bạn gái của tôi."
Tôi sửa lại: "Bạn gái cũ."
"Chúng ta còn chưa nói lời chia tay, thì chia tay hồi nào chứ."
"Em có viết một lá thư mà."
"Chỉ là một bức thư, đọc xong liền ném đi, ai biết có phải là em viết hay không."
Thấy màn này xong người quản lý cũng bỏ đi không ngoảnh lại.
Tôi: "Bùi Giác, đọc bức thư đó anh không tức giận chút xíu sao? Em nói là chỉ lợi dụng nhà anh mà..."
Bùi Giác cười nói: "Gan của em bé xíu, hơn nữa tin tức có bại lộ hay không, anh còn không thể tự biết hay sao?"
Tôi chết lặng.
Bùi Giác đi rửa trái cây.
Tôi nói tiếp: "Chia tay chỉ cần sự đồng ý của một người thôi. Dù anh có đồng ý hay không, chúng ta cũng đã chia tay từ lâu rồi."
Anh sững người: "Em đừng đuổi anh nữa... Em bực với anh luôn hả?"
Anh ấy cáu kỉnh châm một điếu thuốc, nhưng nhìn tôi rồi lại dập tắt.
"Bởi vì anh lừa em, không nói cho em lai lịch của mình? Hay là bởi vì... Vì Tô Chu Nhiên, chuyện cô ta anh cũng không kịp thời giải thích cho em."
"Cả hai đều không phải. Bùi Giác, chúng ta không giống nhau, anh cũng đừng ngoan cố."
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đâm.
Không biết bao lâu sau, Bùi Giác hai mắt đỏ ngầu, hung tợn nói:
"Không hợp cũng phải hợp."